Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 95: Chương 95: Lý do khó nói




Diệp Tu nghe vậy, nhướng mày, trên khuôn mặt anh tuấn viết ba chữ “không quan tâm” nói: “Hàng năm ở trong quân, đều là bọn nam nhân, không có thích hợp. Sao nào, A Tống muốn giới thiệu cho đại ca sao?”

Diệp Tống chống cằm suy nghĩ: “Cô nương ở thượng kinh muội cũng không biết được mấy người, những người biết thì đều không xứng với đại ca...Huynh cười cái gì mà cười, muội đang nói nghiêm túc, huynh không vội nhưng cha hẳn là sốt ruột đi.”

Diệp Tu thu liễm ý cười trên môi, đưa cho nàng một chum rượu tốt nói: “Loại chuyện này phải xem duyên phận, cưỡng cầu không được.”

Diệp Tống nhập một ngụm rượu, hưởng thụ mà nheo mắt. Diệp Tu nhìn nàng, một bên uống rượu một bên nhẹ gióng nói: “Thời gian thật sự có thể làm thay đổi một con người, A Tống đã thay đổi rất nhiều, cùng trước kia hoàn toàn không giống nhau.”

Diệp Tống tò mò cười hỏi: “Vậy huynh thử nói xem trước kia cùng bây giờ muội như thế nào?

Diệp Tu nói vô cùng ngắn gọn: “A Tống trước kia chính là danh môn khuê tú được thượng kinh công nhận, A Tống hiện tại sống cho chính mình.”

“Vậy huynh thích cái nào?” Diệp Tống đẩy đẩy bờ vai hắn hỏi.

Hắn buông chén rượu xuống, ngón tay thon dài lấy muỗng múc một chút cẩu kỷ vào bình rượu, giương mắt nhìn nàng nói: “Đương nhiên là thích A Tống toàn tâm toàn ý là chính mình.”

'Toàn tâm toàn ý là chính mình”, Diệp Tống cùng hắn chạm cốc, cười nói, “Nếu huynh thích thế, lần sau gặp được nữ tử như vậy, muội sẽ trực kéo về cho huynh làm tức phụ.”

Tứ thư ngũ kinh, nữ tắc hiếu huấn, từ lúc trở về Diệp Tống cũng không thèm chạm qua, lại thường lấy một ít binh thư dã sử từ thư phòng của Đại tướng quân hoặc Diệp Tu ra xem, còn xem đến mê mẩn. Chẳng qua, chữ phồn thể nhìn khá khó, nàng lúc hiểu lúc không. May mắn Diệp Thanh biết từ sau khi nàng bệnh nặng liền quên hết chuyện trước đây, nếu không nhất định sẽ hoài nghi nàng có phải thật sự là Diệp Tống hay không.

Lúc Diệp Tống đang cố hết sức hiểu chữ phồn thể, Diệp Thanh cũng đi theo xem cùng, gặp chữ không biết Diệp Thanh liền chỉ cho nàng. Cứ như vậy, hai vị tiểu thư Diệp gia cầm kỳ thi họa gì đó không cần biết, chỉ quan tâm đến đánh giặc, vũ khí, chiến thuật, chiến lợi phẩm linh tinh.

Cuối cùng Ninh Vương phủ vẫn phải phái người tới đón Diệp Tống.

Diệp Thanh những tưởng Diệp Tống sẽ cự tuyệt không đi, không nghĩ tới nàng lại bình tĩnh, ở trong sân bồi Diệp Thanh trong chốc lát rồi đẩy nàng vào phòng, phân phó nha hoàn nói: “Đi thu thập một chút, buổi chiều ta hồi Ninh Vương phủ.”

Diệp Thanh cả kinh: “Nhị tỷ sao còn muốn về nơi đó?”

Diệp Tống vỗ vai nàng nói: “Đừng nghĩ nhiều, muội cố gắng điều dưỡng thân thể, chờ ta xử lý xong một số sự tình sẽ trở về. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

Diệp Thanh hơi hơi hé miệng, nói không ra lời. Diệp Tống cần thận tỷ mỹ phân phó nha hoàn chiếu cố thức ăn lẫn cuộc sống hàng ngày cho Diệp Thanh, sau đó mới rời đi, Diệp Thanh bỗng nhiên nói: “Nhị tỷ, tỷ trở về là muốn báo thù cho muội sao?”

Diệp Tống ngưng lại, hơi nghiêng đầu, câu môi cười làm bộ ăn chơi trác táng nói: “Nha đầu, muội suy nghĩ nhiều rồi.”

“Hai chân muội không có thì không có, muội sẽ không để bụng, có thể được nhị tỷ đối đãi tốt với muội như thế, coi như trời cao đã chiếu cố muội rồi.: Diệp Thanh nói xong liền đỏ vành mắt, nàng bật khóc, “Nhưng muội không muốn nhị tỷ trở lại nơi đó, không muốn tỷ một mình đấu tranh. Mấy kẻ đó căn bản không đáng!”

“Hai chân muội sao có thể nói không có liền không có?” Diệp Tống bỗng nhiên quay đầu, đáy mắt mơ hồ có thể thấy được tàn nhẫn, “Ta sẽ tìm đại phu chữa khỏi cho muội, kẻ nào đánh gãy chân muội, cả đời sẽ phải bò dưới đất.” Diệp Thanh ngẩn ra, nàng lại đi rồi trở về, rút lại cảm xúc tàn nhẫn kia, ánh mắt nhu hòa cười nhẹ, ngón tay quấn một lọn tóc Diệp Thanh, “Nếu muội luyến tiếc ta như vậy, chi bằng đem dao găm đại ca tặng cho ta mượn dùng mấy ngày? Ta cũng sẽ dùng để phòng thân cho tốt.”

Diệp Thanh vội lấy dao găm ra, vừa chần chừ vừa lo lắng đưa cho Diệp Tống, nín khóc mỉm cười nói: “Đây chính là lễ vật đầu tiên đại ca tặng cho muội, nhị tỷ không được làm hư nó, muội rất thích nó.”

Diệp Tống chớp chớp mắt, thu đao lại nói: “Biết rồi biết rồi.”

Diệp Tống đi ra cửa, Diệp Thanh biết nàng đã quyết định, lại bổ sung nói: “Nhưng nếu có người dám khi dễ nhị tỷ, cứ việc dùng dao này đâm chết nàng ta.”

Diệp Tống sắp ra đến sân lại quay lại, đứng ở cửa hỏi: “A Thanh, cặp dì cháu kia ở ngõ nào?”

Diệp Thanh chấn động, nắm chặt lòng bàn tay nói: “Hẻm Tạ gia.”

Diệp Tống biết nàng nghĩ gì, xua xua tay nói: “Yên tâm, ta sẽ không lạm sát người vô tội.”

Chạng vạng, lúc đi ra cửa lớn tướng quân phủ, Diệp Tu vẫn luôn vừa cau mày vừa đưa nàng tới cửa. Trước cửa có một chiếc xe ngựa quý giá đẹp đẽ đang lẳng lặng chờ.

Diệp Tu muốn nói lại thôi, Diệp Tống cười như không cười nói: “Đại ca, huynh cũng muốn học A Thanh khuyên ta đừng trở về có phải hay không?”

Diệp Tu nhấp môi không đáp. Nàng liền thò đầu qua ở bên tai Diệp Tu nói: “Đại ca giúp muội mấy chuyện này được không?” Sau đó nàng nói nhỏ vài câu, Diệp Tu nghe xong hơi hơi gật đầu, cho nàng ánh mắt yên tâm.

Diệp Tống cũng không quay đầu lại, vén rèm lên xe.

Lúc trở lại tướng quân phủ, Diệp Tống ăn mặc rất đơn giản, một thân áo bông, sau đầu tùy ý búi tóc cao như nam nhân, trên người không đeo bất kì trang sức nào, thoạt nhìn không có điểm nào giống Vương phi.

Bóng đêm buông xuống, đèn đường rực rỡ sáng lên. Diệp Tốn yên lặng ngồi trong xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, lúc đi ngang qua trước cửa Tố Hương lâu, bên ngoài một giọng nói không ôn không hỏa xuân phong truyền vào lỗ tai: “Xin hỏi người ngồi trong xe chính là huynh đài nhà ta sao?”

Diệp Tống giật mình, chậm rãi mở mát ra, nghe tiếng động trêu đùa của cô nương bên ngoài liền vén mành lên.

Hảo xảo bất xảo, Hiền Vương Tô Tĩnh lại trang điểm thanh một bộ công tử phong lưu phóng khoáng, ở cửa ôm hai mỹ nhân, nhìn nàng chớp chớp cặp mắt đào hoa, lộ ra tươi cười câu hồn nhiếp phách nói: “A, ta quả nhiên mắt sắc, đúng thật là huynh đài.”

Diệp Tống xuống xe ngựa, đứng ở ven đường nhìn ngựa xe như nước. Hắn buông hai mỹ nhân ra, bay thẳng đến cho Diệp Tống, trên người còn dính hương phấn, che giấu mùi hương mai nhàn nhạt trên người, cùng Diệp Tống kề vai sát canh, đưa nàng vào Tố Hương lâu nói: “Tương phùng không bằng ngẫu nhiên gặp được, vào chơi một lúc a.”

Quản gia và phu xe phụng mệnh tới đón Diệp Tống hồi phủ, biểu tình khó nói: “Không được, ngàn vạn lần cũng không được a!”

Diệp Tống xoay người, nhàn nhạt liếc hai người một cái, bĩnh tĩnh quay người cùng Tô Tĩnh bước vào Tố Hương lâu noi: “Về trước đi, ta có việc, lát nữa sẽ về.”

Tô Tĩnh đưa Diệp Tống lên lầu, nghe vậy “Phốc” một tiếng, bật cười nói: “Việc này của huynh đài là đại sự, còn rất đứng đắn.”

Diệp Tống thuận miệng nói: “Việc này đối với ngươi không phải là việc đứng đắn sao, nếu là cho ngươi đi vũ văn lộng mặc hoặc đền đáp triều đình, đấy mới là không đứng đắn.”

“Đúng vậy”, Tô Tĩnh hào phóng thừa nhận, “Ngươi nói rất đúng.”

Vào một gian phòng, gọi một tốp năm tốp ba mỹ nữ tới, người đàn người nhảy, rất có không khí. Diệp Tống cầm chén rượu lên uống, thấy Tô Tĩnh nhìn mỹ nữ đến thần hồn nhộn nhạo, không khỏi thò đầu qua nghiêm túc hỏi: “Ngươi không cảm thấy kéo ta tới làm chậm trễ chính sự của ngươi sao? Nhìn được mà không ăn được, rất khó chịu đi, muốn ta tránh đi một chút không?”

Tô Tĩnh kịp thời kéo lại Diệp Tống, để nàng yên tâm ngồi xuống thưởng thức mỹ nhân, sau đó biểu tình hơi có chút kì lạ, muốn nói lại thôi.

Diệp Tống liền nói: “Có gì muốn nói mau nói.”

Tô Tĩnh kéo ra đề tài hỏi: “Phái Thanh có ổn không?”

Diệp Tống liếc hắn một cái, không mặn không nhạt nói: “Không có Phái Thanh nữa, hiện tại nàng gọi là Diệp Thanh.”

Tô Tĩnh sửng sốt, ha ha mà nở nụ cười: “Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, nàng là tam tiểu thư tướng quân phủ.”

“Sao, ngươi cũng muốn tới cầu hôn?” Diệp Tống đánh giá hắn một chút, “Thân phận của ngươi không tồi, nếu không hay làm chuyện xằng bậy có khi ta có thể suy xét một chút.”

“Đừng”, Tô Tĩnh vội vàng xua tay, “Ta chỉ thuận miệng hỏi một câu, nàng không phải kiểu người ta thích.”

Diệp Tống chỉ mỹ nữ trong phòng: “Vậy ngươi nhìn xem, ở đây ngươi thích kiểu gì?”

Ánh mắt Tô Tĩnh như có như không dừng trên người Diệp Tống, nhẹ nhàng nói: “Gặp dịp thì chơi thôi, chứ không đảm đương nỏi. Nói thật ra, ta cảm thấy ngươi cùng Vương phi đã mất của ta có chút giống.”

Diệp Tống nghe vậy quay đầu nhìn hắn: “Ngươi nghiêm túc?”

Tô Tĩnh nhún vai, cười đê tiện: “Đương nhiên là...nói giỡn.”

Diệp Tóng trầm mặc một lúc lâu, ngón tay khẽ vuốt miệng ly nói: “Sự tình lần trước là do cảm xúc của ta không tốt lắm, ngươi đừng quá để ý.”

“Ta không có để ý.” Tô Tĩnh biểu tình nhu hòa, hơi cong khóe miệng, “Ta có thể hiểu tâm tình của ngươi. Người ngươi để ý đột nhiên bị khi dễ, hận không thể đòi lại trăm vạn lần. Ngày đó ta không nên rủ ngươi ra ngoài, bằng, bằng không Phái Thanh, khụ, Diệp Thanh cũng sẽ không...”

“Sau đó ta cũng suy nghĩ lại”, Diệp Tống nói, “Chuyện này không thể trách ngươi, ngày đó nếu ngươi không tới, cũng sẽ có lần sau để mấy kẻ đó hãm hại.”

Tô Tĩnh rót rượu cho nàng, chạm cốc nói: “Nào, uống xong ly này vẫn là bạn tốt.”

Diệp Tống hào sảng uống cạn chén rượu.

Tô Tĩnh tựa gần sát Diệp Tống, ở bên tai nàng nửa thật nửa giả nói: “Ngươi có biết vì sao ta lại nhiều lần tới tìm ngươi đi chơi không?”

Diệp Tống nghiêng đầu, mặt nàng và mặt hắn chỉ cách nhau trong gang tấc, nàng không khỏi ngửa ra sau hỏi: “Vì sao?”

“Còn nhớ rõ lần trước ở Tố Hương lâu không, lần tuyển hoa khôi, mua vũ cơ ấy.”

“Ừm, làm sao?”

“Thật không dám giấu diếm, ta có nỗi niềm khó nói a.” Tô Tĩnh a một hơi, “Từ lần đó, chuyện tốt của nam nhi đang trên đường lại bị ngươi đánh gãy, có thể là ta bị kinh hách quá độ, kết quả dù cố gắng thế nào cũng không đứng dậy được, hiện tại ngắm mỹ nhân đều là có lòng mà lực không đủ.” Diệp Tống hút khí, Tô Tĩnh còn thực “tốt bụng” mà kể cho nàng, lại có chút tiếc nuối nói tiếp, “Ngươi không phát hiện, hai lần trước lúc ta muốn chạm vào nhưng lại mang bộ dáng thống khổ sao?”

Diệp Tống bừng tỉnh đại ngộ. Lúc trước nàng vẫn luôn cảm thấy là do mình ở đó, nên hắn không phát huy được. Nhưng lần tuyển hoa khối đó, nàng cũng ở đó, ở giữa chỉ cách một tầng sa mỏng không phải hắn cũng rất tận hứng sao? Như vậy khả năng Tô Tĩnh có bệnh kín là rất lớn.

Tô Tĩnh thấy nàng suy tự, ý xấu nổi lên, lại nói: “Ta đưa ngươi tới đây, muốn cởi chuông cần tìm người cột chuông, nói không chừng có thể tìm ra điểm mấu chốt.”

Một cái Vương gia phong lưu, lại bị dọa cho cả kinh, liền sợ tới mức không lên được. Trách nhiệm này có vẻ hơi lớn. Nàng liền hỏi: “Ta lại dọa ngươi thêm lần nữa được không?”

Tô Tĩnh lắc đầu: “Không được, vạn nhất ta sợ tới mức không thích nổi nữ nhân nữa thì làm sao bây giờ?”

“Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào?”

Hết chương 95

Ai nha, ta không lên được với người khác, nhưng loại “nữ giả nam” như ngươi thì lên được a ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.