Phía sau Hiền Vương phủ là một cánh rừng mai, chỉ là vào mùa này hoa mai chưa nở. Đường núi khó đi, Tô Tĩnh cứ đi được một đoạn là phải quay lại nhìn Diệp Tống, thi thoảng giơ tay đỡ nàng. Diệp Tống mơ hồ có thể đoán được nơi sắp đến là nơi nào. Nàng cười nói: “Đây hẳn là nơi của riêng hai người, một ngoại nhân như ta tới không sao chứ?”
Tô Tĩnh nói: “Ta cũng xuy xét rất lâu mới quyết định đưa ngươi tới. Trừ ngươi ra, ta chưa từng đưa bất kì ai tới thăm nàng.”
Diệp Tống dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Ta đây liệu có phải nên cảm thấy may mắn không.”
Trên đỉnh núi, những cây mai sinh trưởng vô cùng lớn tạo ra tán cây rậm rạp. Giữa đỉnh núi tọa lạc một ngôi mộ tịch liêu, trước mộ có một tấm bia đá, tấm bia đá chịu qua sương gió nên trên mặt còn để lại dấu vết loang lổ nhưng mơ hồ có thể nhìn được hai chữ “Ái thê“.
Đây là thê tử của Tô Tĩnh, mộ của Hiền Vương phi.
Diệp Tống đứng bên ngoài, không cùng Tô Tĩnh đi qua, nàng cảm thấy như vậy không tốt lắm, sợ sẽ làm nhiễu vong thê Tô Tĩnh. Rốt cuộc thê tử của mình lại thấy trượng phu của mình đưa nữ nhân khác trở về, dù có là người rộng lượng cũng sẽ không cao hứng được. Có thể thấy một nam nhân như Tô Tĩnh mà nhớ mãi không quên một nữ nhân nhiều năm như vậy, người đó hẳn phải rất ưu tú. Diệp Tống đối với vị Hiền Vương phi này có chút hảo cảm, vì tôn trọng nên không muốn đi tới quấy rầy nàng.
Tô Tĩnh đứng trước mộ trong chốc lát, ánh mắt tràn ngập tình thâm trước nay chưa từng thấy, tựa hoa trong gương, trăng trong nước, cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ một chút liền vỡ vụn. Hắn duỗi tay vỗ bia mộ, mở ra một vại rượu, hương rượu theo gió đêm tản ra bốn phía, cũng bay vào mũi Diệp Tống, nàng xoa xoa cái mũi, thân thể dựa vào một gốc hoa mai, ngửa đầu nhìn trăng, ánh trăng thanh tịnh như tẩy sạch thế gian.
Tô Tĩnh rót rượu xuống trước mộ, nhỏ giọng nói: “Ta đưa nàng ấy tới thăm nàng, nàng có thích không? Tung nhi, nàng ấy chính là người mà ta đã kể với nàng, Diệp Tống, nhị tiểu thư tướng quân phủ. Nàng xem, nàng ấy đứng ở đó cũng không dám tiến vào, ta đoán nàng ấy sợ quấy rầy hai chúng ta nói chuyện. Ngày mai ta muốn cùng nàng ấy đi Giang nam, muội muội của nàng ấy vì nàng ấy mà bị người ta đánh gãy hai chân, chuyện này lần trước ta đã kể cho nàng đó, ta nghe ngóng được Giang Nam có một vị Quỷ Y, nên muốn bồi nàng ấy đi tới đó.” Tô Tĩnh chậm rãi ngồi xuống, có một loại thê lương không nói nên lời. Bô dáng của hắn giống như đang dựa vào người mình yêu sâu đậm nhất. Diệp Tống ở cách đó không xa nhìn sang, cũng bất tri bất giác mà thất thần.
Tô Tĩnh đã che giấu bản thân qua tốt, càng là người đa tình, càng là tình thâm bất thọ.
Tô Tĩnh nỉ non cười nói: “Nàng hẳn là rất muốn cười nhạo ta, từ trước đến nay chưa từng đưa nữ nhân nào đi tới nơi xa như vậy, ngay cả trước kia lúc ở cùng nàng, ta cũng luôn rất bận rộn không có thời gian đưa nàng đi đâu cả. Ta cũng không biết trời cao đối với ta là công bằng hay là không công bằng, nếu công bằng thì sẽ không cướp nàng khỏi ta, nếu không công bằng thì sẽ không để ta nhận thức Diệp Tống.
Diệp Tống vẫn luôn kiên nhẫn chờ, thi thoảng dùng chân cọ cọ lên lớp lá rụng trên mặt đất.
“Nàng bảo ta nên bắt đầu lại một lần nữa, ta cho rằng cả đời ta đều không làm được, nhưng hiện tại ta lại tựa như có thể đi nếm thử, nàng sẽ không vui sao?”
“Tung nhi, ta quên nàng có tốt không?”
“Nàng hỏi ta có thích nàng ấy hay không?” Tô Tĩnh mở to mắt, cười có chút không được tự nhiên, hoàn toàn không phải bộ dáng ăn chơi trác táng ngày thường, “Nàng ấy có nam nhân khác, muốn theo đuổi nàng ấy không hề dễ dàng. Nàng ấy lại là người kiêu ngạo nhưng thông minh, hoàn toàn không giống như nữ nhân, đến khẩu vị nam nhân cũng rất nặng, vậy mà lại thích đại ca ta – một người thâm trầm, ta thật sự không hiểu được. Chỉ là, lúc cay nghiệt thì không kém một ai, khi ôn nhu lại ôn nhu đến phát sợ. Có lẽ cũng chỉ có ta là người hiểu nàng ấy nhất, đại ca ta cũng không bì được. Nếu nói như vậy, có phải ta chỉ cần nỗ lực nhiều một chút, nàng nói xem liệu nàng ấy có thích ta hay không?”
Tô Tĩnh an tĩnh đợi trong chốc lát, giống như đang đợi một đáp án. Phiến đá an tĩnh hình như cho hắn đáp án, hắn nở nụ cười ha ha, mặt mày diễm liễm như xuân. Hắn chỉnh lại bản thân, ngồi cùng bia mộ trong chốt lát mới vẫy tay với Diệp Tống: “Ngươi định ở chỗ đó cả đêm à, lại đây bồi nàng ấy nói chuyện đi?”
“Không phải hai ngươi đang nói chuyện sao, đã nói mấy lời âu yếm xong rồi à?” Diệp Tống sờ sờ cái mũi, chậm rãi đến gần, “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta một chữ cũng không nghe được. Ta không có sở thích nghe lén người khác.”
Diệp Tống ngồi xuống một bên của bia đá. Tô Tĩnh đưa rượu cho nàng, nàng hướng trước mộ mời một câu rồi mới uống một ngụm, thở dài một hơi nói: “Thật không nghĩ tới, Tô Tĩnh ngươi sẽ đưa ta tới nơi này.” Nàng nghiêng đầu liếc xéo Tô Tĩnh, “Xin hỏi giao tình của ngươi và ta tốt đến mức này sao?” Tô Tĩnh cười không đáp, Diệp Tống lại kính rượu rồi lại uống một ngụm, “Bất quá ta cũng cảm thấy thật vinh hạnh.”
Tô Tĩnh nói: “Ngươi khen nàng một câu đi. Nàng ấy thích được người khác khen.”
Diệp Tống nở nụ cười, nửa câu lấy khóe miệng nói: “Ngươi là một nữ nhân ưu tú, có thể khiến một nam nhân như Tô Tĩnh nhớ mãi không quên, rất lợi hại.”
Tô Tĩnh tò mò hỏi: “Ta là nam nhân như thế nào?”
Diệp Tống chống cằm, lẳng lặng nhìn hắn, nhìn một lúc lâu mới cười nói: “Nam nhân ưu tú. Trừ việc hoa tâm, không làm việc đàng hoàng ra thì cái gì cũng tốt, năm đó ngươi là chiến thần của Bắc Hạ, rất định có rất nhiều nữ nhân ở Bắc Hạ yêu thầm ngươi.”
Tô Tĩnh bị nàng nói, sóng mắt lưu chuyển, nghiền ngẫm: “Ngươi nghĩ như vậy thật à? Hay là chỉ làm trò trước mặt Tung nhi nên không muốn nói khó nghe thôi?”
Diệp Tống cười nheo mắt, nhấp một ngụm rượu đáp: “Cũng có khả năng này.”
Sau đó, hai người cứ ngồi ở đó, một bên uống rượu, một bên cùng bia đá nói chuyện. Mặc kệ nàng ấy có nghe được hay không, nhất định là không nghe được rồi, nhưng Diệp Tống cũng hiểu loại tâm tình này của Tô Tĩnh, bởi vì rừng lâm yên tình này đã cho nàng đáp án, giống như Tung nhi thật sự đang còn ở nơi này.
Tô Tĩnh kể cho nàng quá khứ của hắn và Tung nhi. Tung nhi có chút điêu ngoa đanh đá, cái này Diệp Tống hoàn toàn có thể lý giải, nhưng nói Tô Tĩnh ôn tồn lễ độ thì nàng không thể hiểu được, càng không thể tin. Nhưng thường một đôi tình nhân như vậy mới là hạnh phúc nhất, không phải sao, trong thoại bản đều viết như vậy, bọn họ sẽ có một cái kết hạnh phúc.
Nhưng thoại bản suy cho cùng cũng chỉ là thoại bản, không viết ra được hiện thực tàn khốc.
Hai người đều say mèm, lảo đảo xiêu vẹo mà đỡ lẫn nhau. Diệp Tống dựa vào vai Tô Tĩnh, chê cười hắn: “Không phải ngươi vừa nói muốn tới phía trước xem à...Giờ muốn sống hay chết...”
Tô Tĩnh say rượu, ánh mắt nửa mơ hồ nửa tỉnh táo, nhìn mặt Diệp Tống, trong hơi thở tràn ngập mùi rượu nói: “Chờ tới sáng.”
“Sáng nay có rượu sáng nay say a...Tiếp nào!”
Diệp Tống không nghĩ tới lại ở rừng ma ngẩn ngơ cả một đêm. Ngày hôm sau khi ánh nắng mặt trời lên mới tỉnh lại, nàng phát hiện tối qua say đã trực tiếp tiếp gối lên ngực Tô Tĩnh ngủ, trên người còn khoác áo choàng của hắn. Nàng giật mình ngồi dậy, đầu đau như muốn nứt ra, xoa cái trán rồi hướng bia mộ Tung nhi xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, ta chỉ coi hắn là bằng hữu chứ không hề có ý nghĩ không an phận, ở trước mặt ngươi lại thân cận với hắn như vậy đúng là ta không nên, hy vọng ngươi không hiểu lầm, ta và hắn thực sự trong sạch.”
Nàng cứ lặp đi lặp lại cũng đánh thức Tô Tĩnh. Hắn giật giật mày, vẫn nằm như cũ, không hề mở mắt, thật lâu sau mới giơ tay xoa xoa giữa mày, nhập nhèm nói: “Ngươi có thể đừng niệm nữa không, niệm đến mức khiến ta nhức hết óc rồi.”
Diệp Tống vẫn cứ chắp tay đứng trước bia mộ lặp đi lặp lại nhiều lần, sau đó xoay người một tay kéo Tô Tĩnh lên, Tô Tĩnh tựa như người không xương, lười nhác ghé lên vai Diệp Tống. Diệp Tống nói: “Canh giờ không còn sớm nữa, không phải muốn khởi hành sớm sao, cần phải đi thôi! Mau, nói từ biệt với phu nhân ngươi đi, lần này đi có khi phải mất một hai tháng mới có thể tái kiến.”
Sóng mắt Tô Tĩnh lưu chuyển, lại trở lại bộ dáng đào hoa thường ngày, cười nói: “Tung nhi, chúng ta đi rồi, sắp trải qua thời gian lãng mạn ở Giang Nam đấy.”
Diệp Tống: “Ta phi! Tô Tĩnh ngươi đừng trước mặt phu nhân nói bậy kéo ta xuống nước!” Nàng đối với bia đá cười làm lành, “Tô Tĩnh người này không đứng đắn, chỉ nói lung tung thôi, muội tử đừng để ý. Chúng ta đi làm chính sự, làm chính sự...”
Lúc hai người tới tướng quân phủ, xe ngựa đã chờ phía trước chuẩn bị xuất phát, đi vào ăn cơm sáng. Chỉ là tinh thần nhìn không được tốt, Diệp Tu nhíu mày, hỏi Diệp Tống: “Tối qua đi đâu vậy?”
Diệp Tống không ở trạng thái, húp cháo, mãi đến khi Diệp Thanh huých vào khuỷu tay nàng mới ngẩng đầu lên, uể oải nói: “A? Huynh bảo cháo này ăn không ngon sao, ta thấy ngon mà.”
Diệp Tu đen mặt. Nàng và Tô Tĩnh trên người đều đầy mùi rượu, hẳn là lại đi chỗ nào đàng điếm rồi.
Tô Tĩnh đúng lúc cười nói: “Đêm qua, ta rủ nhị tiểu thư đi ra ngoài một chút. Vệ tướng quân sẽ không để ý chứ?”
Diệp Tống bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, từ trong chen chào ngẩng đầu, dường như không có việc gì nói: “A đúng rồi, ngày hôm qua bọn muội tới tam vương phủ, không phải nói Tam vương gia bệnh không nhẹ sao nên đi nhìn náo nhiệt một chút.”
Đại tướng quân vừa nghe, càng thêm dường như không có việc gì: “À, đã chết chưa?”
Diệp Tống đáp: “Vẫn còn giãy giụa.”
Sau đó Đại tướng quân bắt đầu dặn dò Tô Tĩnh, chuyến này đi xa, hắn phải bảo vệ thật tốt Diệp Tống và Diệp Thanh, vân vân và mây mây. Diệp Tu đầy bụng hồ nghi hỏi: “Đi uống rượu ở chỗ nào?”
Diệp Tống chớp chớp mắt, vô tội nói: “Ở tửu quán a, uống chút rượu với ăn thịt dê nướng. Nếu đại ca không tin thì ngửi xem, trên người ta không có chút mùi son phấn nào cả.”
Cơm sáng xong, tất cả đều thu thập xong, Diệp Tu bế Diệp Thanh lên ngựa, cột xe lăn lên nóc xe. Xa phu đánh xe là người của Tô Tĩnh, trầm mặc ít nói, vừa nhìn liền biết là người có thân thủ. Trong xe ngựa có Diệp Tống, Diệp Thanh và Tô Tĩnh là ba người, cáo biệt tướng quân phủ xong liền bắt đầu lên đường.
Dọc theo đường đi Diệp Thanh đều có vẻ bừng bừng ứng thú, khi xe ngựa xuyên qua đường phố phồn hoa, nàng nhìn không được vén màn xe nhìn quang cảnh đường phố náo nhiệt. Trời sáng dần lên, trên đường tiếng rao bán không dứt. Chờ ra khỏi kinh thành, xe ngựa đi thẳng về phía ngoại ô phía nam, non xanh nước biếc, hoa thơm chim hót, khung cảnh vô cùng tươi đẹp. Diệp Thanh chỉ vào triền núi bên ngoài, kinh hỉ nói: “Nhị tỷ, nhị nhìn triền núi bên kia đi, lần trước chúng ta ra ngoài thành dạo chơi chính là ở đó!”