Đêm, người trong tướng quân phủ đều đã ngủ say, Diệp Tống vừa từ chỗ Diệp Thanh trở về Tinh Hề viện, nàng đẩy cửa bước vào phòng, đèn lồng bên ngoài vẫn còn sáng, trong phòng tản ra ánh đèn lụa nhu hòa.
Nàng tùy tay nới cổ áo, cởi bỏ áo ngoài treo lên bình phong, xoay người thổi tắt đèn lên giường đi ngủ. Vào giây phút cả phòng chìm vào trong bóng tối khi đèn tắt, Diệp Tống quay người lại liền thấy một bóng người không biết từ khi nào đang an tĩnh đứng bên cửa sổ.
Nàng ngẩn người đứng yên tại chỗ, nghiêng người dựa về phía sau. Cả hai đều trầm mặc.
Thật lâu sau, Tô Nhược Thanh nhẹ nhàng tiến lại, không nói gì ôm nàng vào lòng.
Diệp Tống hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhiều ngày xa cách mà nàng vẫn còn lưu luyến hương vị trên người hắn.
“Sao huynh lại tới đây?”
“Ở tây mạc thế nào?”
Hai người cơ hồ trăm miệng một lời cùng hỏi, rồi lại rơi vào trầm mặc.
Tô Nhược Thanh lên tiếng trước: “Mãi không thấy nàng nên mới tới đây.”
“Nhớ ta sao?” Thanh âm Diệp Tống mang theo hơi chút khàn khàn, hết sức êm tai, lúc nàng nói lời này khóe miệng tựa hồ hơi cong lên, dường như muốn nghe được câu trả lời khiến nàng vừa lòng của Tô Nhược Thanh.
Chỉ là Tô Nhược Thanh lại không vội trả lời, mà nói: “Ta nghe nói, lúc nàng ở Tây Mạc đã nhiều lần gặp nguy hiểm. A Tống, nàng có biết ta sợ hãi thế nào không?”
“Sợ hãi ư”, Diệp Tống gật gật đầu, “Ta là người Diệp gia, dù có chết trên sa trường cũng không được phép sợ, chỉ sợ bị người Nhung Địch bắt làm tù binh, không thể giữ trọn hai chữ trung nghĩa.”
“Bởi vì ta là hoàng đế sao?”
Diệp Tống cười, “Bởi vì huynh là Tô Nhược Thanh.”
Cái ôm của Tô Nhược Thanh có chút cứng đờ, sau đó hắn lại càng ôm chặt hơn, cúi đầu hôn lên trán nàng một cái, cằm cọ má nàng, vuốt ve nói, “A Tống, khi nào nàng mới có thể tha thứ cho ta? Để nàng đi tới nơi nguy hiểm như vậy khiến đêm nào ta tỉnh dậy, thứ đầu tiên ập vào đều là sự hối hận.”
“Tha thứ huynh”, tay Diệp Tống chậm rãi vòng nhẹ quanh eo Tô Nhược Thanh, than một tiếng, “Người cần tha thứ cho huynh không phải ta, mà là Hiền Vương.”
Ngay sau đó Tô Nhược Thanh đỡ lấy cằm Diệp Tống, cúi xuống hôn. Nụ hôn gấp gáp lại quyết liệt, lúc đầu Diệp Tống còn bị động, sau đó mới hồi phục tinh thần ôm lấy cổ hắn, người dán vào ngực hắn, nhiệt liệt đáp lại.
Môi răng hòa quyện vào nhau, nghe Tô Nhược Thanh nói: “Nhớ nàng. Nàng nói ta nghe, trung nghĩa của nàng là gì.”
Diệp Tống lẩm bẩm: “Trung nghĩa với riêng mình huynh.”
Vừa nói xong, nàng liền bị Tô Nhược Thanh bế lên đi tới mép giường, cúi người áp xuống.
Tô Nhược Thanh mở từng lớp quần áo của nàng, nụ hôn nóng rực đặt lên cổ nàng. Nàng ngửa đầu, kìm nén tiếng rên, thấp giọng hỏi: “Vậy huynh có thể nói cho ta biết, tại sao lại muốn phái Tô Tĩnh tới tây mạc. Huynh muốn thử hắn hay muốn thử ta?”
Tô Nhược Thanh ở trên cổ nàng không nặng không nhẹ cắn một cái, mút vào thật mạnh, Diệp Tống ngửa cổ đón nhận, vừa yêu vừa đau mà nghĩ, ngày mai lại phải mặc áo cao cổ rồi. Nhưng miệng nàng vẫn không buông tha, bởi vì hành động của Tô Nhược Thanh có đôi khi giống như một nhánh cây, cứ lớn dần lên trong lòng nàng, chờ đến khi huyết nhục hòa quyện vào nhau liền rút ra. Nàng nắm chặt tay dưới thân, lại hỏi, “Huynh đối với ta, vì muốn ta trung nghĩa phải không?”
“Đã từng có”, trong thanh âm của Tô Nhược Thanh không nghe rõ hỉ nộ, “Nàng biết, ta không thích nghe nàng nhắc đến người khác. Nhưng người khác này, lặp đi lặp lại lúc nào cũng đều là hắn.” Dứt lời hắn liền kéo quần nàng xuống.
“Một khi đã như vậy”, đêm tuy không lạnh, nhưng Diệp Tống đang ở trạng thái lõa lồ, da thịt lộ ra không khí vẫn có chút run rẩy, “Lúc trước ta ở cùng với huynh vẫn là Ninh Vương phi, nhưng đâu đến mức này?”
Tô Nhược Thanh dừng động tác, quần áo trên người đều là tơ lụa cao cấp nên hết sức mềm mại chạm vào người Diệp Tống. Hắn vùi đầu lên cổ nàng, hít thật sâu, thanh âm có chút thê lương, “Vậy nàng nói cho ta biết, mấy ngày ở sa mạc, nàng và Tô Tĩnh đã xảy ra chuyện gì. Nàng nói gì ta cũng sẽ tin.”
“Huynh thực sự vì muốn thử ta mới phái Tô Tĩnh đi, sắp xếp người ở trong quân ngũ giám sát nhất cử nhất động của hắn và ta. Huynh biết rõ đầu hắn bị thương, không thể bị dính cát ở tây mạc, không thể chịu thêm tổn thương nữa. Mấy ngày ở sa mạc chỉ có ta và hắn, đã xảy ra chuyện gì, trừ hai chúng ta ra không có bất kỳ ai biết. Đây mới là mục đích tối nay của huynh, muốn hỏi ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ta tưởng rằng, huynh sẽ không giống Tô Thần.” Diệp Tống vừa nói vừa cười. Nụ cười nhạt quanh quẩn trong phòng, một chút cũng không nghe ra được sự vui sướng, khóe mắt có hơi ướt át cùng chua xót, ngón tay nàng đan xen vào tóc của hắn, ôn nhu vuốt ve, nhẹ giọng nói, “Nếu như tin tưởng, cần gì phải làm nhiều như vậy, cần gì phải hỏi cho rõ. Nếu không tin, dù ta có nói gì huynh cũng sẽ tin sao?”
“A Tống...”
Diệp Tống đánh gãy lời hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười nói: “Nửa đêm huynh lẻn vào phòng ta là muốn cùng ta lên giường sao. Huynh là quân ta là thần, nếu huynh nhất quyết muốn làm, ta chỉ có thể tuân theo hoàng mệnh. Bây giờ xin hỏi huynh còn muốn tiếp tục không?”
Tô Nhược Thanh im lặng một lúc lâu, chậm rãi mơn trớn khuôn mặt nàng, hôn môi nàng, ở xương quai xanh cũng ôn nhu lưu luyến mà lưu lại dấu vết. Nhưng Diệp Tống chỉ nằm yên bất động, tựa như một cỗ thi thể. Nàng nói: “Nhược Thanh, huynh vẫn còn là bộ dáng lúc đầu ta thích sao, vậy sao ta lại không thể nhận ra huynh.”
“Đó là vì, nàng chưa bao giờ hiểu rõ ta.” Tô Nhược Thanh trả lời nàng, “Ta ở trước mặt nàng, chỉ là một mặt hiện ra ngoài ánh sáng mặt trời, còn phía sau bị mặt trời che khuất, nàng chưa nhìn thấy.”
Dứt lời, hắn đứng dậy, kéo chăn đắp lên người Diệp Tống.
Tô Nhược Thanh đưa lưng về phía nàng, đứng ở trước cửa sổ. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên bóng dáng quạnh quẽ của hắn. Diệp Tống ngồi dậy, lấy quần áo mặc từng cái một, nghe hắn nói: “A Tống, nàng theo ta tiến cung đi, về sau ta sẽ không bao giờ đối xử như vậy với Tô Tĩnh nữa.”
Diệp Tống ra vẻ nhẹ nhàng: “Huynh có thể cho ta ngồi vào vị trí gì, Hoàng hậu sao?” Chưa nói đến chuyện nàng từng là vương phi của Tô Thần, văn võ bá quan chắc chắn sẽ phản đối, hơn nữa phía sau nàng còn là tướng quân phủ, cũng không cho phép nàng ngồi vào cái vị trí kia. Nhiều lắm cũng chỉ làm quý phi giống như nữ nhi của Lý tướng, tất cả chỉ là quân cờ của Tô Nhược Thanh.
Tô Nhược Thanh im lặng không đáp.
Diệp Tống lại cười nói: “Chắc không phải chỉ vì muốn ta nên mới bảo ta tiến cung phải không. Do huynh thấy thế lực của tướng quân phủ quá lớn, mà cha và ca đều yêu thương ta, để ta tiến cung cũng là muốn kiềm chế bọn họ.” Tô Nhược Thanh quay đầu lại, Diệp Tống đã mặc xong quần áo đứng lên, phất phất góc áo, “Kỳ thật huynh không cần làm như vậy, cha ta và ca ta sẽ không bao giờ có dị tâm.”
“Vì sao lúc nào nàng cũng nghĩ ta đối xử tốt với nàng vì lợi ích?” Tô Nhược Thanh hỏi.
Diệp Tống đi tới, ngón tay chọc vào người hắn, ngửa đầu lên nhìn: “Huynh có dám nhìn thẳng vào mắt ta nói rằng để ta tiến cung chỉ đơn thuần là muốn chiếm hữu ta chứ không có mục đích kìm hãm thế lực Thừa tướng không? Có lẽ trong mắt người khác, tướng quân phủ lúc nào cũng sung sướng, nhưng người trong tướng quân phủ điều biết, đây không cái ta muốn.”
Tô Nhược Thanh chỉ nói: “Ta là hoàng đế Bắc Hạ.”
“Cho nên tất cả những chuyện huynh làm, ta không có nửa câu oán hận.”
Diệp Tống xoay người, hắn nói: “A Tống, tại sao nàng không thể hồ đồ một chút, như vậy sẽ vui sao.”
Diệp Tống thở dài một tiếng nói: “Trước kia mặc dù biết rõ điều này, ta tưởng ta sẽ vui vẻ. Ít nhất không vì mục địch gì mà lấy cớ, lúc nào cũng tín nhiệm huynh, bất kể hậu quả là người bên cạnh ta bị thương tổn. Huynh có biết không, trừ huynh ra, ta chưa từng để ý người nào tới như vậy, giá như chỉ là bằng hữu không có tình yêu nam nữ, nhưng huynh lại liên tục chạm tới cảm xúc của ta. Tự trách, bất an, hối hận, khổ sở, chỉ cần một chút cũng khiến ta để ý.”
Tô Nhược Thanh mở to hai mắt, sắc mặt có chút ảm đạm.
Diệp Tống quay đầu, nhìn hắn cười: “Huynh yên tâm, ta sẽ không gặp lại hắn. Cũng sẽ không cùng hắn có bất kỳ quan hệ nào.” Dứt lời Diệp Tống rời đi.
Tô Nhược Thanh đột nhiên bắt lấy tay nàng, từ sau ôm lấy nàng, “Thực xin lỗi. Nhưng nếu nàng không tiến cung, chỉ sợ ta sẽ không có cách nào gả trưởng công chúa Nhung Địch cho vệ tướng quân Diệp Tu.”
Diệp Tống chấn động, lát sau nàng nở nụ cười cô đơn, thật lâu mới nói: “Ta biết, Nhung Địch và Bắc Hạ liên hôn, huynh cưới trưởng công chúa là thích hợp nhất.” Thanh âm nàng nhẹ như không, “Nếu huynh muốn làm vậy, tùy huynh.”
Diệp Tống đẩy tay Tô Nhược Thanh ra, nhanh chóng rời đi, mở cửa phòng bước ra ngoài không quay lại nữa.
Tô Nhược Thanh thấy bóng nàng vội vã chạy nhanh trong đêm, rất nhanh đã ra khỏi Tinh Hề viện. Hắn rũ mắt nhìn xuống tay mình, phảng phất như vẫn còn lại dư âm của nàng, nhẹ giọng nỉ non: “Diệp Tống, phải làm sao ta mới có thể giữ nàng lại?”
Diệp Tống chạy một mạch đến chỗ Diệp Thanh, nàng mở cửa phòng khiến Diệp Thanh đang trong mơ lập tức bừng tỉnh dậy. Nàng xoa xoa đôi mắt thấy trước cửa có bóng người, sợ tới mức thiếu chút nữa hét ầm lên.
Diệp Tống chạy tới bên giường nói: “Là nhị tỷ. Nhị tỷ muốn ngủ chung với muội.”
Diệp Thanh còn chưa kịp phản ứng lại tình huống lúc này, Diệp Tống rất nhanh đã chui vào chăn nàng nằm xuống, an tĩnh như đã ngủ rồi. Diệp Thanh chạm vào bả vai Diệp Tống, thấy nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng liền hỏi: “Nhị tỷ, có chuyện gì vậy, gặp ác mộng phải không?”
Diệp Tống mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ đáp: “Đúng vậy. Bị dọa tỉnh. Về sau không dám ngủ một mình nữa, ta tới ngủ cùng A Thanh được không?”
Diệp Thanh vui vẻ, cũng nghiêng người nằm xuống nói: “Rốt cuộc đã gặp ác mộng gì mà có thể dọa nhị tỷ thành ra như vậy?”
“Muội không biết đâu, lúc đánh giặc ở tây mạc có rất nhiều người bị giết, thi thể chất cao như núi, máu chảy thành sông. Còn có người bị chặt mất đầu, lăn ra rất xa. Ta mơ thấy những cảnh đó, mắt đột nhiên mở, lăn qua lăn lại muốn tìm thân thể mình...”
Diệp Thanh run run dán vào phía sau Diệp Tống, nhắm chặt mắt nói: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, nhị tỷ, đừng dọa muội.”
Diệp Tống trầm thấp cười, không nói thêm gì nữa.
Mỗi ngày Diệp Tống đều cùng Diệp Tu tới khu huấn luyện, với một đám nam nhân đánh lộn với nhau. Nếu thấy ai không vừa mắt, liền bắt ra luận võ tới khi nào hài lòng mới thôi. Nếu là Quý Lâm và Quý Cùng tới chọc Diệp Tống thì còn được, vì ít nhất công phu của bọn họ tốt, có thể giao đấu với Diệp Tống. Còn nếu là Bạch Ngọc hay Lưu Ngoạt, đều là loại người chỉ giỏi võ mồm, chống đỡ không được mấy chiêu, chỉ có thể chịu cảnh bị Diệp Tống đuổi đánh.