“A Tống”, Tô Nhược Thanh gọi nhũ danh của nàng, khom người không chút ghét bỏ mà bế nàng lên, nàng rất nhẹ, hắn nhìn vào đôi mắt vẫn còn đang mê man của nàng nói, “Ta tới nơi này, chính là muốn chờ nàng.” Hắn biết Diệp Tống không có nơi nào để đi sẽ đến nơi này.
Diếp Tống lấy tay che lại hai mắt, run giọng nói:“Chúng ta không có liên quan đến nhau, huynh còn chờ ta làm gì?”
“Chỉ cần nàng còn cần ta.”
“Trên người ta rất bẩn, huynh ôm vậy không thấy khó chịu sao?”
Tô Nhược Thanh lại lướt đi như lúc tới, hai chân mượn lực đạp lên trên mặt nước, ôm Diệp Tống bay qua phía đối diện nói: “Không sao, ôm chặt ta.”
Tới sơn trang, Tô Nhược Thanh ôm nàng vào phòng, trong phòng đã châm bếp lò nên rất ấm áp, Diệp Tống cảm giác giống như tiến vào lồng hấp, đã thật lâu không có loại cảm giác này. Lúc này nàng mới cảm thấy thân thể cứng đờ đến phát đau.
Tô Nhược Thanh cởi áo bông đã bẩn trên người nàng, thấy quần trắng và váy loang lổ vết máu, ánh mắt hiện lên sát khí.
Diệp Tống sờ vết máu trên vạt áo nói: “Không phải máu của ta, là của Tô Thần.” Nói rồi nàng lại nhìn vết máu tươi trên quần trắng của mình giải thích, “Cái này, là của ta. Nhưng ta không để nam nhân nào chạm vào ta, lần đầu tiên của ta...là ta dùng tay của chính mình.” Nàng vươn ngón tay ra, trên đầu ngón tay cũng hiện lên vết máu.
Tô Nhược Thanh nhìn tay nàng, trong mắt hiện lên thương tiếc thật sâu, rất nhanh đã bị ý cười nhàn nhạt che giấu nói: “Nàng giải thích chuyện này với ta làm gì?”
Diệp Tống suy nghĩ cảm thấy chính mình hình như có chút khoa trương nói: “Không biết, có thể là cảm thấy dù cho cả thiên hạ đều hiểu lầm ta nhưng ta cũng không muốn huynh hiểu lầm ta.”
Tô Nhược Thanh quay người hướng ra phía ngoài nói: “Nàng ở chỗ này nghỉ ngơi, ta vào phòng bếp.”
Hắn chân trước vừa bước vào phòng bếp, chân sau Diệp Tống đã theo vào. Nàng thấy trong bếp cũng chỉ có một mình Tô Nhược Thanh, trên bệ bếp sắt đặt hai nồi to, một nồi đang nấu nước, một nồi nấu thức ăn.
Tô Nhược Thanh vậy mà lại tự mình xuống bếp, đường đường là một hoàng đế lại nấu đồ ăn. Hắn một bên bận rộn, một bên nói: “Biết nàng sẽ không chịu ngồi yên, vào đây sưởi ấm đi.”
Diệp Tống tiến vào ngồi trước bếp lò, cũng coi như giúp Tô Nhược Thanh nhóm lửa, thi thoảng lại đút củi vào bếp. Bên cạnh bếp lò đang hầm gà, Tô Nhược Thanh xào mấy món ăn thanh đạm, Diệp Tống nhìn khuôn mặt với bàn tay ngọc của hắn bị dính khói dầu, nhịn không được nói: “Không nghĩ tới huynh còn biết làm cái này. Sao không để Quy Dĩ làm.”
Tô Nhược Thanh nói: “Quy Dĩ không tới.”
Nước đã sôi, hắn mang ấm nước vào phòng đổ vào thau tắm nói: “Tắm sạch sẽ rồi ăn cơm.” Hắn ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Diệp Tống nhớ tới sơn trang này hẳn là không có quần áo dành cho nữ nhân, nhưng lúc ngẩng đầu nhìn lên mới thấy, không biết Tô Nhược Thanh từ khi nào đã chuẩn bị tốt quần áo sạch sẽ vắt lên trên bình phong. Kia là quần áo của nam nhân, trên quần áo có mùi hương nhàn nhạt cùng mùi hương trên người Tô Nhược Thanh không sai biệt lắm, hẳn là quần áo của hắn.
Diệp Tống bước vào thau tắm, dòng nước ấm áp chạm vào thân thể nàng có chút nóng rát, tri giác dần dần trở lại. Hạ thân lúc này mới mơ hồ truyền tới cảm giác khó chịu. Nàng tắm sạch từ trên xuống một lần.
Tắm xong đi ra thấy Tô Nhược Thanh đang ném một ít lá thông vào lò sưởi trong phòng, bỗng chốc cả phòng tràn ngập hương thơm. Hắn bảo Diệp Tống tới ngồi, rũ tóc dài trước bếp lò để hong khô. Tô Nhược Thanh lại vào phòng bếp bưng đồ ăn nóng hổi đã nấu xong bày lên trên bàn.
Quần áo của Tô Nhược Thanh mặc trên người Diệp Tống có chút rộng. Nàng kéo vạt áo bên phải lên thì vạt áo bên trái lại trượt xuống, kéo bên trái bên phải lại trượt. Nàng liền không kéo nữa, cổ áo cứ thế rộng mở hiện ra xương quai xanh trông vô cùng quyến rũ.
Tô Nhược Thanh múc cho nàng một chén canh gà, nàng cầm bát lên uống. Ánh mắt hắn thâm thúy dừng ở xương quai xanh của nàng, lấy đũa giúp nàng gắp thức ăn nói: “Mấy ngày nay không ăn sao, người gầy đến như vậy.”
Diệp Tống cũng gắp đồ ăn vào bát hắn, nghe vậy chẳng hề để ý gật gật đầu: “Ăn a, chẳng qua đều là thức ăn thừa của người khác, có vài cái không thể ăn.”
Tay cầm đũa của Tô Nhược Thanh dừng một chút, Diệp Tống một bên gắp một miếng thịt gà vào bát hắn, một bên xem xét sắc mặt của hắn lại nói: “Huynh không thích ăn gà sao? Vậy cho ta. Huynh dùng bữa, ta ăn thịt.” Nói xong lại gắp trở về, nhìn động tác thong thả ung dung của Tô Nhược Thanh hỏi, “Huynh vừa mới ăn tối sao?”
Tô Nhược Thanh nhàn nhạt nói: “Để ta bồi nàng ăn.”
Diệp Tống xua tay: “Huynh không cần miễn cưỡng, chỗ này ta có thể ăn hết, đồ ăn huynh làm rất ngon.”
Tô Nhược Thanh lúc này mới thành thật nói: “Kỳ thật ta cũng chưa ăn tối?”
“Vì sao lại không ăn?”
Diệp Tống ngừng động tác, miệng giật giật, thấp giọng nói: “Sao huynh có thể cho rằng nhất định ta sẽ đến, vạn nhất đêm nay ta không tới thì sao?”
Tô Nhược Thanh nói: “Vậy chờ ngày mai lại ăn.”
Nàng đưa cái đùi gà đã gặm một nửa đến bên miệng Tô Nhược Thanh nói: “Huynh có để ý đồ ta đã ăn qua không?”
Tô Nhược Thanh ngẩn người, chợt cười, liền ăn luôn nửa cái đùi gà trên tay Diệp Tống. Sau Diệp Tống ăn dư lại cái gì, một nửa còn lại đều cho Tô Nhược Thanh ăn, hai người thoạt nhìn tôn trọng nhau như khách nhưng lại tựa như đôi phu thê đã nhiều năm.
Bữa cơm kết thúc, Tô Nhược Thanh thu dọn bát đũa vào phòng bếp, khi trở về Diệp Tống đã nằm ngủ trên giường, đưa lưng về phía hắn. Tô Nhược Thanh tắt đèn, định sang phòng cách vách ngủ. Nhưng vừa quay người lại, thanh âm Diệp Tống đột nhiên truyền đến: “Phòng cách vách rất lạnh.”
Tô Nhược Thanh dừng bước, hắn tưởng không phải đang nói với hắn. Nhưng ngay sau đó Diệp Tống từ trên giường bò xuống, đi chân trần chạy tới ôm eo hắn. Hai người đứng yên hồi lâu, Tô Nhược Thanh dùng thanh âm cố gắng áp chế hô hấp có phần khô nóng của mình nói: “Nàng biết ta thích nàng, đối với nàng có tạp niệm, nàng còn không cho ta đi sao?”
Diệp Tống dán mặt lên lưng hắn, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Tô Nhược Thanh, là tín niệm duy nhất giúp ta chống đỡ, chính là ta muốn gặp huynh. Không cần biết về sau ta sẽ trở thành cái dạng gì. Ta cũng không ngại biến thành dâm phụ trong mắt mọi người, ta mặc kệ.” Cảm nhận được thân thể Tô Nhược Thanh càng ngày càng cương cứng, nàng ôm càng chặt, “Huynh có để ý dây dưa cùng người đã bại hoại danh tiết như ta không?” Tô Nhược Thanh xoay người, bế ngang nàng lên, Diệp Tống ôm cổ hắn, tiếp tục nói, “Tô Nhược Thanh, ta chỉ muốn huynh làm nam nhân của ta.”
Tô Nhược Thanh trầm mặc không nói, đem Diệp Tống áp vào giường, dùng hành động thực tế của chính mình để chứng minh hắn rốt cuộc có để ý hay không. Cái hôn nóng ướt mà ôn nhu phủ lên môi nàng, Diệp Tống nâng cằm hôn đáp lại hắn. Hô hấp cả hai hòa lẫn vào nhau, cảm nhận từng hương thơm, vị ngọt của nhau.
Quần áo từng cái từng cái bị cởi ra, da thịt ấm áp tiếp xúc với nhau. Tô Nhược Thanh kéo chăn phủ lên hai người, ngón tay lành lạnh của hắn mơn trớn thân thể nàng, mang theo thập phần quý trọng, hô hấp Diệp Tống có chút gấp gáp, nàng đan tay vào tóc hắn, ngửa đầu, trước mắt một mảnh hắc ám nhưng nàng lại không hề bàng hoàng, cảnh tượng lúc này không hề giống với khi ở phòng tối kia, nàng lẩm bẩm lên tiếng: “Từ trước...Ta luôn muốn, nam nhân của ta, trong lòng chỉ có một mình ta, bên người cũng chỉ có mình ta, đời này kiếp này chỉ có ta là thê tử duy nhất của hắn...Ừm...” Bên môi nàng nở ra một nụ cười quyến rũ, “Hiện tại nam nhân của ta...lại là người duy nhất trên thế giới không có khả năng chỉ có một mình ta...Nhưng ta lại cảm thấy chả sao cả...”
Tô Nhược Thanh chậm rãi buộc chặt eo nàng, nâng eo nàng lên, thấp giọng nói: “Duy nhất ở trong lòng.”
“A Tống.” Tô Nhược Thanh tựa hồ có chút khó chịu mà gọi tên nàng.
Tô Nhược Thanh cúi đầu hôn lên khóe mắt nàng, mơ hồ cảm nhận được vị mặn.
Chờ hắn dừng lại, Diệp Tống chớp chớp mắt, mỏi mệt của mấy ngày gần đây tức khắc bùng nổ, nàng dịch thân mình chui vào trong lồng ngực Tô Nhược Thanh, lẩm bẩm nói: “Cuối cùng cũng xong việc a...Huynh rốt cuộc cũng thành nam nhân của ta...Nhưng cũng không giống như ta tưởng tượng, trong sách và TV nói việc đó rất sung sướng a...” Nói xong liền mơ màng ngủ mất.
Tô Nhược Thanh ôm nàng, dục vọng thật lâu cũng chưa hạ xuống được, sau một lúc lâu mới hỏi: “Trong sách?”
Đáp lại hắn chỉ là tiếng giọng mũi nhàn nhạt.
Sáng sớm, cơn gió nhè nhẹ thổi qua khe cửa sổ lạnh lẽo. Diệp Tống mơ màng tỉnh lại, cả người đều đau nhức. Nàng mắt nhắm mắt mở nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một mảnh trắng xóa ngoài ra không thấy cái gì khác, nhìn một lúc mới chậm rãi thu hồi lại, tầm mắt dừng ở người đang nằm bên cạnh mình.
Từ hôm nay trở đi, tất cả đã không còn giống như trước. Bên gối không vắng vẻ nữa mà đã có thêm một người nam nhân.
Tô Nhược Thanh an tĩnh ngủ, ngay cả tư thế ngủ cũng vô cùng quy củ, nằm thẳng, hai cánh tay ôm hông nàng, Diệp Tống dựa vào ngực hắn. Cũng không biết cả đêm duy trì tư thế này cánh tay hắn có mỏi hay không. Diệp Tống vừa thoáng nhấc đầu, chóp mũi liền nhẹ nhàng chạm vào cằm hắn, hô hấp đều trở nên ái muội.
Mái tóc đen dài như mực của hắn xõa lên gối, Diệp Tống duỗi tay ra khỏi chăn, cầm một lọn tóc chọc chọc vào mặt hắn. Khuôn mặt người nam nhân của nàng thật thanh tuấn a.
Bỗng nhiên Tô Nhược Thanh mở trừng hai mắt, con ngươi đen nhánh như mực thanh tỉnh, không có một tia buồn ngủ, hắn nhẹ nhàng cầm cái tay đang nghịch ngợm của Diệp Tống lôi trở lại vào trong chăn. Diệp Tống đối diện với ánh mắt của hắn, đôi đồng tử kia thấm thúy xoáy thật sâu vào tâm trí nàng.
Diệp Tống nghiêng đầu nói: “Ta đang nghĩ, sao ta nghịch nửa ngày trời mà huynh vẫn chưa tỉnh, thì ra đã sớm tỉnh rồi.”
“Ừm”, Tô Nhược Thanh thừa nhận, “Ngày thường lâm triều, thường giờ mão đã tỉnh.”
“Vậy huynh còn giả bộ ngủ làm gì?”
“Hôm nay không cần lâm triều nên không cần dậy sớm. Sợ nàng tỉnh giấc cho nên nhắm mắt dưỡng thần.”
Diệp Tống chậm rãi rút cánh tay hắn từ sau lưng mình ra giúp hắn xoa nhẹ lại nói: “Huynh cả đêm ôm ta như vậy không mỏi sao?”
Tô Nhược Thanh rất hưởng thụ mà híp híp mắt nói: “Có một chút.”
Xoa một lúc, bỗng nhiên Tô Nhược Thanh lại vươn tay ôm nàng vào trong ngực. Diệp Tống liền ghé vào người hắn. Sườn mặt dán lên lồng ngực ấm áp, nghe tiếng tim đập vọng bên tai, hai người bỗng chốc đều an tĩnh.
Thật lâu sau, Diệp Tống mới dùng thanh âm tựa như không phải thanh âm của chính mình nhẹ nhàng nói: “Nhược Thanh, ta cảm thấy không chân thật.”
“Ừm?”
“Giống như ta đang nằm mơ, một đêm địa ngục, một đêm thiên đường.”
Hết chương 80
- --------------------------------------------------------------------------------------------------------
Haiz. Người con gái đã sống hai kiếp nhưng chưa từng trải đời. Đã làm gì đâu mà xong việc hả trời. Như này Tô Nhược Thanh làm sao mà ngủ được =))))