Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 107: Chương 107: Giết ta đi




Xuân Xuân vừa nghe, ánh mắt bi thương: “Vậy có nghĩa là Vương phi nương nương vẫn chưa từng trở về...” Nàng nhanh chóng đem sự tình hôm trước kể lại, “Từ lúc nô tỳ chảy ra khỏi vương phủ cũng không dám trở về nữa, cả ngày đứng ngoài phủ tướng quân và vương phủ quan sát, nhưng đợi vài ngày cũng không thấy Vương phi nương nương. Vương phi nhất định còn ở trong vương phủ, nói không chừng đã bị Vương gia bắt rồi. Cầu xin vệ tướng quân, cứu nương nương đi!”

Diệp Thanh tức khắc hoang mang lo sợ, nước mắt đảo quanh hốc mắt: “Nếu nhị tỷ thực sự bị Ninh Vương bắt, Ninh Vương nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng! Đại ca...”

Diệp Tu nắm tay nàng, đi ra ngoài nói: “Chuyện này giao cho ta.”

Diệp Thanh ưu tư nhìn thân ảnh Diệp Tu biến mất, mới quay lại nhìn Xuân Xuân nói: “Cảm ơn ngươi đã tới đây tuyền tin, nếu không chúng ta không biết đến bao giờ mới được biết chuyện này.”

Xuân Xuân nói: “Nương nương có ơn tri ngộ với ta, đây là chuyện ta nên làm. Huống hồ từ ngày hôm đó, ta với nương nương giống như châu chấu trên một sợi dây, không có gì phải cảm ơn.”

“Mấy ngày nay ngươi đều ở bên ngoài sao?”

Đúng lúc bụng Xuân Xuân ục ục vang lên, nàng ngượng ngùng nói: “Ưm, đã vài ngày rồi ta không ăn cơm, so với ăn mày không có gì khác biệt.”

Diệp Thanh vội gọi nha hoàn tiến vào, phân phó chuẩn bị đồ ăn sau đó bảo Xuân Xuân đi rửa mặt nói: “Nếu ngươi đã đến đây rồi, mấy ngày nay cứ yên tâm lưu tại tướn quân phủ, không cần sợ bị bắt trở về. Chúng ta cùng nhau chờ nhị tỷ trở về.”

Diệp Tu ra cửa vừa lúc gặp được lão gia tử cũng chuẩn bị ra cửa, Đại tướng quân thân cường thể kiện, khoác một cái áo choàng, tuy đã đến tuổi trung niên nhưng thoạt nhìn vẫn anh tư táp sảng, ông vuốt thẳng ống tay áo, thấy Diệp Tu vội vàng, liền gọi lại hỏi: “Tu, hôm nay muốn đi luyện binh sao?”

Diệp Tu chấp tay thi lễ với Đại tướng quân đáp: “Cha, hài nhi có chuyện quan trọng, tối nay hài nhi sẽ đi.”

Chuyện này tạm thời không thể để cho Đại tướng quân biết, nếu để ông biết, với tác phong như sấm rền gió của mình nhất định sẽ trực tiếp xông vào Ninh Vương phủ. Đại tướng quân vẫn rất yên tâm với Diệp Tu, nghe Diệp Tu nói vậy cũng không hỏi thêm nữa, đưa Diệp Tu ra cửa rồi bản thân cũng đi sang hướng khác đi luyện binh.

Diệp Tu tới Ninh Vương phủ, Ninh Vương phủ mở cửa đón khách. Lúc đó Tô Thần đang bón thuốc cho Nam Xu, Nam Xu như cũ vẫn nằm trên giường, thân mình thật sự suy yếu, nghe nói đại ca Diệp Tống tới, không khỏi hỏi: “Vương gia, nhiều ngày như vậy, thiếp thân cũng không nghe ai nhắc tới tỷ tỷ. Nàng còn ở Bích Hoa uyển sao?”

Trong đầu Tô Thần hiện ra cảnh tượng Diệp Tống máu chảy đầm đìa trong mật thất, không mừng không giận nói: “Nàng ta không ở Bích Hoa uyển, đi nơi khác rồi. Từ đây về sau ta sẽ không để nàng ta xuất hiện trước mặt nàng nữa.”

Nam Xu đẩy tay Tô Thần nói: “Nếu người tướng quân phủ tới, Vương gia mau đi gặp đi. Thiếp thân ở chỗ này rất tốt.”

Tô Thần lại bón cho nàng một ngụm mới buông chén xuống nói: “Được rồi, nàng nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa ta lại đến.”

Diệp Tu chờ trong phòng khách, hạ nhân dâng trà hắn cũng không uống, chén trà đã thay ba lần. Tô Thần lúc này mới khoan thai đi tới.

“Vương gia.” Diệp Tu đứng dậy ôm quyền, xem như chào hỏi.

Tô Thần tiến vào, phất vạt áo ngồi lên ghế chủ vị, nha hoàn lập tức dâng lên trà nóng, hắn thổi một chút, uống một ngụm mới nói: “Vệ tướng quân đại giá quang lâm, bổn vương không từ xa tiếp đón. Lần này đến đây, không biết có chuyện gì không?”

Diệp Tu không ôn không hỏa cười một chút nói: “Còn phải xin Vương gia thứ lỗi, đêm giao thừa hôm đó Vương gia tới đón A Tống có nói vài ngày nữa sẽ đưa nàng về thăm nhà mẹ đẻ, chuyện này khiến lão gia tử nhà ta vẫn luôn nhớ thương, vẫn luôn mong ngóng A Tống, ta không muốn lão gia tử thất vọng, liền tới đây xem Vương gia và A Tống có phải có chuyện gì hay không mà chưa thấy về?” Hắn nhìn xung quanh lại hỏi, “A Tống đâu, sao lại không thấy ra?”

Tô Thần buông chén trà xuống, không chút quanh co lòng vòng nói: “Ninh Vương phi mấy ngày trước đã không còn ở trong phủ.”

Diệp Tu sửng sốt, mặt đầy kinh ngạc: “Ngươi nói cái gì?”

“Thật không dám giấu diếm, mấy ngày trước Vương phi cùng Nam phu nhân của bổn vương náo loạn, khiến cho Nam phu nhân hiện tại còn ốm đau trên giường, Vương phi cùng bổn vương cũng nháo đến không thoải mái liền rời nhà đi ra ngoài. Bổn vương còn tưởng rằng Vương phi đã trở về nhà mẹ đẻ, vậy mà không về sao?” Tô Thần giương mắt nhìn Diệp Tu, ánh mắt trầm thấp, nhìn không ra điểm gì khác lạ.

Diệp Tu nhướng mày nói: “A Tống khiến Nam phu nhân đẻ non? Vốn nghe nói Vương gia sủng ái thiếp thất có xuất thân thanh lâu, nếu thật sự A Tống khiến nàng ta đẻ non, Vương gia thật sự sẽ bỏ qua cho A Tống sao?”

“Bổn vương dù có hận nàng, nhưng nàng là nữ nhi của Đại tướng quân, có huynh trưởng là vệ tướng quân, bổn vương có thể làm gì được nàng?” Tô Thần không chút để ý nói.

Diệp Tu nhíu mày, nhấp môi, sau một lúc lâu mới nói: “A Tống cũng không về tướng quân phủ.”

Tô Thần cười một chút, ngón tay vuốt ve miệng chén trà, thờ ơ nói: “Vậy sao, bổn vương cũng không biết. Bổn vương nhớ rõ, mấy tháng trước, Vương phi cũng mất tích một đoạn thời gian, đây có lẽ là tính tình của Vương phi, cũng không phải lần đầu tiên. Nếu vệ tướng quân không yên lòng, có thể cho tìm kiếm toàn thành như lần trước thử xem.”

“A Tống thật sự không ở Ninh Vương phủ?” Diệp Tu nhìn thẳng vào mắt Tô Thần hỏi.

Tô Thần nói: “Nếu vệ tướng quân không tin lời ta nói, vậy cứ tùy tiện kéo một hạ nhân trong vương phủ tới, xem bọn họ có nói dối hay không.”

Diệp Tu đứng dậy, không lưu lại thêm, đi ra ngoài phòng khách, lúc tới cửa còn quay đầu lại, khuôn mặt anh tuấn tràn ngập cảm giác áp bách, bức thẳng Tô Thần, ngưng thanh nói: “Diệp Tống nếu có bất trắc gì, ngươi tự biết hậu quả.”

Sắc mặt Tô Thần có chút khó coi, ngón tay hơi nắm chặt, lúc Diệp Tu vừa bước ra khỏi phòng khách liền bóp nát chén trà.

Lúc đi ra ngoài, Diệp Tu quả thực kéo một nha hoàn tới hỏi. Nha hoàn trả lời là, mọi người đã nhiều ngày rồi không nhìn thấy Vương phi, Bích Hoa uyển cũng không thấy.

Xem ra thực sự không thấy Diệp Tống. Nhưng Diệp Tu cũng không hoàn toàn tin tưởng, chuyện này còn có điểm đáng ngờ.

Hắn vừa ra khỏi vương phủ liền triệu tập thủ hạ, triển khai tìm kiếm trong thành dưới mắt Đại tướng quân, đồng thời cũng không quên cho người âm thầm giám thị Ninh Vương phủ.

Trong mật thất than hoa cháy đỏ rực, đem không khí lạnh băng nướng lên. Diệp Tống nhợt nhạt tới cực điểm, hô hấp cùng với tiếng than hoa cháy tựa như giống nhau, bị hao phí một chút, liền thiếu một chút.

Tô Thần nâng cằm nàng lên, ở bên tai nhẹ nhàng nói: “Ngày hôm qua đại ca ngươi đã tới.”

Diệp Tống không có phản ứng gì.

Hắn lại nói: “Đáng tiếc lại đi rồi. Chuyện tới giờ, ngươi đã biết sai chưa? Nếu ngươi xin tha, bổn vương có thể suy xét giữ cho ngươi một mạng.”

Xin tha đi, xin tha đi, cấp cho chính mình một cái bậc thang, cũng cho hắn một cái bậc thang. Nàng làm ra sự tình đáng giận như vậy, cơ hồ sắp đem hắn bức điên, nhưng đến cuối cùng hắn vẫn không thể hoàn toàn xuống tay.

Mật thất này cũng làm hắn hít thở không thông. Hắn cầm tù Diệp Tống, đồng dạng cũng cầm tù tâm của chính mình.

Thật lâu sau, Diệp Tống mới giật giật mí mắt, thanh âm nghẹn lại khó nghe: “Hửm?”

“Nói, nói ngươi sai rồi.” Tô Thần thấp giọng dụ dỗ nàng, “Cầu ta, cầu ta tha ngươi.”

Diệp Tống câu lên khóe miệng, vết máu loang lổ. Nàng chậm rãi nói: “Nếu lại cho ta cơ hội được lựa chọn một lần nữa, ta vẫn sẽ làm như vậy.” Tay Tô Thần đang nắm cằm nàng cứng đờ, sau đó không chịu khống chế mà miết chặt, Diệp Tống đối với đau đớn đã chết lặng, tiếp tục nói, “Nếu lại cho ta cơ hội được lựa chọn một lần nữa, ta nhất định sẽ không lựa chọn thích ngươi.”

Tay Tô Thần run lên tiết lộ tâm tình của hắn.

“Tô Thần, mỗi một lần ngươi đều cảm thấy ta chạm vào điểm mấu chốt của ngươi, nhưng ngươi có từng nghĩ tới, ngươi đã giẫm đạp khiến ta đau như thế nào hay không?” Diệp Tống sâu kín hỏi. “Lúc ngươi dạy ta cưỡi ngựa, lúc ngươi cứu ta khỏi vó ngựa, lúc ngươi dẫn ta tham gia cung yến, ôm ta trở về, lúc ngươi tra án vì ta rửa sạch oan khuất, lúc ngươi dẫn ta cùng đi truy án còn hỏi ý kiến của ta, còn có, lúc ngươi hôn ta...”

Tay Tô Thần không kiềm chế được mà nhẹ nhàng run rẩy, ngón tay sờ lên mặt Diệp Tống lúc này đã gầy chỉ còn da bọc xương.

Những điều này, nàng đều nhớ rõ. Nàng nhẹ giọng nói: “Không phải ta chưa từng động tâm. Chỉ là, từ trong xương cốt của ngươi chưa từng muốn tin tưởng ta. Ta chờ một câu xin lỗi của ngươi nhưng chờ đến chết vẫn chưa thấy. Ngươi cảm thấy, ta nên đối với ngươi thế nào?”

“Diệp Tống, vì sao ngươi lúc nào cũng có tỏ ra mạnh mẽ như vậy?”

“Bởi vì ta chỉ có thể dựa vào chính mình.” Diệp Tống nói, “Ở chỗ này, sẽ không có người cứu ta, sẽ không có người vì ta mà rơi nước mắt, ta chỉ có thể dựa vào chính mình.” Nàng cố hết sức nâng mặt lên, hai mắt trên khuôn mặt gầy có vẻ rất lớn, nhưng không có thần thái, lẳng lặng mà nhìn Tô Thần, “Ta sẽ không cầu ngươi.”

Hô hấp Tô Thần cứng lại. Ý cười nơi khóe miệng Diệp Tống có chút quỷ dị, nói: “Lúc ngươi cho rằng ta cùng với người khác thông dâm, ta mất tích. Ta cùng Tô Nhược Thanh ở bên nhau nửa tháng. Không phải ngươi hỏi ta đã làm những gì sao?”

Tô Thần trong lòng căng thẳng, như là bị một bàn tay nắm chặt. Hắn đánh gãy lời Diệp Tống nói: “Không cho nói, bổn vương hiện tại không muốn biết.”

Nhưng Diệp Tống vẫn không sợ chết mà nói: “Ta cho ngươi đội nón xanh a, nam nhân của ta là Tô Nhược Thanh, không phải Tô Thần ngươi.”

Tô Thần bóp cổ nàng, hồng mắt rống: “Ta nói không cho ngươi nói!”

“Ta rất thích hắn, rất thích hắn a...”

Tô Thần quăng cho nàng một cái tát, giận không thể át, giơ tay gỡ mấy cây thiết lạc trên tường xuống ném vào than hoa. Lúc Diệp Tống nói về Tô Nhược Thanh, trong giọng nói tràn đầy ngọt ngào, cái mà trước nay chưa từng dùng với mình, Tô Thần không biết vì sao mình lại tức giận, tức giận đến phát điên.

Có lẽ, đó cũng là lưu luyến cuối cùng của Diệp Tống.

Tô Thần cầm trên tay một cây thiết lạc đã bị nung đỏ, rít gào nói: “Ngươi không trong sạch còn mong ta yêu thương sao, bổn vương có điên mới có thể muốn tha thứ cho ngươi!”

Cây thiết lạc kia cứ thế dán vào da thịt ở ngực Diệp Tống, mùi hương da thịt cháy khét lan tràn khắp mật thất, còn tản ra thanh âm vô cùng đáng sợ. Diệp Tống yên lặng tiếp nhận, không biết lấy sức lực ở đâu, đột nhiên cười thành tiếng nói: “Nếu ta có xuống địa ngục, ta cũng sẽ không làm ác quỷ chịu sai sử, ta sẽ làm Diêm Vương sai sử ác quỷ! Nào, đúng rồi, ngươi giết ta đi...”

Thiết lạc rơi xuống đất.

Nàng một lòng muốn chết cho nên mới kích tướng hắn.

Thật sự đã đủ rồi.

Đập vào mắt một mảnh hắc ám, Diệp Tống đi chân trần lạnh băng trên mặt đất. Không biết đã đi được bao lâu, phía trước bỗng nhiên xuất hiện một mảnh sáng chói mắt. Đó là một mặt hò, trên mặt hồ sương mù lượn lờ, có chút giống biệt trang ngoại ô kia. Lại như là mặt khác của nhân gian tiên cảnh.

Một lão nhân một thân bạch y đưa lưng về phía nàng, ngồi ở trên phiến đá thả câu. Vừa lúc một con cá mắc câu, lão nhân lòng tràn đầy vui mừng kéo cần lên. Diệp Tống ăn mặc rách rưới, híp mắt nhìn bóng dáng kia, ngay sau đó nhân lúc hắn chưa chuẩn bị liền chạy tới, một chân đem lão nhân đá ngã lăn vào trong nước.

Lão nhân kêu to, cả người ướt đẫm bò dậy, trừng mắt nhìn Diệp Tống oán trách nói: “Thật là càng ngày càng không biết lớn nhỏ!”

Hết chương 107

Có nữ chính nào khổ như chị nhà không. Như này sao còn được gọi là nữ tử nữa. Ha, lại câu nói muôn thuở: đến lúc Tô Thần phát hiện được sự thật, không biết sẽ như thế nào. Mà đến lúc ấy thì sao, những đau khổ về thể xác mà chị nhà đã trải qua, phải đòi lại như thế nào???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.