Bên ngoài có lời đồn đại, nói là Ninh Vương phủ có người đi dạo Tố Hương lâu nhưng không mang tiền, liền thẹn quá thành giận gọi người thân tới phá bỏ Tố Hương lâu. Mà người thân thích này không phải ai khác, chính là người trong phủ tướng quân, vệ tướng quân Diệp Tu, còn có người nghe Diệp Tu kêu đầu sỏ gây tội kia là “A Tống“. Cho nên người này rất có khả năng chính là Ninh Vương phi trong phủ Ninh Vương.
Tất nhiên những lời này đều không có gì chứng thực, nhưng lại truyền đến thực rõ ràng.
Diệp Tống nghe xong vô cùng bình tĩnh, trong lòng âm thầm nhớ tới Hiền Vương, lúc đấy khách làng chơi đều bị sơ tán rồi, chỉ còn dư lại hắn, không phải hắn nói thì là ai?
Diệp Tống ở Bích Hoa uyển đã chán sắp chết, chơi chán xích đu rồi nàng liền cùng Phái Thanh đi loanh quanh trong phủ, cùng tồn tại dưới một mái hiên nên đương nhiên không thể tránh gặp Nam Xu vài lần. Đại đa số thời điểm, đều có Tô Thần bồi cạnh Nam Xu. Tô Thần liếc ánh mắt nhìn Diệp Tống, người khác vừa thấy liền biết, trong mắt hắn từ lâu đã không còn chán ghét như lúc trước, Nam Xu đối Diệp Tống thực chân thành, mời Diệp Tống lại ngồi, hắn cũng lạnh lùng nói: “Nếu Xu nhi đã bảo ngươi lại đây ngồi, thì ngồi đi.”
Diệp Tống hào phóng đi qua, ngồi xuống ghế đã, kéo lại góc váy, vui đùa nói: “Vương gia thật đúng là nghe lời muội muội, muội muội nói thế nào Vương gia liền làm như thế, nếu ngày nào đó muội muội bảo ta nhảy hồ hoặc thắt cổ tự sát, có phải hay không Vương gia cũng nói, nếu Xu nhi bảo ngươi nhảy hồ, bảo ngươi thắt cổ, thì ngươi nhảy hồ hoặc thắt cổ đi?”
Lời vừa nói ra, không ai đáp lại câu nào. Nam Xu sắc mặt có chút trắng bệch, Tô Thần nhíu mày không vui, Diệp Tống nhìn hai người, bỗng chốc nhịn không được cười ra tiếng, rất là thích ý, nói: “Ta nói giỡn thôi, Vương gia và muội muội không cảm thấy buồn cười sao? Làm gì mà trầm trọng như vậy.”
Nam Xu run rẩy mi mắt, bất tri bất giác hốc mắt đã ươn ướt, kéo tay Diệp Tống nghiêm túc nói: “Sẽ không có ngày như vậy, tỷ tỷ vĩnh viễn là tỷ tỷ của ta, ta sao không có thể nói ra lời như thế.”
Diệp Tống vỗ vỗ tay Nam Xu, khóe miệng nhếch lên nghiền ngẫm nói: “Cái này ta đương nhiên biết. Muội muội ôn nhu như thế, thật khiến người ta đau lòng. Nếu có một ngày, ta bảo muội muội nhảy hồ hoặc thắt cổ tự sát, muội muội sẽ nhảy hồ hoặc thắt cổ sao?”
Thân mình Nam Xu cứng đờ, Tô Thần lên tiếng nặng nề quát: “Trở về.”
Diệp Tống cười càng thêm thoải mái, thiếu chút nữa ôm cả bụng, Phái Thanh đỡ nàng đứng lên, thuận tay cầm lên một quả nho xanh, nói: “Vương gia tức giận làm gì, ta thật sự chỉ là nói giỡn thôi. Ngươi xem các ngươi, biết rõ không phải người chung một đường, còn muốn ta lại đây, là muốn cho ta nhìn các ngươi ngọt ngào ân ái sao? Nếu là hiện tại ta miễn cưỡng cười vui vẻ sau đó trở về nhà khóc lóc, các ngươi sẽ vui sao?” Nói xong liền đứng lên, không thèm giữ chút hình tượng phun hạt nho xuống đất, tay đặt sau gáy xoay người nói tiếp, “Ta không quấy rầy Vương gia cùng muội muội nói chuyện yêu đương. Thu ý nồng đậm, màn lưới ấm áp, không bằng đóng cửa nói chuyện đi.” Dứt lời còn huýt sao mấy cái, cứ thế rời đi.
Phái Thanh theo sau, mãi cho đến khi ra khỏi phạm vi Tô Thần và Nam Xu có thể thấy được, rốt cuộc nhịn không được bật cười, nói: “Tiểu thư, nô tỳ cũng cảm thấy rất buồn cười.”
Diệp Tống khoác lên bả vai nàng, càng nghĩ càng cười, thanh âm ngày một lớn: “Đúng không, biểu tình vừa rồi của Nam thị thực buồn cười. Tựa như...tựa như...” Trong khoảng thời gian ngắn nàng còn chưa nghĩ ra từ gì thỏa đáng để so sánh.
Phái Thanh kịp thời bổ sung: “Tựa như ăn cứt chó.”
Diệp Tống nhìn nàng, sau đó “phốc” một cái, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Trong nháy mắt, liền đến tháng mười âm lịch. Gần đây Diệp Tống mới biết, mùng 3 tháng 10 là sinh thần Hoàng Thượng, hôm nay Hoàng Thượng có chỉ, cho các triều thần cùng gia quyến vào cung tham gia cung yến. Trước đó mấy ngày, nghe nói Nam Thiến mang theo lễ vật tới, chẳng qua không gióng trống khua chiêng như đợt lần trước, trung thu lần đó là ngày Nam Thiến quốc phải tiến cống cho Bắc Hạ, cũng là làm cho quốc gia có mặt mũi, lần này Nam Thiến phái tới mấy đặc sứ, mang theo mấy lễ vật lặng lễ tới thượng kinh Bắc Hạ, vào ở hành cung bên trong.
Cung yến hôm nay, Nam Thiến đặc sứ cũng muốn tham gia.
Ninh Vương phủ, Tô Thần lại không có ý để cho Diệp Tống biết chuyện này. Chỉ có Nam Xu ở Phương Phi uyển tỉ mỉ chuẩn bị, để buổi tối có thể xứng đôi cùng TÔ Thần tham gia cung yến.
Nàng ta tựa hồ đã quên, bản thân chỉ là thiếp trong Ninh Vương phủ.
Chuyện quan trọng như vậy, sao có thể giấu được Diệp Tống. Sinh thần Hoàng Thượng, nàng rốt cuộc cũng chờ được đến ngày này, có thể tiến cung diện thánh, đưa ra thỉnh cầu hòa li. Ngẫm lại đều cảm thấy nhẹ nhàng, nàng sao có thể bỏ qua được.
Buổi chiều, Diệp Tống có chút nóng vội mà chạy tới đông uyển, nghe nói Tô Thần ở thư phòng, người hầu bên ngoài ngăn nàng lại nhưng cũng không biết phải xử trí thế nào, Diệp Tống phát hiện lỗ hổng nhanh nhẹn chui qua, một chân đá mở cửa thư phòng.
Tô Thân nâng lên mi mắt, thấy Diệp Tống đứng ở cửa, nghịch quang, bộ dáng tràn đầy hứng thú, một đôi mắt sáng ngời thấu triệt hiểu rõ, gió thu thổi nhẹ vào thư phòng làm lay động vài sợi tóc của nàng, nhìn có chút hoảng thần.
Tô Thần rũ mắt tiếp tục xem thư trong tay, áp xuống cảm giác bực bội không thể hiểu được trong ngực, hỏi: “Ngươi tới làm gì?” Hắn ở đông uyển, đều không cho gia thất tiến vào, Nam Xu cũng rất ít tới, hắn thường chủ động đến Phương Phi uyển.
Diệp Tống bước vào thư phòng, nhìn ngó xung quanh, cười như không cười: “Không nghĩ tới thư phòng của ngươi lại rộng như vậy, Vương gia cũng thật biết hưởng thụ a.”
Nàng đi đến án thư, không đợi Tô Thần ngăn cản, liền cầm bút lông sói đang đặt trên nghiên mực lên xem, bên cạnh là một tờ giấy trắng tuyên thành. Tô Thần ném thư trong tay xuống, bắt được cổ tay nàng, gỡ bút lông sói xuống, âm thanh lạnh lùng nói: “Nơi này không phải nơi ngươi nên tới.”
“Vậy nơi nào là nơi ta nên tới?” Diệp Tống ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Tô Thần, thản nhiên, nói thẳng, thậm chí mang theo sắc bén, “Toàn bộ vương phủ đều không phải là nơi ta nên tới, toàn bộ thế giới này, đều không phải ta nghĩ đến, còn có ngươi, cũng không phải người ta muốn. Hiện tại nơi duy nhất ta nên đi chính là hoàng cung, gặp mặt Hoàng Thượng, kết thúc hết thảy.
Tô Thần ngưng lại, yết hầu như bị cái gì đó ngăn chặn, vô cùng khó chịu, thấp giọng nói: “Nếu ngươi đã có ý nghĩ như thế, lúc trước lại vì cái gì muốn gả cho bổn vương?”
Diệp Tống nhướng mày, vô vị nói: “Coi như là ta mắt mù đi.”
“Mắt mù?” Tô Thần cười lạnh một tiếng, “Thiên kim tiểu thư của Diệp Đại tướng quân, bởi vì thấy bản vương ở bữa tiệc xuân, vô ý rơi xuống nước để bản vương cứu, trở về liền không buồn ăn uống, hao hết tâm tư muốn gả cho bổn vương làm Ninh Vương phi trong phủ Ninh Vương.” Hắn cúi người xuống, chóp mũi chạm chóp mũi Diệp Tống, “Hiện tại ngươi lại nói là vì ngươi mắt mù?”
Diệp Tống cười một chút, cười đến cực đạm, nhưng kiểu tươi cười kia chỉ có Diệp Tống mới có, ít nhất Tô Thần chưa từng nhìn thấy trên mặt nữ nhân khác biểu cảm tiêu sái lại coi như không có gì cả mà tươi cười, không chấp nhận người bỏ qua nó. Nàng nói: “Lúc trước ta gả cho ngươi như thế nào ta không nhớ rõ, chẳng qua bây giờ làm người đứng giữa ngươi và Nam Xu đúng là không tốt, ta đây không phải đang muốn trả lại thanh tịnh cho hai người sao. Sự thật chứng minh, nam nhân có thể coi trọng loại nữ nhân như Nam Xu, cũng không có gì lắm.”
“Nhưng ngươi nếu đã gả cho bổn vương ngày nào, ngày đó ngươi còn là nữ nhân của bổn vương.” Tô Thần cắn răng, “Nam Xu cũng là nữ nhân của bổn vương, bổn vương như thế nào, không cho phép ngươi nói ra nói nào.”
Diệp Tống nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: “Nghe nói lúc trước ta vô cùng ái mộ ngươi, ngươi có nhớ rõ ta ái mộ ngươi vì cái gì không?”
Tô Thần hơi ngẩn người. Đúng vậy hắn không nhớ rõ. Bởi vì từ ngày Diệp Tống vào cửa, hắn liền không thèm nhìn nàng dù nửa con mắt, nếu không vì nàng làm chuyện kia, hắn cũng không biết nàng vì sao lại thích mình. Diệp Tống thanh âm phóng nhẹ, lại nói: “Ngươi không nhớ rõ, chính ta cũng không nhớ rõ, vậy còn tiếp tục mối quan hệ này có ý nghĩa sao? Ngươi nói ta là nữ nhân của ngươi, ngươi có từng một ngày là phu quân của ta sao?” Diệp Tống xoay người, không dấu vết mà rời khỏi tư thế như có như không ôm của Tô Thần, chỉ để lại bóng dáng thẳng tắp, mái tóc đen dài xõa xuống cần cổ cong duyên dáng cho hắn, “Diệp Tống ta, cả đời này đều sẽ không yêu nam nhân có tam thê tứ thiếp. Ta thích một nam nhân, cả đời đều chỉ có một mình ta là nữ nhân. Tô Thần, chúng ta hòa li đi, ngươi và Nam Xu, từ nay có thể hạnh phúc bên nhau.”
Tô Thần theo bản năng liền nắm lấy vai Diệp Tống, lời nói của nàng làm tâm hắn rung động. Rốt cuộc làm thế nào mà một nữ nhân không biết trời cao đất dày lại có thể nói ra được như vậy.
Diệp Tống dường như biết trước được động tác của hắn liền nghiêng người tránh ra, lần thứ hai cầm lên bút lông sói, viết lem nhem vào tờ giấy tuyên thành. Nàng tùy tay ném bút lông xuống, bút lông lăn vài vòng trên đất rồi dừng lại, nàng đi ra ngoài cửa, trước khi đi quay đầu lại mỉm cười, nụ cười làm cả phòng đều trở nên rực rỡ, “Cung yến buổi tối, ta cũng đi, coi như lần cuối cùng làm Vương phi của ngươi đi. Ngươi cũng không muốn mang theo một thiếp thất tiến cung bị người ta nói ra nói vào đâu. Huống hồ, để ta một mình trong vương phủ cũng không an toàn, lỡ không may ta hứng lên đốt cả vương phủ cũng không chừng. Ngươi biết loại chuyện này ta có thể làm được mà.” Dứt lời không cho Tô Thần có cơ hội đáp lời, nàng không hề quay đầu lại liền ra khỏi đông uyển
Tô Thần hận Diệp Tống đến nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Tống ra khỏi đông uyên, Phái Thanh lập tức tiến lên, lo lắng hỏi: “Tiểu thư, thế nào?”
Diệp Tống vân ve lọn tóc, cười đến vân đạm phong khinh: “Tiểu thư nhà muội ra quân, sao chuyện có thể không thành được?”
Phái Thanh có chút chần chừ: “Tiểu thư...thật sự quyết định cùng Vương gia hòa li sao? Nô tỳ nhìn ra được, Vương gia tựa hồ đối với tiểu thư...”
Diệp Tống đánh gãy lời nàng, chỉ lên trên trời xanh nói: “Muội có nghĩ tới bên ngoài không, đất rộng trời cao nhậm quân hành. Chỉ với một Tô Thần như hắn, không ngăn cản được bước chân ta.”
“Nhưng mà tiểu thư tái giá...” Phái Thanh dừng một chút, “Cùng Vương gia hòa li, danh dự tiểu thư nhất định sẽ bị tổn hại, cũng không biết trong nhà Tô công tử...”
Diệp Tống nhéo nhéo búi tóc Phái Thanh, cười nói: “Ta tái giá, không nhất định phải là Tô Nhược Thanh, nhưng nhất định không phải Tô Thần, muội hiểu chưa? Mặc kệ có Tô Nhược Thanh hay không, ta đều sẽ không lãng phí cả đời trong vương phủ.”
Hết chương 54
Có lời này của Diệp Tống, dù sau này như thế nào đi chăng nữa, chị cũng sẽ hạnh phúc thôi.