Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 191: Chương 191: Đồng sinh cộng tử




Diệp Tống không nghĩ được gì, đầu óc trống rỗng. Có thể do thời gian quá ngắn khiến nàng không kịp suy nghĩ gì cả.

Ngay sau đó, đầu roi sắt kia truyện đến một lực mạnh mẽ, Diệp Tống bị kéo mạnh xuống. Kết quả bên mũi tràn ngập hương mai nhàn nhạt, Tô Tĩnh vòng tay ôm lấy nàng, tay còn lại giữ chặt lấy roi sắt, vững vàng bảo vệ nàng trong ngực, nghiêng thân mình hướng xuống dưới.

Diệp Tống dùng sức ngẩng đầu lên, mái tóc hai người gắt gao quấn lấy nhau. Trong hoảng hốt nàng thấy Tô Tĩnh tươi cười, nhưng lại cảm thấy cực kỳ không cam lòng. Nàng ôm lại Tô Tĩnh, không muốn để hắn làm đệm lót cho mình, nhưng sức lực của Tô Tĩnh quá lớn, mặc kệ nàng dùng lực thế nào, Tô Tĩnh đều không lay động.

Diệp Tống đột nhiên vùi đầu vào cổ hắn cắn một ngụm, tức giận nói: “Muốn sống cùng sống, muốn chết cùng chết, ta không muốn một mình ta sống còn ngươi lại chết, ngươi có nghe không hả! Ngươi đừng hòng khiến ta thiếu nợ ngươi!”

“Vậy sao, trong lòng ngươi hẳn là sẽ khó chịu đi.” Tô Tĩnh vân đạm phong khinh cười, “Liệu ngươi có đau lòng không?”

“Đương nhiên ta sẽ đau lòng!” Diệp Tống mắt đỏ hồng rít gào, “Mẹ nó, ngươi cho ta cử động một chút.”

Tô Tĩnh bị bộ dáng dữ tợn của nàng làm ngẩn người, lẩm bẩm nói: “Đi xuống âm tào địa phủ làm một đôi quỷ phu thê, ngươi có nguyện ý không?”

Diệp Tống đột nhiên an tĩnh lại đáp: “Được a. Ta thích ngươi, sinh tử đừng bỏ ta lại một mình.”

Tô Tĩnh như cũ không rõ nàng đang tỉnh hay vẫn hồ đồ, nhưng lại bởi vì những lời này mà hắn cảm giác rằng, dù đang ở trong hoàn cảnh không biết sống chết ra sao, hắn vẫn có thu hoạch. Không có gì tuyệt vời hơn những lời này của Diệp Tống.

Tô Tĩnh giật giật thân thể, như cũ ôm nàng, chỉ là lúc này dù có rơi xuống đất cũng là hai người cùng rơi xuống.

Muốn sống cùng sốt, muốn chết cùng chết. Hắn sẽ không bỏ lại nàng.

Cuối cùng cũng sắp thấy đáy.

Hai người nhìn xuống, chỉ thấy trước mắt là một mảng xanh ngắt. Tô Tĩnh nói một câu “Mệnh vẫn còn chưa tuyệt a”, hai người lập tức hít một hơi dài rồi bịch một tiếng.

Thì ra đây là một hồ nước.

Chỉ là nước lạnh chẳng khác băng là bao, dường như muốn đem cả máu trong người đông đặc lại. Do lực rơi mạnh, Tô Tĩnh và Diệp Tống chìm hẳn xuống chỗ sâu nhất, đập vào mắt là những hòn đá tràn đấy màu sắc tuyệt đẹp.

Mái tóc bung xõa trong làn nước, Diệp Tống mờ mịt híp híp mắt. Mãi đến khi dòng nước chảy chậm lại, Tô Tĩnh liền kéo nàng hướng lên trên.

Hồ nước yên tĩnh lập tức bị đánh vỡ. Ở giữa gợn thành từng vòng sóng tựa như bị gió thổi khiến nó phải nhăn mày, bày ra bộ dáng không vui. Trung tâm có bọt nước không ngừng nổi lên, chỉ chốc lát sau, Tô Tĩnh và Diệp Tống rốt cuộc cũng vươn lên khỏi mặt nước, từng ngụm từng ngụm mà hô hấp.

Diệp Tống bị đông lạnh đến sắc mặt trắng bệch, động tác bơi cũng chậm chạp hơn, Tô Tĩnh một bên hướng về bờ, một bên kéo tay nàng chưa từng lơi lỏng chút nào, mãi đến khi hai người thành công lên bờ, Diệp Tống ngồi ở trên bờ ôm cánh tay run run: “Sao lại lạnh vậy không biết...”

Tô Tĩnh từ tốn cười, nhưng tươi cười kia so với thường ngày có khác biệt rất lớn, nói: “Hiện tại mới biết lạnh à? May mắn đây là mặt nước, nếu là phiến đá hay bụi gai, thể nào chúng ta cũng thịt nát, xương tan, cả người bị cắm thành con nhím!”

Nói xong Tô Tĩnh đột nhiên thay đổi nét mặt, vẻ tươi cười không còn nữa, Diệp Tống không khỏi than thầm, công phu biến đổi sắc mặt của tên này cũng nhanh thật: “Ngươi làm sao vậy, lúc trước không phải vẫn còn tốt sao?”

Lúc trước, lúc trước là bởi vì sắp tới hoàng tuyền, con người ta trước khi chết, lời nói thường thật lòng, chẳng lẽ còn muốn so đo với nàng sao? Nhưng hiện tại cuối cùng cũng vượt qua cửu tử nhất sinh, Tô Tĩnh thật muốn tức giận. Đối với hành động xúc động không màng hậu quả của Diệp Tống quả thật phẫn nộ, ngữ khí nghiêm trọng, hướng nàng quát: “Lúc trước không phải ta đã kêu ngươi không cần xuống dưới sao, sao ngươi vẫn xuống! Có phải ngươi muốn chuyện gì cũng phải cắm một chân vào không, ngươi không nhìn thấy nguy hiểm à? Không biết trời cao đất dày, ngươi thật sự cho rằng ngươi sẽ không ngã chết sao?”

Trên mặt hai người đều mang theo bọt nước, sắc mặt tái nhợt. Bọt nước theo sườn mặt Tô Tĩnh chạy xuống cằm, cổ, rồi lại theo ngực đi xuống. Tóc ẩm ướt dính trên vạt áo, tuy có chút chật vật, nhưng dù tính là hắn chật vật cũng mang theo loại vẻ đẹp mê người.

Diệp Tống không nhịn được run run, cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, có chút đáng thương. Nàng ấp úng nói: “Không phải ngươi ở dưới sao, ta sao có thể mặc kệ ngươi bị rơi xuống được...A...”

Lời còn chưa dứt, ngón tay lạnh lẽo của Tô Tĩnh đã di chuyển ra sau cổ nàng kéo nàng lại gần, cúi đầu nặng nề hôn xuống. Môi răng kề sát nhau, một chút đường lùi cũng không để lại, đôi tay Tô Tĩnh giữ lấy đầu nàng, có chút thô lỗ cuồng dã mà hôn môi nàng, phảng phất như đây là phương thức an ủi duy nhất của hắn.

Thật lâu sau, trán Tô Tĩnh chạm trán Diệp Tống, thở dốc không ngừng, đê mê trầm trầm nói: “Ngươi vì ta làm như vậy, có phải muốn khiến ta gấp không chờ nổi, cùng ca ca đoạt ngươi không?”

Môi Diệp Tống bị hắn hôn trở nên hồng nhuận, ướt át, nàng mờ mịt đáp: “Đại ca ngươi là ai?”

Tô Tĩnh sửng sốt nói: “Thật muốn khiến ngươi vĩnh viễn quên hắn.”

Cứ để người ướt ngồi như vậy không phải biện pháp tốt, nếu không tìm cách sưởi ấm, cả hai người sẽ bị cảm lạnh. Tô Tĩnh để Diệp Tống ngồi yên một chỗ, động một chút đã thấy gió thổi khiến cả người phát run.

Xung quanh mặt hồ là muôn vàn hoa cỏ xanh mướt vô cùng tuyệt đẹp. Tô Tĩnh đi vào rừng cây cách đó không xa, tìm ít cành khô về để nhóm lửa sưởi ấm. Diệp Tống càng dựa càng gần, như muốn đem cả người hòa vào đống lửa, Tô Tĩnh giúp nàng vén lên một góc áo: “Đừng gần quá, kẻo cháy cả quần áo đấy.” Hắn bảo Diệp Tống cởi áo khoác ngoài ra rồi treo lên cành cây hong khô.

Đợi cho tóc và quần áo khô cũng đã qua nửa ngày. Diệp Tống hỏi: “Chúng ta làm sao để ra ngoài bây giờ?”

Tô Tĩnh dẫm tắt lửa, chỉ vào hướng chảy của dòng nước nói: “Bên kia có dòng suối chảy, chúng ta cứ men theo đó mà đi, chắc chắn có thể ra ngoài được.” Hắn đưa cho Diệp Tống một cây gậy gỗ để dùng gạt chướng ngại vật khi đi đường, cũng đồng thời xua đuổi mấy con vật nhỏ trốn dưới tán lá.

Vì thế hai người liền theo dòng suối nhỏ xuyên vào rừng cây. Khu rừng này tán cây rậm rạp tươi tốt, cơ hồ che khuất hết ánh sáng mặt trời khiến cho rừng cây trông rất ảm đạm, thi thoảng gặp được vài kẽ hở giữa tán lá, có vài sợi ánh sáng mặt trời chiếu xuống tựa như một bó cột sáng, vô cùng đẹp. Phía dưới chỗ ánh mặt trời chiếu tới, có một đóa hoa lớn màu đỏ rực rỡ cực quyến rũ, mỗi khi có côn trùng vô tri vô giác bay qua đều ngừng lại bên đóa hoa một chút, đóa hoa kia lập tức tham lam khép lại, đem côn trùng nhốt lại làm thức ăn.

Diệp Tống nổi hứng nghịch ngợm, nhặt một hòn đá dính đầy rêu xanh, ý cười dạt dào nói: “Ngươi đoán xem, nếu ta ném cái này vào nó, liệu có thể khiến nó chết sặc không?” Nói xong liền ném mạnh hòn đá qua, đóa hoa đỏ thẫm kia tưởng có bữa cơm trưa thịnh soạn đang bay tới, mở cánh hoa ra nghênh đón rồi nhanh chóng khép lại. Chỉ là rất nhanh, bụng hoa liền bị nứt vỡ, chất lỏng màu xanh lục đặc sệt chảy ra, đóa hoa đỏ thẫm nháy mắt khô héo.

Tô Tĩnh chỉ lên khóm linh chi đang sinh trưởng trên gốc cây đại thụ phía trên, cười hì hì nói: “Nếu Dược Vương Cốc biết có nơi như thế này, liệu có hứng thú không?”

Hai người họ cứ đi được một lúc lại nghỉ ngơi một lúc, mất một ngày một đêm mới thành công thoát khỏi khu rừng, hiện ra một mảnh ánh sáng chói mắt. Trước mặt xuất hiện một sơn cốc. Nhìn địa hình có hai phần tương tự với Dược Vương Cốc.

Tô Tĩnh và Diệp Tống đi tới cuối sơn cốc, không nghĩ tới đây chỉ là trung cốc, phía dưới vẫn còn một sơn cốc nữa. Hai người nhảy lên một chỗ cao, Dược Vương Cốc liền hiện lên trong đáy mắt.

Đánh bậy đánh bạ vậy mà ra thật. Đã thế còn phát hiện được một con đường khác tiến vào Dược Vương Cốc. Tại vị trí của Diệp Tống và Tô Tĩnh có thể nhìn thấy đại khái bố cục của Dược Vương Cốc, xa một chút là lạch trời cùng với mặt hồ yên bình kia đều như ẩn như hiện. Dòng suối nhỏ chảy từ trên núi xuống một uông tuyền phía dưới, đi qua Dược Vương Cốc, rồi hòa vào hồ nước yên bình kia.

Từ nơi này, có thể thấy dược nhân canh giữ ở cửa cốc đang lười biếng ngồi dưới đất phơi nắng.

Tô Tĩnh đang muốn nắm tay Diệp Tống đi tới chỗ khác tìm đường xuống Dược Vương Cốc, vừa quay người lại, không nghĩ Diệp Tống lại đang kéo lấy ống tay áo của hắn, vẻ mặt nhộn nhạo mà cười hỏi: “Sao thế, có phải đi mệt rồi nên muốn ta ôm ngươi không?”

Diệp Tống chỉ hướng cửa cốc nói: “Nơi đó, có người tới.”

Tô Tĩnh nhìn theo hướng tay nàng chỉ, ánh nắng mặt trời có chút chói mắt, hắn để tay lên trán híp híp mắt nhìn nói: “Là một nữ nhân.”

Nàng ta một thân xiêm y màu đỏ, vạt áo phiêu phiêu theo làn gió, dáng vẻ thướt tha, nhưng cách quá xa nên không nhìn rõ mặt. Dược nhân thấy có người tới, liền đứng lên muốn ngăn trở.

Ai ngờ nàng ta vẫy ống tay áo, không thấy rõ cái gì đã thấy dược nhân kia ngã xuống bất tỉnh nhân sự. Từ góc độ của bọn Diệp Tống, chỉ thấy lấy dược nhân làm trung tâm, dây đằng bắt đầu sinh trưởng mạnh mẽ bốn phương tám hướng, trên mặt đất nhanh chóng phủ một màu xanh. Dược nhân kia không còn mang vẻ hoang mang lo sợ bò dậy điên cuồng cắt rớt dây đằng mà ngược lại giống như khúc gỗ bất động tại chỗ.

Tô Tĩnh và Diệp Tống đều bất ngờ.

Nữ tử áo đỏ kia biết nơi đặt cơ quan, tự mở vào Dược Vương Cốc, như không có việc gì đi vào.

Tô Tĩnh và Diệp Tống chạy nhanh tìm đường xuống Dược Vương Cốc, vòng quanh hơn nửa vòng mới tìm thấy lối vào trong một khu rừng trúc. Dòng suối nhỏ đổ về ngọn nguồn, phía dưới cũng có một uông tuyền, nếu không nhìn kỹ sẽ khó phát hiện, đây đúng là nơi mà hai người bị rơi xuống lúc trước. So với những chỗ khác, địa thế ở đây cũng được coi như thấp nhất.

Tô Tĩnh ôm chầm lấy eo Diệp Tống, mang theo nàng thả người phi xuống, bốn phía đều là trúc, hai chân Tô Tĩnh đạp lên thân trúc mượn lực, xoay người vài cái liền thành công đáp xuống đất.

Hai người làm như không có việc gì mà từ trong rừng trúc đi ra. Đập vào tai chính là tiếng đại cẩu điên cuồng kêu gào.

Tất nhiên là vì nữ tử áo đỏ đang tiến đến.

Chờ tới gần, thấy nữ tử áo đỏ kia bình yên vô sự đứng trước cửa nhà gỗ, thực ra cũng là do Anh cô nương nổi giận đùng đùng đuổi đại cẩu đi ra, xong lại vui sướng chạy ngược trở lại, đối với nữ tử áo đỏ ngọt ngào kêu một tiếng: “Nương!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.