Vừa mới chuẩn bị dùng bữa tối không nghĩ lại có người bên Bích Hoa uyển tới. Xuân Xuân tiến lên, trong tay đang cầm một hộp đồ ăn được phủ vải giữ ấm, phúc lễ nói: “Thỉnh an Vương gia, thỉnh an Nam phu nhân, buổi chiều Vương phi nương nương có chuẩn bị một số nguyên liệu nấu ăn, biết phu nhân có thai thích ăn đồ cay nên lệnh cho nô tỳ đưa tới một phần cho Nam phu nhân nếm thử.”
Nam Xu cười nói: “Tỷ tỷ thật có tâm, ngươi để xuống đây đi.”
Xuân Xuân không kiêu ngạo không xiểm nịnh đặt xuống, mở nắp, hương thơm cay nồng lan tỏa khắp nơi khiến người ta phải rớt nước miếng. Đây là một đĩa thịt xào ớt cay, sắc hương vị đều đầy đủ, Nam Xu từ khi có thai liền thích ăn đồ cay, vội vàng gắp một miếng lên nếm thử, thịt mềm ngấm vị vô cùng ngon miệng, liền nói: “Ngươi thay ta cảm tạ tỷ tỷ, món ăn này thực sự rất ngon, không biết dùng nguyên liệu gì? Ta cũng muốn để đầu bếp Phương Phi uyển học hỏi.”
Xuân Xuân nói: “Đây là Vương phi bắt được trên nền tuyết, lúc ấy nô tỳ không có ở đó nên cũng không biết cụ thể là cái gì. Nếu phu nhân thích, nô tỳ liền trở về hỏi Vương phi nương nương, mời Vương gia cùng phu nhân dùng bữa.”
Nói xong Xuân Xuân liền lui xuống trở về Bích Hoa uyển.
Bích Hoa uyển đang chuẩn bị bữa tối nên cũng vô cùng náo nhiệt. Khi Xuân Xuân trở về, Diệp Tống đang ăn mì xào rắn, nàng thậm chí còn lười dùng đũa, trực tiếp dùng tay bốc giống như đang gặm cổ vịt. Mấy nha hoàn khác đều sợ nên không dám ăn cái này, chỉ có một mình Diệp Tống ăn.
Phái Thanh nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, ăn ngon như vậy sao?”
Diệp Tống cầm một miếng đặt vào bát Phái Thanh nói: “Muội thử xem.” Nàng lại hỏi Xuân Xuân: “Đã đưa đồ ăn đi chưa?”
Xuân Xuân đáp: “Dạ, đã đưa đi rồi. Nam thị đã ăn.”
“Nàng ta thích ăn không?” Diệp Tống không chút để ý hỏi.
Xuân Xuân nói: “Nhìn dáng vẻ hình như rất thích.”
“Thích thì tốt.”
Kết quả buổi tối nghe nói Phương Phi uyển náo loạn không ngừng, Nam Xu dùng cơm chiều xong liền nôn mửa liên tục, vô cùng suy yếu, đại phu ra ra vào vào chẩn trị cho nàng ta. Lúc Phái Thanh nói tin này cho Diệp Tống, nàng đang ngồi xổm trên hành lang, dưới ánh nến càng làm nổi bật lên thân hình thon gầy cùng bất kham của nàng, nàng cầm một cành cây chọc chọc mấy khối da rắn trên hành lang, nhàn nhạt nói: “Chỉ ăn một bữa cơm thôi đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, không biết đến lúc sinh hài tử có phải sẽ loạn tung cả vương phủ lên không.” Nghĩ nghĩ lại nói, “Bất quá có khả năng hài tử còn không có nên làm gì có chuyện sinh ra a.”
Phái Thanh cả kinh, Diệp Tống dường như không có việc gì tiếp tục nói: “Cơ thể người mẹ quá suy yếu nghe nói không dễ dàng sinh con đâu.”
Phái Thanh đứng dậy nói: “Nô tỳ đi lấy nước ấm cho tiểu thư rửa mặt nghỉ ngơi.”
Sao biết nàng vừa rời đi, phía sau Tô Thần đã tới Bích Hoa uyển, không rõ hỉ nộ. Diệp Tống vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, cằm gác lên đầu gối, chớp chớp mắt, thoạt nhìn thật giống một con búp bê sứ thuần khiết. Nàng bình tĩnh nói: “Ngươi đã đến rồi a.”
Tô Thần chỉ nhìn nàng, ánh mắt thâm thúy.
Diệp Tống lại nói: “Nghe nói thân thể Nam thị không khỏe, sao ngươi không ở lại bồi nàng ta?”
Sau một lúc lâu, tầm mắt Tô Thần rơi xuống bên chân Diệp Tống nhấp môi hỏi: “Buổi tối ngươi đưa đồ ăn tới cho Xu nhi, là cái gì?”
Diệp Tống tiếp tục dùng nhánh cây chọc chọc miếng da rắn trắng nhờ, không mừng không giận nói: “Buổi chiều ta bắt được một con rắn. Ngươi xem, đây là da nó.”
“Đồ ăn ngươi mang cho Xu nhi quả thật là thịt rắn.”
Diệp Tống nghiêng đầu: “Ta cũng ăn a.”
“Thịt rắn có tính hàn, nàng ấy không ăn được.” Tô Thần nói, “Nàng ấy có thai, không thể có chút sơ xuất nào.”
Diệp Tống vươn tay về phía hắn: “Ngươi lại đây.”
Tô Thần sửng sốt, Diệp Tống bắt lấy tay hắn. Một mảng lạnh lẽo tựa băng tuyết dần dần lan ra lòng bàn tay hắn, hắn cơ hồ là xuất phát từ bản năng, năm ngón tay liền nắm chặt tay nàng, nhíu mày nói: “Bên ngoài lạnh như vậy, ngươi còn ngồi xổm ở đây làm gì? Sao không vào trong sưởi ấm?”
Diệp Tống chậm rãi nói: “Ta không biết thịt rắn có tính hàn, ta chỉ biết mùa đông rắn bò trong sân nhất định là không sợ lạnh. Ta ăn một ít, cũng tặng Nam thị một ít, không nghĩ tới ta lại lạnh như vậy.”
Tô Thần không trách cứ câu nào, ngược lại nắm tay Diệp Tống đưa nàng vào nhà nói: “Trời lạnh không cần đi ra ngoài.”
Phái Thanh bê nước tới thấy Tô Thần nàng cũng không kiêng dè, trực tiếp đem chậu nước đặt trước bếp lò rồi đứng ở phía sau Diệp Tống. Nàng sẽ không bao giờ để Diệp Tống một mình đối mặt với nguy hiểm.
Tô Thần chỉ đứng một lát rồi rời đi, vừa xoay người, Diệp Tống cầm dây thép móc vào lò than, làm than cháy càng rực rỡ nói: “Vì sao ngươi không điều tra chuyện ta bị người vu hãm?”
Tô Thần nói: “Người chết không có đối chứng, không thể tra được.”
“Ngươi là không muốn hoài nghi ai hay là không muốn biết chân tướng?” Diệp Tống khẽ cười nói, “Dù ngươi có tin cả thiên hạ nhưng cũng sẽ hoài nghi ta.”
“Đúng vậy.” Tô Thần xoay người yên lặng nhìn nàng, cho nàng một đáp án khẳng định, “Bởi vì dù cho khắp thiên hạ trong lòng đều có bổn vương, ngươi cũng sẽ không có.” Lúc đi ra cửa hắn lại nói vài câu, “Về chuyện đêm nay, Nam Xu có thai, ngươi có uất hận gì cứ nhắm vào bổn vương. Tốt nhất không nên đụng vào nàng ấy, nàng ấy đã vì ngươi mà phải nhượng bộ rất nhiều rồi.”
“Nàng ta nhường vị trí Vương phi cho ta?” Diệp Tống nói, “Cái này không phải vì ta, mà là vì ngươi. Bởi vì ngươi không muốn hưu ta, ngươi cũng không nhận ra kỳ thật ở trong lòng ngươi nàng ta không chiếm vị trí quan trọng như vậy.”
Tô Thần dừng một chút nhưng không quay đầu lại mà tiếp tục đi.
Diệp Tống lập tức ngâm tay vào nước ấm nói: “Đương tin khi không tin, không tin khi lại tin. Phái Thanh, bồ kết.”
Phái Thanh đưa cho nàng một khối bồ kết.
Diệp Tống đem những chỗ vừa mới bị Tô Thần chạm qua gột rửa sạch sẽ.
Lúc Tô Thần trở lại Phương Phi uyển, đại phu đã tiến hành châm cứu tiêu thực cho Nam Xu xong, chuẩn bị một chén thuốc dưỡng thai. Tô Thần tự mình bưng thuốc bón cho Nam Xu từng ngụm một, Nam Xu khuôn mặt tái nhợt nói: “Vương gia, là thân thể thiếp thân không tốt, chuyện này không liên quan gì đến tỷ tỷ, người đừng trách nàng được không?”
Tô Thân ôn nhu đưa thìa thuốc đến bên miệng Nam Xu sợ nàng lo lắng nói: “Yên tâm, ta không trách nàng ta.”
Nam Xu ngược lại dừng một nhịp tựa hồ không thể phát hiện, sau đó vẻ mặt vui mừng uống xong thuốc. Lúc nằm xuống, Nam Xu nói: “Vương gia, ngày mai thiếp thân muốn đến thăm Linh Nguyệt, có được không?”
Tô Thần thuận miệng nói: “Thăm nàng ta làm gì?”
Nam Xu đáp: “Linh Nguyệt vẫn luôn là nha hoàn của thiếp, thiếp vào vương phủ bên người cũng chỉ có nàng là thật lòng. Tuy rằng nàng ta không quản được miệng mà mạo phạm tỷ tỷ nhưng kỳ thật hơn nửa trách nhiệm là ở thiếp thân, là thiếp thân ngày thường quản giáo nàng ta không nghiêm. Hiện giờ Linh Nguyệt đã bị phạt, ta là chủ tử lại không quan tâm đến nàng, trong lòng thật sự rất áy náy.”
Tô Thần đối nàng ngoan ngoãn phục tùng: “Được, nhưng mà nàng không cần phải đi tới nơi ở của hạ nhân làm gì ngày mai ta sẽ bảo người mang nàng ta đến.”
Nam Xu vui vẻ ra mặt: “Đa tạ Vương gia.”
Tô Thần nằm nghiêng bên ngoài, không biết sao khi nhắm mắt trong đầu là vang lên những lời của Diệp Tống. Trông nội tâm vậy mà lại có khát vọng Diệp Tống có thể giống Nam Xu trong lòng có hắn. Nếu trong lòng nàng không có hắn thì dựa vào cái gì hắn phải tin tưởng nàng.
Thật lâu sau hắn cũng không thể đi vào giấc ngủ. Tinh thần Nam Xu có vẻ cũng khá tốt, rúc vào ngực Tô Thần, ôm cánh tay hắn, kể chuyện trước kia của hai người. Đó hẳn là một đoạn lãng mạn phong hoa tuyết nguyệt khiến bọn họ đều vô cùng hoài niệm. Tô Thần cuối cùng sa vào nhu thanh tế ngữ của Nam Xu, không nghĩ thêm gì nữa ôm lấy Nam Xu chìm vào giấc ngủ.
Không lâu sau sẽ tới sinh thần Hiền Vương, hắn vốn là người ăn chơi trác táng nên tổ chức vô cùng phô trương. Hôm nay trong Hiền Vương phủ mở tiếc chiêu đãi không ít quan viên trong triều cùng thân thích, khắp vương phủ là một mảnh phồn hoa náo nhiệt.
Sự kiện này sao có thể thiếu được Ninh Vương phủ. Diệp Tống đương nhiên sẽ đến, Tô Thần cũng đi, Nam Xu thì đã sớm biết Tô Tĩnh từ trước nên cũng cùng đi.
Nam Xu có Tô Thần cẩn thận chiếu cố, thương thế Linh Nguyệt còn chưa khỏi hẳn nên không mang theo nha hoàn nào khác. Diệp Tống mang theo Phái Thanh, mặc kệ Tô Thần còn đang đợi Nam Xu chậm rì rì đi ra, nàng liền cùng Phái Thanh ngồi lên chiếc xe ngựa dành cho chủ nhân của vương phủ, chiếc xe ngựa của Nam Xu giản tiện hơn một ít. Sau một lúc lâu Nam Xu mới nhu nhu nhược nhược mà bước ra đại môn vương phủ, Tô Thần tiến lên chuẩn bị đỡ nàng ta lên xe.
Lúc đó Diệp Tống vén mành xe, lộ ra áo lông chồn đội mũ trắng đối Nam Xu nói: “Hôm nay rất lạnh, lại có tuyết đọng, muội muội chú ý cẩn thận một chút. Cẩn thận kẻo trượt ngã.”
Nam Xu dừng một chút, phúc lễ với Diệp Tống nói: “Tạ tỷ tỷ quan tâm. Là do thường ngày quá lo lắng nên muội muội ra chậm, mong tỷ tỷ lượng thứ.”
Diệp Tống chống cằm, làm như không có việc gì nhìn nàng ta nói: “Ta thấy gì không quan trọng, quan trọng là Vương gia nguyện ý chờ muội muội. Nếu muội muội cảm thấy để Vương gia chờ đợi như thế mới yên tâm thoải mái thì ta đâu dám có ý kiến. Cho dù thế nào thì muội muội cũng đâu phải chính thất.”
Nam Xu có chút ép dạ cầu toàn mà hèn mọn nói: “Muội muội ghi nhớ lời tỷ tỷ dạy bảo, không dám tái phạm.”
Tô Thần nghe vậy hơi có chút không vui nói: “Được rồi, chuẩn bị lên đường.”
Ánh mắt lưu li lạnh lẽo của Diệp Tống nhẹ nhàng lưu chuyển dừng trên người Tô Thần, nhìn thẳng mắt hắn câu môi nở nụ cười: “Bất quá muội muội không cần lo lắng, chỉ cần Vương gia chịu sủng ngươi, dù là thiếp thất hắn cũng sẽ chờ. Hai ngươi thật đúng là tuyệt phối, một cái xuất thân hạ tiện, một cái trời sinh làm tiện.”
Nam Xu ủy khuất như muốn khóc, Tô Thần trách cứ nói: “Diệp Tống, đủ rồi.”
Diệp Tông buông lỏng ngón tay thả mành xe xuống nói: “Lên đường đi.” Theo lẽ thường trong chiếc xe dành cho chủ nhân của vương phủ hẳn phải là Vương gia và Vương phi ngồi cùng nhau, hiện tại lại chỉ có Phái Thanh và Diệp Tống ngồi.”
Phái Thanh vẫn là lần đầu ngồi xe Vương gia, nhất cử nhất động đều hết sức quy củ. Nàng ngồi nghiêm chỉnh nói: “Tiểu thư hà tất phải chấp nhặt với bọn họ, chọc đến chỉ tổ mệt thân, không đáng.”
Diệp Tống dựa vào đệm mềm nói: “Có thể là do quá nhàm chán nên tìm chút tiêu khiển thôi.”
“Nếu tiểu thư thấy nhàm chán thì chúng ta không cần đi nữa, để bọn họ đi, nô tỳ bồi tiểu thư đi dạo phố.”
Diệp Tống vươn tay tới nhéo búi tóc Phái Thanh nói: “Sinh thần Hiền Vương là đại sự, chúng ta sao có thể không đi được.”
Phái Thanh không nói thêm gì nữa, ngồi im trong xe ngựa. Diệp Tống thấy biểu tình nàng quái dị liền hỏi: “Không quen à?”
Phái Thanh lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy đây là xe ngựa của Vương gia, nô tỳ ngồi không được thoải mái, trong lòng có chút hoảng.”
Diệp Tống nói: “Lúc trước ngồi xe ngựa của Hoàng Thượng, muội cũng có thế này đâu?”
“Xe ngựa của Hoàng Thượng so với cái này vẫn thoải mái hơn nhiều.” Phái Thanh há mồm đáp, chợt dừng một chút, nhìn biểu tình Diệp Tống, “Tiểu thư,...người...khi nào biết Tô công tử là...”
“Lúc vào cung tham gia cung yến.” Diệp Tống nhớ tới Tô Nhược Thanh, bên môi nở ra nụ cười nhu hòa.
Phái Thanh cảm khái nói: “Xem ra tiểu thư thật sự thích Tô công tử.”
Hết chương 86
- ----------------------------------------------------------------------
Nghe chị nhà chửi đã thật: Một kẻ xuất thân đê tiện, một kẻ trời sinh đê tiện. há há.
Ta nhớ trong truyện tranh có đoạn Nam Xu đánh đàn thôi miên Tô Thần nghe lời nàng ta. Nhưng trong truyện chữ chưa thấy nhắc tới cái này nên không biết như nào. Trong truyện tranh cũng chỉ dừng ở câu Tô Thần nói “Tuân lệnh chủ nhân” hay gì đó đại loại thế rồi cũng chẳng thấy phát sinh thêm cái gì. Nên ta đang nghĩ liệu có phải sau này Nam Xu sẽ dựa vào cái này mà hành hạ Diệp Tống không.