Ánh đèn mờ nhạt khiến hắn trông vô cùng an tĩnh, trên mặt hiện lên chút kinh ngạc, nhìn xuống bẫy chuột đang nằm bên cạnh chân mình.
Diệp Tống thấy hắn, trong lòng bỗng chốc trầm xuống, nàng định nhảy nốt bậc thềm cuối, ai ngờ thất thần, dưới chân không cẩn thận bị trượt, cả người nghiêng về phía trước, Tô Tĩnh tiến lên không kịp, cánh tay dừng giữa không trung, cả người nàng đã ngã ngồi trên mặt đất.
Diệp Tống bực bội, dù sao cũng gặp người không nên gặp, nàng cố gắng thế nào cũng vô ích nên không thèm đứng dậy nữa, khoanh một chân ngồi bệt xuống đất.
Tô Tĩnh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa tay ra cầm lấy mắt cá chân ban nãy bị trượt của Diệp Tống, Diệp Tống muốn tránh nhưng hắn cũng không buông tay, nhẹ giọng nói: “Ngươi không sao chứ?”
Diệp Tống thấy tay hắn nhẹ nhàng xoa bóp lên mắt cá chân mình, cơn đau theo từng động tác của hắn chậm rãi tiêu tán đi, nàng nói: “Ta với ngươi rốt cuộc là do bát tự không hợp hay trời sinh phạm hướng? Có lẽ đêm nay thật sự không phải là thời điểm tốt để ra khỏi cửa, ngươi có thể thành thật nói cho ta biết, vì sao dưới rào tre lại có bẫy chuột không!”
Tô Tĩnh quay đầu nhìn cái bẫy chuột đáng thương đang nằm trên mặt đất, lại nhìn về phía rào tre, ánh mắt thuận tiện rơi xuống cánh cửa sổ đang mở rộng, cuối cùng trở lại trên người Diệp Tống, hỏi: “Lúc ngươi nhảy qua cửa sổ đã bị dính bẫy chuột?” Tuy là câu hỏi, nhưng lại mang ý khẳng định, hắn cười bất đắc dĩ, “Cây mai trước đây ta đã sai người chặt đi, thay vào đó gieo trồng mấy loại hoa khác, đám hạ nhân sợ bọn chuột tới phá hoại nên đặt bẫy chuột quanh đó. Nếu biết nhị tiểu thư muốn trèo cửa sổ, hôm nay ta đã sai người bỏ hết đám bẫy chuột đi.”
Thanh âm Tô Tĩnh vừa bình tĩnh lại ấm áp. Hắn đưa tay chạm vào cái chân còn lại của Diệp Tống, Diệp Tống hít một ngụm khí lạnh, theo bản năng muốn nhấc chân đá một cái, bị Tô Tĩnh bắt được, nói: “Để ta xem thử.”
“Xem cái rắm, ngươi xem xong nó sẽ khỏi được à? Buông ra!” Diệp Tống dùng sức mình cố gắng đá chân ra khỏi tay Tô Tĩnh, chân còn lại không sao liền chống mặt đất đứng lên, nhảy tại chỗ mấy cái, “Lệnh bài ta đã trả lại, đặt trên bàn của ngươi. Cáo từ.”
“Đợi đã.” Tô Tĩnh bắt được cánh tay Diệp Tống.
Diệp Tống hơi nghiêng đầu nhưng không phải nhìn hắn mà ánh mắt nàng nhìn xuống cánh tay mình, hỏi: “Còn có việc gì?”
“Ngươi định cứ vậy mà về sao?” Tô Tĩnh hỏi.
“Nếu không thì thế nào?”
Tô Tĩnh chậm rãi nói: “Chờ ngươi về tới nhà, chắc cũng đã nửa đêm.”
“Chẳng lẽ ta nên ở lại đây?” Diệp Tống nói, “Vương gia không cần lo lắng, đây chỉ là vết thương nhỏ, không đáng gì, ta có thể tự mình trở về được. Hôm nay không mời mà đến, đã thất lễ rồi, xin Vương gia thứ tội.”
Diệp Tống cắn răng, quật cường đi về phía trước.
“A Tống.”
Phía sau bỗng truyền đến tiếng gọi, không khí xung quanh như trầm xuống, Diệp Tống đứng bất động, không có cách nào đi tiếp được nữa. Hô hấp dần trở nên nặng nề cũng như tâm nàng vậy.
Tô Tĩnh ở phía sau thấp giọng nói: “Cùng ta uống một chén được không?”
Diệp Tống nghiêng đầu, chỉ thấy được sườn mặt nàng, khóe miệng như có như không nhếch lên, mang theo chút hương vị chua xót, “Ta không uống rượu.”
“Trà thì sao?”
Dưới mái hiên, dưới ánh trăng, một bình trà được mang ra.
Trà đun vừa tới, tản nhiệt độ ra xung quanh. Tô Tĩnh an tĩnh pha trà, trước kia Diệp Tống chưa từng thấy qua, không ngờ hắn cũng có một mặt phong nhã u tĩnh như vậy.
Diệp Tống và Tô Tĩnh ngồi hai bên lò than. Hắn giữ tay áo, cúi người rót cho Diệp Tống một chén trà, phía trên cùng còn điểm xuyết một mảnh ngọn trà nhỏ.
Lúc tối vừa uống rượu ăn thịt hươu đúng là có hơi khát nước, Diệp Tống thổi một chút rồi cho vào miệng nếm một ngụm, vị trà thơm, vô cùng sảng khoái.
Tô Tĩnh là người đầu tiên lên tiếng đánh vỡ trầm mặc giữa hai người: “Ngươi còn phải liên lạc với trưởng công chúa, trả lệnh bài cho ta rồi lấy gì dùng?”
Diệp Tống hỏi lại: “Việc giúp được Bách Lý đã giúp, mục đích ta cần cũng đã đạt được, tại sao Vương gia còn cho rằng ta sẽ tiếp tục vào cung?”
“Mục đích của ngươi”, Tô Tĩnh nghiêng đầu nhìn nàng, cười một chút, ánh mắt đào hoa sáng rỡ lạ thường, “Hẳn là muốn để trưởng công chúa trở thành đại tẩu tương lai của mình. Nếu cứ thế từ bỏ sẽ không giống tác phong của nhị tiểu thư.”
Diệp Tống ngẩn người trong chớp mắt rồi nhanh chóng lấy lại được tinh thần, nàng cũng cười: “Từ khi nào Hiền Vương lại hiểu rõ ta như vậy?”
Tô Tĩnh nhẹ thở một hơi mang theo mấy phần bất đắc dĩ: “Tốt xấu gì ta với ngươi cũng từng vào sinh ra tử ở Tây mạc, ngươi đối với trưởng công chúa, ta cũng có biết một chút.”
“Đúng là không gì có thể qua mắt được Vương gia.” Diệp Tống lẩm bẩm nói nhỏ, lại nói, “Vương gia không cần lo lắng, ta trả lại lệnh bài, tự khắc sẽ có biện pháp khác.”
“Biện pháp khác của ngươi là Trần Minh Quang?” Tô Tĩnh hỏi.
Diệp Tống lại ngẩn ra: “Làm sao ngươi biết?”
Tô Tĩnh nhàn nhạt thổi một hơi lên chén trà, nhấp một ngụm, mới nói: “Dạo này nhị tiểu thư và Trần Minh Quang hay đi với nhau. Ta từng tiếp xúc với hắn một hai lần, hắn là người trung hậu ngay thẳng, khó có thể khiến hắn phụ thánh mệnh mà trợ giúp cho ngươi. Chỉ là, có nhân có quả, nhị tiểu thư tuy không có ý gì, chỉ hy vọng hắn sẽ không hiểu lầm, nổi lên dụng tâm, kết quả chỉ khiến hại ta hại người.”
Ý của Tô Tĩnh đại khái chính là ngươi tuy vô tình nhưng con người ai chẳng có tâm, tốt nhất không nên khiến người ta hiểu lầm mình có ý với họ, như vậy sẽ không tốt.
Diệp Tống nghe xong, bật thốt lên nói: “Ý của ngươi là, ta không nên dùng sắc dụ hắn?”
“Khụ khụ khụ...” Tô Tĩnh đang uống trà liền ho sặc sụa.
Diệp Tống lại nói: “Ý này của Vương gia là bảo ta không nên tiếp cận Trần đại nhân, nhưng Vương gia lại nguyện ý đưa lệnh bài cho ta mượn. Vậy Vương gia có dụng ý gì, ta với ngươi thân quen đến thế sao?”
Tô Tĩnh im lặng thật lâu mới nói: “Ngươi quên rồi sao, ta với ngươi từng cùng sinh ra tử.”
Diệp Tống cười nhạt một tiếng: “Cái đấy có gì ghê gớm, ngươi hẳn đã quên mất rồi. Nhưng ngươi cứu tính mạng của ta, ta sẽ nhớ rõ, sau này nếu có yêu cầu gì ta làm được, ta sẽ cố gắng hết sức hoàn lại cho ngươi.”
Tô Tĩnh nói: “Đoạn thời gian cùng trải qua với ngươi thật sự khó quên, ngươi đâu có thiếu ta cái gì, sao ta lại cần ngươi phải hoàn lại?”
Diệp Tống tự giễu nói: “Ngươi còn nhớ hai ta đã từng cùng nhau làm gì sao, mà lại nói là khó quên.”
Ngón tay đang cầm chén trà của Tô Tĩnh nắm chặt lại: “Ngươi có thể kể cho ta từng chuyện từng chuyện một.”
“Chuyện này chúng ta đã sớm nói rõ ràng rồi, cần gì phải dây dưa thêm nữa.” Diệp Tống buông chung trà, cười ảm đảm, “Vương gia không cần chú ý, quá khứ đã qua, quan trọng là tương lai. Mà hai chúng ta, vốn cũng không có gì đáng khắc ghi trong quá khứ, Vương gia không cần cố nhớ lại làm gì. Giờ không còn sớm nữa, ta phải trở về rồi.”
“Ngươi đợi chút.” Tô Tĩnh thấy nàng muốn đứng dậy, nhẹ nhàng đè vai nàng xuống rồi đứng dậy trước, lúc Diệp Tống không kịp phòng bị gì liền khom người bế nàng lên.
Diệp Tống kinh ngạc nói: “Ngươi làm gì.”
Tô Tĩnh đặt nàng lên trên ghế, thắp đèn lên, quay đầu lấy hòm thuốc ra nói: “Ngươi trở về không chừng lại làm qua loa cho xong, tốt nhất ở đây bôi thuốc xong rồi hẵng về.” Hắn không nói thêm gì liền cởi giày nàng để lộ ra phần chân bị thương.
Làn da nàng trắng nõn trơn mềm, ngón chân vô cùng nhỏ nhắn đáng yêu, đầu ngón chân phiếm hồng khiến Tô Tĩnh có chút xấu hổ. Khuyết điểm duy nhất trên đó chắc là một tầng chai mỏng do nàng phải di chuyển nhiều.”
Bởi vì da quá trắng nên phần máu tụ do bẫy chuột kẹp vào càng thêm rõ ràng.
Tô Tĩnh cẩn thận bôi thuốc cho nàng, cảm giác mát lạnh truyền đến từ lòng bàn tay hắn khiến Diệp Tống ngơ ngẩn, quên mất giãy giụa, nàng thất thần nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tô Tĩnh.
Ban nãy lúc hắn nói chuyện với nàng, dường như có thứ gì đó vụt qua đầu Diệp Tống, nhè nhẹ từng đợt khiến nàng không kịp bắt lấy cảm giác quen thuộc từ đâu mà tới.
Chờ nàng phản ứng lại, Tô Tĩnh đã bôi thuốc xong và đi lại giày cho nàng. Hắn ngồi xổm trước mặt Diệp Tống, nói: “Nếu không ngại thì để ta đưa ngươi về. Lên đi, ta cõng ngươi.”
Diệp Tống cự tuyệt: “Không cần, ta biết đường, tự đi được.”
“Đi chậm không nói, nhỡ đâu lại khiến vết thương nặng hơn, nửa đêm cũng không an toàn.” Nói xong hắn không cho Diệp Tống có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp vòng tay ra sau ôm lấy eo nàng, kéo nàng lên lưng mình rồi đứng lên, trầm ổn đi ra ngoài.
Diệp Tống phát hỏa: “Ngươi tốt nhất nên thả ta xuống, làm vậy đối với ngươi sẽ không tốt.”
Nàng rất sợ, bởi vì trên đời này, không có gì giấu được mắt của Tô Nhược Thanh, nếu nàng và Tô Tĩnh cùng nhau bước ra khỏi Hiền Vương phủ, không biết sẽ có chuyện đáng sợ gì đang chờ hắn.
Vừa ra khỏi cửa, Diệp Tống liền ra sức giãy giụa. Tô Tĩnh đưa tay về phía sau Diệp Tống, đầu ngón tay chỉ vào một chỗ, không hề tức giận nói: “Còn nháo, ta sẽ điểm huyệt ngươi.”
Diệp Tống á khẩu không trả lời được. Trong đầu bỗng hiện lên cảnh đêm ở sa mạc hồi đó, gió cát rất lạnh, lúc ấy nàng cũng chống lên ngực Tô Tĩnh, sờ soạng huyệt đạo trên người hắn, muốn điểm huyệt cầm máu cho hắn.
Nàng không dám lộn xộn nữa.
Tô Tĩnh yên lặng đi trên lối nhỏ, khoan thai nói: “Chúng ta quang minh lỗi lạc, ngươi sợ cái gì?”
Diệp Tống lẳng lặng hỏi: “Tại sao ngươi lại cảm thấy ta đang sợ hãi?”
Hắn đáp: “Ta có thể cảm nhận được đôi tay của ngươi đặt trên lưng ta đang run rẩy.”
Diệp Tống vội rút tay lại, che giấu nỗi lòng, nhưng nàng lại không biết nên đặt tay ở đâu mới tốt.
Đi được nửa đường, cơn mệt mỏi dần dần kéo đến, Diệp Tống cuối cùng cũng không chịu được, nhẹ nhàng áp vào lưng hắn khiến Tô Tĩnh chấn động.
Nàng ngủ rồi.
Tô Tĩnh rũ mi cười khẽ, thoáng như trở lại vẻ ăn chơi trác táng ngày xưa, nhẹ gọi một tiếng: “Diệp Tống.”
Lâu rồi mới thấy Tĩnh ca ca xuất hiện. Tim cứ đập bình bịch như gái mới yêu ý =))))