Hai người đi một lúc lâu mới tìm được thêm một con thỏ lông xám, vì nó nhảy nhót trên nền tuyết nên mới thấy được. Nhưng con thỏ này rất giảo hoạt, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi đâu. Diệp Tống và Tô Nhược Thanh phải lục tìm vài cái hang thỏ mới bắt được nó. Lúc ấy nó đang tính chạy tiếp nhưng Tô Nhược Thanh không cho nó cơ hội liền bắn hạ.
Một người xách theo thỏ trắng, một người xách theo thỏ xám cùng đi ra khỏi khu rừng. Trên đường Tô Nhược Thanh tựa như không có việc gì nên vét tuyết trên lá thông vo thành một cục. Hắn vẫn chưa quên Diệp Tống đánh lén hắn lúc trước.
Diệp Tống đột nhiên quay đầu, Tô Nhược Thanh cũng đã chuẩn bị xong cầu tuyết ném tới, kết quả lại bị nàng bắt được. Cầu tuyết càng làm nổi bật nên làn da trắng nõn mịn màng của nàng, trên gương mặt hiện lên một vệt hồng hồng nói: “Huynh là đại nhân sẽ không chấp nhặt tiểu nhân chứ?”
Tô Nhược Thanh nhướng mày: “Chỉ cần nàng không động ta, ta sẽ không động nàng.”
Diệp Tống bĩu môi: “Vậy chẳng khác nào ta đầu hàng huynh cả.”
Tô Nhược Thanh suy nghĩ, gật đầu: “Ừm, có thể nói như vậy.”
Hắn vừa nói xong, ai ngờ sắc mặt Diệp Tống bỗng chốc biến đổi, hai mắt cong cong như sao đêm, trong tay giấu một quả cầu tuyết liền ném vào cằm vào cổ Tô Nhược Thanh. Diệp Tống sung sướng chạy đi, nói: “Binh bất yếm trá.” (câu này có thể hiểu là khi dùng binh phải dối trá quân địch thì mới giành được lợi thế ý. Câu nào tớ hiểu thì sẽ giải nghĩa, mà không hiểu thì sẽ im lặng cho qua nha ^^)
Tô Nhược Thanh không nhanh không chậm lau tuyết lạnh lẽo trên cổ và cằm, hắn vậy mà cũng hứng khởi, nhìn bóng dáng xiêu vẹo của Diệp Tống đang chạy đi liền nhấc chân nhẹ nhàng lướt trên mặt đất đuổi theo nàng. Diệp Tống một bên chạy một bên thét chói tai, không ngừng ném cầu tuyết vào hắn, Tô Nhược Thanh thân thể linh hoạt, né tránh rất nhanh, nên gần như Diệp Tống đều chỉ ném vào không khí, mắt thấy Tô Nhược Thanh gần đuổi tới nơi, Diệp Tống bỗng nhiên trượt chân, kinh hô một tiếng, Tô Nhược Thanh lập tức phi thân tới ôm ngang người nàng. Rũ mắt nhìn xuống mới thấy ý cười giảo hoạt trên môi nàng, nàng dùng sức đẩy Tô Nhược Thanh xuống nền tuyết, sau đó cả người cũng phi đè lên hắn, cười tủm tỉm đem tuyết trắng vẽ theo hình lông mày hắn, nói: “Mỹ nhân kế. Huynh xem, huynh lại bị lừa.”
Tô Nhược Thanh cầm tay nàng đặt lên môi hôn nhẹ một cái, giật giật mày: “Không nên để nàng xem binh thư.”
Diệp Tống nhìn vẻ mặt của hắn, chậm rãi cúi đầu dán lên đôi môi lạnh lẽo của hắn, ôn nhu hôn. Tô Nhược Thanh ngẩn người, nàng cũng không lưu lại lâu, chỉ uyển chuyển vài cái rồi buông ra, cười lên tiếng: “Không nên dùng mỹ nhân kế đối phó mỹ nhân.”
Nàng nhanh nhẹn bò dậy, sợ tuyết thấm ướt quần áo Tô Nhược Thanh, hắn mặc ít hơn mình rất nhiều. Tô Nhược Thanh ngồi dậy, phất phất tay áo, khóe miệng gợi lên mỉm cười, hắn đưa hai con thỏ cho Diệp Tống cầm, còn mình thì bế ngang nàng lên, từng bước một vững vàng mà đi ra ngoài.
Hai con thỏ bị đặt dưới mái hiên, Tô Nhược Thanh dùng mũi chân đẩy cửa phòng ôm Diệp Tống đi vào. Trong phòng vô cùng ấm áp, nàng lập tức cảm nhận được quần áo của mình đã ướt một nửa, sờ trên người Tô Nhược Thanh, trên cơ bản đều đã ướt. Diệp Tống giúp hắn cởi áo nói: “Cẩn thận cảm lạnh.”
Ngay sau đó, thân thể của nàng không theo khống chế mà ngửa ra sau, Tô Nhược Thanh áp nàng lên cửa phòng, chóp mũi chạm chóp mũi, chỉ cách nhau trong gang tấc, hô hấp hòa lẫn vào nhau.
Diệp Tống nắm thật chặt ngực, có một dòng điện như sộc thẳng lên não, nàng theo bản năng vươn tay ôm lấy cổ hắn. Tô Nhược Thanh cúi đầu hôn thật sâu lên môi nàng.
Môi răng quấn quít vào nhau, lưỡi cùng lưỡi dây dưa như muốn chiếm hữu hết thảy của đối phương. Tiếng hít thở dồn dập quanh quẩn trong căn phòng.
Từng lớp áo rơi xuống đất, hai mắt Diệp Tống mê ly bị Tô Nhược Thanh bế ngang lên, nàng vuốt ve mái tóc ướt của hắn, chóp mũi cọ cằm hắn.
“A Tống...Hiện tại có thể chứ...”
Diệp Tống bám vào sau lưng hắn, lòng bàn tay gắt gao in dấu lên lưng hắn.
Tô Nhược Thanh rúc đầu vào cổ nàng, nghe nàng nỉ non: “Nhược Thanh...”
“Tô Nhược Thanh...” Nàng mị mở mắt, trong mắt lưu quang lộng lẫy, nàng ôm lấy cổ Tô Nhược Thanh hôn thật sâu.
Quy Dĩ dựa theo lời Diệp Tống đem tin tức tới cho đội tìm kiếm của vệ tướng quân Diệp Tu. Diệp Tu mi phi nhập tấn, một thân anh tuấn phi phàm, lúc đó hắn nhíu mày một chút, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển. Trong lòng biết Quy Dĩ nếu có tin tức của Diệp Tống, nhất định Hoàng Thượng cũng có. Tóm lại, trước mắt Diệp Tống an toàn, đây là điều quan trọng nhất.
Quy Dĩ lúc chuẩn bị đi nghe Diệp Tu hỏi: “A Tống có ổn không?”
Quy Dĩ dừng một chút, quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Tu một cái, bình tĩnh nói: “Bên ngoài thoạt nhìn rất ổn.”
Tô Thần cả ngày đều không ở Ninh Vương phủ, dẫn người không ngừng tìm kiếm dù chỉ là một khắc, Nam Xu có thai nhưng Phương Phi uyển lại có chút quạnh quẽ. Linh Nguyệt mỗi ngày đều tới phòng bếp hầm đồ bổ cho Nam Xu, nhưng Nam Xu tâm tình không tốt lắm. Linh Nguyệt liền an ủi nói: “Phu nhân, hiện tại người đang có thai, cẩn phải chú ý thân thể của mình a. Phu nhân không cần lo lắng, Diệp Tống cùng thị vệ tư thông giờ lại bỏ trốn, Vương gia mà bắt được nàng nhất định sẽ không tha.”
Nam Xu giữa mày u sầu, nhu nhược đáng thương: “Nếu không phải đã tha thứ cho tỷ tỷ, Vương gia sao có thể nôn nóng mà đi kiếm nàng như vậy. Tỷ tỷ trở về là chuyện tốt.”
Linh Nguyệt lại nói: “Phu nhân, người nghĩ lại xem, hiện tại Vương gia đã để người hưởng theo lễ chế của Vương phi, dù Diệp thị trở về, phu nhân nhất định vẫn sẽ lên làm Vương phi còn Diệp thị bị biếm thành thiếp thất. Đến lúc đó chờ hài tử của người được sinh ra, Vương gia cao hứng lại sủng ái phu nhân như vậy, nhất định sẽ phong trưởng tử làm thế tử, đến lúc đó địa vị của người không thể lay động được.”
Nam Xu nghe vậy, sắc mặt khá hơn nói: “Ngươi nha, chỉ biết nhặt lời dễ nghe để nói thôi.”
Linh Nguyệt cười nói: “Nô tỳ chỉ nói sự thật.” Nàng ta sắp xếp tốt cho Nam Xu liền đi ra ngoài, “Phu nhân nghỉ ngơi cho tốt, nô tỳ đi phòng bếp xem canh gà đã hầm xong chưa.”
Phái Thanh vẫn luôn không ngừng tìm kiếm Diệp Tống, khuôn mặt nhỏ xinh trắng nõn giờ đã gầy trơ xương, cả ngày đều vội vã chạy ra ngoài tìm. May mà nàng có bạch ngọc bội Diệp Tống để lại có thể tự do ra vào vương phủ, Tô Thần cũng không rảnh đi quản chuyện này, cũng không có khả năng lục soát người nàng, vì vậy ngày nào nàng cũng tới gặp vệ tướng quân Diệp Tu hỏi tình hình Diệp Tống.
Mấy nha hoàn khác ở Bích Hoa uyển cũng không nhàn rỗi, đều sử dụng mạng lưới quan hệ của mình trong vương phủ hỏi thăm tình huống bên ngoài. Hạ nhân trong vương phủ đối với chuyện Vương phi tư thông với thị vệ một chữ cũng không nhắc tới, cũng không dám làm chậm trễ người ở Bích Hoa uyển, vì đã biết tới kết cục của mấy thị vệ cùng nha hoàn trông coi Diệp Tống lúc trước. Vương phi hiện tại vẫn là Vương phi. Cho nên mạng lưới quan hệ của bọn hạ nhân được vận dụng rất tốt, chẳng qua vẫn không có chút manh mối nào mà thôi.
Hôm nay Phái Thanh lại vội vàng ra khỏi vương phủ, không nghĩ tới nửa đường lại đụng phải Linh Nguyệt đang bưng canh gà từ phòng bếp đi ra. Linh Nguyệt thấy Phái Thanh đi tới bên này, liền bước ra chắn đường, mặt mày vui sướng khi người khác gặp họa nói: “Ai da, ngươi đây là đang đi đâu? Hay là vẫn muốn ra bên ngoài tìm Diệp thị? Diệp thị hẳn là sẽ không uổng phí công sức tìm kiếm của cá ngươi, nói không chừng nàng đang bên ngoài vui đùa cùng các hán tử, các ngươi hẳn là sẽ bị...”
Lời còn chưa nói xong, Phái Thanh khuôn mặt lạnh lẽo giương tay tát Linh Nguyệt một cái khiến nàng ta choáng váng, canh gà trong tay cũng đổ vung vãi trên nền đất. Linh Nguyệt tức giận cả người run run: “Ngươi...ngươi...”
Phái Thanh ánh mắt dọa người, lại không khách khí giơ tay lên tát nốt bên mặt còn lại, mỗi bên in năm ngón tay đối xứng thật sự. Nàng nói: “Ta như thế nào? Vương phi không ở đây, cùng lắm thì mất đi cái mạng này, ngươi cho rằng ta còn sợ ngươi?”
Linh Nguyệt sao có thể chịu phục, muốn nhào lên báo thù, kết quả bị Phái Thanh đẩy ngã, hai bên liếc mắt nhìn nhau, Phái Thanh cười nói: “Muốn đánh phải không, có tin ta đẩy ngươi xuống dưới hay không, đồng quy vu tận!” Linh Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tuyết vừa tan, mặt nước tuy rằng kết băng nhưng mặt băng rất mỏng, nếu bị ngã xuống nhất định băng sẽ bị vỡ, không chết đuối cũng bị lạnh chết. Phái Thanh tiến sát tới, Linh Nguyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng cười, “Mệnh của ta chẳng qua chỉ là một cái tiện mệnh, ngươi thì sao, phỏng chừng còn đang mòn mắt ngóng trông Nam thị thăng chức để ngươi đi theo cũng có thể hưởng phúc đi, có dám động không?”
Linh Nguyệt run giọng mắng một câu: “Tiện, tiện nhân!” Phái Thanh buông lỏng nàng, bước đi xa, Linh Nguyệt vuốt khuôn mặt nóng rát của chính mình trừng mắt nhìn thân ảnh Phái Thanh, nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi chờ đó cho ta, một ngày nào đó ngươi bị thua trong tay ta, ta nhất định khiến ngươi không thể trở mình.”
Khi Phái Thanh tìm được Diệp Tu, Diệp Tu đang phân phó cận vệ không cần tìm nữa, thấy Phái Thanh sốt ruột, hắn liền nói: “Ngươi trở về vương phủ đi, sống cho tốt. Tạm thời không cần tìm A Tống, Quy thống lĩnh nói với ta hiện tại nàng rất an toàn, lúc nào muốn nàng sẽ trở về.”
Phái Thanh lập tức rơi lệ, khuôn mặt vô cùng tiều tụy, nước mắt lưng tròng mà truy vấn: “Tiểu thư rốt cuộc đang ở đâu, lúc nào muốn là khi nào a?”
Diệp Tu ngước mắt nhìn cảnh tuyết phía xa nói: “Không biết.”
Phái Thanh không thuận theo: “Quy Đại thống lĩnh kia la fai? Tướng quân biết tiểu thư hiện tại đang ở với ai không? Mặc kệ nàng ở với ai nô tỳ đều không yên tâm!”
Diệp Tu đối Phái Thanh càn quấy rất là bất đắc dĩ, liền giơ tay chỉ về người áo đen mặc cẩm y đang đứng ở phía xa nói: “Ngươi đi hỏi hắn, Thống lĩnh thị vệ đại nội trong hoàng cung.”
Phái Thanh không suy nghĩ nhiều liền xông ra ngoài, mấy lần còn suýt trượt chân, nửa ngày cũng đuổi không kịp người nọ, rõ ràng là nàng chạy còn đối phương chỉ đi bộ, khoảng cách thoạt nhìn rất gần vậy mà lại không thể với tới. Phái Thanh khó thở nói: “Người đi phía trước, đứng lại đó cho ta!”
Quy Dĩ chỉ lo đi về phái trước, căn bản sẽ không để ý thanh âm ở phía sau đang gọi chính mình.
Mãi đến khi Phái Thanh thở hồng hộc kêu to: “Quy Đại thống lĩnh.”
Quy Dĩ dừng chân, bỗng nhiên cảm thấy thanh âm có chút quen thuộc, lúc này mới chậm rãi xoay người lại. Phái Thanh thấy hắn ngừng, tinh thần hăng hái hẳn lên, gắng sức chạy tới, chính là khi nàng nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của người kia, rốt cuộc lại bất động, cả người sững sờ tại chỗ.
“Phái Thanh?”
Phái Thanh nói không nên lời: “Ngươi...ngươi, ngươi chính là Đại thống lĩnh thị vệ đại nội trong cung?” Vậy thân phận của Tô công tử kia...là gì? Trong lòng Phái Thanh “thình thịch” nhảy lên, nói không rõ ràng loại cảm giác này là thật hay giả.
Quy Dĩ mặt vô biểu tình hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Phái Thanh hỏi: “Tiểu thư nhà ta đâu?”
Quy Dĩ nói: “Nàng cùng công tử ở bên nhau, ngươi không cần lo lắng. Ta còn có việc, xin phép cáo từ.” Nói xong liền xoay người.
Phái Thanh thấy hắn phải đi, vội vàng đuổi theo: “Vậy công tử nhà ngươi rốt cuộc là ai?”
Hết chương 82
- -------------------------------------------------
Ờ thì...sao lại cắt ngay ở cảnh đấy vậy. Liệu cảnh sau có phải là cảnh cấm trẻ em xem không @@