Tô Tĩnh chỉ ở trong phòng một lát rồi không nói một lời liền xoay người đi ra ngoài. Đi tới cửa, hắn ngừng lại, quay đầu nhẹ nhàng nói: “À đúng rồi, ta mang đến hai khóm Nhung Địch Bắc Sơn ngàn năm, đừng quên cho nàng dùng.”
Diệp Tu vừa định đứng dậy đưa tiễn, Tô Tĩnh cũng đã đi tới bên ngoài nói: “Vệ tướng quân không cần tiễn, dù sao ta cũng chỉ là thuận tiện đi ngang qua.”
Vốn dĩ hắn nói sẽ không đi Ninh Vương phủ hội báo tình huống Diệp Tống cho Tô Thần, nhưng vẫn là không khống chế được, chờ hồi phục lại tinh thần thì chân cũng đã đứng trước cửa Ninh Vương phủ.
Tô Thần đang cho Nam Xu uống thuốc. Trên người Nam Xu có vết roi, trên mặt có vết khắc do lúc trước Diệp Tống dùng dao găm vẽ lên, nàng ta ở trước mắt Tô Thần cũng mang sa mỏng, thoạt nhìn càng thêm phần mông lung mỹ thái.
Tô Tĩnh kiên nhẫn chờ ở Phương Phi uyển, chưa phòng chưa mở, hắn nghiêng người dựa vào cánh cửa, ánh đuốc kéo dài bóng dáng hắn, nhìn có chút tịch liêu. Hắn kéo cánh tay, nhìn ra xa xăm, nghe được tiếng khóc ai oán mà thảm thiết truyền ra từ phòng Nam Xu, nhịn không được nở nụ cười, từ từ nói: “Nam tẩu tử không cần nản lòng, thời gian sẽ xóa mờ đi thôi. Trong cung không phải có thuốc bôi trừ sẹo sao, lần sau ta sẽ mang tới cho ngươi, bôi một thời gian vết sẹo trên người sẽ mờ hết. So với ngươi, tam tẩu không có may mắn như vậy, trên người vết roi huyết nhục mơ hồ, còn không biết có thể tỉnh lại hay không.”
Nam Xu ở bên trong khóc càng thêm thương tâm, nhu nhược nói: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ nàng nhất định sẽ khá lên...Đều là ta sai...”
Khóe miệng Tô Tĩnh nhếch lên, dường như huyền nguyệt đêm đông, thực mềm nhẹ nhưng lại thiếu độ ấm. Hắn nói: “Chỉ hy vọng có thể như thế. Nếu cứ như vậy mà ngủ luôn, tốt xấu gì tam tẩu cũng là người tướng quân phủ, chỉ sợ cuộc sống sau này của Nam tẩu tử sẽ không mấy dễ chịu.”
Thanh âm trong phòng đột nhiên im bặt. Lát sau, Tô Thần đi ra, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng. Tô Tĩnh nhìn hắn cười vô hại: “Nam tẩu tử đã dùng dược tốt nhất chưa, không có trở ngại gì chứ?”
Tô Thần đi phía trước nói: “Không cần ở trước mặt Xu nhi nói mấy chuyện đó.”
Tô Tĩnh che miệng cười: “Ai nha ngươi xem ta không biết lựa lời. Lần sau ta sẽ chú ý.”
Tô Thần dừng lại, sau một lúc lâu tiếng nói có chút trầm thấp cay chát cất lên: “Nàng...”
“Tam tẩu sao?” Tô Tĩnh nhún nhún vai nói: “Có lẽ sắp chết rồi, sắc mặt xám trắng, không có bất kỳ động tĩnh gì. Sắc trời không còn sớm, ta cũng không ở đây ăn cơm chiều.” Tô Thần đứng bất động tại chỗ, Tô Tĩnh thân hình phong lưu bước tránh ra, búi tóc xõa tùy ý sau đầu, thoạt nhìn phong tình vô hạn, “Tam ca không thích tam tẩu, cùng tam tẩu hòa li là được, thông qua hiểu biết của ta đối với tam tẩu, nàng cũng không thích tam ca một chút nào. Lúc này, làm gì cũng đều là thừa cả.”
Thân thể Tô Thần chấn động, đứng sừng sững thật lâu. Tâm như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, không biết phải dùng từ gì để miêu tả.
Sắc trời tối rất nhanh. Lúc chạng vạng cũng đã âm u, đèn trong tướng quân phủ thắp sáng lên. Có hai người dừng trước cửa tướng quân phủ. Thị vệ không dám chậm trễ, vừa muốn tiến lên ngăn cản, Quy Dĩ móc ra một lệnh bài, hai thị vệ giật mình liền cung kính quỳ xuống.
Tô Nhược Thanh một thân thường phục huyền sắc, khó khăn lắm mới nhấc bước đi vào nói: “Đứng lên đi, không cần đa lễ.”
Bởi vì Tô Nhược Thanh cải trang đi tuần, Đại tướng quân cùng Diệp Tu thấy mặt rồng còn chưa kịp quỳ xuống, Tô Nhược Thanh đã miễn lễ cho bọn họ. Chỉ cho là tướng quân phủ có một vị khách tôn quý tới, tôn sùng ngồi trên ghế trên.
Xuân Xuân chạy tới chạy lui, Diệp Thanh đang lau mặt cho Diệp Tống, một chén canh sâm lại chỉ uống được hai ngụm, Xuân Xuân vào nhà nói: “Cũng không biết lai lịch của vị khách kia ra sao, Đại tướng quân cùng vệ tướng quân đều đối với hắn vô cùng cung kính.”
Người nói vô tâm người nghe cố ý, động tác trong tay Diệp Thanh ngưng lại, nhìn Xuân Xuân: “Ngươi nói cái gì? Trong nhà có một vị khách quý tới?”
Có thể khiến Đại tướng quân và vệ tướng quân coi là thượng khách có thể là người nào, nếu nàng đoán không sai, Diệp Thanh ánh mắt sáng ngời vội nói, “Mau, ngươi mau đi mời hắn tới Thanh Hải viện!”
Nàng biết, hắn sẽ không thể không quan tâm Diệp Tống.
Xuân Xuân cũng không biết có chuyện gì nhưng vẫn nhanh chóng đi thông báo. Đại tướng quân cùng Diệp Tu cảm thấy không ổn, không phải bởi vì nữ quyến bất tiện, mà là Tô Nhược Thanh thân là ngôi cửu ngũ đi tới hậu viện Diệp Tống không được thích hợp cho lắm.
Tô Nhược Thanh đứng dậy, nhàn nhạt cười nói: “Không sao, ta tới nhìn nàng một chút.”
Diệp Thanh nôn nóng chờ ở cửa thấy thân ảnh Tô Nhược Thanh bước vào Thanh Hải viện liền vui mừng khôn xiết, thiếu chút nữa rơi lệ đầy mặt: “Cuối cùng Tô công tử cũng tới.”
Tô Nhược Thanh gật gật đầu, phía sau Đại tướng quân cùng Diệp Tu quay mặt nhìn nhau. Hắn dò hỏi: “Nàng có khỏe không?”
Sắc mặt Diệp Thanh có chút sầu thảm: “Tô công tử vào xem liền biết.” Tô Nhược Thanh nâng bước đi vào, Diệp Thanh phân phó nói, “Mau, mau mang thêm một chén canh sâm mang vào cùng Tô công tử đi!”
Đại tướng quân cùng Diệp Tu không yên tâm cũng đi theo vào, lại bị Diệp Thanh ngăn lại, Diệp Thanh nói: “Để Tô công tử vào xem nhị tỷ đi, chúng ta ai cũng không đi vào. Nhị tỷ rất nghe lời hắn.”
Diệp Tu như suy tư gì, Đại tướng quân càng thêm nghi hoặc hỏi: “A Thanh, con một câu lại một câu Tô công tử, cũng biết hắn là ai sao? Hắn như thế nào lại có giao tình cùng A Tống?”
Diệp Thanh đáp: “Cái này con biết. Hắn cùng nhị tỷ ngẫu nhiên biết nhau, là...bằng hữu tốt. Tô công tử chịu tới, nhị tỷ rất tín nhiệm hắn, nhất định sẽ tỉnh lại.”
Xuân Xuân mang một chén canh sâm vào, sau đó đi ra thuận tiện đóng lại cửa phòng, để Diệp Tống và Tô Nhược Thanh có không gian riêng.
Tô Nhược Thanh ngồi xuống mép giường, nhìn nàng thật lâu, giấu đi sở hữu thương tiếc, biểu tình trên mặt mềm nhẹ như nước, tựa như nhẹ nhàng chạm vào liền hòa tan. Hắn bưng chén canh sâm lên, bên môi hiện lên ý cười thanh thiển nói: “Nghe nói, nàng không muốn uống thuốc. Là đang trách ta sao, lâu như vậy cũng không tới thăm nàng?”
Diệp Tống đương nhiên không thể trả lời hắn. Hắn lấy cái muỗng khuấy nhẹ chén thốc, sau đó lại đặt cái muỗng sang một bên tiếp tục nói: “Kỳ thật, ta cũng đang tự trách chính mình. Có lẽ không nên cái gì cũng dung túng nàng, không nên để nàng đi theo đuổi tự do. Mặc kệ nàng có phải Ninh Vương phi hay không, ta đều đưa nàng tiến cung, giam cầm ở bên người ta, sống chết không rời.”
Nhưng như vậy, Diệp Tống sẽ còn là Diệp Tống sao? Diệp Tống vẫn là bộ dáng mà hắn thích sao?
Hắn cũng đang tự hỏi chính mình.
“Hiện tại nàng như vậy là muốn từ bỏ sao. Từ bỏ bản thân, từ bỏ ta, từ bỏ tướng quân phủ, từ bỏ hết thảy.” Tô Nhược Thanh giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi khô ráo của nàng, lẩm bẩm nói nhỏ, “Mau tỉnh lại cho ta.”
Hắn nâng chén canh sâm lên rót vào trong miệng mình, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng kéo hàm dưới nàng ra, môi dán lên môi nàng, đầu lưỡi cường ngạnh bá đạo cạy hai hàm răng ra, đem canh sâm từng ngụm từng ngụm đi vào.
Hắn cho Diệp Tống uống hết toàn bộ, một giọt cũng không chảy ra.
Môi răng tản ra nhàn nhạt u hương, còn có hơi thở Tô Nhược Thanh. Chỉ là một người thanh tỉnh còn một người thì hôn mê.
Hắn ở trong phòng bồi Diệp Tống thật lâu, nhẹ nắm bàn tay lạnh lẽo của nàng, mơn trớn tóc mai, dịch lại góc chăn dày, cẩn thận tỉ mỉ.
Trong giấc mơ, xuất hiện hồ nước được bao quanh bởi sương mù. Lão thần côn mỗi ngày đều ngồi trên phiến đá câu cá, có đôi khi cả ngày cũng không thu hoạch được gì, có đôi khi lại câu được vài con cá. Lão nhân câu được cá liền vô cùng hưng phấn, lập tức nhóm lửa bắt đầu nướng cá, hương thơm lan tỏa đi rất xa.
Lão thần con nhìn hang động hắc ám cách đó không xa nói: “Nha đầu, mau ra đây, lão đạo ta nướng cá, ngươi cũng tới nếm thử đi.”
Có đôi khi Diệp Tống sẽ ra, một bên không khách khí ăn cá một bên lại đuổi đánh lão nhân. Lão nhân vừa trốn vừa kêu: “Này này, nói như thế nào ta cũng là tổ tông của ngươi! Ngươi có thể có chút tôn trọng hay không?”
Diệp Tống cười lạnh: “Ta không có tổ tông không biết xấu hổ như ngươi! Ngươi tôn trọng ta sao? Ta khuyên ngươi, mau chóng đưa ta trở về, nếu không ta thấy ngươi một lần liền đánh ngươi một lần!”
Lão nhân kêu: “Mau dừng lại! Tô Nhược Thanh tới! Tô Nhược Thanh của ngươi a!”
Diệp Tống bỗng dưng ngưng lại. Tuy rằng nàng hiện tại không tỉnh nhưng cũng nắm được đại khái bản thân đang thế nào, nếu quyết định rời đi, cũng không cần lưu luyến thế giới kia nữa. Nhưng mà, mỗi một câu Tô Nhược Thanh nói với nàng, mỗi động tác, nàng đều có thể cảm nhận rõ ràng rành mạch.
Diệp Tống ngồi trên phiến đá, không nói một câu, chỉ rầu rĩ gặm cá. Nàng thích ăn cá, còn nhớ rõ đoạn thời gian ở sơn trang ngoại ô kia, mỗi ngày Tô Nhược Thanh đều sẽ câu cá cho nàng ăn, hoặc hầm hoặc nướng.
Lời nói thanh thiển, động tác ôn nhu, lão nhân nhìn muốn rớt mắt, hắn ngồi lại, thổn thức nói: “Thật không nghĩ được, tên hoàng đế này đã buồn nôn tới cảnh giới cao như vậy, hắn đối với nha đầu ngươi cũng thâm tình a. Ai da ngươi nhìn biểu tình kia đi, nhìn gương mặt kia đi, nha đầu ngươi xác định không muốn nhìn thêm một cái sao, lúc ngươi ở thế giới kia cũng tìm không thấy, giờ xa xôi ngàn dặm mãi mới tìm được một đối tượng.”
Diệp Tống cầm một cái xương cá đánh lên mu bàn tay lão nhân, có chút tức giận nói: “Ngươi mẹ nó có thể bớt lắm miệng đi được không? Nói ít đi một câu ngươi sẽ chết chắc?”
Lão nhân giật mình, Diệp Tống đứng lên, lấy thêm hai con cá nướng rồi lại đi về hang động tối om kia. Lão nhân ở phía sau lưng nàng nói: “Lão đạo biết, ngươi vẫn luyến tiếc hắn.”
“Ta phải trở về nơi thuộc về ta. Ngươi tự nghĩ cách đi, một ngày không được ta liền đợi thêm một ngày. Cỗ thân thể trên kia sống hay chết cũng không có quan hệ với ta.”
Lão nhân nhìn thoáng qua bóng dáng Diệp Tống dần dần biết mất trong bóng đêm, thở dài một tiếng. Sau đó lại mặt dày hô biến ra một ngọn đèn, lắc lư đi tới hang động kia, nói: “Nha đầu ngươi nghe lão đạo nói a...”
Diệp Tống ăn no cuộn tròn lại trong góc, bên tai vọng tới thanh âm Tô Nhược Thanh lẩm bẩm, nàng nhẹ nhàng run rẩy lông mi, nhưng không muốn nghe lão nhân khuyên nhủ.
Lão nhân ngồi lên phiến đá lải nhải nói: “Lúc ngươi còn ở thế giới trước, lão đạo không phải không biết, ngươi là một cô nhi, sống cũng rất thảm, ba ngày một bữa đánh nhau cùng người ta, mỗi ngày còn luôn phải suy nghĩ về kế sinh nhai, sống như tiểu lưu manh. Trên thực tế, ngươi còn phải cảm tạ lão nhân ta, giúp ngươi tới thời đại này, cẩm y ngọc thực, tuy rằng trượng phu là một tra nam, nhưng không phải ngươi cũng có chân ái sao, còn được cả gia đình quan tâm che chở, tiểu Tu Tu Diệp gia chính là ca ca vừa ôn nhu lại vừa soái a...Này này ngươi làm gì đấy, đừng lấy cục đá ném người, sẽ gây ra án mạng đấy!”
Lão nhân bị Diệp Tống ném đá thê thảm mà chạy. Nàng an tĩnh dựa vào vách đá, nghe thanh âm Tô Nhược Thanh trầm thấp nhẹ gọi: “A Tống, nàng tỉnh lại cho ta...” Như là cầu xin.
Diệp Tống hơi ngẩng cằm, thở dài một hơi, tay đỡ trán: “Tô Nhược Thanh, huynh và ta từ đây cứ như vậy mà không liên quan nhau nữa không phải tốt hơn sao, huynh tội gì cứ phải nhớ mãi không quên.”