Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 100: Chương 100: Gặp cố nhân trong tù




Ông chủ thấy hai vị phật tổ này đã uống rất nhiều rượu, lại ngồi cả đêm trong quán, Tô Tĩnh vốn là hán tử say không sợ bồi tửu quy, ai đến cũng không cự tuyệt. Qua nửa đêm, ông chủ thật sự không chịu nổi nữa, thu tiền xong liền về hậu viện nghỉ ngơi, Tô Tĩnh một thân hoa bào đứng trước cửa quán, tự mình nướng thịt dê cho Diệp TỐng ăn.

“Vì sao mấy ngày nay ngươi không vui?” Tô Tĩnh dường như không có việc gì hỏi.

“Đôi mắt nào của ngươi thấy ta không vui?” Diệp Tống chống cằm nhìn hắn, cười nhạt.

Tô Tĩnh theo thói quen chớp chớp cặp mắt đào hoa nói: “Ngươi uống rượu cũng không mời ta, cũng không gặp ngươi đi dạo thanh lâu.”

Diệp Tống gật đầu noi: “Gần đây ta khá bận.”

“Bận mà mỗi ngày vẫn có thể tới đây uống rượu?” Tô Tĩnh cầm xiên thịt ngồi xuống bạn, đưa cho nàng một miếng, thuận miệng hỏi.

Diệp Tống ăn, trầm ngâm nói: “Bởi vì gần đây ta đang tính toán một việc.”

Tô Tĩnh thò đầu qua: “Chuyện gì, nói ta nghe một chút?”

Diệp Tống đối mắt hắn, “Tính toán xem xử lý Nam tẩu tử của ngươi như thế nào.”

Tô Tĩnh sửng sốt một chút, sau đó cười thành tiếng nói: “Nữ nhân các ngươi thật là phiền toái, cho nên không cần cưới nhiều nữ nhân, trong nhà đấu đi đấu lại không yên bình.”

Diệp Tống nhìn hắn: “Ngươi thật sự nghĩ như vậy?”

Tô Tĩnh cười đê tiện: “Trong nhà soái cờ không ngã, bên ngoài chiến kỳ phiêu phiêu. Như vậy mới tiêu dao tự tại.” Diệp Tống cũng cười nhạo theo. Nàng say mềm, nằm lên trên bàn, Tô TĨnh cầm xiên thịt hỏi nàng, “Có muốn ăn nữa không?”

Diệp Tống không trả lời, lúc hắn nhìn lại mới phát hiện nàng đã ngủ rồi. Tô Tĩnh bỗng nhiên an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng bếp lò đang hâm rượu ục ục kêu. Tô Tĩnh cũng chậm rãi nằm xuống, nhìn bộ dáng ngủ của nàng, nhìn hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: “Tam ca mắt mù sao.”

Ngây người một lúc, trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng bước chân, cùng với tiêng đao cọ sát bên hông. Tô Tĩnh chậm rãi đứng dậy, phất vạt áo, quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Tống một cái, chợt nhảy ra khỏi tửu quán, bay lên mái hiên ẩn nấp.

“Đại nhân, nàng ta chính là hung thủ giết người!” Mấy nam nhân đứng ở tửu quán chỉ Diệp Tống.

Một đội quan sai chính khi dừng lại ở tửu quán, đứng vây quanh tửu quan. Người đi đầu ra hiệu, lập tức có hai gã nha dịch tiến lên, đánh thức Diệp Tống.

Diệp Tống mơ mơ màng màng mở to mắt, thấy quan sai trước mắt lại vô cùng bình tĩnh, nhìn xung quanh một lúc cảm giác như thiếu mất cái gì. Quan sai đi đầu chỉ vào một tên lưu manh nói: “Hắn báo ngươi là hung thủ giết người, hiện tại đã tới ngõ nhỏ kiểm tra thi thể, ngươi chính là người giết?”

Diệp Tống nhíu mày vài cái, thanh âm khàn khàn đáp: “Nếu ta nói không phải ta giết người là do hắn bôi nhọ ta, các ngươi tin không?”

Quan sai đi đầu nghiêm túc nói: “Phía trên sẽ điều tra rõ ràng, đưa về.”

Trong kinh thành ngoại trừ án kiện liên quan đến vương công quý tộc sẽ do Đại Lý Tự quản lý, còn lại đều do Hình bộ tiếp quản. Diệp Tống bị mang đi Hình bộ, trước tiên nhốt vào nhà lao.

Trong nhà lao chứa không ít phạm nhân, đều đã phạm vào đại tội, có vài người bị nghiêm hình tra tấn, trên áo tù đều là máu, tóc tai lộn xộn, vừa thấy có người mới liền lay song sắt nhìn qua.

Đi vào nhà lao, Diệp Tống không rên lên một tiếng đã ngã vào đống cỏ tiếp tục ngủ, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng.

Các phạm nhân hai mắt nhìn nhau, sau đó vui đùa nói: “Chẳng lẽ người mới là một tửu quỷ, uống rượu nhiều quá nên cũng muốn ngồi tù sao? Mẹ nó thiên hạ to lớn thật sự là việc lạ gì cũng có a, quan gia, chúng ta là oan uổng! Chúng ta là oan uổng a!”

Sau đó cai ngục ác động dùng roi quất lên cửa sắt đến rụng động, quát: “Yên lặng! Kêu cái gì mà kêu! Đều muốn ăn roi đúng không?”

Các phạm nhân không dám khiêu chiến thêm nữa, nhanh chóng yên tĩnh lại.

Diệp Tống cũng không biết một giấc này ngủ được bao lâu, trong phòng giam ẩm ướt, ngủ một lúc liền cảm thấy rất lạnh, chờ đến khi tỉnh lại, đầu đã đau như muốn nứt ra. Diệp Tống chậm rãi ngồi dậy, xoa trán mà than vài tiếng, có chút áp lực khó chịu.

Chờ thanh tỉnh một chút, nàng rũ mi mắt bỗng dưng ngẩn ra, chỉ thấy trước mắt không biết từ khi nào xuất hiện một đôi chân, đi giày đen, đuôi áo đen mạ vàng. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, lại là Tô Thần đang lẳng lặng rũ mắt nhìn nàng.

Diệp Tống xoa xoa huyệt thái dương hỏi: “Ngươi tới thẩm vấn ta sao?”

Tô Thần ngổi xổm xuống, nhìn kỹ mặt Diệp Tống, sau một lúc lâu mới nói: “Rốt cuộc là ngươi muốn trả thù bổn vương hay là muốn chà đạp chính mình?”

Diệp Tống không chút đề ý nói: “Ngươi nói gì sao ta nghe không hiểu? Ta đi đêm không may gặp mấy lưu manh, bọn họ muốn đánh nahu ta cũng không ngăn được, nếu không phản kháng mà yên lặng chịu trói để bọn bọ làm nhục mới coi như là thật sự chà đạp chính mình đi, kết quả chính là làm chết một người.” Tô Thần nhìn chằm chằm nàng, nàng thực sự có thể ảnh hưởng đến tâm tình của mình, không biết là phức tạp hay gì mà chỉ cảm thấy đau, nàng giống như đang nói đến chuyện không liên quan gì đến mình, “Đêm qua, đúng lúc trên người ta mang theo dao găm.”

“Dao đâu?” Tô Thần theo lời nàng hỏi.

Diệp Tống sờ trên người mình đáp: “Không biết rơi chỗ nào rồi.”

Tô Thần đứng lên, phân phó người bên cạnh: “Vụ án Diệp Tống giết người, mang đến Đại Lý Tự, bổn vương tự mình thẩm tra xử lý.”

Vì thế Diệp Tống lại rời từ Hình bộ qua Đại Lý Tự. Vẫn là gian nhà tù kia, cai ngục cũng đều là người quen. Lúc nàng đi vào, cai ngục thấy nàng tới lại tự động dọn dẹp nhà lao sạch sẽ, chăn bông, mành che đủ cả. Giống như cách một thời gian lại muốn đi trải nghiệm gian khổ a.

Ước chừng Tô Thần là thật sự đi tra án, hiểu rõ chân tướng sự tình, buổi chiều Diệp Tống đang cùng cai ngục trò chuyện trên trời dưới bể, đột nhiên thấy cai ngục không nói gì nữa, cung kính đứng lên đi ra ngoài. Diệp Tống vén mành lên, thấy có một người đang đi tới.

Diệp Tống giật mình, thấy Tô Nhược Thanh lấy chìa khóa từ tay cai ngục mở cửa nhà lao, một chút cũng không chê mà đi vào.

Diệp Tống ngồi xếp bằng trên giường đá, nhìn Tô Nhược Thanh tiến vào chỉ cười, Tô Nhược Thanh đi đến trước mặt, nàng mới vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: “Muốn ngồi xuống không?”

Tô Nhược Thanh ngồi xuống, mặt mày thanh thiển, nhiều ngày rồi hắn chưa nhìn thấy Diệp Tống cảm thấy nàng gầy đi một ít, làn da cũng tái nhợt hơn. Diệp Tống nhíu mày, giơ tay vuốt ve khuôn mặt Tô Nhược Thanh, xúc cảm lại như lúc ban đầu, nàng hỏi: “Huynh ở trong cung không ăn uống tốt sao, gầy đi nhiều như vậy.”

Tô Nhược Thanh cũng giơ tay xoa xoa gò má nàng, ngón tay đụng tới mảnh vải trên trán nói: “Gần đây nhiễm phong hàn.”

Diệp Tống bán tin bán nghi hỏi: “Không phải thân thể huynh lúc nào cũng tốt sao, mùa đông có rơi xuống nước cũng không nhiễm phong hàn, sao hồi cung lại nhiễm phong hàn. Ban đêm làm việc muộn quá sao?”

Tô Nhược Thanh thấy nàng còn có tinh thần nói nhiều như vậy, biểu tình cũng buông lỏng hơn chút, nhẹ nhàng câu môi cười, hắn chậm rãi cúi người ôm eo Diệp Tống, áp nàng vào trong lồng ngực, cửu biệt gặp lại ngược lại càng thêm đau lòng, hô hấp run rẩy. Hắn ở bên tai Diệp Tống nói: “Đúng vậy, buổi tối làm việc rất muộn.”

Trong lòng Diệp Tống tràn đầy đau lòng, giang hai tay gắt gao ôm hắn noi: “Huynh phải biết chú ý thân thể.”

“Vậy còn nàng?” Tô Nhược Thanh hỏi lại, “Nàng có đối đãi tốt với bản thân mình không?”

Diệp Tống cười tủm tỉm rời khỏi lồng ngực Tô Nhược Thanh, sau đó lại ngồi lên đùi hắn, ngửa đầu đối chóp mũi với hắn, xấu xa cười: “Trước không nói cái khác, nhớ huynh muốn chết.” Sau đó cũng không hỏi xem Tô Nhược Thanh có nguyện ý hay không, liền bá vương mà hôn lên môi hắn.

Hiển nhiên Tô Nhược Thanh cũng rất nguyện ý. Yết hầu hắn lên xuống, tay đỡ gáy Diệp Tống, kêu nàng lùi lại không được, liền gắt gao ôm lấy eo nàng, không ngừng gia tăng thêm cái hôn kia, không gian nhỏ hẹp của nhà giam tràn ngập hơi thở ái muội. Mãi cho đến khi hô hấp hai người hỗn loạn, Diệp Tống ngực phập phồng, môi bị hôn đến ửng đỏ, Tô Nhược Thanh mới lưu luyến buông ra, cả hai đối diện không nói gì.

Diệp Tống hôn chóp mũi cùng lông mày hắn, ôm hắn thật chặt, ngửi hương thơm trên cơ thể hắn, oa oa nói: “Ta thật sự rất nhớ huynh a. Nếu không phải ta đã giết người, sẽ không thể nhìn thấy huynh nhanh như vậy.”

“Rõ ràng chỉ cần muốn gặp ta, ta sẽ xuất hiện.”

Diệp Tống nhẹ nhàng cười nói: “Nhưng không giống nhau. Trước kia chúng ta là bằng hữu, muốn gặp liền có thể gặp, hiện tại chúng ta là quan hệ gì?”

“Nàng luôn là người có chủ kiến, thi thoảng ỷ lại vào người khác một chút cũng đâu có sao.” Tô Nhược Thanh nói.

Diệp Tống nhướng mày: “Con người sở dĩ khác với động vật, không phải bởi vì có chủ kiến hay sao?”

Tô Nhược Thanh bất đắc dĩ nói: “Không tính nàng.”

Diệp Tống cười hì hì lại nói: “Nhược Thanh, hay là ta ở lại đây thêm mấy ngày, huynh tới thăm ta vài lần được không?”

Tô Nhược Thanh giật giật lông mi: “Nàng rất hưởng thụ?”

“Rất hưởng thụ huynh tới thăm ta a.” Hai chân nàng còn đang quấn lên eo hắn, con ngươi Tô Nhược Thanh tối sầm xuống, nàng tựa như nhớ tới cái gì lại nói, “Đúng rồi, ta đâm tên kia chính là tên lưu manh ta gặp lần trước, bị ta cầm gạch đập vào tay hắn.”

Tô Nhược Thanh hoàn toàn không nghe, thấp giọng nói: “Nếu nàng hưởng thụ như vậy, cùng ta vào cung, mỗi ngày ta đều tới thăm nàng, thương nàng.”

Diệp Tống đẩy ngực Tô Nhược Thanh nói: “Đây là nhà giam...”

Tay của Tô Nhược Thanh vẫn chưa dừng lại, đúng lúc này, bên ngoài lạnh lẽo vang lên thanh âm: “Hoàng Thượng, Ninh Vương đã trở lại.”

Xem ra Quy Dĩ vẫn luôn giúp chủ tử nhà mình canh chừng a.

Tô Nhược Thanh lúc này mới dừng lại, hai mắt đen nhánh như mực, nhìn Diệp Tống thật sâu. Diệp Tống nằm trên giường đá, ha ha nở nụ cười, vô tâm vô phế.

Tô Nhược Thanh giúp nàng sửa lại quần áo trên người, Diệp Tống cũng đáp lễ sửa lại vạt áo cho hắn, ở trên mặt hắn hôn một cái, cảm nhận được thân thể hắn căng cứng, sung sướng nói: “Được rồi, mau trở về đi.”

Tô Nhược Thanh ra cửa nhà giam, nhàn nhạt nói với Quy Dĩ: “Bảo Ninh Vương thẩm tra xử lý án này cho tốt, trẫm chỉ cho hắn thời gian hai ngày.”

Diệp Tống ở trên giường đá bắt chéo chân. Lúc này đối diện nhà lao truyền ra thanh âm “Chậc chậc chậc” nói: “Phía trên có người chính là không giống nhau, Ninh Vương phi phúc khí thật lớn a, cùng Hoàng Thượng cũng...A, thân mật khăng khít.”

Diệp Tống ngồi dậy, nhìn phía đối diện, nàng còn không chú ý tới vì ánh sáng phía đối diện vô cùng u ám, trong góc cư nhiên còn có một người ngồi. Một thân áo tù rách tung tóe, tóc tai lộn xộn, đầu bù tóc rối nhìn không ra tướng mạo sẵn có. Nhưng nghe thanh âm, lại có một hai phần quen tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.