Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 149: Chương 149: Chân tướng




“Chính buổi tối hôm đó ta hướng ánh mắt về phía hắn xin giúp đỡ, hắn thấy liền chọn ta, đêm đầu của ta, đêm đó chính là đêm tốt đẹp nhất. Hắn rất ôn nhu, hắn nói hắn biết cái trâm cài đầu là ta đưa...” Phù Hương dúi đầu vào hai gối, khóc rống lên, “Hắn nói, ta chờ hắn, hắn sẽ đến chuộc ta về nhà, chỉ là ta không hề nghĩ tới, lại chờ được một cái kết quả như vậy...”

Tô Thần nhìn Diệp Tống, Diệp Tống nhún nhún vai, tỏ vẻ nàng cũng bất đắc dĩ.

Phù Hương khóc xong một trận mới đỡ người đứng lên, đi vào trong phòng thu thập một chút, lúc trở ra hai mắt vẫn còn hồng hồng, nhu nhược đáng thương phúc lễ nói: “Tối nay Phù Hương không khỏe, không thể phụng bồi công tử, mong công tử thứ lỗi.”

Diệp Tống đứng dậy, đặt cái trâm cài đầu lên bàn nói: “Không sao, trâm này nên vật quy chủ cũ. Ngươi nén bi thương.” Nói xong liền cùng Tô Thần đi ra khỏi phòng, ở chỗ cửa dừng một chút, quay đầu lại nhìn Phù Hương nói, “Không biết ngươi có biết hay không, ngoại trừ ngươi, còn có rất nhiều cô nương khác tặng đồ cho Trịnh công tử, tất cả hắn đều trân trọng cất gọn từng cái.”

Phù Hương sửng sốt một chút, ngón tay gắt gao nắm chặt góc váy khiến khớp xương cũng trở nên trắng bệch.

Lúc xuống lầu, Tô Thần bình tĩnh nói: “Nàng ta ghen ghét.”

Diệp Tống không mặn không nhạt hỏi: “Nàng ta ghen ghét rất kỳ quái sao? Loại cảm tình này, dù có ghen ghét cũng không thể nói rõ ai đúng ai sai.”

Tô Thần dừng bước chân, Diệp Tống quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn. Hắn nói: “Ngươi đang nói giúp nàng ta sao? Ngươi xác định nàng ta sẽ không làm chuyện thương thiên hại lý?”

Nữ tử phong trần nhìn quen thói đời lúc nóng lúc lạnh, đều miễn cưỡng cười vui, nhưng kiêng kị nhất chính là động cảm tình chân thật, Diệp Tống biết. Một khi các nàng nghiêm túc, liền có thể làm ra những chuyện mà bản thân không thể khống chế được.

Diệp Tống đứng ở cửa Tố Hương lâu, nhìn vào bóng đêm xa xăm, nói: “Lời nàng ta nói đều là sự thật.”

Quan binh đi các thanh lâu khác kiểm tra, kết quả không phát hiện ra bất kỳ nhân vật khả nghi nào. Thi thoảng có bắt được một vài người táo bạo tặng đồ cho Trịnh công tử, nhưng khi Diệp Tống tra hỏi một chút đều bài trừ hiềm nghi.

Người động chân tình đối với Trịnh công tử cũng chỉ có Phù Hương ở Tố Hương lâu.

Buổi tối hôm sau, Diệp Tống lại cùng Tô Thần lên phố. Thông qua nhiều thông tin, đêm nay Tô Thần mặc một thân quần áo mà Trịnh công tử lúc còn sống vẫn hay mặc, buộc búi tóc hắn hay búi, trong tay cầm quạt xếp, tinh tế nhẹ nhàng.

Nhưng Tô Thần lại cảm thấy rất khó chịu, cắn răng nói: “Vì sao ngươi lại không mặc? Không phải ngươi nói ngươi tin lời Phù Hương là thật hay sao?”

“Không phải để ngươi mặc thì càng giống hơn à, thoạt nhìn cũng khá anh tuấn.” Diệp Tống dù bận vẫn ung dung đánh giá, “Có vài lời nói tuy là thật, nhưng không có nghĩa một số việc cũng không làm.”

Ở ngã rẽ, Diệp Tống và Tô Thần chia đường đi, Tô Thần phe phẩy quạt xếp đi về hướng Tố Hương lâu. Hắn chỉ ở đại đường nói chuyện với một cô nương trong chốc lát vừa khéo để Phù Hương ra ngoài nhìn thấy.

Tô Thần chỉ để lại cho nàng ta một bóng dáng rất giống chứ không quay đầu nhìn Phù Hương.

Sau đó hắn lại phe phẩy cây quạt rời đi Tố Hương lâu, Phù Hương muốn đuổi theo nhưng trong lâu nhiều người như vậy, nàng là một cô nương sao có thể ở trước mặt mọi người chạy trốn ra khỏi Tố Hương lâu được. Kết quả nàng ta cũng không suy nghĩ nhiều liền đi tới hậu viện, ở một góc tường tối đen, nàng ta vạch bụi cỏ dại ra rồi rút mấy viên gạch lỏng lẻo trên tường xuống rồi bò ra ngoài.

Tô Thần đi phía trước, Phù Hương phía sau vội vã đuổi theo. Nàng giống như điên cuồng mà hô to: “Trịnh lang! Chàng chờ ta, Trịnh lang!” Hình như vào giờ khắc này nàng ta đã hoàn toàn quên mất chuyện Trịnh lang đã sớm bị chém đầu mất rồi.

Tô Thần rẽ vào góc đường, góc áo theo gió tung bay. Phù Hương hoảng hốt, càng chạy càng nhanh.

Lúc nàng ta chạy tới góc đường, thấy “Trịnh lang” an tĩnh đứng đối diện, nàng rơi lệ nghẹn ngào, nói: “Trịnh lang, ta sai rồi, chàng tha thứ cho ta được không?”

“Trịnh lang” nhàn nhạt nói: “Ngươi sai ở đâu?”

Phù Hương khóc không thành tiếng, nói không nên lời.

“Là ngươi đã giết các nàng sao?” “Trịnh lang” lại hỏi.

Phù Hương nghe thấy thế, lập tức hoảng sợ lùi về sau, cả người dựa vào tường lung lay sắp đổ, lắc đầu lớn tiếng phủ nhận: “Ta không có! Không có!”

“Vậy ngươi muốn ta tha thứ cái gì?”

Phù hương giật mình, hai mắt mờ mịt dần trở lên thanh thấu, lúc này rốt cuộc cũng khôi phục lại lý trí, nàng ta ngược lại trở nên bình tĩnh, lưu luyến si mê nhìn bóng dáng “Trịnh lang”, lau nước mắt trên mặt, thống khổ nói: “Ta nhớ ra rồi, Trịnh lang đã chết, ngươi không phải Trịnh lang.”

Tô Thần lúc này mới chậm rãi xoay người, sắc mặt theo thói quen vẫn lạnh lùng, anh khí bức người. Diệp Tống đang dựa vào góc tường, thần sắc bất định cũng chậm rãi bước ra.

Phù Hương thấy nàng, có chút rét run, tiếng nói nồng đậm giọng mũi do vừa khóc xong: “Không biết hai vị công tử đêm khuya còn tới nơi này là có việc gì phải làm sao?”

Diệp Tống nhìn vào mắt nàng, dùng ngữ khí vững vàng chắc chắn nói: “Ngươi giết các nàng, ngươi chính là hung thủ.”

Phù Hương gắt gao nắm chặt tay đặt bên hông, không tiếng động mà cười nhẹ nói: “Hung thủ giết người? Ta không biết công tử đang nói cái gì?”

“Không biết?” Diệp Tống đi từng bước một về phía nàng, sắc mặt dần dần lạnh lên, “Toàn kinh thành đều biết mà ngươi lại không biết? Vậy để ta nói cho ngươi nghe một chút. Gần đây không ít nữ tử bị giết, chính là xinh đẹp giống ngươi như vậy, ban đêm đi một mình. Ngươi có biết họ chết như thế nào không, quần áo bị xé rách, đôi mắt bị móc ra chỉ còn lại hai lỗ huyết, có thể lúc trước đã bị độc chết, các nàng trước khi chết không có một chút phản kháng nào”, Phù Hương bị Diệp Tống bức cho lùi về sau từng bước, cuối cùng dán ở trên tường, biểu tình càng ngày càng sợ hãi, cau mày run bần bật, “Muốn hay không để ta đưa ngươi đi gặp các nàng một lần? Để các nàng nói xem rốt cuộc có phải ngươi làm hay không?”

Phù Hương dưới tình thế cấp bách, thuận miệng nói: “Người chết sao có thể nói được! Ngươi không cần nói nữa!”

“Ngươi chính là người giết các nàng.”

“Ta với các nàng không thù không oán! Không phải ta!”

“Ngươi thật sự rất yêu Trịnh lang”, Diệp Tống ngữ khí bình tĩnh nói, “Nữ tử chết đầu tiên là nữ tử có quan hệ ái muội với Trịnh lang. Ngươi vẫn luôn chờ Trịnh lang tới chuộc ngươi, nhưng ngươi lại không đợi được hắn tới đã phát hiện hắn thân mật với người khác, vậy nên ngươi ghen ghét, muốn trả thù.”

Bị nói trúng tâm tư, Phù Hương sợ hãi mở to hai mắt nhìn, bất lực lắc đầu. Nước mắt chảy ra càng thêm mãnh liệt, như thế nào cũng không ngăn được.

“Nữ nhân ghen ghét lên, thật sự đáng sợ. Ngươi vì trả thù hắn phụ lòng mình nên mới giết chết nữ tử kia, cũng lưu lại hôp phấn của cửa hàng Trịnh lang hòng vu oan giá họa.” Phù Hương che lại lỗ tai, giống như phát điên mà lắc đầu, nàng không muốn nghe, chậm rãi ngồi xuống, nhưng Diệp Tống vẫn tiếp tục nói, “Thành công khiến Trịnh lang bị oan uổng, bị chặt đầu thị chúng ở chợ bán thức ăn. Hắn chết rồi ngươi mới phát hiện bản thân vẫn yêu hắn, không thể chịu đựng việc hắn chết như vậy. Ngươi phẫn hận quan phủ không tận lực tra án làm oan uổng người tốt, cừu hận nảy lên trong lòng liền liên tiếp giết người, mặc kệ các nàng có oán thù gì với ngươi hay không, ngươi chỉ muốn phát tiết mà thôi. Sau đó lại làm hiện trường giống như vụ án đầu tiên, chính là muốn nhắc nhở quan phủ, bọn họ đã giết sai người.”

“Không phải...Không phải như thế! Không phải như thế!” Phù Hương cật lực giao biện, “Ta không làm! Ta không làm! Ngươi có chứng cứ gì chứng minh ta giết người?”

Các cô nương Tố Hương lâu ban đêm đều không thể đi ra ngoài nhưng ngươi lại có thể.”

Phù Hương có chút hoảng loạn nói: “Ta, là do ta nhìn thấy Trịnh lang!” Nàng chỉ ngón tay ngọc thon dài vào Tô Thần, “Ta cho rằng hắn chính là Trịnh lang!”

“Trịnh lang đã bị ngươi hại chết!”

“Không có! Không có...Ta không có...”

Diệp Tống thưởng thức hộp phấn tinh xảo trong tay, lại nói: “Các cô nương trong Tố Hương lâu đều ném hết son phấn ở Oanh Thúy trai đi, nhưng trong phòng ngươi vẫn còn giữ.”

Phù Hương ngẩng mạnh đầu, nhìn chằm chằm vào hộp phấn trong tay Diệp Tống: “Ngươi lục soát phòng ta?”

“Ta không lục soát, chẳng qua nhờ mụ mụ phối hợp một chút mà thôi.”

“Chỉ bằng hai cái này mà ngươi kết luận ta là hung thủ giết người sao?” Phù Hương không biết là phẫn nộ hay bi ai, ngẩng đầu cười to, “Ta yêu Trịnh lang, ta yêu hắn, ta sao có thể là hung thủ giết người! Ta sao có thể là hung thủ giết người...”

“Đúng rồi”, Diệp Tống nhìn nàng ta, rút từ trong ngực ra một phong thư, trên mặt viết “Gửi Phù Hương thân yêu”, ngồi xổm xuống dưa nàng ta, thương hại nói, “Ở trong phòng hắn chúng ta lục soát được phong thư này viết cho ngươi. Có thể do đoán được bản thân sắp gặp đại họa nên muốn cùng ngươi nói đôi lời.”

Phù Hương đỏ bừng hai mắt, ngơ ngẩn nhìn lá thư kia, run run tay tiếp nhận mở ra.

“Phù Hương, thực xin lỗi, là ta phụ lòng nàng. Ta không nghĩ sẽ làm tổn thương nàng, nàng ta nữ tử thiện lương đơn thuần nhất mà ta từng gặp, từ lần đầu tiên nàng tới cửa hàng son phấn ta đã chú ý tới nàng rồi, ta vẫn luôn thích nhìn nàng ngây thơ tươi cười như vậy. Là do ta quá yếu đuối, lời thề của chúng ta, ta không dám nhận, bởi vì ta sợ sẽ không cho nàng được những cái tốt nhất, không cho nàng được cuộc sống mà nàng muốn. Ta không cầu xin nàng có thể tha thứ cho ta, ta chỉ mong có thể bảo hộ cho nàng được một lần, cho dù là lần cuối cùng. Hết thảy đến đây coi như kết thúc đi, về sau cầu mong nàng có thể cả đời bình an, vô bệnh vô tai, cầu mong nàng có thể tìm được người nam nhân không màng tất cả thật lòng với nàng. Trịnh lang.”

Phù Hương đem phong thư ôm chặt vào ngực, gào khóc. Nàng ta nói trong tuyệt vọng: “Vì sao...Rốt cuộc là vì sao a...Chàng biết rõ là ta giết người, là ta hại chàng, vì sao còn muốn bảo vệ ta! Ta không cần chàng bảo hộ...Chàng biết rõ ta hận chàng nhiều thế nào...Ta không tin, ta không tin...Chàng rõ ràng là nam nhân bạc tình a...”

Phù Hương hai mắt thất thần, ngẩng đầu nhìn Diệp Tống, lúc này bốn phía đã sáng lên ánh đuốc. Quan sai sớm đã bao vây khu vực này chỉ đợi Phù Hương chính mình khai nhận.

Nhưng lúc này đối với Phù Hương mà nói đã không còn quan trọng nữa. Nàng ta cầu xin trước mặt Diệp Tống, ôm chặt chân nàng: “Ngươi giết ta đi, giết ta đi...Người đều do ta giết, bởi vì ta hận hắn! Nhưng hiện tại...Ta chỉ muốn xuống bồi hắn, dù có bị xuống mười tám tầng địa ngục, ta cũng không oán không hối...”

Diệp Tống theo thói quen giơ tay niết búi tóc Phù Hương, nói: “Ngươi có tội gì. Trở lại làm tiểu nha đầu không có tâm cơ như lúc trước không phải tốt sao.”

“Ta cũng hy vọng, nhưng giờ có thể hối hận được nữa sao? Phù Hương hai mắt đẫm lệ, mông lung, cả người giống như đã bị hút hết sinh khí, “Là do ta đã phạm vào tình cảm cấm kỵ, nhất định phải bước vào con đường không thuộc về ta. Thân ở phong trần vốn không có tư cách gặp được chân tình, vậy mà ta vẫn vọng tưởng...”

Quan sai tiến lên tròng xích vào người nàng ta rồi áp giải về đại lao.

Diệp Tống xoay người nhìn bóng dáng nàng, nói: “Ai cũng đều có quyền theo đuổi hạnh phúc, mặc kệ xấu hổ thế nào, chỉ là ngươi giao cảm tình cho sai người, dùng sai phương pháp.”

Người đi người tán, trở lại như cũ.

Quan sai đã rời đi hết, trên tường chỉ còn cắm lại một cây đuốc, chiếu sáng góc tường bên này. Diệp Tống cùng Tô Thần song song dựa vào tường, không biết phải nói gì.

Trên mặt đất, rơi xuống một phong thư nhăn nhúm.

Hết chương 149

- -------------------------------------------------------

Con gái mà ghen lên là đáng sợ lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.