Tô Thần nhanh chóng trở lại, hắn thấy Nam Xu trên mặt đất, sắc mặt trầm xuống, ở đây nhiều người như vậy cũng không có ai tới đỡ nàng dậy. Hắn khom người bế Nam Xu lên, Nam Xu ủy khuất còn thiện giải nhân ý nói: “Là thiếp thân không cẩn thận tự mình té ngã...”
Tô Thần không nói tiếng nào vội vàng đưa Nam Xu rời Hiền Vương phủ, suốt đêm gọi đại phu ở Ninh Vương phủ đợi lệnh.
Nhân lúc Ninh Vương còn đang sốt ruột vì thân thể Nam Xu mà chưa giáng tội, các đại nhân chạy đi tìm phu nhân và hài tử của mình về nhà trước. Lúc trước còn một mảnh náo nhiệt, lúc sau đã trở nên lạnh lẽo.
Diệp Tống không có phu quân đi tìm, nàng liền cùng Phái Thanh ngồi chơi bài.
Phái Thanh hỏi: “Tiểu thư, chúng ta có trở về không?”
Vừa lúc gặp Tô Tĩnh và Tô Nhược Thanh đang đi vào phòng. Diệp Tống cười tủm tỉm nói: “Hiện tại vừa đủ bốn người, chúng ta tiếp tục chơi mạt chược đi.”
Tô Tĩnh vốn mang danh ăn chơi trác táng nên rất thích mấy loại này, hắn nhìn Tô Nhược Thanh, nói: “Ta có thể bồi tẩu tử, nhưng mà Hoàng Thượng quốc vụ bận rộn, sợ là sẽ không chơi mấy loại này...”
Lời còn chưa nói xong, Tô Tĩnh liền rớt cằm, bởi vì Tô Nhược Thanh đã vén vạt áo ngồi xuống nói: “Không sao, có thể chơi một lúc. Đánh cược thế nào?”
Diệp Tống nói: “Một trăm lượng một lần khởi hồ thế nào?”
Tô Tĩnh cười thành thạo: “Tẩu tử chơi cũng đủ lớn a, không sợ lát thua đến cái yếm cũng không còn sao?”
Diệp Tống chớp chớp mắt: “Ta sẽ để cho ngươi chỉ còn lại quần cộc.”
Phái Thanh chỉ là một tiểu nha hoàn, nàng chỉ cần chơi cho đủ chân, không cần phải cược một trăm lượng như mấy vị kia.
Vì thế âm thanh xáo bài lại vang lên. Nha hoàn theo phân phó của Tô Tĩnh xuống hầm rượu lấy vò rượu ngon nhất đã ủ lâu năm lên phục vụ. Hắn lật bài, nhìn không được nhìn biểu tình của Diệp Tống, phát hiện nữ nhân này so với trước kia thật sự khác nhau một trời một vực. Lúc trước nàng mảnh khảnh hơn rất nhiều, nhưng vẫn thật xinh đẹp, kỳ thật Nam Xu đặt trước mặt so sánh với nàng lập tức có thể phân cao thấp, hắn cũng không rõ vì cớ gì mà Ninh Vương Tô Thần cứ một hai phải giữ chấp niệm với Nam Xu.
Tô Tĩnh liền hỏi: “Mới vừa rồi chuyện gì đã xảy ra?”
Đuôi lông mày Diệp Tống nhẹ nâng, dường như không có việc gì nói: “Không phải nàng ta nói tự mình té ngã sao.”
Tô Tĩnh cái hay không nói, nói cái dở, nghiền ngẫm nói: “Tẩu tử sao lại không đi đỡ Nam tẩu tử một phen, có phải trong lòng tam ca sẽ thoải mái hơn không?”
Ngón tay thon dài của Diệp Tống cầm lên một trương bài, mu bàn tay nhẹ nhàng chống cằm như suy từ gì đó, ăn miếng trả miếng nói: “Ta thấy trong phủ ngươi nhiều hoa mai như vậy, có phải là vì Hiền Vương phi đã mất rất thích hoa mai hay không?”
Tô Tĩnh sửng sốt: “Tẩu tử thật đúng là không biết buông tha người.”
Diệp Tống nói: “Giống nhau.”
Tô Nhược Thanh vẫn luôn an tĩnh lúc này nói: “Hồ.”
Hắn hồ chính là Tô Tĩnh, Diệp Tống liền cười nói: “Ai bảo ngươi chỉ lo nói bậy không lo đánh bài.” Nàng bưng một chén rượu say lòng người đưa cho Tô Tĩnh, “Nào, uống xong chén này vẫn là bạn tốt!”
Không nghĩ tới, ngày thường Tô Nhược Thanh trị quốc thực nghiêm cẩn, vậy mà ở trên bàn bài cũng không cho ai thoát. Tô Tĩnh đánh không lại hắn, hắn cũng không hồ Diệp Tống, Diệp Tống cũng rất ít hồ ăn, nói đúng ra, còn không đợi bài của Diệp Tống có thể hồ, Tô Nhược Thanh cũng đã hồ Tô Tĩnh.
(Ngôn ngữ của mạt chược mình không rõ lắm, hiện tại cũng hơi lười tìm hiểu. Sau có tìm hiểu mình sẽ bổ sung sau nha. Hiểu đại khái như kiểu chơi tá lả. Người này ăn của người kia ấy. Nhìn cục diện rõ ràng Tô Nhược Thanh nhường Diệp Tống, chỉ bắt một mình Tô Tĩnh. Khổ thân Hiền Vương của chúng ta =)))
Chưa được bao lâu Tô Tĩnh đã thua mấy ngàn lượng.
Diệp Tống sung sướng nhấp rượu ngon, nghe Tô Tĩnh đầy bụng oán niệm nói: “Tại sao Hoàng Thượng luôn hồ ta?”
Tô Nhược Thanh nói cũng rất đơn giản mà trực tiếp: “Vì ngươi có tiền.” Nghĩ một chút lại bổ sung, “Nhưng ta sẽ tôn trọng ý kiến của Ninh Vương phi, để lại cho ngươi một cái quần cộc.”
Diệp Tống ôm góc bàn cười nắc nẻ.
Đánh đến gần nửa đêm, rượu cũng uống đến không sai biệt lắm. Phái Thanh uống say đã ngủ, Diệp Tống ngà ngà say dựa vào trên bàn, không đánh bài nữa.
Tô Tĩnh người đầy mùi rưởu, phân phó phòng thu chi đếm tiền, tổng cộng là 6300 lượng ngân phiếu, lòng đau như cắt mà đưa Tô Nhược Thanh. Tô Nhược Thanh mặt không đổi sắc nhận lấy.
Thấy Tô Tĩnh thua tiền nên buồn bực, Diệp Tống liền kéo hắn ngồi xuống cùng nhau vung quyền uống rượu, vô cùng vui vẻ. Tô Tĩnh tửu lượng rất tốt, Diệp Tống say như chết ngã dựa vào vai hắn.
Tô Tĩnh sóng mắt lưu chuyển ca thán: “Tam ca thật là có phúc mà không biết hưởng phúc, nếu ta gặp tam tẩu trước, nói không chừng lại suy xét tục huyền.”
Diệp Tống rầu rĩ cười vài tiếng: “Vậy sao, nếu ta là nam, ta cũng cảm thấy muốn cưới chính mình.”
Quy Dĩ tới đón Tô Nhược Thanh, thấy Phái Thanh đang ngủ trên mặt đất, ánh mắt khẽ động. Tô Nhược Thanh bảo hắn đưa Phái Thanh về trước, hắn liền đi qua bế Phái Thanh lên, đi ra cửa thực mau biến mất trong bóng đêm.
Tô Nhược Thanh đến bên người Diệp Tống, khom người nói: “Đi thôi, ta đưa nàng trở về.”
Không đợi Tô Tĩnh giữ lại, hắn đã bế Diệp Tống lên ra khỏi Hiền Vương phủ. Lúc này Tô Tĩnh cũng có chút say nên không phản ứng lại có cái gì không thích hợp.
Đi qua đường phố yên tĩnh, xuyên vào hẻm nhỏ, Diệp Tống nửa say nửa tỉnh ôm cổ Tô Nhược Thanh, nhẹ giọng cười nỉ non: “Ta không nghĩ hôm nay huynh sẽ đến, ta thật sự rất vui a.”
Tô Nhược Thanh thấp giọng ôn nhu, nghe ra được tiếng cười nhẹ nói: “Ta biết nàng sẽ đến.”
Diệp Tống giãy giụa từ trong ngực Tô Nhược Thanh đi xuống, dưới ánh trăng đôi mắt kia say lờ đờ, lóng lánh lưu chuyển hết sức rung động lòng người. Nàng đẩy Tô Nhược Thanh lên tường rồi áp cả người lên, Hắn không kịp cười than, Diệp Tống đã nhón chân kéo đầu hắn xuống, chủ động hôn.
Hẻm nhỏ truyền ra tiếng hít thở dồn dập, còn có tiếng nữ tử kiều mị than nhẹ.
Thật lâu sau, Tô Nhược Thanh mới tách môi ra khỏi môi nàng, ngón tay vuốt ve bờ môi đã bị hôn đến sưng đỏ của nàng. Diệp Tống thấp giọng nói: “Không thấy huynh thì không biết, lúc thấy rồi mới phát hiện ta thật sự rất nhớ huynh.”
Xuyên ra ngõ nhỏ này là tới cổng Ninh Vương phủ, trước cổng có treo đèn lồng tỏa ánh sáng rực rỡ, phản chiếu một thân hình cao lớn. Diệp Tống dựa vào tường thở hổn hển, nhìn Tô Nhược Thanh vài cái nói: “Có muốn đi vào uống trà không?”
Tô Nhược Thanh đáp: “Sắc trời không còn sớm.”
Diệp Tống lung lay bước về phía Ninh Vương phủ nói: “Vậy, ta đây về trước.”
“A Tống!”
“Ừm?” Diệp Tống quay đầu nhìn hắn, hơi ra một màn sương mỏng, mặt mày mơ hồ có ý cười.
“Theo ta đi.”
Diệp Tống quay đầu lại, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước nói: “Không thể theo huynh a. Nếu là lúc trước, thân thể này không có liếc mắt một cái coi trọng Ninh Vương mà là coi trọng Tô Nhược Thanh thì thật tốt.”
Người chờ trước cổng vương phủ không phải là Tô Thần thì là ai, hắn không phải không thấy Tô Nhược Thanh, cũng không phải không thấy Diệp Tống cùng Tô Nhược Thanh lưu luyến cáo biệt. Khó trách phái xe ngựa đi Hiền Vương phủ lại trở về trống không, thì ra là Diệp Tống đi hẹn hò với Tô Nhược Thanh. Nam Xu bị chấn động nhẹ, đại phu nói suýt nữa đẻ non, hắn trong lòng vốn đã giận Diệp Tống, nhìn tình cảnh này càng thêm giận sôi máu.
Diệp Tống tới gần, Tô Thần liền ngửi được mùi rượu nồng nặc hỏi: “Uống rượu?”
Diệp Tống thuận miệng nói: “Uống có chút nhiều.”
“Vì sao lại tự mình trở về?”
Diệp Tống suy nghĩ, dừng bước chân, nghiêng người nhìn hắn nói: “Phu quân ta không phải bồi tiểu thiếp trở về sao, ta tự trở về có gì sai?”
“Bổn vương đã phái người đi đón ngươi!”, Tô Thần nhấp môi, hai tròng mắt tràn ngập hàn ý, “Vì sao Hoàng Thượng lại đưa ngươi trở về?”
Diệp Tống không đáp, tiếp tục thất tha thất thiểu đi vào trong vương phủ. Tô Thần càng tức giận nói: “Diệp Tống, ngươi không cần cảm thấy bổn vương nợ ngươi cái gì nên ngươi dùng phương thức này để trả thù bổn vương. Đêm nay Xu nhi bị té ngã ở Hiền Vương phủ thiếu chút nữa đẻ non, nàng vẫn luôn coi ngươi là tỷ tỷ, ngươi dù có bất mãn với bổn vương, chẳng lẽ không thể giúp nàng một chút sao, ngươi thân là Ninh Vương phi thật đúng là hiền lương thục đức!”
Nghe vậy, Diệp Tống bỗng chốc xoay người lại, ánh mắt mang theo lạnh lẽo cùng sắc bên tựa như sói mẹ nổi giận. Tô Thần có chút kinh ngạc bởi vì hắn chưa từng thấy Diệp Tống lộ ra biểu tình như vậy, nàng không chút khách khí, vung một quyền về hướng Tô Thần, nhưng nắm tay kia lại không rơi vào mặt Tô Thần mà lướt qua vai hắn, đập thẳng vào cột trụ phía sau, “bộp” một tiếng vang lên.
Trong không khí thoáng chốc hiện lên mùi máu tanh. Trên nắm tay Diệp Tống, tất cả đều là máu, nàng dường như không biết đau nhìn thẳng vào mắt Tô Thần, gằn từng chữ: “Ngươi cho rằng ngươi là ai?” Dứt lời xoay người rời đi, “Tô Thần ngươi có tư cách gì mà nợ ta, những cái gì mà ngươi nợ ta, ta sẽ tự mình đòi lại cả vốn lẫn lãi.”
“Một khi đã như vậy”, Tô Thần nói, “Sự tình lúc trước của ta và ngươi coi như thanh toán xong, đêm nay bổn vương sẽ không truy cứu ngươi. Nhưng nếu ngươi lại làm khó dễ Xu nhi, bổn vương tuyệt đối sẽ không dung túng ngươi.”
“Tùy ngươi.”
Rất nhiều năm về sau, khi Diệp Tống nhắc tới đoạn này, còn vân đạm phong khinh nhìn Tô Thần cười nói: “Nếu lúc ấy ngươi nói với ta một câu “Thực xin lỗi”, khả năng ta sẽ lựa chọn tha thứ cho ngươi. Nhưng ngươi lại không phải Tô Nhược Thanh. Đối với ngươi tình cảm là chiếm hữu cùng đòi lấy, còn Tô Nhược Thanh lại là trả giá và tôn trọng.”
Diệp Tống trở về Bích Hoa uyển, xác nhận Phái Thanh đã ngủ trên giường, nàng cũng buồn ngủ liền ngã xuống giường. Trên mu bàn tay còn nhiễm máu tươi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt đất, chờ đến khi đọng lại chính mình liền đóng vảy. Ngày hôm sau Phái Thanh phát hiện trên mu bàn tay Diệp Tống bị thương, đau lòng đến chết đi sống lại, vừa tự trách vừa hối hận, Diệp Tống chỉ nói trên đường về không cẩn thận nên bị đập vào tường.
Diệp Tống nhìn Phái Thanh cẩn thận từng chút một băng bó miệng vết thương, cười ấm áp, bỗng nhiên hỏi: “Phái Thanh, muội cảm thấy thống lĩnh Quy Dĩ thế nào?”
Phái Thanh không thèm để ý nói: “Hắn vui hay buồn, cũng chỉ có một khuôn mặt.” Suy nghĩ một chút lại nở nụ cười, “Tiểu thư có nhớ lúc chúng ta ở cờ quán chọc hắn không, hắn giận lên kỳ thật rất đáng yêu.”
Diệp Tống như suy tư gì nói: “Nếu ta gả muội cho hắn thì sao?”
Phái Thanh ngẩn người mới phản ứng lại, sắc mặt lúc hồng lúc trắng nói: “Nô tỳ mới không gả! Nô tỳ muốn cả đời phụng dưỡng bên người tiểu thư!”
Diệp Tống cười như không cười nói: “Nếu không gả sẽ thành gái lỡ thì.”
“Thành gái lỡ thì nô tỳ cũng không gả.”
Diệp Tống dừng một chút, nghiêm túc nhìn Phái Thanh hỏi: “Hay là muội thích ta rồi?”
Phái Thanh: “...”
Hiền Vương là người không chịu được nhàn rỗi, một khi tịch mịch nhất định sẽ đi kiếm trò vui. Gần đây hắn cảm thấy Diệp Tống là bạn chơi cùng không tồi, vừa cùng nhau đi dạo thanh lâu vừa cùng nhau uống rượu, tính tình sảng khoái lại độc miệng, hắn quyết định kéo Diệp Tống xuống nước cùng hắn hỗn trướng.
Cả ngày ngốc tại Ninh Vương phủ, thấy Tô Thần sủng ái Nam Xu, Tô Tĩnh nghĩ nhất định Diệp Tống cảm thấy không vui, chi bằng cùng nhau ra ngoài tiêu dao sung sướng.
Hết chương 88
- ----------------------------------------------------------------------
Vâng, và thế là con đường cùng nhau nhúng chàm của hai người bắt đầu =))))
Tô Thần nói câu cũng hay ghê, cái gì mà truyện trước đây coi như hòa, hắn sẽ không truy cứu chuyện hôm nay nữa. Ô hay, con điên kia không cẩn thận tự ngã cũng là lỗi của chị nhà ta à, có não chút chứ ông ơi. À quên, trời sinh vốn đê tiện rồi, não cũng chẳng để làm gì. Nói chung thì, chả cần biết Diệp Tống có làm gì hay không, con điên kia xảy ra chuyện gì cũng đều đổ hết lên đầu chị. Còn chị có bị vu hãm hay bị đánh, bị chém thì cũng là chị nhà ta tự làm tự chịu ha. Nói như shit. Sau này hối hận cũng đã muộn rồi.
Cảm thấy mình già rồi mà tính vẫn trẻ trâu quá. Nhưng kiểu thấy tra nam, tiện nữ không chửi không chịu được ><