Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 56: Chương 56: Thái tử nam thiến




Nam Xu lắc đầu, bộ dáng nhu nhược đáng thương: “Có phải muội muội còn làm chưa tốt chỗ nào hay không? Ta chưa bao giờ muốn tỷ tỷ cùng Vương gia hòa li, chúng ta đều là người một nhà, ta hy vọng cùng tỷ tỷ phụng dưỡng Vương gia cho tốt, không dám có suy nghĩ quá phận, tỷ tỷ vẫn là không cần...”

Diệp Tống nhướng mày, tươi cười càng sâu, nói: “Muội muội đừng kéo ta xuống nước, cho tới nay không phải đều là một mình ngươi phụng dưỡng Vương gia sao?” Nam Xu thẹn thùng, yên lặng cúi đầu, Diệp Tống liền hỏi: “Chẳng qua lời này của muội muội, là thật lòng sao?”

Nam Xu gật đầu: “Tất nhiên là ta thật tâm.”

Diệp Tống liền vui đùa mà nhích lại gần Tô Thần nói: “Vậy được, ta không cùng hắn hòa li nữa.”

Thân mình Nam Xu rõ ràng cứng đờ, trên mặt biểu tình cũng có chút gượng. Phản ứng này không hề ngoài ý muốn rơi vào trong mắt Tô Thần, Tô Thần lại càng thêm ngoài ý muốn là không có đẩy Diệp Tống ra mà lại hỏi: “Ngươi nói thật?”

Lời nói như có như không cũng mang theo chút chờ đợi.

Diệp Tống ngửa đầu nhìn hắn, trong mắt phản chiếu ánh đền lưu li tựa như sao trời, cười đáp: “Giả thôi.”

“Ai da, đây không phải là tam ca sao?” Đúng lúc ấy, một đạo thanh âm lười liếng nhu mị tiến vào, nhè nhẹ hỗn loạn lại ấm áp, tựa như cả ban đêm bỗng dưng liền trở nên kiều diễm hơn.

Diệp Tống theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một vị nam tử cao gầy đang hướng bên này đi tới, bước đi thanh thản mà ưu nhã. Hắn mặc một thân áo dài trắng thêu hoa văn mặt trăng, bên ngoài khoác một áo bào màu đỏ tía, một bộ dáng lười nhác không kiềm chế được, cằm hơi nhọn, thoạt nhìn so với nữ tử còn tinh xảo hơn ba phần, khóe miệng cong lên đúng kiểu công tử ăn chơi trác táng.

Diệp Tống bỗng cảm thấy người này có chút quen mắt.

Nhưng mãi đến tận lúc tới gần, nàng mới nhận ra, trong lòng không khỏi hận đến nghiến răng nghiến lợi. Gia hỏa này, nàng sao có thể không nhớ rõ, còn không phải Hiền Vương dạo Tố Hương lâu sao, thanh danh của mình ở bên ngoài không tốt chắc chắn là do hắn truyền.

Vậy mà tên này tiến tới còn cười nói vui vẻ, nghiễm nhiên làm bộ “Đừng trừng ta, chúng ta là lần đầu gặp mặt”, đối Diệp Tống cười nói chào một câu: “Tẩu tử.”, sau đó ánh mắt chuyển qua người Nam Xu, lại nói: “Nam tẩu tử cũng tới.”

Nam Xu hành lễ trả lời: “Tham kiến Hiền Vương.”

“Nam tẩu tử đừng khách khí.” Nếu không phải Tô Thần ở phía trước chống đỡ, cái loại phong lưu thành thói như này nhất định tự mình tiến lên đỡ mỹ nhân một phen.

Diệp Tống ở bên cười hai tiếng, nhướng mày nói: “Ai da, Hiền Vương, hôm nay không đi dạo thanh lâu sao?” Lời này so với lời Diệp Tu hỏi hắn lúc bắt gặp hắn trong Tố Hương lâu có âm điệu tương tự nhau.

Tô Tĩnh sờ sờ cái mũi, hai mắt mị hoặc tựa hồ ly giảo hoạt, đè thấp thanh âm đối Diệp Tống ôn tồn ôn ngữ: “Tẩu tử sao lại nói vậy, hôm nay là sinh thần hoàng huynh ta, ta còn đi dạo thanh lâu, chẳng khác nào tìm chết a. Lần trước vội vàng từ biệt, cũng chưa cùng tẩu tử chính thưucs nói chuyện. Chi bằng lát nữa đợi cung yến kết thúc, chúng ta lại cùng nhau...” Muốn nói lại thôi, Tô Tĩnh đối Diệp Tống cười tà mị, khiến Diệp Tống cả người nổi da gà.

Tô Thần lạnh lùng nhíu mi một chút nói: “Tứ đệ từng gặp qua Vương phi của bổn vương?”

“Chúng ta ở...” Diệp Tống bất động thanh sắc hướng chân Tô Tĩnh dẫm một cái, Tô Tĩnh liền sửa: “Gặp qua lúc ăn bánh trôi bên đường, nơi đó bánh trôi quả thực rất ngon, vừa ngọt lại thơm, ngươi nói có phải hay không?”

Diệp Tống cả kinh, đối diện với mắt cười tựa hồ ly của Tô Tĩnh.

Tô Tĩnh thật thật giả giả than một câu: “Tẩu tử hôm nay thật xinh đẹp.”

Còn không đợi Diệp Tống phát tác lại dẫm cho hắn một phát nữa, lúc này phía sau truyền đến một đạo thanh âm trầm thấp: “Ninh Vương gia.”

Diệp Tống cùng Tô Thần quay đầu nhìn lại, một nam nhân mặc đồ ngoại quốc mang vẻ phong tình đi đến, ngũ quan anh tuấn, thâm thúy tựa điêu khắc, hai mắt tinh anh tựa chim ưng, vai rộng eo thon, cao lớn vĩ ngạn, trong tay đang dắt một nữ hài tử. Tiểu nữ hài có bộ dáng khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt lóe sáng, xinh đẹp tựa búp bê sứ, hoàn mỹ không tỳ vết.

Diệp Tống ngẩn người, nhìn người nam nhân sóng mắt thâm trầm đang đi tới, tâm không khỏi trầm xuống. Cặp mắt kia, có chút quen thuộc, phảng phất như chính là người ngồi trên xe ngựa ngày đó, phi nhanh trên phố không thèm để ý đến người xung quanh.

Nam nhân cùng nữ hài tử đồng thời vỗ ngực khom lưng, nói: “Tham kiến Ninh Vương gia, Ninh Vương phi.”

Tô Thần tự nhiên nắm lấy tay Diệp Tống, Diệp Tống gật đầu ý bảo, Tô Thần cứ tự nhiên đi hàn huyên với bọn họ vài câu. Thông qua cuộc nói chuyện, Diệp Tống mới biết nam nhân này là thái tử Nam Thiến quốc, mà nữ hài tử là hòn ngọc quý trên tay Nam Thiến quốc, công chúa Nam Thiến. Lần này sinh thần Hoàng Thượng Bắc Hạ, Nam Thiến phái hai vị đặc sứ này đến chúc mừng, cũng không biết là vì tôn kính Bắc Hạ hay có mục đích riêng.

Diệp Tống có thể nghĩ đến, đương nhiên Hoàng Thượng Bắc Hạ cùng vài vị Vương gia này đều có thể nghĩ đến.

Có lẽ Diệp Tống không có khiếu nói chuyện với tiểu hài tử, so sánh với Nam Xu thoạt nhìn nhu uyển hơn nhiều, cho nên tiểu công chúa kia tựa hồ muốn đi thân cận với Nam Xu hơn. Tô Thần thấy thế, liền bảo tiểu công chúa qua nói chuyện với Nam Xu. Lúc Diệp Tống quay đầu lại liền phát hiện Hiền Vương lúc trước còn đang hồ ngôn loạn ngữ không biết đã đi đâu, nàng nhìn bốn phía xung quanh cũng không phát hiện được bóng dáng hắn.

Không bao lâu, nam nhân lại dắt tay tiểu công chúa rời đi, lúc gần đi lại hơi khom người hành lễ, thoạt nhìn rất là khiêm tốn, cặp mắt thâm trầm kia còn lưu luyến trên người Diệp Tống mấy phần, Diệp Tống cong khóe môi không chê vào đâu được, tươi cười đáp lẽ, sau đó nhìn bóng dáng nam nhân dần dần đi xa. Bông nhiên tiểu công chúa quay đầu lại, không biết là đối với Nam Xu hay là đối với Diệp Tống, vươn đầu lười làm một cái mặt quỷ.

Nam Xu nhịn không được che miệng cười khẽ ra tiếng, nói: “Công chúa thật là thú vị.”

Cung yến bắt đầu, triều thần mang theo gia quyến đến bàn của mình, bàn của Ninh Vương và Hiền Vương gần nhau, bàn đối diện vừa khéo là bàn đặc biệt chuẩn bị cho đặc sứ Nam Thiến. Hiền Vương lúc trước còn mang bộ dáng cà lơ phất phơ, trước mắt liền thu liễm lại bộ dáng ăn chơi trác táng, ý cười nơi khóe miệng cũng không thấy nửa phần, cả người có vẻ hết sức quạnh quẽ, một mình một bàn, bên người không có lấy một cái thê thiếp.

Diệp Tống chú ý tới, nghiền ngẫm nói: “Hiền Vương phong lưu không kiềm chế được, ở tầm tuổi này rồi, chẳng lẽ còn chưa có thê thiếp?”

Mọi người vẫn chưa ngồi xuống khai tiệc, hẳn là phải đợi nhân vật chính tới. Hiền Vương không thèm để ý cầm lên một chén rượu, ngửa đầu uống cạn, làm như không có việc gì nói: “Có a.”

Diệp Tống hỏi: “Vì sao không đưa tới?”

Tô Tĩnh không trả lời. Tô Thần ở bên tai nàng nói nhỏ vài câu: “Hiền Vương phi bốn năm trước đã trên ở trên chiến trường, một thi hai mệnh.”

Diệp Tống bỗng dưng lĩnh ngộ, liếc mắt nhìn bên cạnh một cái. Vừa lúc Thái tử Nam Thiến cũng đang nhìn qua bên này, tầm mắt vừa vặn đụng phải Diệp Tống trên không trung. Diệp Tống nheo nheo mắt, chợt cười lạnh một tiếng, nói: “Trên chiến trường, dìu già dắt trẻ làm gì, đi đánh giặc chứ có phải đi thăm người thân đâu, ngu xuẩn. Người cũng đã chết rồi, bày ra bộ dáng đáng thương như vậy, là muốn cho kẻ thù nhìn thấy chê cười sao, không chút tiền đồ.”

Tô Thần không thể tin tưởng mà nhìn Diệp Tống, nữ nhân này thật đúng là lớn mật, cũng không phân biệt đây là trường hợp gì, liền dám mắng như vậy. Hiền Vương suốt bốn năm nay đều mang bộ dáng vô lại như vậy, thần dân Bắc Hạ cơ hồ đều đã quên bốn năm trước chiến thần Hiền Vương khí phách như thế nào trên chiến trường.

Kia mới là mặt chân thật của hắn. Ai cũng không dám trêu chọc vào.

Cái chết của Hiền Vương phi trở thành cấm kỵ cũng như điểm mấu chốt của hắn. Ai dám nói chuyện của Hiền Vương phi, đều sẽ có hậu quả nghiêm trọng.

Hiển nhiên lời nói của Diệp Tống đã động chạm đến hắn.

Chén rượu trong tay Tô Tĩnh bị bóp nứt, mảnh sứ bén nhọn cắt vào tay hắn, thấm ra máu tươi. Diệp Tống không chút nào sợ hãi, nói: “Sao, muốn đánh ta?”

Tô Tĩnh tùy tay ném chén rượu đã nứt vào bụi cỏ, bên môi cong lên ý cười khinh miệt cùng lãnh đạm, nói: “Khó trách tam ca lại không thích ngươi, hắn thích loại nữ nhân phong tình, càng phải biết tốt xấu.”

Ánh đèn lưu li không chiếu đến được từng góc trong Ngự Hoa viên, chỗ bọn họ ngồi có phần hơi ảm đạm, thanh âm nói chuyện không quá lớn nên cũng không khiến người khác chú ý. Diệp Tống ngồi xổm xuống, xé một vạt váy màu trắng của cung nữ đứng bên cạnh, nhàn nhạt nhướng mày nói: “Chê cười rồi, ta đâu phải là vì tam ca ngươi thích nên mới sinh ra trên thế giới này? Ta là Diệp Tống, Tô Thần dù thích hay không, ta vẫn là Diệp Tống.”

Cung nữ ở đây đều được dạy dỗ rất tốt, gặp chuyện không hoảng loạn, cho dù là bị người xé váy, nhưng người này dù sao cũng là Ninh Vương phi, nàng ta cũng cảm thấy đó là vinh hạnh. Diệp Tống đưa mảnh vải cho cung nữ, ý bảo nàng qua xem tay cho Tô Tĩnh. Cung nữ tức khắc hiểu ý, đi qua cung kính băng bó cho Tô Tĩnh.

Tô Tĩnh cũng không cự tuyệt, rũ mi mắt như suy tư gì đó mà nhìn mảnh vải quấn trên tay mình. Sau một lúc lâu mới buồn bã nói: “Không chỉ không hiểu phong tình, còn không biết an ủi người.”

Diệp Tống nở nụ cười, chỉ ngón tay đang bị băng bó của Tô Tĩnh nói: “Nhưng đấy mới là thực tế.”

Tô Thần vẫn luôn nhìn nàng không chớp mắt, đột nhiên nhận ra, có đôi khi nàng rất thô lỗ khiến người ta phát hỏa, nhưng lại rất thông minh và bĩnh tĩnh, từ trước hắn vẫn luôn cảm thấy đây là nữ nhân bất kham, hiện tại nói chuyện với nam nhân mà mặt không đổi sắc, khiến nam nhân phải chú ý nhìn.

Mặc kệ Tô Thần có thích hay không, ta vẫn là Diệp Tống.

Những lời này làm hắn giận sôi máu.

Diệp Tống nhìn khắp một lượt quan viên cuối cùng cũng phát hiện, đại ca anh khí tuấn lãng nhà mình, Diệp Tu. Nàng rất thích đại ca này, Diệp Tu cũng thấy nàng, Diệp Tống cười với hắn coi như chào hỏi. Diệp Tu cũng không mang thê quyến tới, hắn đang ngồi cùng một lão nhân, Diệp Tống nhìn sang lão nhân kia liền cảm thấy vô cùng thân thiết, không cần hoài nghỉ, lão nhân kia nhất định là lão cha của thân thể này, Diệp Đại tướng quân.

Lão nhân nhìn qua, tròng mắt Diệp Tống đảo quanh có chút không biết phải nhìn ai.

Cung nhân xướng một tiếng, nhân vật chính của đêm nay cuối cùng cũng tới. Trước sau đều có cung nhân vây quanh, ánh mắt Diệp Tống sáng lên, duỗi dài cổ nhìn lại, chỉ thấy bóng người chứ không thấy rõ hình dáng, hắn đang đi tới ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn kia. Văn võ bá quân đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Nàng đang định ngẩng đầu lên nhìn tiếp, Tô Thần liền lôi kéo nàng quỳ xuống, cảnh cáo nói: “Không được nhìn loạn!”

Hết chương 56

- ----------------------------------------------------------------------------------------------------

Ồ...không biết A Tống nhà chúng ta khi nhận ra Hoàng Thượng là ai sẽ thế nào nhỉ =))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.