Một hàng binh lính nhanh nhẹn dẫn mấy người bị đánh đi.
Trên lầu các binh lính còn lại vẫn đang gõ cửa. Khắp nơi đều là các cô nương quần áo lộn xộn.
Đến gian cuối cùng, không đợi binh lính gõ cửa, cửa đã mở ra. Tô Tĩnh lười biếng từ bên trong đi ra, vạt áo rộng mở, phóng đãng không kiềm chế được. Giữa hàng lông mày hắn còn mang theo cơn buồn ngủ, thân mình thon dài nghiêng người dựa vào lan can, đầu ngón tay nhu mỹ gõ nhẹ lên lan can vài cái, rũ mắt xuống đại đường liền cười:
“Thì ra là Diệp Tu, biệt lai vô dạng a.”
Diệp Tu ngẩng đầu lên trên, thấy nhiều rồi nên cũng không chút trách móc nói: “Hiền Vương? Hiền Vương lại dạo nhà thổ à?”
Xem ra chuyện Hiền Vương dạo nhà thổ, cũng không phải bí mật gì.
“Bổn vương đang ngủ ngon lành, ai ngờ tỉnh dậy thấy xung quanh lại biến thành cái dạng này,“ Tô Tĩnh ôm lấy mỹ nữ ngực bự mông cong vào lòng mình, rất nhiều binh lính nhìn thấy cảnh này đều muốn phun máu, hắn nói: “Ngươi nói nàng cũng là bị lừa bán tới đây sao? Giờ muốn hoàn lương thật đáng tiếc, bổn vương cũng khá là thích a.”
Diệp Tu nhìn các cô nương, nói: “Việc này chờ ta trở về thẩm tra một chút, nếu thực là cô nương bị lừa bán...” Diệp Tu trầm ngâm một chút, xua tay, “Thôi, dù sao cũng đã ngủ rồi, muốn hoàn lương cũng không có khả năng. Chi bằng Vương gia tự xử trí đi!” Nói xong Diệp Tu liền dắt tay Diệp Tống, ngữ khí ôn nhu: “A Tống, đi, ta đưa muội trở về.”
Diệp Tống sửng sốt. Nghe lời hắn nói rõ ràng còn mang theo sủng nịnh cùng che chở, như là đối đãi bảo bối trong lòng bàn tay, tâm nàng không tự chủ được liền run lên.
Tô Thần chưa bao giờ đối xử với nàng ôn nhu như vậy, Tô Nhược Thanh đối với nàng cũng rất ôn nhu nhưng chỉ là sự bình đẳng lẫn nhau mà thôi. Trước nay nàng chưa từng biết cảm giác được sủng nịnh như thế nào, thì ra là loại cảm giác như thế này.
Diệp Tống nhìn hắn, nở nụ cười đáp: “Vâng.”
Vừa xoay người, Tô Tĩnh ở trên lầu bỗng dưng cười hai tiếng, nói: “Diệp Tu, vị này chính là muội muội của ngươi?” Hắn vuốt cằm suy nghĩ, “Bổn vương nhớ rõ, ngươi chỉ có một muội muội, tên là Diệp Tống. Nhưng Diệp Tống không phải đã gả...”
Vương phi dạo thanh lâu, loại chuyện này mà truyền ra ngoài, không biết mặt mũi nàng còn có thể để đi đâu.
Diệp Tống dừng lại, không nghĩ tới tên gia hỏa này vậy mà lại là Vương gia, nàng quay đầu lại, nhoẻn miệng cười với Tô Tĩnh, nói: “Huynh đài, nhỏ giọng chút.”
Tô Tĩnh không nói. Diệp Tống đây là một lời hai nghĩa a. Chỉ cần hắn dám nói ra sự tình của nàng, Diệp Tống liền dám ở trước mặt công chúng nói ra sự tình của hắn với các cô nương Tố Hương lâu.
Cuối cùng Diệp Tu kéo tay Diệp Tống đi, Phái Thanh ở phía sau cũng vâng vâng dạ dạ mà đi theo, cùng nhau rời khỏi Tố Hương lâu. Diệp Tu không cần phó tướng đi theo, tự mình đưa Diệp Tống an toàn trở về Ninh Vương phủ, nửa đường không tránh được trách cứ Phái Thanh một chút, đại để là Phái Thanh không cẩn thận nên mới để cho người xấu bắt được, về sau không có việc gì thì đừng tùy tiện ra khỏi vương phủ.
Phái Thanh gật đầu lia lịa.
Mắt thấy đã tới của vương phủ, Diệp Tống nắm tay Diệp Tu, cười miễn cưỡng nói: “Ca ca, chỉ cần đưa đến đây là được rồi, muội sẽ tự vào.”
Diệp Tu đáp: “Sao, tới nhà rồi, A Tống không định mời ca vào uống ly trà sao?”
Thủ vệ ở cửa cũng rất nhanh nhẹn, nhìn thấy Diệp Tu một thân nhung trang cùng Vương phi thân mật ở một chỗ, vội vàng đi vào trong thông báo. Diệp Tống thấy thế, thầm hô không xong, Phái Thanh càng hoảng.
DIệp Tống đẩy Diệp Tu ra ngoài, nói: “Trà nóng ca về nhà uống đi, hiện tại không còn sớm, Vương gia chắc cũng ngủ rồi, không bằng ca cứ về nhà trước, ngày mai muội sẽ tới thăm.”
Diệp Tu bất mãn nói: “A Tống, muội có phải ở vương phủ sống rất khổ sở nên không muốn để đại ca thấy hay không? Đừng sợ, ta biết muội ở chỗ này chịu ủy khuất, hôm nay nếu đã tới rồi, sao ca có thể nhìn Tô Thần khi dễ muội. Mọi việc đã có đại ca ở đây.”
Diệp Tống cười gượng đổi chủ đề, vỗ về quân trang Diệp Tu, áo giáp màu đen có chút lạnh, nàng nói: “Ca ca hôm nay đi càn quét, à không, là đi giải cứu nữ tử bị lừa bán, sao lại ăn mặc giống như đi ra chiến trường thế này.”
Diệp Tu không thèm để ý nói: “Ta mới từ chỗ luyện binh trở về liền mang theo huynh đệ tới đây làm chính sự. Không nghĩ tới tên hỗn trướng Quý Ninh lại chọn sai canh giờ, trở về nào còn nữ nhân bị lừa bán cần cứu nào, ai cũng đã cùng người khác lên giường. Mẹ nó, lát nữa ta phải dạy dỗ hắn cho tốt mới được!”
Quý Ninh là phó tướng bên người Diệp Tu, cũng là đệ nhất quân sư của hắn.
Diệp Tống tiếp tục đẩy Diệp Tu ra bên ngoài: “Vậy ca ca mau trở về tìm hắn tính sổ đi!” Nói xong liền giả vờ ngáp một cái: “Muội cũng mệt mỏi rồi, trở về liền muốn ngủ một giấc, ca ở lại đây buổi tối không được thích hợp lắm, để ngày mai ca ca tới, muội nhất định mời ca ca uống rượu.”
“A Tống...” Diệp Tu cảm thấy Diệp Tống có chút không đúng, cảm giác như một đoạn thời gian không gặp nàng tựa hồ thay đổi không ít, mới vừa rồi đang nói chuyện, Diệp Tống còn trực tiếp đẩy hắn ra ngoài cửa lớn vương phủ, sau đó còn quay người hắn, tiếp tục đẩy rời đi vương phủ.
Mới đi được vài bước, phía sau Tô Thần đã ra tới cửa, nhìn Diệp Tống ra sức đẩy Diệp Tu rời đi, không mặn không nhạt lên tiếng: “Diệp tướng quân tới.”
Diệp Tống giật mình, Diệp Tu xoay người lại, thấy Tô Thần không mừng không giận, nhất thời cũng hạ xuống, nhàn nhạt nói: “À, trên đường gặp A Tống nên ta đưa muội muội trở về.”
Tô Thần nhìn thoáng qua cả người chật vật của Diệp Tống, nói: “Nếu đã tới rồi, mời tướng quân vào ngồi một chút.”
Rốt cuộc cũng không thoát được.
Diệp Tu không khách khí dừng động tác của Diệp Tống, lại bao dung nắm tay nàng đi vào trong. Đại sảnh sáng sủa, nha hoàn bưng trà bánh lên, chung trà tản ra hương trà thơm ngát.
Diệp Tống căng da đầu đứng bên cạnh Diệp Tu, Phái Thanh đứng sau nàng, không khí giữa ba người vô cùng quỷ dị. Tô Thần ngồi xuống, nhàn nhã thưởng trà, sau đó mới đem ánh mắt dừng trên người Diệp Tống, sóng mắt phát lạnh, cố gắng áp chế ngữ khí, hỏi: “Sao đi ra ngoài một chuyến, trở về lại thành bộ dạng thế này?” . đam mỹ hài
Diệp Tống vừa định nói thì Diệp Tu đã lên tiếng: “Tuy ngươi là Vương gia, nhưng lời nên nói ta phải nói. Ngươi sao có thể tùy tiện để một nữ tử như A Tống nửa đêm ra cửa chứ? Nếu nàng gặp phải lưu manh thì phải làm sao? Ngươi không đau lòng, nhưng ta và phụ thân ta sẽ đau lòng!”
Diệp Tống kéo kéo góc áo Diệp Tu. Tô Thần nhàn nhạt nhướng mày, bên miệng treo một màn hàn khí dày đặc cười như không có gì nói: “Vậy sao, bổn vương còn tưởng rằng nàng ra ngoài hô mưa gọi gió như cá gặp nước, cường đạo lưu mạnh thấy Vương phi của bổn vương còn sợ là phải đi đường vòng cơ.”
“Cái rắm!” Diệp Tu nặng nè chụp một góc bàn, góc bàn nhanh chóng vỡ vụn, vụn gỗ văng khắp nơi, Diệp Tống trợn mắt há hốc mồm. “Ta thấy là ngươi chỉ một lòng sủng nữ nhân ở Tố Hương lâu kia, căn bản không thèm quan tâm tới A Tống. A Tống bị lừa bán, hôm nay nếu không phải ta kịp thời tới, chỉ sợ nàng sẽ gặp phải tai ương trong Tố Hương lâu!”
Diệp Tống mồ hôi lạnh đổ đầy đầu nhìn ngón tay Tô Thần nhàn nhạt vuốt ve chén trà, bỗng nhiên cười khiến người lạnh tóc gáy, hắn nói: “Ngươi nói Vương phị vừa lừa bán tới Tố Hương lâu?” Ánh mắt hắn chuyển sang dừng lại trên người Diệp Tống, “Đúng không?”
Diệp Tống lắc đầu. Diệp Tu nhìn qua, nàng bất đắc dĩ lại gật gật đầu.
“Nhưng bổn vương cảm thấy...” Lúc này đến phiên Diệp Tống liều màng đưa mắt ra hiệu cho Tô Thần, Tô Thần là người thông minh, rất nhanh đã phản ứng lại, khẳng định Diệp Tu không biết muội muội hắn đi dạo thanh lâu, chẳng qua vừa lúc Diệp Tu cũng đi Tố Hương lâu nên đụng phải. Tô Thần nghĩ đến đây, bỗng nhiên nghiền ngẫm một chút rồi nói: “Diệp tướng quân hẳn là còn chưa biết, Vương phi nàng...”
“Vương gia!” Diệp Tống la hoảng lên, kịp thời ngừng lời Tô Thần định nói, nàng cười lấy lòng, mặt đã bị đánh đến sưng lên duy chỉ có đôi mắt còn sáng rỡ, nàng nhảy vài bước đến bên cạnh Tô Thần, nắm tay áo hắn. Tô Thần bị hành động “nhiệt tình” này của nàng làm cho ngây người, thanh âm Diệp Tống thanh thiển tựa như mang theo ngọt ngào ở bên tai nói: “Phu quân a, ngực ta đau, trước tiên người lại đây giúp ta nhìn xem có ổn không?”
Nhìn một cái rồi phải sờ sờ, lại thổi thổi, làm không tốt lại trở thành tình thú khuê phòng. Loại thân mật phu thê này, không nên để người ngoài thấy. Vì thế Diệp Tống ở trước mặt Diệp Tu mất tự nhiên mà kéo Tô Thần vào gian trong. Không nghĩ Tô Thần lại ngồi yên không chút dao động.
Diệp Tống dán bên tai hắn, cắn răng nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện.”
Một lúc sau, Tô Thần mới đứng dậy, dắt tay Diệp Tống vào nội gian, giúp nàng kiểm tra ngực.
Vào đến nơi, Tô Thần liền trầm mặt, Diệp Tống giật tay hắn ra nói: “Trước tiền để ca ca ta trở về đã, sau đó muốn chém muốn giết tùy ngươi.”
Tô Thần cười lành: “Đây là thái độ nên có của ngươi sao? Bổn vương dựa vào cái gì phải đáp ứng ngươi? Bổn vương cũng muốn biết, phụ tử Diệp gia nếu biết Ninh Vương phi đi dạo thanh lâu, sẽ có phản ứng thế nào?”
Diệp Tống mềm giọng: “Không cần phải thế, ngươi xem nếu ta bị lộ tẩy, lúc đó không phỉaỉ sẽ làm tổn hại thanh danh Ninh Vương của ngươi sao? Ninh Vương phi đi dạo thanh lâu cũng là do ngươi, ai bảo ngươi cả ngày sủng Nam Xu không sủng ta, khiến ta khuê phòng tịch mịch mới ra ngoài tìm hoa vấn liễu.”
Tô Thần càng thêm tức giận sôi máu, nhưng đồng thời trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác kì lạ, phảng phất như một dòng nước ấm, thẩm thấu mỗi góc trong lòng hắn. Diệp Tống thấy hắn không nói liền sát lại thêm chút, hương thơm sâu kín trên người nàng tựa hoa lê thâm nhập vào hô hấp Tô Thần, làm người hắn cứng lại, Diệp Tống nhìn vào mắt hắn nói: “Chuyện tốt không ai biết, chuyện xấu truyền xa ngàn dặm, chúng ta tốt nhất cứ đóng cửa thương lượng, lần này là ta sai được chưa?”
Tô Thần rũ mắt thấy khuôn mặt nàng bầm dập xanh tím, hỏi: “Rốt cuộc sao lại bị thế này?”
Chuyện tới hiện giờ cũng không che giấu được nữa, Diệp Tống đành thành thật trả lời: “Vốn dĩ mua một cái vũ cơ tới chơi, tưởng năm trăm lượng bạc, ai biết được lại là năm trăm lượng hoàng kim. Ta không có tiền, nên mẹ nó tú bà kia không thả người, ta cũng không dám trở về tìm ngươi nên bị đánh. Ca ca ta vừa vặn mang quan binh tới điều tra vụ lừa bán dân nữ vô tội, thấy ta ở trong Tố Hương lâu nên tưởng ta cũng bị lừa bán.”