Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 207: Chương 207: Q2: Không yên tâm nàng và tô tĩnh




Tô Tĩnh từ một Vương gia lười biếng đột nhiên trở lại làm Hiền Vương chân chính khiến cho bá tánh trong thành đều giật mình, đồng thời cũng ôm chờ mong. Đặc biệt là các nữ tử, nhiều năm trước Tô Tĩnh từng là đệ nhất lang quân trong mộng của các nàng, chỉ là sau khi thê tử và nhi tử của mình mất đi, hắn dần dần sa sút, bây giờ bỗng nhiên lại trở thành nam tử khí phách năm đó, ai lại không mong chờ.

Nhiều ngày không gặp, Diệp Tống lần đầu tiên đụng phải hắn trên phố, hắn cưỡi ngựa, như thể cả ánh nắng mùa thu đều dừng lại trên người hắn, hắn mặc một thân áo choàng tím, ngũ quan có vẻ cô tịch, lại mang chút thâm sâu khó đoán.

Hắn đang trên đường đi làm nhiệm vụ. Các cô nương thanh lâu đứng trên lầu thi nhau vẫy khăn tươi cười chào đón hắn, hắn hơi ngửa đầu nhìn thoáng qua, một bên khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên ý cười nhàn nhạt mà đi qua, liền nghe thấy các cô nương trên lầu thét chói tai, hẳn là bị mê hoặc đi.

Cặp mắt đào hoa bất cần đời dường như đã bị tẩy đi, không còn là ánh sáng rực rỡ lung linh nữa, mà cảm giác như đang tích tụ rất nhiều suy nghĩ nặng trĩu trong lòng.

Diệp Tống đứng tại chỗ, bị bá tanh ven đường đẩy ra, nhìn Tô Tĩnh càng ngày càng đi xa. Thật khác xa so với suy nghĩ của nàng.

Đột nhiên, trong đầu hiện lên cảnh tượng lúc trên đảo, khi ánh hoàng hôn bao phủ mặt sông, bộ dạng Tô Tĩnh lạ lẫm ngồi trên bờ cát. Hắn gắt gao ôm Diệp Tống, liên tục nỉ non tên nàng, như là muốn đem nàng khắc sâu vào trong tâm khảm để không bao giờ quên.

Loại tình huống này, Diệp Tống nghĩ không nên đi quấy rầy, nhưng không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng lại chen vào đám bá tánh, cố gắng chạy về phía hắn. Tiếc là không kịp, lúc nàng chạy được một nửa đường, Tô Tĩnh đã giơ roi thúc ngựa, chỉ chốc lát sau không còn thấy bóng dáng nữa.

Dù Diệp Tống đuổi theo thế nào cũng không kịp.

Nàng khom lưng chống eo, đứng ở giữa phố, thở hổn hển. Trên trán lấm tấm mồ hôi.

Đúng lúc phía sau vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, người đi đường vội vã tránh ra, có người bên cạnh thấy Diệp Tống còn đứng yên, liền lên tiếng nhắc nhở: “Cô nương cẩn thận! Phía sau có ngựa đang phi tới!”

Nàng quay đầu nhìn, thấy có vài tên thị vệ đang cưỡi ngựa phi như bay tới, tốc độ không giảm chút nào. Diệp Tống liếc mặt một cái liền nhận ra người ở giữa là Tô Thần, vốn dĩ có thể nghiêng người tránh được, Diệp Tống lại không né nữa.

Tô Thần cũng thấy nàng, kinh hãi, cau mày trầm giọng quát lạnh: “Tránh ra!”

Vừa lúc Diệp Tống cảm thấy trong lòng có một cỗ uất ức không thể phát tiết.

Nàng lập tức rút roi quét ngang vó ngựa. Con ngựa chấn kinh, đau đớn giơ hai chân trước lên khiến vài tên thị vệ của Đại Lý Tự rơi xuống đất, ngựa của Tô Thần cũng ngửa mặt lên trời hí vang, nhìn dáng vẻ dường như sắp ngã về phía trước, Tô Thần căng thân dựng lên, hai chân điểm lưng ngựa, nhanh nhẹn đáp xuống mặt đất.

Người đi đường sớm đã chạy trốn không còn bóng dáng, ai mà không biết gần đây Tam Vương gia ngày càng hỉ nộ vô thường, tính tình vừa lãnh lại bạo, chỉ cần không thuận ý hắn, hắn liền có thể bắt người giam vào Hình Bộ ăn cơm tù mấy ngày, vẫn là không nên chọc thì tốt hơn. Hiện tại loạn như vậy, muốn xem náo nhiệt thì lên tầng xem, đứng trên đường vạn nhất bị ngộ thương thì khổ, vì thế tửu lâu hai bên đường liền chật ních, đa phần là những người thích xem bát quái.

Giờ này khắc này, tâm tình Tô Thần đang bị mây đen giăng đầy đột nhiên lại xuất hiện một tia ánh sáng. Hảo gia hỏa, hắn đang vội, ai ngờ vận khí lại tốt như vậy, gặp được Diệp Tống, kết quả không nói lời nào liền đi nhanh về phía trước định tóm lấy nàng, trước mắt ôm nàng lên ngựa cùng đi làm nhiệm vụ, sau khi trở về xử lý sau.

Diệp Tống đứng trên đường, nhướng mày cười, nhưng trong mắt không có chút ý cười nào: “Tam Vương gia cưỡi ngựa nhanh như vậy không sợ làm bị thương bá tánh trên đường sao? Ta cũng là dân đen lương thiện, do Vương gia không màng an nguy sinh tử của bá tánh, nên ta chỉ tự vệ mà thôi, chẳng lẽ Vương gia lại muốn lấy tội danh cản trở công vụ để bắt ta?”

Tô Thần cười lạnh: “Ta đâu chỉ muốn bắt ngươi, bổn vương còn muốn cột ngươi bên người bổn vương cả đời. Ngươi cho rằng mình có thể chạy được sao?”

Chúng bát quái một mảnh ồ lên, sôi nổi phỏng đoán thân phận Diệp Tống.

Không nghĩ tới lúc này, một con ngựa đang quỳ rạp dưới đất đột nhiên dựng thẳng móng trước lên, phát cuồng chạy về phía Diệp Tống. Tô Thần thấy thế rùng mình, không chút nghĩ ngợi liền xông lên phía trước che chở Diệp Tống, một mình đấu mã, dũng mãnh phi phàm, dù cho không thích vị Vương gia âm tình bất định này, nhưng nhóm quần chúng vẫn không nhịn được vỗ tay reo hò trước màn anh hùng cứu mỹ nhân của hắn. Chỉ là vừa dùng một chân đá văng ngựa ra, Diệp Tống ở phía sau lập tức quét roi về phía Tô Thần, lúc Tô Thần xoay người lại, bị roi kia đảo qua bả vai, thoáng chốc để lại một vệt đỏ trên cổ.

Diệp Tống nhanh chân đoạt một con ngựa chạy thoát.

Tô Thần muốn đuổi theo lại bị thị vệ ngăn cản: “Vương gia, chính sự quan trọng!”

Tô Thần khẽ cắn môi, không cam lòng hừ lạnh một tiếng.

Chạy liền vài con phố, Diệp Tống quay đầu lại không thấy Tô Thần đuổi theo nữa, phát tiết lên Tô Thần một chút khiến tâm tình nàng thoải mái hơn, xoay người nhảy xuống ngựa, vỗ mông cho ngựa chạy đi. Nàng tiến vào quán bánh trôi bên đường, phất áo ngồi xuống. Lão bản nương đã rất quen thuộc, thấy thế lập tức múc một chén bánh trôi thơm ngọt mang tới.

Diệp Tống ăn một cái, thắc mắc hỏi: “Sao không phải bánh trôi lạnh?”

Lão bản nương xoa xoa tay trên tạp dề đáp: “Phụ nữ nên ăn nóng mới tốt, cô nương ăn nhiều đồ lạnh sẽ khó tiêu hóa.”

Diệp Tống ngưng lại, ngẩng đầu nhìn lão bản nương đang tươi cười thân thiện, buồn cười hỏi: “Sao lão bản nương biết ta ăn lạnh khó tiêu?”

Lão bản nương đáp: “Là do vị bằng hữu kia của cô nương cố ý dặn dò.”

Bằng hữu? Diệp Tống nhớ rõ nàng chỉ cùng một người tới nơi này ăn bánh trôi.

Diệp Tống không tỏ ý kiến gật gật đầu, tiếp tục vùi đầu ăn bánh trôi. Ăn xong để lại chút bạc, đứng dậy chuẩn bị đi về. Ai ngờ vừa quay đầu lại, Quy Dĩ không biết từ lúc nào đứng sau lưng nàng, Diệp Tống suýt nữa va vào hắn.

Diệp Tống tức giận: “Ban ngày ban mặt ngươi đứng sau lưng người ta làm gì?” Không đợi Quy Dĩ trả lời, nàng đi qua người hắn rời khỏi quán bánh trôi.

Nàng bóp trán suy nghĩ xem nên đi đường nào về nhà gần nhất, Quy Dĩ phía sau không nhanh không chậm nói: “Chủ tử nói, khi nào nhị tiểu thư bằng lòng gặp người, người sẽ luôn ở trên lầu chờ ngài.”

“Hắn nhàn rỗi vậy sao?” Diệp Tống thuận miệng hỏi.

Quy Dĩ đáp: “Không, mỗi ngày đều bận rộn tới nửa đêm, nhưng buổi chiều vẫn có thể dành ra hai canh giờ chờ nhị tiểu thư.”

Diệp Tống trong lòng vẫn đột nhiên co rút đau đớn một chút: “Ngươi không khuyên nhủ hắn sao?”

“Việc chủ tử quyết định không ai có thể khuyên được.”

Diệp Tống nghĩ nghĩ, gật đầu cười cười: “Cũng đúng.” Nàng đi ra hai bước liền xoay người dừng lại, nhìn Quy Dĩ còn đang đứng ở hàng bánh trôi, “Chọn ngày không bằng đúng ngày, đi thôi, còn thất thần ra đó làm gì.”

Cờ quán vẫn như cũ tọa lạc trong hẻm nhỏ u tĩnh, bên trong có một vài văn nhân mặc khách nhàn hạ đang cùng nhau chơi cờ tìm thú vui. Diệp Tống lên lầu, vào gian phòng quen thuộc, ngoài cửa sổ gió nhẹ lẳng lặng thổi qua, Tô Nhược Thanh đang ngồi một mình bên song cửa sổ, áo khoác để trên bàn, một mình chơi cờ.

Đây là nơi hắn dùng để giết thời gian trước khi gặp Diệp Tống. Lúc ấy hắn vốn không biết cái gì gọi là tịch mịch. Bởi vì cơ hồ mỗi ngày đều giống nhau, đối với hắn mà nói không có gì phân biệt.

Nhưng hiện tại đã không còn như thế nữa.

Tô Nhược Thanh không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: “Quy Dĩ, giờ là lúc nào?”

Diệp Tống không nói gì, ngồi xuống đối diện Tô Nhược Thanh, lấy cờ trong hộp đặt lên bàn cờ. Tô Nhược Thanh ngẩn ra một chút, ngẩng đầu nhìn nàng, chăm chú một hồi lâu.

Diệp Tống nhìn thấy hắn mang dáng vẻ cô đơn như vậy, cũng bắt đầu đau lòng.

“Nàng đã đến rồi.” Tô Nhược Thanh lộ ra nụ cười vui vẻ.

Diệp Tống nói: “Nếu ta không tới, huynh ngày nào cũng sẽ tới đây chờ sao?”

Tô Nhược Thanh cùng Diệp Tống chơi cờ, mỗi một bước đều lưu lại đường sống, vừa thấy liền biết là đang cố ý nhường Diệp Tống, cuối cùng còn để Diệp Tống thắng hắn. Hắn nói: “A Tống, nàng còn giận ta?”

Diệp Tống chống cằm nhìn ván cờ, bình tĩnh nói: “Huynh chỉ là muốn đưa giải dược cho Tam Vương gia, vì sao ta lại phải nổi giận? Huynh là hoàng đế, bắt buộc phải làm vậy, chỉ là ta và huynh lập trường bất đồng. Ta không thể vì lập trường bất đồng mà bảo huynh đúng hay sai.” Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Nhược Thanh, chậm rãi nở nụ cười, “Nếu không phải bởi vì ta thích huynh, dù huynh có là hoàng đế, ra lệnh cho ta, ta cũng sẽ không tuân theo. Dù sao đến cuối cùng, ta vẫn đạt được mục đích của mình.”

Quân cờ xoát xoát rơi xuống đất, Diệp Tống tiến lại, dựa sát vào Tô Nhược Thanh, ngửi mùi hương trên cơ thể hắn, nhẹ nhàng đổi tay ôm lấy hắn. Nàng thực hưởng thụ, cùng Tô Nhược Thanh yên lặng ở bên nhau, bởi vì khi đó nàng cho rằng bọn họ đều hiểu biết lẫn nhau. Giống như lúc ở ngoại ô biệt trang, khi nàng còn đang mờ mịt chưa có phương hướng, hắn cứ vậy ôn nhu ở bên cạnh nàng.

Hắn đưa nàng đi xem phong cảnh trong rừng cây, cùng nàng triền miên hôn khi ngã xuống gốc cổ thụ.

Trong nước liên cá, vào đông tuyết tùng. Ở bên nhau yên lặng mà tốt đẹp.

Nàng yêu Tô Nhược Thanh, cũng bắt đầu từ lúc đó. Ở đó, hắn không phải là hoàng đế, mà chỉ là một nam nhân bình phàm sớm chiều bầu bạn với nàng.

Tô Nhược Thanh im lặng một lát, bàn tay vuốt ve gương mặt nàng. Đột nhiên hắn gắt gao chế trụ eo nàng, kéo nàng dán vào ngực.

Diệp Tống lại nói: “Nếu độc của Tam Vương gia có thể kéo dài thêm mấy tháng nữa, nếu huynh không đi Cô Tô vừa lúc cứu ta, ta không thể trở về thành nữa, huynh có hối hận không?”

Cánh tay Tô Nhược Thanh sau lưng nàng chợt run.

Diệp Tống nhắm mắt lại, ngữ khí bình yên: “Ta chính là như vậy, một khi để ta biết được, ta sẽ càng muốn biết nhiều hơn. Nếu ngay từ đầu ta không biết huynh tìm tới ta vì Tam Vương gia sắp chết, ta sẽ mừng rỡ như điên. Huynh là Hoàng Thượng, huynh không thể bồi ta đi Giang Nam, nhưng huynh có thể không màng tất cả tới tìm ta, đời này đối với ta như vậy cũng đủ rồi.” Nói xong nàng mở mắt, trong mắt hiện lên vẻ rõ ràng, “Huynh phái Quy Dĩ, hơn nữa còn có cả Tô Tĩnh đi cùng, là vì cảm thấy họ có thể bảo vệ ta và Diệp Thanh chu toàn, ta nhất định có thể bình an trở về? Nhưng mục đích lớn hơn khi để Quy Dĩ đi cùng, chính là vì không yên tâm ta và Tô Tĩnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.