Đau đớn kịch liệt truyền đến, hàm dưới cảm giác như muốn vỡ vụn, nàng thở từng ngụm từng ngụm hổn hển, trên trán toát mồ hôi.
Không đợi Diệp Tống kịp nói, Tô Thần ngồi xổm xuống, nắm cổ nàng hung hăng ném mạnh tới núi đá bên kia. Thân thể của nàng liền không chịu khống chế mà ngã bay ra ngoài, nặng nề đập vào tảng đá, dường như bị đụng gãy xương ngực.
Diệp Tống bò trên tảng đá, rốt cuộc không chịu được, nôn ra một ngụm máu. Mặt đỏ lên, cực kì thống khổ.
Mặt Tô Thần vẫn vô biểu tình, hắn đứng bên người nàng, lấy hào khí vương giả nhìn nàng bễ nghễ nói: “Đau sao?”
Diệp Tống không đáp, giơ tay quệt khóe miệng, máu thẫm đẫm vạt áo làm nàng đau đớn.
Hắn cúi người xuống, năm ngón tay bám trụ đầu vai nàng, đầu vai bị đập vào đá làm một mảnh áo ướt đẫm máu, “Ngươi nói cho bổn vương biết, có phải ngươi chán sống hay không?”
Diệp Tống đầu váng mắt hoa, dùng chút sức lực còn lại nắm chặt bạch ngọc kỳ lân, gắt gao giấu trong tay áo. Nàng vô lực mà giương mắt, mang theo vết máu, gương mặt nàng lại càng thêm quyến rũ, bỗng nhiên cười, tiếng cười êm tai đến cực điểm, nhưng tinh tế có thể cảm nhận được một tia cô đơn khó phát hiện. Nàng gợi lên khóe miệng, khiêu khích nói: “Có bản lĩnh, ngươi giết ta đi. Ngươi sủng ái Nam Xu, ngươi giết ta rồi có thể giúp ta nhận ra mình từng ngu ngốc như thế nào mà mù quáng say mê ngươi.”
Đồng tử Tô Thần bỗng chốc co rụt lại.
Một khắc kia Diệp Tống liền biết mình còn đường sống. Nàng dùng ngón tay thấm đầy máu chạm vào mặt Tô Thần như ban nãy hắn chạm vào mặt nàng, Tô Thần ngẩn ra. Nàng chậm rãi cười nói: “Thật là tiếc cho một khuôn mặt đẹp như thế này.” Dứt lời nàng chống đỡ không được liền hôn mê bất tỉnh, tay vô lực rũ trên phiến đá, mặt nghiêng sang một bên, tóc rơi lả tả, không che lại được khóe miệng đang rỉ máu.
Màn trước mắt, cảnh sắc hải đường cũng không so sánh được.
Rõ ràng là một người yếu ớt như vậy, trong bóng đêm hàng lông mi dài cong vút, sắc mặt nhiễm máu tươi lại càng thêm nổi bật làn da trắng như bạch băng. Vậy mà nhất cử nhất động của nàng, mỗi lời nói, mỗi nụ cười đều tràn đầy khiêu khích cùng cứng cỏi.
Giống như nàng và trước kia không phải cùng một người.
Thời điểm Diệp Tống tỉnh lại, cảm giác mỗi xương cốt trên cơ thể đều đang kêu gào thảm thiết.
Phái Thanh ngồi ở mép giường, hai mắt sưng đỏ, thấy Diệp Tống tỉnh lại, mừng rỡ như điên mà rớt nước mắt, không nói câu nào liền chạy ra ngoài mời đại phu đến.
Đại phu ngồi xuống xem mạch cho nàng, trong mắt tràn đầy đồng tình, gương mặt hiền từ nói: “Vương phi nương nương đã tỉnh coi như đã qua được một kiếp nạn, sinh mệnh đã vượt qua nguy hiểm, kế tiếp nên tĩnh dưỡng thật tốt.”
Diệp Tống nằm lâu cảm thấy toàn thân đều cứng đờ, vừa muốn động một chút, đại phu liền khẩn trương nói: “Vương phi ngàn lần không thể cử động, thân thể của người nhiều chỗ bị gãy xương, nếu cử động mạnh có thể lưu lại di chứng, mặc dù khỏi cũng có thể khiến xương cốt bị biến dị.”
Diệp Tống rũ mi xem xét một chút, mới phát giác trên người nhiều chỗ bị quấn băng trắng, cả người mập mạp giống như cái bánh chưng. Nàng ngoan ngoãn nằm yên, không làm khó đại phu, càng phải để thân thể tĩnh dưỡng tốt, trong lòng không biết là cái tự vị gì, đại nạn không chết? Kiếp sau trọng sinh? Nàng bình tĩnh thở phào, trên mặt biểu tình không buồn không vui, nói: “Làm phiền đại phu.”
Đại phu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, xách hòm thuốc lên, đưa đơn thuốc của Diệp Tống cho Phái Thanh, trước khi đi còn dặn dò: “Nương nương cố gắng nghỉ ngơi.”
Ninh Vương phi Diệp Tống, có lẽ là vị Vương phi nghèo túng khổ sở nhất. Toàn bộ Bích Hoa uyển, cũng chỉ có một mình Phái Thanh là nha hoàn để sai sử.
Lúc này, Bích Hoa uyển liền có vẻ vô cùng quạnh quẽ. Diệp Tống rất ghét vẻ quạnh quẽ như vậy.
Ngây người một lúc, Phái Thanh mang một chén thuốc đến trước giường, miễn cưỡng cười vui nói: “Tiểu thư, tới giờ uống thuốc rồi. Tiểu thư là người có phúc, người sẽ mau khỏi hẳn thôi.” Nói xong liền múc lên một thìa thuốc thổi thổi mà săn sóc cho Diệp Tống uống thuốc.
Diệp Tống ngoan ngoãn uống thuốc, thuận miệng hỏi ngược lại: “Ý muội là, ta gả cho Tô Thần là ta có phúc khí?
Phái Thanh đỏ vành mắt, ngân quang trong mắt long lanh, nói: “Nô tỳ không phải có ý này.”
“Ta đã ngủ bao lâu rồi?” Phái Thanh đắp chăn cho nàng, nàng lại hỏi.
Phái Thanh nói: “Tiểu thư đã ngủ sáu ngày rồi.”
Diệp Tống trong đầu hiện lên cảnh khi ở hải đường uyển, giống như một giấc mộng, máu trong người đều lạnh cả đi, nhẹ giọng nói: “Ngày đó ta đã trở về như thế nào?”
Phái Thanh ngăn không được nước mắt, giọng nghẹn ngào, cố gắng bình ổn lại, cơ hồ khóc không thành tiếng: “Ngày đó...Nô tỳ thiếu chút nữa cho rằng tiểu thư...Nô tỳ trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Vương gia lại có thể đối với tiểu thư tàn nhẫn như vậy...Thời điểm hắn mang tiểu thư ra, cả người tiểu thư đầy máu, Vương gia sau khi đưa người về Bích Hoa uyển cũng không bước vào viện nửa bước, đem tiểu thư ném trên mặt đất, nói...Nói sinh tử do trời quyết định.
Diệp Tống nghe xong ngược lại cười, cười đến dị thường, nói: “Xem muội khóc đến thế này có ngốc không. Tô Thần kia là dạng người gì, chẳng lẽ muội lại chưa biết.” Tựa như nhớ tới cái gì, Diệp Tống tức khắc khẩn trường lên, không màng Phái Thanh ngăn cản, lục tìm tứ tung, “Phái Thanh, muội có thấy một tấm bạch ngọc kỳ lân không? Mau giúp ta tìm xem, cái kia là đồ vật rất quan trọng.”
- ---------------------
Trong truyện tranh lại cắt đoạn này đi. Diệp Tống không bị đánh mà thành công chuồn mất. Chính ra không có cảnh này còn đỡ ghét Tô tiện nhân. Không nghĩ hắn còn đánh thêm lần nữa. Quả thật không đáng mặt nam nhi. Tra nam, tiện nữ!