Gần đây trong kinh thành đang thịnh hành kiểu khen nữ hài tử như vậy. Đại tướng quân không biết học được lúc nào liền dùng để khen con gái nuôi của mình, ông cảm thấy rất thích hợp.
Diệp Tu cùng Đại tướng quân đều đi luyện binh ở cùng một chỗ, chỉ là huấn luyện khác nhau. Đại tướng quân huấn luyện là tân binh đi chiến trường đánh giặc, còn Diệp Tu là huấn luyện mấy vạn Ngự lâm quân bảo hộ kinh thành.
Diệp Thanh nhanh chóng đổi váy thành áo choàng đồng màu với Diệp Tống, màu xanh nhạt, tóc buộc cao, vừa nhìn thấy tựa như tiểu công tử.
Ngựa của Diệp Tống vẫn là con ngựa vừa dã tính lại dịu ngoan kia, đó là thứ duy nhất nàng lấy đi từ vương phủ, đặt tên là Hách Trần. Muốn đi luyện binh đương nhiên không thể ngồi xe ngựa đi, Diệp Tu săn sóc cột xe lăn vào trên một con ngựa, Diệp Tu bế Diệp Thanh lên trên Hách Trần, còn có chút không yên tâm mà nói: “Hay là, A Thanh ngồi cùng ngựa với ta đi.”
Kết quả Diệp Tống ôm eo Diệp Thanh, vung roi ngựa “Giá” một tiếng liền chạy như bay, Diệp Thanh lệ nóng vòng quanh: “Đại, đại đại đại ca, muội muốn ngồi chung ngựa với huynh a.”
Thân thể Diệp Tống hơi nghiêng về phía trước, bảo hộ Diệp Thanh vào trong ngực, ở bên tai nàng cười khẽ: “Đừng sợ, không cần xem thường kỹ thuật cưỡi ngựa của nhị tỷ muội.”
Nghênh diện đón gió, mang theo hương hoa, ánh nắng tươi sáng, đem cỏ cây chiếu đến xanh mượt. Tuấn mã chạy băng băng xuyên qua phong cảnh xung quanh.
Phía sau Diệp Tu điên cuồng đuổi theo, ngưng mi nói: “A Tống, muội chạy chậm một chút!”
Nhưng cảm giác chạy như bay như vậy, thật sự rất tốt.
Phảng phất như tù nhân bị nhốt trong nhà giam đã lâu, nay được giải thoát, tung hoành tự do.
Diệp Thanh thét chói tai nhưng lại mang theo tia hưng phấn.
Phi tới sân luyện binh, trên sân có tiếng ngựa rống cùng khói bụi mù mịt, còn có tiếng tướng sĩ luyện binh. Làm người nghe nhiệt huyết sôi trào.
Vài tên tướng lĩnh bay nhanh tới, định bắt mấy người không chăm chú luyện binh, kết quả chạy gần mới nhìn rõ hai người, Quý gia huynh đệ trên mặt lộ ra vui vẻ nói: “Nhị tiểu thư, tam tiểu thư!”
Diệp Tống ngồi trên lưng ngựa, rũ mắt nhìn hai hán tử, vân đạm phong khinh câu môi cười, vuốt lại tóc bị gió thổi tung. Nhất cử nhất động đều mang theo một loại tiêu sái, huống hồ màu da lại trắng nõn, tinh xảo đến không thể bắt bẻ, trực tiếp làm các huynh đệ trố mắt.
Còn có Diệp Thanh, tiểu công tử trang điểm lại là một nét phong tình khác.
Lúc bọn họ còn đang ngây người, Diệp Tống buông lỏng dây cương, xoay người xuống ngựa. Diệp Thanh ở trên ngựa ngao ngao kêu to: “A a a, nhị tỷ muội làm sao bây giờ?”
Diệp Tống ngửa đầu, híp mắt cười với nàng, mở ra hai tay nói: “Nhảy xuống đi, ta tiếp muội.”
Diệp Thánh rất muốn cắn răng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, nhưng nàng thấy thân thể Diệp Tống mảnh khảnh nên lại do dự. Sợ khi nàng nhảy xuống sẽ khiến Diệp Tống bị ngã xuống đất.
Lúc này Diệp Tu chạy vào, khuôn mặt tuấn tú đen lại, mũi chân chạm nhẹ lưng ngựa phi thân bay lên, ôm Diệp Thanh xuống đất, trách mắng: “Làm bậy!” Quý gia huynh đệ vội vàng gỡ xe lăn trên lựng ngựa xuống, đỡ Diệp Thanh ngồi lên.
Diệp Tống sờ sờ cái mũi nói: “Muội thấy A Thanh thét chói tai thật sự là sảng khoái a.”
Diệp Thanh làm sáng tỏ: “Không liên quan đến muội, là nhị tỷ khống chế ngựa...quá là tuyệt a.”
Diệp Tu: “...”
Mấy phó tướng đắc lực bên người Diệp Tu đều tới, nhận thức Diệp Tống cùng Diệp Thanh, sau đó theo sau Diệp Tu đi xem Ngự lâm quân thao luyện. Diệp Tu mặc một thân áo giáp màu bạc khí vũ hiên ngang, tay cầm bội kiếm, thần thái kia tựa như thiên thần sa ngã, dù núi có lở hắn cũng không dao động.
Nhìn thấy tướng sĩ có động tác không đúng, hoặc là chưa đủ khí thế, hắn liền quát lạnh một tiếng: “Dừng!” Sau đó tới trước mặt tướng sĩ kia, tay cầm tay sửa lại động tác của hắn, thi thoảng còn phải dùng nắm tay đánh hai quyền, dùng chân đá hai phát.
Quả nhiên nam nhân khi ở nhà với khi ở bên ngoài mang bộ dáng khác hẳn nhau.
Diệp Thanh nhìn đến trợn mắt há mồm, lẩm bẩm nói: “Ta vẫn luôn cho rằng đại ca là nam nhân ôn nhu nhất, không nghĩ tới cũng thô bạo như vậy a.”
Lưu Ngoạt đi tới, khụ một tiếng nói:“Tướng quân ngày thường đều như vậy, đối đãi với tướng sĩ vô cùng nghiêm khắc, có thế mới bồi dưỡng ra được binh tốt.”
Mới vừa rồi Lưu Ngoạt ở trong doanh trướng bố trí hạng mục huấn luyện, chưa tới đây, nên Diệp Tống cùng Diệp Thanh không nhận thức được hắn. Diện mạo Lưu Ngoạt thực văn nhã, cười rộ lên ôn hòa nói: “Tại hạ là Lưu Ngoạt, là quân sư của vệ tướng quân, tham kiến nhị tiểu thư, tam tiểu thư.”
Diệp Tống đối hắn gật đầu cười nói: “Lưu quân sư.”
Lưu Ngoạt hoảng thần một chút sau đó lại phục hồi lại nói: “Ở đây huấn luyện ồn ào, khu vực này còn có trại nuôi ngựa, khu tập bắn, đấu trường. Trại nuôi ngựa có 300 chiến mã, đều vô cùng hoàn mỹ, trong đó một bộ phận giống như ngựa của nhị tiểu thư là thu được từ địch quốc, kiêu dũng thiện chiến kiệt ngạo khó thuần, chúng nó đều được người chăm sóc riêng, thức ăn cũng được chuẩn bị riêng. Khu tập bắn có hơn trăm bia, mũi tên có loại bằng gỗ loại bằng trúc, cung cũng có nhiều loại. Mà đấu trường...”
Hắn đĩnh đạc liệt kê, mặt sau Quý gia huynh đệ mắng: “Lưu Ngoạt ngươi mẹ nó không dông dài sẽ chết sao!”
Diệp Tống cười như không cười liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Lưu quân sư mời nói trọng điểm.”
Lưu Ngoạt hơi hơi mỉm cười, tự nhiên đáp: “Nếu nhị tiểu thư và tam tiểu thư cảm thấy hứng thú, tại hạ có thể đưa hai vị đi tham quan một chút.”
Chờ đến khi Diệp Tu chỉ điểm xong, quay đầu lại, nào còn thấy bóng dáng Diệp Tống và Diệp Thanh nữa. Sau đó hắn tới khu tập bắn mới tìm được hai người. Lúc đó mấy huynh đệ vây quanh ở bên cạnh đang vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Diệp Thanh ngồi trên xe lăn tươi cười sáng lạn, mà Diệp Tống cưỡi tuấn mã để lại phía sau bụi đất bay mù mịt, Hách Trần hưng phấn hí vang, Diệp Tống cầm trong tay một cánh cung tinh xảo, Hách Trần chạy qua chỗ bia ngắm, nàng rút bạch tiễn nhắm chuẩn bia kia bắn đi, tuy không phải bách phát bách trúng vào hồng tâm nhưng mũi tên nào cũng trúng.
Diệp Tu nhìn Diệp Tống trên lưng ngựa, đi tới bên người Lưu Ngoạt. Ánh mắt Lưu Ngoạt cũng dừng trên người Diệp Tống, có chút ngạc nhiên nói: “Tướng quân tới rồi. Xem ra nhị tiểu thư thực sự rất có năng khiếu, nếu bằng thời gian, chỉ sợ tài bắn cung sẽ đuổi kịp tướng quân.”
Tư thái lóa mắt mà bừa bãi kia phảng phất như mới đúng là bản chất của nàng, mà không phải là nữ tử chỉ luôn phải ở trong khuê phòng.
Trong mắt Diệp Thanh cũng tràn ngập cảm xúc.
Diệp Tống chạy một vòng rồi cùng Hách Trần trở về, trên trán ướt đẫm mồ hôi, trong tay cầm đàn cung, nàng giơ ngang cằm nói: “Đại ca đã trở lại.”
Cây cung kia là cái Diệp Tu thường dùng.
Diệp Tu đỡ Diệp Tống xuống ngựa, lấy cây cung, xụ mặt nói: “Nếu muội đã đáp ứng cùng ta tới đây, vậy thì từ hôm nay, ta sẽ phụ trách huấn luyện cho muội. Phàm là người tài giỏi cũng cần phải biết nền tảng cơ bản, từng bước một thôi.”
Diệp Tống học theo ôm quyền làm một cái quân lễ, chẳng qua trên mặt vẫn vân đạm phong khinh mà cười nói: “Còn thỉnh vệ tướng quân chỉ giáo nhiều hơn.”
Diệp Tu chỉ khối đất trống, nói: “Từ giờ bắt đầu đứng tấn hai canh giờ.”
Diệp Tống: “...”
Diệp Tu lạnh lẽo đảo mắt qua đám đông xung quanh, cao giọng nói: “Còn đứng đó làm gì! Các ngươi cũng muốn thế sao!”
Mọi người lập tức giải tán. Ở quân doanh, phải tránh cầu tình kéo bè kéo cánh gì đó a, nếu không kết cục chính là ---- bị liên lụy.
Vì thế ngày xuân dạt dào, Diệp Tống bị bắt đứng tấn đến chân mềm tay run, Diệp Tu thi thoảng lại chắp tay sau lưng tới quan sát. Diệp Thanh bồi Diệp Tống, nàng cầm cung nhỏ tập bắn tên, mười cái thì được một cái trúng hồng tâm là sung sướng không thôi, sau đó lại nhìn Diệp Tống đang mồ hôi chảy đầm đìa cười trêu ghẹo, nói: “Nhị tỷ, xem ra khi đại ca huấn luyện thật không qua loa chút nào a. Chỉ tiếc, muội không thể đứng tấn giống tỷ a.”
Diệp Tống nghiến răng nghiến lợi ngâm nga một đoạn trong “Mạnh Tử” học trong sách giáo khoa ngữ văn khi còn nhỏ: “Trời sắp giáng sứ mệnh cho người này, nhất định sẽ làm hắn chịu nỗi khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác, thiếu thốn về vật chật, rối loạn về việc làm, cho nên động tâm nhẫn tính, tăng này sở không thể.”
Thân thể của nàng đã được gia tăng tới cực hạn, không còn như trước lúc nào cũng lạnh lẽo, ngược lại toàn thân đều ấm áp. Xem ra mặc áo bông mùa xuân này đúng là không thông minh tí nào.
Hai canh giờ đã qua, mặt trời đã sắp lên tới đỉnh. Lưu Ngoạt nghĩ cũng vô cùng chu đáo, trước tiên mang khăn lau mồ hôi cùng nước trà, đứng một bên chờ.
Diệp Tu vừa lòng gật gật đầu nói: “Được rồi, muội đứng lên đi.” Thấy Diệp Tống nửa ngày không nhúc nhích, hắn liền nhấc đuôi lông mày, “Hay là muội còn muốn tăng thêm hai canh giờ nữa? Hôm nay là lần đầu tiên, cần chậm rãi, không thể nóng vội.”
Diệp Tống mặc mặc nói: “...Kỳ thật là do muội đứng không nổi a, đỡ muội với...”
Buổi chiều, Diệp Tống nằm ườn trên lưng ngựa, toàn thân không một chút sức lực. Nàng mơ màng sắp ngủ đến nơi lại nghe Diệp Tu đang cưỡi ngựa bên cạnh hỏi: “A Tống, muội học cưỡi ngựa bắn cung khi nào?”
Diệp Tống chỉ hừ mũi một cái.
Diệp Thanh liền nói: “Lúc trước nhị tỷ ở vương phủ từng đi ra ngoài săn thú nên có học qua cái này.”
“Ai dạy?”
Diệp Thanh trầm mặc không nói. Diệp Tống nghiêng đầu, nhìn ánh chiều tà phía chân trời, sau một lúc lâu mới cười nhạo nói: “Còn có thể là ai.”
Cảnh tượng hai lần cứu nàng khỏi ngựa, cùng nàng thuần phục con ngựa kia, cùng với cảnh tượng ban đêm cưỡi ngựa hành tẩu trên phố, Diệp Tống cũng ít khi nghĩ tới. Vốn tính nàng mau quên, nàng thận chí còn không nhớ mình từng có ký ức này.
Diệp Tống tắm xong, cả người khoan khoái, cũng lười đi đến phòng ăn dùng bữa tối, liền bảo người đưa bữa tối đến tiểu viện. Nàng và Xuân Xuân cùng nhau ăn, so với ngày thường ăn nhiều hơn, cả mâm đều xử sạch sẽ.
Liên tiếp mấy ngày Diệp Tống đi huấn luyện với Diệp Tu, ban đầu đứng tấn hai canh giờ rồi tăng lên bốn canh giờ, có thể vững vàng như núi Thái Sơn không còn run rẩy như lúc đầu nữa. Thân thể của nàng vốn dẻo dai, chờ cho đến khi vững chắc rồi, Diệp Tu sẽ dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung. Mỗi ngày bia ngắm phải thay một đến hai lần.
Các huynh đệ ở bên lười biếng vây xem, thi thoảng lại reo hò một phen.
Sau khi đã quen thuộc cưỡi ngựa bắn cung, Diệp Tống học sang khống chế phương hướng, tốc độ của ngựa, cùng với phân biệt hướng gió và tốc độ gió, để lúc bắn tên độ chính xác cao hơn.
Nàng cùng Quý gia huynh đệ so tài cưỡi ngựa bắn cùng, cùng thân vệ của Diệp Tu so tài, vậy mà không có ai có thể theo kịp nàng. Nàng tự nhiên cũng cùng Diệp Tu tỉ thí qua, không phân cao thấp. Về phần Lưu Ngoạt, vốn là quân sư nên không muốn so tài mấy cái này.
Chờ đến khi Diệp Tu cho phép Diệp Tống tiến vào đấu trường, cũng đã là sự tình của hơn tháng sau.
Đấu trường lấy cát vàng đắp xung quanh, bốn phía treo đủ loại binh khí, có linh hoạt nhẹ nhàng như trường kiếm, một số khác nặng hơn trăm cân dành cho người mãnh hán như Quý Lâm.