Diệp Tống tỉnh dậy, rửa mặt chải đầu rồi bảo Xuân Xuân mở cửa đi ra. Nàng cầm trong tay bản vẽ cấu tạo cơ thể người tiếp tục nghiên cứu, mi mắt cũng không nâng một chút nói: “Nghe nói hôm qua ngươi đi ra ngoài, người đã trở về là tốt rồi, ngoài trời lạnh như vậy, ngươi quỳ gối bên ngoài làm gì?”
Hạ Hạ đã bị đông lạnh khiến cả người đều cứng đờ run run, vừa nghe Diệp Tống nói, từ hốc mắt nàng từng giọt từng giọt lệ rơi xuống, dập đầu với Diệp Tống: “Nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai, nô tỳ biết sai...”
Diệp Tống nhàn nhạt hỏi: “Ngươi biết sai cái gì?”
Hạ Hạ bò đến chân Diệp Tống, run bần bật hối hận nói: “Nô tỳ không nên nghe người khác sai sử hãm hại nương nương, nô tỳ không nên vì bị người khác đe dọa mà làm thương tổn Phái Thanh...Nô tỳ biết sai, thật sự sai rồi...Là bọn họ, bọn họ dùng mạng của muội muội và thẩm thẩm nô tỳ tới uy hiếp, nô tỳ bất đắc dĩ mới phải làm như vậy...”
Nếu nàng sớm hối hận, từ lúc Diệp Tống từ biệt trang ngoại ô trở về, lúc Diệp Tống phát hiện nàng có điều không thích hợp, liền chủ động nhận sai nói ra hết thảy thì sẽ không có chuyện Phái Thanh bị đánh gãy hai chân, cũng sẽ không có chuyện hôm nay nàng phải quỳ dưới chân Diệp Tống khóc lóc thảm thiết cầu xin như vậy.
Nàng cho rằng Diệp Tống sẽ không tha thứ cho nàng. Đến ngày hôm nay, Diệp Tống thật sự sẽ không tha thứ cho nàng.
Diệp Tống nói: “A, ta biết. Chẳng qua đợi lâu như vậy, hôm nay chính miệng ngươi mới nói ra.” Trên mặt nàng không hiện ra bất cứ cảm xúc gì, nghiêng người đỡ Hạ hạ lên, Hạ Hạ chấn kinh, nước mắt dường như chớp một cái sẽ lăn dài trên má: “Ngươi không nói ra thì sao biết ta có thể giúp được ngươi hay khong. Phái Thanh không sai, ngươi cũng không sai.”
Hạ Hạ khóc không thành tiếng nói: “Nô tỳ sai rồi...Cầu nương nương khai ân...Hôm qua nô tỳ ra phố không phải mua đồ cho nương nương mà là về nhà thăm muội muội và thẩm thẩm, kết quả...Kết quả không thấy bọn họ...Nô tỳ tìm khắp nơi đều không thấy, cầu xin nương nương...”
Diệp Tống không vội mà dắt tay nàng, xoa xoa bản vẽ trong tay nói: “Ngươi xem, mấy ngày trước ta hỏi đại phu cái này, từng xương cốt trên cơ thể người đều vô cùng rõ ràng chuẩn xác.” Nàng cầm tay Hạ Hạ đặt lên vị trí xương phía sau eo, “Nơi này là xương cụt, ngày thường phải cẩn thận, một khi bị gãy, cả nửa người dưới liền tê liệt.”
Hạ Hạ cả người chấn động, sắc mặt ngày càng trắng bạch.
Diệp Tống hỏi nàng: “Nhớ rõ vị trí không?”
Hạ Hạ run rẩy gật đầu.
Diệp Tống sờ đầu nàng, ngón tay lạnh lẽo giúp nàng lau nước mắt, nhướng mày nói: “Lúc trước Phái Thanh còn tốt thì cái gì cũng dễ nói, hiện tại chân Phái Thanh đã gãy, ngươi biết ta sẽ không dễ dàng buông tha. Hạ Hạ, ngươi có thể lựa chọn.”
Hạ Hạ hít hít cái mũi, cố gắng ngăn không cho nước mắt chảy nữa, nói: “Nô tỳ biết nên làm thế nào.”
Diệp Tống chạy bộ một vòng, hôm nay khó có được ánh mặt trời như thế này, nàng phải đi phơi nắng, đứng ở cửa tạm dừng một chút, mù mịt nói: “Muội muội của ngươi, thực đáng yêu.”
Trong lòng Hạ Hạ run rẩy càng thêm lợi hại.
Buổi chiều, trong vương phủ xảy ra chuyện lớn.
Diệp Tống lười biếng nằm trên ghế dài trong sân phơi nắng. Xuân Xuân vô cùng lo lắng chạy tới, vội la lên: “Vương phi nương nương không ổn rồi! Hạ Hạ không biết sao lại đi tìm Linh Nguyệt gây phiền toái. Hiện tại hai người còn đang đánh nhau!”
Diệp Tống mở mắt, thở da một hơi, không nhanh không chậm đứng lên, phủi phủi vạt áo nói: “Đi xem thôi.”
Hậu hoa viên, hôm nay thời tiết vô cùng sáng sủa, Linh Nguyệt vốn muốn đỡ Nam Xu ra ngoài tản hộ hít thở không khí, ai ngờ nửa đường oan gia ngõ hẹp gặp phải Hạ Hạ. Hạ Hạ không biết lấy từ đâu ra một cây gây sắt, hướng Linh Nguyệt mà đánh. Nam Xu bụng to, thấy Linh Nguyệt bị đánh nhưng không làm được gì chỉ biết đứng bên cạnh khóc vô cùng thương tâm.
Lúc Diệp Tống tới thấy chính là quang cảnh như vậy.
Bọn nha hoàn và gia đinh cũng không dám tiến lên vây xem, ngày thường vốn đã luôn phải chịu đựng Linh Nguyệt, giờ làm gì có chuyện sẽ tiến lên khuyên nhủ. Cái chuyện này gặp phải thì phải trốn thật xa, đừng để bản thân dây vào.
Nam Xu thương tâm cực kì, bụng cũng ẩn ẩn có chút đau, thở hổn hết quát: “Còn không mau đi gọi Vương gia!”
Nàng ta giương mắt lên thấy Diệp Tống đang đi tới, cái gì cũng không ranhr lo, nhu nhược khóc đến hoa lê vũ đái quỳ trước Diệp Tống nói: “Cầu xin tỷ tỷ, cầu xin tỷ tỷ giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho Linh Nguyệt!”
Diệp Tống làm bộ chấn kinh, chạy nhanh tới đỡ Nam Xu dậy nói: “Muội muội làm gì vậy, thân mình còn đang mang thai sao có thể quỳ xuống, vạn nhất về sau hài tử sinh ra cũng ti tiện giống nương mình thì không phải làm mất mặt Vương gia sao?”
“Tỷ tỷ...” Nam Xu không thuận theo, “Cầu xin tỷ tỷ giơ cao đánh khẽ....”
Diệp Tống thực vô tội: “Ta cũng không biết tại sao Hạ Hạ đột nhiên lại như vậy.”
“Nàng ta là tỳ nữ của tỷ tỷ...sao tỷ tỷ có thể...”
Diệp Tống nói: “Nàng không có xin phép của ta, đã tự mình ra phủ, cả đêm không về nên ta đã đuổi nàng ta ra khỏi Bích Hoa uyển.” Suy nghĩ một chút lại nói: “Có khả năng nàng ta còn chưa tiếp nhận được, tinh thần mới bất ổn.”
Linh Nguyệt thật sự không có chút sức lực chống cự, nhưng miệng lưỡi vẫn vô cùng độc, mắng thô tục rất khó nghe. Hạ Hạ giống như điên rồi, một bên đánh một bên quát: “Đồ tiện nhân nhà ngươi! Hại muội muội ta, hại thẩm thẩm ta! Ta có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Lúc Tô Thần chạy tới, Hạ Hạ vẫn còn đang rống lên: “Trả lại muội muội cho ta! Trả lại thẩm thẩm cho ta! Tiện nhân! Ta muốn ngươi chôn cùng!”
Người ngốc cũng nghe ra được, nhất định Linh Nguyệt đã đem muội muội và thẩm thẩm của Hạ Hạ làm gì đó, đây chắc là ân oán cá nhân. Tô Thần đến cũng đã chậm một bước, còn chưa kịp ngăn cản, Linh Nguyệt đã bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, Hạ Hạ đôi mắt tràn ngập nước mắt, ra tay vô cùng tàn nhẫn, vung gậy sắt lên nhắm ngay vị trí sau eo Linh Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi đập lên.
Trong nháy mắt, tiếng xương nứt vang lên, Linh Nguyệt kêu thảm thiết vọng khắp vương phủ.
Phảng phất như trở lại đêm hôm đó, lúc Diệp Tống bước vào đại môn liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Phái Thanh. Nàng yên lặng nhìn, mắt cũng không thèm chớp một cái.
Hạ Hạ ngồi dậy, búi tóc lộn xộn, oán hận trừng mắt nhìn Nam Xu, lộ ra ý cười tàn nhẫn nói: “Ngươi cho rằng dùng tính mạng muội muội và thẩm thẩm ta tới uy hiếp bắt ta phải nghe các ngươi sắp xếp sao? Ngươi là nữ nhân tâm địa rắn rết, mặt ngoài thì nhu nhược, nội tâm thì ác độc chẳng ai bằng! Ngươi chờ đó, đợi ta hóa thành quỷ sẽ tới oán sát ngươi!”
Nam Xu sợ tới mức lui lại một bước, như liễu thê nhược tiến vào lồng ngực Tô Thần, tức khắc nước mắt rơi như mưa: “Thiếp thân không biết rốt cuộc đã phạm phải sai lầm gì mà để thiếp thân và Linh Nguyệt phải nghe lời chửi bới như thế. Nếu như nàng ta nói như thế, thiếp thân nguyện ý lấy cái chết chứng minh trong sạch.”
Diệp Tống xem xong trò hay, câu môi nhàn nhạt cười nói: “Ngươi không cần hoảng hốt, có lẽ nàng ta thật sự điên rồi.”
Nam Xu hướng Tô Thần cầu xin nói: “Vương gia, Linh Nguyệt thật sự không như lời nàng ta nói, cầu Vương gia điều ra rõ ngọn nguồn, cho thiếp thân và Linh Nguyệt một cái công đạo.”
Tô Thần cẩn thận ôm Nam Xu, sai người đem Linh Nguyệt đi gặp đại phu, lại sai người đem Hạ Hạ nhốt vào phòng chứa củi chờ thẩm vấn.
Hạ hạ thật sự điên rồi, bị nhốt vẫn tiếp tục chửi ầm lên. Sau nàng ta lại đâm đầu vào tường tìm chết, thị vệ bên ngoài thấy thế vội vàng tiến vào cứu giúp, Hạ Hạ lại đột nhiên giãy giụa đứng lên, chạy ra khỏi phòng chứa củi.
Buổi tối Ninh Vương phủ cũng không được yên ổn, thị vệ lục soát từng ngóc ngách tìm kiếm Hạ Hạ. Bích Hoa uyển cũng đi tìm nhưng hoàn toàn không có kết quả.
Diệp Tống khoác áo lông chồn dày, mặt được bao phủ bởi mũ choàng nên lại càng lạnh băng, nàng cũng mang nha hoàn đi khắp nơi tìm kiếm. Bọn nha hoàn đều tách ra tìm, Diệp Tống bước đi thong thả trong bóng đêm. Nàng không đi tìm Hạ Hạ mà xuyên qua cánh rừng rậm rạp đi qua hoa viên, cuối cùng đến cái hồ lớn nhất vương phủ hứng gió lạnh.
Nàng híp mắt, mặt hồ vô cùng yên tĩnh, trên bờ hồ cách một đoạn lại treo một cái đèn lồng, có thể là phòng ngừa có người ban đêm không nhìn rõ bị ngã xuống hồ.
Nàng không đi tìm Hạ Hạ vì biết Hạ Hạ sẽ tới tìm nàng.
Phía sau cánh rừng sột soạt, Hạ Hạ sợ hãi rụt rè từ bên trong chui ra, trên người mặc áo mỏng manh, trong mắt chứa đầy nước mắt, khuôn mặt nhỏ đã khóc đến chật vật, trong đáng thương cực kì.
Nàng đi lại gần Diệp Tống quỳ xuống, dập đầu ba cái mới nói: “Nô tỳ xin lỗi nương nương, nô tỳ hổ thẹn với nương nương, hơn nửa năm qua người luôn đối tốt với nô tỳ, vậy mà...là nô tỳ không có lương tâm, nô tỳ hại nương nương. Ở nơi này nô tỳ nhận lỗi với nương nương.”
Thật lâu sau, Diệp Tống mới nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi sớm nói với ta điều này, thì đã không có chuyện gì rồi.”
Hạ Hạ vừa khóc vừa cười: “Là nô tỳ bị sợ hãi che mờ mắt, Linh Nguyệt tìm người giám thị thẩm thẩm và muội muội nô tỳ, chỉ cần nô tỳ không nghe lời họ sẽ khi dễ muội muội và thẩm thẩm. Muội muội và thẩm thẩm nô tỳ đều là phụ nữ và trẻ em tay trói gà không chặt, nô tỳ không còn cách nào. Hôm nay ăn quả báo, đều là một tay nô tỳ tạo thành. Nương nương biết khong, lúc côn sắt kia đánh lên người Linh Nguyệt, trong lòng nô tỳ cảm thấy thống khoái cực kỳ, nô tỳ còn muốn đa tạ nương nương thành toàn. Muội muội cùng thẩm thẩm...” Hạ Hạ lau nước mắt, “So với việc để các nàng bị Linh Nguyệt và Nam thị khi dễ, còn không bằng sinh hoạt dưới trướng nương nương.” Nàng thống khổ nhìn Diệp Tống, “Nô tỳ còn có tâm nguyện cuối cùng, mong nương nương có thể đáp ứng.”
Diệp Tống rũ mắt nhìn nàng, trong mắt phản chiếu ánh đèn dầu phía xa, cuối cùng nàng nói: “Ta còn ở đây một ngày, muội muội và thẩm thẩm ngươi sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc.”
Hạ Hạ lại dập đầu: “Nô tỳ khấu tạ nương nương...”
Nói xong, nàng lau khô nước mắt dính trên mặt, đứng lên không chút do dự thả mình xuống hồ.
Diệp Tống đột nhiệt trừng lớn hai mắt, theo bản năng bám một tay vào cây liễu, tay còn lại bắt lấy tay nàng, kịp thời bắt được nàng.
“Ngươi có thể không cần chết, ta hối hận.” Diệp Tống khẽ cắn môi, hơi thở đứt quãng.
Hạ Hạ thoải mái cười nói: “Nương nương cũng nói, đây là do nô tỳ lựa chọn. Nương nương buông tay đi, nô tỳ chưa từng cảm thấy nhẹ nhàng như vậy.”
Cuối cùng không đợi Diệp Tống dùng sức kéo nàng lên, Hạ Hạ đã dùng tay còn lại tách bàn tay Diệp Tống ra, sau đó rơi vào trong hồ. Không có chút giãy giụa, mặt hồ gợn một vòng sóng lớn sau đó yên lặng trở lại...
Diệp Tống đứng ở bờ hồ, hoảng hốt cúi đầu nhìn bàn tay mình. Nàng chậm rãi uốn ngón tay, nắm chặt thành nắm đấm, nhắm hai mắt lại, khóe mắt có chút phiếm hồng.
Thật lâu sau nàng mới thả lỏng nắm nay, mở hai mắt, thần sắc trở lại như cũ. Chẳng qua bước chân trở về vẫn có chút hỗn độn.
Hết chương 98
- ------------------------------------------------------------------------
Cuối cùng vẫn là chết...
Chương trước quên chưa cmt, mình rất thích cái phân tích của chị nhà nói Nam Xu có thể là người Nam Thiến. Vì căn bản đúng thật là chỉ có nàng ta mới là kẻ thù của chị, chứ làm gì còn ma nào.
Nghe bảo wattpad sẽ chỉ cho up 200 chương, nên chắc sau phải ghép vài chương lại thành 1 vì mình cũng không thích cắt đôi truyện ra ý. Mỗi chương của truyện này cũng không dài lắm, nên ok thôi nhỉ?