Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 230: Chương 230: Ra tay cứu giúp




“Mạt tướng...Ách, mạt tướng có chuyện quan trọng muốn bẩm báo!”

Bách Lý Minh Xu đứng dậy mở cửa, thấy trước cửa là một tướng sĩ, râu ria xồm xoàm, quân trang trên người lười nhác lôi thôi, một bên đầu vai áo giáp bị trượt xuống dưới, bộ dạng chật vật đến dọa người, so với Bách Lý Minh Xu thanh mảnh, đây chính là điển hình của nam nhân Nhung Địch.

Tên đang đứng trước mặt Bách Lý Minh Xu chính là đệ nhất mãnh tướng của Nhung Địch, thân hình lực lưỡng to lớn. Hôm nay hắn bị Bách Lý Minh Xu nghiêm khắc quát lớn trước mặt các tướng lãnh khác nên vô cùng bực bội, hắn uống rượu say mò tới phòng nàng, cả người đầy mùi rượu vô cùng khó ngửi.

Sắc mặt Bách Lý Minh Xu trở nên khó coi đến cực điểm, tức giận nói: “Trong quân nghiêm cấm uống rượu, ngươi lại vi phạm, chán sống sao?!”

“Mạt tướng phạm vào quân pháp mong tướng quân trách phạt, chỉ là trước đó...Mạt tướng có chuyện quan trọng cần bẩm báo...” Dứt lời hắn nghiêng ngả đạp lên phía trước một bước, thân thể to con khó khăn lắm mới dừng giữa cửa, tiến không được lùi cũng không xong.

Bách Lý Minh Xu nhẫn nại hỏi: “Có chuyện gì?”

Tên kia ngước đôi mắt chớp chớp nhìn mặt Bách Lý Minh Xu, dường như có chút mê ly, ánh mắt hắn sáng lên, trên khóe miệng hiện ra một nụ cười, ngay sau đó toàn bộ thân thể chen vào trong phòng, Bách Lý Minh Xu cả kinh lui lại mấy bước. Nàng không thể nào tưởng tượng được tên này lại dám dĩ hạ phạm thượng, thủ pháp nhanh đến kinh người nhưng rõ ràng không phải muốn lấy tính mạng nàng, mà cánh tay tựa như vòng sắt chế trụ cổ nàng, một tay khác bịt khăn lên miệng nàng.

Trên khăn có mê dược.

Bách Lý Minh Xu giãy giụa liên tục, mê dược bị nàng hít vào mũi thoáng chốc khiến nàng choáng váng, nàng dựa vào bản năng cong khuỷu tay muốn đánh về phía ngực của tên kia, gót chân nâng lên đá dưới háng hắn.

Tên này ăn đau buông lỏng ra. Bách Lý Minh Xu nhân cơ hội thở mạnh, vội vàng thối lui, tức giận mắng: “Ngươi thật to gan!”

Hiệu lực của mê dược kia vô cùng mạnh, Bách Lý Minh Xu dùng sức lắc đầu, hình ảnh trước mắt mơ mơ hồ hồ, sức lực trên người bị rút hết đi như đá chìm xuống đáy biển không cách nào nhấc lên nổi. Nàng chống tay lên bàn, suýt nữa đứng không vững.

Tên kia thấy vậy trong mắt lộ ra đắc ý cùng tham lam: “Ngươi chỉ là một nữ nhân, nếu không có ngươi, ta đã trở thành Nhung Địch Đại tướng quân. Chính vì ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà dám sử dụng ta như trâu như ngựa, muốn xoay thế nào thì xoay...Ta đã chịu đựng ngươi rất lâu rồi!” Hắn bước từng bước về phía Bách Lý Minh Xu, nàng xoay người đi lấy kiếm, hắn tuy say nhưng hành động rất mau lẹ, nhanh chóng đoạt lấy kiếm trước nàng rồi ném ra xa.

Bách Lý Minh Xu xoay người muốn chạy bị hắn duỗi tay bắt được ấn lên bàn. Đồ đạc trên bàn rơi đầy xuống đất. Nắm tay của nàng dừng trên người hắn chẳng khác nào gãi ngứa.

Miệng hắn đầy mùi rượu: “Ai nói Nhung Địch không có nam nhân nào xứng đáng với ngươi, chẳng lẽ ngươi lại muốn tìm một tên Bắc Hạ yếu đuối đến mức ta dùng một quyền cũng có thể đánh chết sao, ta thấy ta rất xứng với ngươi.”

“Ngươi, ngươi dám?!” . Đọc‎

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.