Diệp Tống gật gật đầu nói: “Hôm nay muội muốn ra ngoài một chút, đại ca bồi muội nhé.”
Diệp Tu liền phân phó quản gia: “Chuẩn bị xe ngựa.”
Diệp Tống muốn ra cửa, sau có thể thiếu được Diệp Thanh. Một chiếc xe ngựa to rộng nhanh chóng dừng trước cửa tướng quân phủ, Diệp Tống đẩy Diệp Thanh ra, Diệp Tu và Xuân Xuân đi bên cạnh. Diệp Thanh cười nói: “Không phải đại ca tính lát nữa đi luyện binh sao, nhị tỷ vừa nói muốn ra cửa, đại ca liền không đi nữa à?”
Diệp Tu nói: “Luyện binh còn có cha, tối nay ta không đi cũng không sao.”
Diệp Tu ôm Diệp Thanh vào trong xe ngựa, sau đó để xe lăn lên trên đỉnh, đoàn người đều ngồi trên xe ngựa, tiếng vó ngựa nhàn nhã đạp lên đường đá xanh.
Thế nên sau này khi bá tánh nhìn thấy một chiếc xe ngựa trên đỉnh có cột một chiếc xe lăn liền biết đó là xe ngựa của tướng quân phủ, bên trong là tam tiểu thư.
Xe ngựa từ từ chạy tới phủ đệ của Tam vương gia. Lúc Diệp Tống xuống xe, thủ vệ không thể tin vào mắt mình, vội vội vàng vàng chạy vào phủ bẩm báo. Tô Thần đích thân ra đón.
Chẳng qua khi hắn thấy còn có đại công tử cùng tam tiểu thư tướng quân phủ, ánh mắt có hơi trầm xuống.
Diệp Tống đẩy Diệp Thanh vào, hoàn toàn coi Tô Thần như không khí. Nha hoàn trong phủ đa phần vẫn là những gương mặt trước kia, thấy Diệp Tống đều quỳ xuống hành lễ: “Cung nghênh Vương phi.”
Tình cảnh này khó tránh khỏi sẽ khiến người khác buồn cười.
Diệp Tu đứng ở cửa chờ, đại môn vương phủ cũng không thèm bước vào một bước, phảng phất như bước vào sẽ làm ô uế giày của hắn, hắn chỉ lạnh nhạt nhìn Diệp Tống và Diệp Thanh bị bọn hạ nhân vây quanh.
Tô Thần đi đến bên người Diệp Tống, định vươn tay nắm lấy tay nàng, lại đột nhiên phát hiện bản thân không có dũng khí, ôn ôn nói: “Trở về sao không nói một tiếng để ta tới đón ngươi.” Hắn gọi một nha hoàn tới phân phó đi quét dọn Bích Hoa uyển.
Trong giọng nói mang theo ý hèn mọn lấy lòng, đến chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra. Hắn vốn cho rằng, Diệp Tống sẽ vĩnh viễn không bao giờ đặt chân vào vương phủ nữa.
Diệp Tống ôm lò sưởi tay, đi về phía trước hai bước tới trước mặt các nha hoàn đang quỳ xuống. Trong đó có một nha hoàn mặc áo lùa màu tím, chỉ là nhìn dáng người kia, rất có phong vận, tóc đen dài che khuất cần cổ trắng nõn, như ẩn như hiện, chọc người mơ màng.
Diệp Tống hơi cong người, ngón tay nắm lấy cằm nàng ta, khiến cho nàng ta chậm rãi ngẩng đầu lên. Cặp mắt kia vừa nhu uyển lại đáng thương như con thú nhỏ. Diệp Tống kéo mạng che mặt của nàng ta xuống, lộ ra vết sẹo trên má, sau một lúc lâu mới nói: “Thì ra là ngươi a, không phải sắp làm Vương phi sao, thế nào lại biến thành nha hoàn rồi?”
Nha hoàn này, còn không phải nha hoàn thông phòng của Tô Thần, Nam Xu sao.
Nam Xu trong mắt chứa đầy nước mắt khuất nhục, nhưng nàng ta lại không thể làm gì. Nàng ta chỉ có thể nhu nhược đáng thương nhìn Tô Thần, trong lòng Tô Thần tựa như có ngàn vạn con kiến gặm cắn khiến cho cảm giác nôn nóng lại dâng lên, tay trong tay áo nắm chặt, cố gắng không phát ra.
Không đợi Diệp Tống làm gì, Diệp Thanh đã tự mình đẩy xe lăn đi tới, ở khoảnh khắc Diệp Tống buông tay khỏi cằm Nam Xu, giơ tay quẳng lên mặt Nam Xu hai cái tát, sắc mặt trầm ổn thật sự, mặt không đỏ tâm không nhảy.
Đó là việc Nam Xu phải chịu.
Tô Thần có chút phẫn nổ, hắn chịu không nổi Nam Xu ở trước mặt gặp nạn nói: “Thỉnh Tam tiểu thư tự trọng, nàng la người của bổn vương.”
Diệp Thanh khinh thường cười nhạo một tiếng: “Chỉ là một cái nha hoàn mà thôi, vậy mà to gan dám nhìn thẳng nhị tỷ ta, chẳng lẽ ta không được đánh? Nha hoàn cũng dám bò lên đầu chủ tử.”
Diệp Tống đứng dậy, vứt lò sưởi tay cho Diệp Thanh, từ trong lòng lấy ra một phong thư, đưa cho Tô Thần.
Tô Thần không tiếp, trong lòng trầm xuống hỏi: “Đây là cái gì?”
Diệp Tống nhìn hắn một cái, chậm rãi mở phong thư, lấy ra tờ giấy bên trong, ngón tay thon dài lật mở đưa trước mặt Tô Thần. Giấy trắng mực đen vô cùng rành mạch, đồng tử Tô Thần đột nhiên co lại.
Diệp Tống nhàn nhạt nói: “Hưu thư, thấy rõ ràng chưa?” Mặt trên là nét chữ cứng cáp viết hai chữ “Hưu thư”, nội dung hưu thư vô cùng đơn giản, Diệp Tống viết từng chữ ra, “Từ hôm nay trở đi, Diệp Tống ta hưu Tam vương gia Tô Thần, từ đây sinh tử không liên quan nhau nữa. Hưu thư có hiệu lực cả đời, 13 tháng 3 năm Thái Thanh thứ 7, Diệp Tống tự tay viết.”
Thanh âm nàng như châu tròn ngọc sáng, lại mang theo một tia khàn khàn như là một khúc uyển chuyển lưu thương. Khúc kết thúc nên người tan.
Xung quanh lặng ngắt như tờ, tiếng lá rơi có thể nghe thấy. Tất cả mọi người hít khí lạnh trong lòng.
Vương phi hưu Vương gia, đây chính là lần đầu tiên.
Diệp Tống nói xong, lại chậm rãi nhét tờ giấy vào lại trong thư, thấy Tô Thần không chịu tiếp, nàng liền nhét phong thư vào vạt áo Tô Thần, nhắc nhở nói: “Cầm cho tốt, đừng làm rơi.”
Tô Thần lúc này mới từ trong kinh ngạc phục hồi lại, yên lặng nhìn Diệp Tống, hận không thể xé bỏ mặt nạ vân đạm phong khinh của nàng.
Trên thực tế nàng thật sự là vân đạm phong khinh a, chuyện như chẳng liên quan đến nàng nên nàng cũng không cần đau khổ, chẳng qua chuyện này tuy không quan trọng nhưng lại không thể không làm. Giống như mấy ngày qua mặc dù nàng không thích uống thuốc nhưng lại không thể không uống.
Tô Thần nắm phong hưu thư trong tay khiến tờ giấy bị vo thành một cục, cắn răng nói: “Diệp Tống, ngươi thật to gan, dám hưu bổn vương. Từ xưa đến nay, làm gì có đạo lý thê hưuu phu, muốn hưu cũng phải là bổn vương hưu ngươi.”
Chỉ là hắn sẽ không hưu nàng.
Diệp Tống nghe vậy, nhẹ nhàng giật mày, bên môi ý cười lãnh đạm chợt lóe qua, giương mắt nhìn Tô Thần: “Ngươi cũng xứng?”
Tô Thần giận không thể át, hắn dám khẳng định, lần nào cũng đều là Diệp Tống khơi mào lửa giận của hắn, cố ý khiêu chiến giới hạn của hắn. Hắn làm bộ như muốn xé nát hưu thư nói: “Chỉ cần bổn vương nói không, hưu thư này sẽ không có hiệu lực gì hết! Ngươi dám hưu ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Diệp Tống giơ tay, một hắc ngọc bội Bàn Long liền vững vàng nằm trên tay nàng, giơ trước mắt Tô Thần. Động tác trong tay Tô Thần liền ngưng lại, nghe Diệp Tống thánh thót nói: “Thấy ngọc như thấy Hoàng Thượng, trừ phi ngươi muốn kháng chỉ.”
Thật lâu sau, Tô Thần có chút đồi bại, thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn thế nào mới có thể trở về?”
Diệp Tống không trả lời hắn, bởi vì mặc kệ là đáp án nào, nàng đều sẽ không trở lại. Diệp Tống thu lại hắc ngọc bội, phất tay áo xoay người, tuyệt tình rời đi. Giống như khi trước Tô Thần cũng đối xử với nàng như vậy.
Nàng đạp lên ngạch cửa vương phủ, cất cao giọng nói: “Từ nay về sau, Tô Thần là trượng phu cũ của Diệp Tống.” Nàng quay đầu nhìn Tô Thần, lại nhìn Nam Xu đang quỳ, bỗng nhiên cười, “Chúc các ngươi đầu bạc đến già”, xoay người không quay đầu lại nữa, không mặn không nhạt bổ sung nửa câu sau, “Đoạn tử tuyệt tôn.”
Chuyện nhị tiểu thư tướng quân phủ hưu Tam vương gia Tô Thần nhanh chóng truyền khắp kinh thành, vô cùng ồn ào huyên náo. Đây có lẽ là kết cục của Diệp Tống và Tô Thần.
Có người than: Dưa hái xanh không ntọ, không tình nguyện kết hôn nên cuối cùng mới phải rơi vào kết cục như vậy.
Cũng có người than: Nam nhân chính là đê tiện như thế, ngươi yêu hắn hắn tự cho là đúng, khi ngươi không yêu hắn hắn mới phát hiện cái gì cũng đều không phải. Có thể có cảm khái này, đa phần là nữ nhân.
Chẳng qua, chuyện này của Diệp Tống và Tô Thần khơi dậy phong ba không nhỏ trên triều đình. Chỉ sợ người duy nhất đắc ý dào dạt là Đại tướng quân, ông thẳng thắn khen Diệp Tống không hổ là nữ nhi của mình, rất có khí phách.
Nhưng dù sao việc Diệp Tống hưu Tô Thần sẽ ảnh hưởng tới mặt mũi hoàng gia, không ít đại thân nói tướng quân phủ quá kiêu căng ngạo mạn, có điểm công cao hơn chủ. Hơn nữa Tô Nhược Thanh áp xuống chuyện này lại làm cho các đại thần nghĩ hắn quá dung túng tướng quân phủ, không khỏi khiến tướng quân phủ sinh dị tâm.
Đại tướng quân nghe xong tức giận thổi râu trừng mắt, nói: “Nếu đổi lại là nữ nhi các ngươi bị giày xéo tới cửu tử nhất sinh, các ngươi liệu có còn đứng đấy là luận văn chương không? Trước có gia sau có quốc, lão thần đầu tiên phải bảo vệ được người nhà mới có thể tận lực bảo vệ quốc gia! Hoàng Thượng thánh minh, cho lão thần cơ hội này, lão thần chắc chắn sẽ vì nước cúc cung tận tụy tới chết mới thôi!”
Tô Nhược Thanh đáp: “Thiên tử phạm pháp trị tội như thứ dân. Đây là gia sự của Đại tướng quân cùng Tam vương gia, trẫm sẽ không can thiệp, nếu có ai xúc phạm tới quốc sự, trẫm cũng sẽ không bao che.”
Vì thế chuyện này các vị đại thần càng nói càng giảm, cuối cùng cũng lười nhắc lại.
Ngày đó từ vương phủ trở về, Diệp Tống liền về phòng ngủ, ngủ đến khi trời đen kịt cũng chưa ra khỏi phòng. Vài ngày liên tiếp đều ngủ như vậy, khó tránh khỏi khiến người khác lo lắng.
Cơm chiều qua, Diệp Tu tới Thanh Hải viện đem Diệp Tống từ trên giường xách xuống. Nàng tóc tai lộn xộn, biểu tình mờ mịt, xoa xoa mắt nhìn Diệp Tu nói: “Đại ca, sao huynh lại tới đây?”
Diệp Tu ôn nhu giúp nàng vuốt lại tóc, khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, thấp giọng mềm giọng mà nhướng mày hỏi: “Có gì luẩn quẩn trong lòng sao?”
Diệp Tống câu môi nở nụ cười, thoạt nhìn như không có bất kỳ suy nghĩ gì trong lòng, nàng gục đầu xuống, cái trán để trên vai Diệp Tu, thở dài, thanh âm khàn khàn nói: “Cũng đã đi một chuyến từ quỷ môn quan trở về, huynh nói xem muội sẽ còn vì chuyện gì mà luẩn quẩn trong lòng?”
“Vậy thì vì sao?”
“Muội nghĩ, về sau muội nên làm gì a, tạm thời không có mục tiêu, không có phương hướng gì.” Diệp Tống nói.
“Đơn giản”, Diệp Tu cười, sờ sờ đầu Diệp Tống nói, “Ngày mai đi cùng đại ca, đi huấn luyện binh, đại ca dạy muội cưỡi ngựa bắn tên, dạy muội giơ đao múa kiếm, có thể cường thân kiện thể, về sau sẽ không sợ người khác khi dễ.”
Diệp Tống vừa nghe, tinh thần liền vực dậy, cười nhìn Diệp Tu hỏi: “Muội có thể học, về sau đánh giặc cũng mang muội đi a.”
“Tướng quân phủ không có người yếu đuối”, Diệp Tu suy nghĩ gật gật đầu, mặt mày hàm chứa ý cười nhàn nhạt, “Cái này có thể suy xét thêm.”
Diệp Tống từ trên giường bò dậy, chậm rãi chải chuốt một phen, sao đó chắp tay sau lưng đi tới từ đường, đi dạo.
Nàng thắp ba nén hương cúi lạy tổ tông, sau đó đi lên phân biệt một đám bài vị, rốt cuộc ở sâu bên trong phát hiện cái tên “Diệp Thu”, tổ tông này hẳn là rất lâu rồi, vì bài vị thoạt nhìn thật lâu a. Nàng cẩn thận đem nó ra, ôm vào trong ngực, mặt mày hớn hở nói: “Lão nhân, ta biết ngươi, xuất hiện đi.”
Trong từ đường không có động tĩnh gì.
Diệp Tống cũng không vội, đặt bài vị lên mặt đất, nàng ngồi xuống đệm hương từ từ nói: “Trước kia, ngươi hứa hẹn sẽ thực hiện một yêu cầu của ta, hiện tại ta đã tốt lên rồi muốn đòi lại a. Ngươi ra mau.” Đợi trong chốc lát, cười như không cười, “Không ra cũng được, ta sẽ đếm đến ba, nếu ngươi không đáp lại ta, ta sẽ coi như ngươi không muốn bài vị này nữa.”
Hết chương 119