Chưa kịp nhận ra, nàng đã chạy lên đỉnh dốc, phía trước là đường xuống, một bên khác là vách đá dựng đứng, Diệp Tống bị bao vây, mắc kẹt trên mép của con dốc.
Quân Nhung Địch nhìn nàng giống như đang nhìn con mồi, cười gian xảo nói: “Xem ngươi còn có thể chạy trốn đi đâu.”
Cầm đầu là một tên to con, hắn đưa tay lau mồ hôi trên bộ râu quai nón, một tay cởi bỏ lớp áo giáp bên ngoài lộ ra thân thể tráng kiện, hắn đi từng bước về phía trước, cơ bắp trên người lắc lư theo từng chuyển động, cả cơ thể bóng loáng. Diệp Tống híp híp mắt, ngắm nỏ ngay giữa ngực hắn.
Hắn thấy trên nỏ của nàng rỗng tuếch, một mũi tên cũng không có, càng thêm đắc ý: “Chỉ là một cái vỏ rỗng cũng muốn hù dọa bọn ta sao, vừa nãy đã là mũi tên cuối cùng của ngươi rồi đừng tưởng bọn ta không biết. Bọn ta nhiều người như vậy ngươi định giết thế nào, đừng có ở đó mà mơ tưởng, nếu ngươi thúc thủ chịu trói, chúng ta có thể xuy xét lưu lại cho ngươi một mạng.”
Hắn vừa nói xong, Diệp Tống nhanh tay rút từ trong túi áo ra một mũi tên đầy máu lắp vào nỏ, câu môi nói: “Không biết là ai lưu mạng của ai, nhìn cho rõ đây.”
Tên kia không dự đoán được Diệp Tống còn giữ lại chiêu cuối, bước chân lập tức dừng lại, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mấy tên khác đang vây quanh cũng có vẻ do dự, nhưng thấy Diệp Tống chỉ có một cái nỏ, mỗi lần nàng cũng chỉ bắn được một mũi tên, nếu tất cả cùng xông lên sẽ khiến nàng luống cuống chân tay mà bắn trượt. Quan trọng là phải bắt được nàng ta, sau đó giao nộp thứ có sức mạnh gấp mấy lần cung tên bình thường mà bọn chúng chưa từng thấy trước đây, để xem nàng ta còn có thể phản kháng thế nào.
Nhân lúc bọn chúng đang tập trung lại, Diệp Tống nhắm mục tiêu chính xác, bắn thẳng vào giữa ngực tên không mặc áo giáp, sau đó lại lắp tiếp một mũi tên bắn chết một tên đang đứng phía trước. Nàng không ngần ngại ném nỏ xuống vách đá, trong lúc quân địch đang cho rằng không cần phải lo lắng gì nữa, đột nhiên một chiếc roi bạc sắc lạnh xuất hiện, nhanh như chớp quét một đường về phía Nhung Địch, đuôi của roi siết chặt cổ một tên, máu tươi túa ra.
“Nữ nhân đáng chết!”
Trên roi sắt dính đầy máu, ánh mắt nàng âm ngoan nhìn về phía từng người, không có chút độ ấm, lúc này đây, nếu không phải bọn chúng chết thì chính là nàng chết. Quân địch bị cỗ khí tàn nhẫn của nàng làm cho kinh sợ, nhưng đã rất vất vả mới bao vây được nữ nhân này, sao có thể nói chạy là chạy. Có tên xoay người muốn trở về tìm thêm chi viện. Phần còn lại vẫn siết chặt vòng vây muốn bắt lấy nàng, có tên dùng tay không bắt lấy roi sắt, từng bước tiến gần đến nàng.
Diệp Tống chỉ có hai tay khó địch bốn tay, roi sắt bị hạn chế, nàng không chút do dự vứt bỏ roi sắt, dùng tay không giao chiến.
Đối phương nhiều người, thực mau nàng đã thất thế bị quân địch giữ lại, cuối cùng hoàn toàn bị áp chế. Một tên muốn cởi quần áo nàng, vừa kéo được vạt áo, Diệp Tống ngoan cường nhổ một ngụm nước bọt đồng thời dùng mũi chân hất cát về phía hắn.
Người Nhung Địch đối xử với nữ nhân rất dã man, nhưng Diệp Tống cũng không phải người dễ chọc.
Hai tay nàng không thể động thì có thể dùng miệng cắn xé, còn có thể phun đầy cát lên mặt chúng. Kết quả chọc cho quân lính Nhung Địch giận dữ, ấn nàng lên cát.
Đúng lúc này, phía sau xuất hiện từng đợt mũi tên phá không bay tới khiến cho quân địch vây quanh Diệp Tống lần lượt ngã xuống, mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một người đang giương cung tên, một tay ba mũi bách phát bách trúng.
Diệp Tống gian nan từ trên mặt đấy bò dậy, trong mắt vằn tơ máu, nàng phun một ngụm máu, híp mắt nhìn lại, ánh mặt trời thật chói mắt, nàng nhìn thấy đám lính Nhung Địch đều vọt tới hắn. Góc áo hắn tung bay, xuống tay không chút lưu tình, nhiều quân địch như vậy không là gì đối với hắn.
Diệp Tống theo bản năng lần tìm roi sắt trên mặt đất, một tên bắt gặp được, nghĩ thầm Diệp Tống chắc chắn là đồng đội của hắn, nếu có thể kiềm giữ Diệp Tống nhất định có thể áp chế hắn, vì thế hắn liền nhanh chóng chạy tới chỗ nàng.
Lúc hắn quay đầu lại, hai mắt u trầm phẫn nộ, cuối cùng Diệp Tống cũng thấy rõ bộ dáng của hắn.
Tô Thần.
Khi nhìn thấy tên lính kia định ra tay với Diệp Tống, hắn phi thân bay qua, cát bụi đầy trời, một giây trước khi tên kia đụng tới nàng, hắn dùng một chưởng đánh gục. Sau đó cúi người xuống ôm lấy Diệp Tống, hô hấp hòa cùng vị máu tanh nồng.
Trời đất rộng lớn chỉ còn lại hai người có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Diệp Tống tới gần Tô Thần, một tay ôm cổ hắn mượn lực, tay còn lại dùng toàn lực vung roi sắt. Quét qua một lượt quân địch, khuấy đảo cát vàng dưới chân, mặt đất trải qua một trận đánh nhau kịch liệt vốn đã không còn vững chắc, một roi này đi xuống, mặt đất liền nứt ra, Diệp Tống và Tô Thần đứng ở bên ngoài lập tức theo triền núi đi xuống. Tô Thần ôm eo Diệp Tống, mang theo nàng phi thân nhảy dựng lên, khiến quân địch không thể đuổi theo, hai người trực tiếp nhảy xuống vách đá dựng đứng.
Chuyện này đối với Tô Thần không phải việc khó, hai chân hắn không ngừng đạp vào sườn núi mượn lực, may mắn sườn núi có rất nhiều mỏm đá nhô ra, nên có thể giữ người lại một lúc rồi mới xuống tiếp.
Chờ đến khi xuống đất an toàn, Tô Thần nhìn Diệp Tống trong lồng ngực mới phát hiện nàng đã sức cùng lực kiện mà ngất đi rồi.
Diệp Tống cảm thấy khó chịu, dường như nước trong người đã bị bốc hơi hết, nàng bị cơn khát đánh thức dậy. Tô Thần và nàng đang tạm tránh trong một hốc đá âm u, bên ngoài là dương quang nóng bỏng, theo thời gian sẽ nhanh chóng tới chỗ bọn họ. Nhưng khi phóng mắt nhìn ra bên ngoài, căn bản không biết phải đi đâu.
Mặc dù trong lòng Tô Thần ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc, có vui sướng có sợ hãi, có phẫn nộ có đau lòng, nếu không phải hắn theo hướng Diệp Tống tìm tới, hoặc là hắn chậm một bước không biết sẽ có hậu quả gì, hắn không dám tưởng tượng. Nhưng khi lời sắp ra tới miệng, hắn cũng chỉ đành đè nén cảm xúc xuống hỏi: “Ngươi sao rồi?”
Diệp Tống giật giật bờ môi khô cứng, đưa tay búi tóc, làm như không có việc gì chỉnh lại cổ áo, thanh âm khàn khàn nói: “Không sao, trước hết phải nghĩ cách rời khỏi nơi này đã.”
Trời càng lúc càng nóng, nơi bọn họ tạm trú sắp không thể che nắng được, ánh nắng gay gắt khiến tầm mắt choáng váng, Diệp Tống càng thêm khát.
Tô Thần đứng lên đưa tay cho Diệp Tống nói: “Nào, chúng ta đi thôi.”
Diệp Tống tự mình chống vách tường đứng dậy, mệt mỏi không muốn nói thêm câu nào.
Hai người chưa đi được bao lâu, dưới chân liền cảm nhận được rung chấn truyền tới, theo sau là tiếng vó ngựa gào thét. Tô Thần quay đầu nhìn thấy một lượng lớn kỵ binh đang đuổi theo. Hắn lập tức kéo Diệp Tống chạy về phía trước.
Diệp Tống đã mất sức lực, té ngã trên mặt đất, cả người dính đầy cát vàng. Tô Thần cong người cõng nàng lên lưng ra sức chạy. Nhưng chân làm sao so được với vó ngựa, đã thế hắn còn đang cõng thêm Diệp Tống.
Diệp Tống ghé vào vai hắn, nghiêng đầu nhìn sườn núi cao phía trước, trên vách đá có rất nhiều điểm có thể đặt chân vào, nàng vỗ bả vai Tô Thần, nhàn nhạt nói: “Ngươi có thể nhảy xuống vách đá không chút tổn hại nào, nếu buông ta xuống, chắc chắn có thể thuận lợi leo lên trên.”
Tô Thần cắn răng, trên trán nổi gân xanh, mồ hôi theo chóp mũi nhỏ xuống cát vàng: “Ta và ngươi không giống nhau, ngươi có thể dẫn dắt quân địch mà vứt bỏ ta còn ta thì không, ta nói rồi, cả đời này đừng mong ta buông tha ngươi, dù có xuống địa ngục ta cũng kéo ngươi theo cùng!”
“Tô Thần ngươi sao có thể ích kỷ như vậy”, Diệp Tống ở sau lưng hắn vân đạm phong khinh cười, “Những chuyện ngươi làm cũng đủ đẩy ngươi xuống địa ngục, ngươi dựa vào cái gì muốn lôi ta xuống cùng chịu tội?”
“Bởi vì ngươi là nữ nhân của ta! Ta đi đâu ngươi nhất định phải theo đó!”
“Ta không phải nữ nhân của ngươi, trước kia không phải, hiện tại không phải, tương lai càng không phải. Cả đời này ta sẽ không cùng ngươi có bất kỳ quan hệ nào.” Diệp Tống nói, “Ngươi chết tâm đi.”
Tô Thần gầm nhẹ, bước chân nhanh hơn.
Phía sau truyền đến tiếng phụ nữ: “Không được bắn tên, bắt sống cho bổn tướng quân!”
Cùng lúc đó, không chỉ phía sau có tiếng vó ngựa, phía trước cũng truyền đến tiếng vó ngựa. Không khí nóng bỏng, tầm mắt nhìn được vô số điểm đen càng lúc càng gần. Dường như bọn họ đã bị đẩy vào đường cùng.
Tô Thần nói: “Dù có phải tranh đoạt ta cũng phải cướp ngươi cho bằng được! Không quan tâm ngươi có nguyện ý hay không, chỉ cần ta nhận định ngươi là nữ nhân của ta thì ngươi chính là nữ nhân của ta! Nếu ngươi dám chạy, ta sẽ đánh gãy chân ngươi giống như Phái Thanh!”
Diệp Tống chỉ chỉ đàn ngựa phía trước, cười lên tiếng: “Đó là chiến kỳ của Bắc Hạ.”
Phía sau nữ tướng quân thúc ngựa điên cuồng đuổi, mắt thấy chỉ còn cách hơn ba trượng, một thanh hồng anh trường thương từ đối diện bắn thẳng đến, tướng sĩ phía sau hô lên: “Đại tướng quân!”
Nữ tướng quân lập tức kéo cương ngựa, con ngựa giơ hai chân trước hí vang, trường thương cắm thẳng vào trước móng ngựa, cách chưa đầy một thước!
Binh lính Nhung Địch phía sau đuổi tới, đối phương cũng đã đuổi kịp, thành công ứng cứu Tô Thần và Diệp Tống.
Diệp Tống và Tô Thần được đỡ lên ngựa, không nói một lời. Nhìn bộ dáng chật vật của hai người, nhẹ nhàng kích lên ý chí chiến đấu của mấy trăm kỵ binh phía sau.
Oan gia ngõ hẹp dũng giả thắng, lúc này hai quân đối đầu nhau, nếu bên nào xoay đầu bỏ chạy trước chắc chắn sẽ lộ ra sơ hở.
Bên này chính là quân lính do Diệp Tu dẫn đầu. Trường thương vừa rồi là vì muốn đoạt được tiên cơ cho Tô Thần và Diệp Tống, hiện tại trên tay đã mất vũ khí, Diệp Tống đưa roi sắt của mình cho Diệp Tu, Diệp Tu tiếp nhận nhìn thoáng qua, trên roi loang lổ vết máu, mày nhăn càng sâu, cả người lộ ra sát khí.
Nữ tướng quân cố gắng đè thấp thanh âm, có chút thô trầm nói: “Đằng trước chính là Đại tướng quân Bắc Hạ, Diệp Tu?”
Diệp Tu không đáp, trực tiếp thúc ngựa chạy lên phía trước.
Đối diện là nữ tướng quân Nhung Địch không chút khách khí rút lên trường thương, cũng chạy lên trước. Nhân mã hai bên án binh bất động theo dõi hai người.
- ------------------------------------
Rõ ràng trúng độc mà vẫn có thể phi tới cứu Diệp Tống. Siêu quá là siêu nhờ. Thôi thì bỏ qua sự vô lý của đoạn này, dù sao nếu không có nó, Diệp Tống cũng tiêu tùng rồi hết truyện. Mất vui =)))))
Tô tiện nhân to mồm lắm. Xem ngươi có thể đoạt được với ai. Quyền uy không bằng Hoàng Thượng, võ công không bằng Tô Tĩnh =))))))