Diệp Tống chắp tay sau lưng đi vào nhà: “Ngươi đoán xem, đoán đúng ta liền nói cho ngươi.”
Tô Thần giật giật khóe miệng, không muốn cùng nàng tốn nhiều miệng lưỡi, liền trở về tự mình nghiên cứu. Dựa theo bí quyết Diệp Tống nói, Tô Thần thử đi thử lại cả buổi tối, kiên trì không ngừng cuối cùng cũng có thể đẹp cửu liên hoàn xỏ lại như cũ.
Đêm đã khuya, ngoài trời sương giăng mỏng, để cửu liên hoàn trên bàn, Tô Thần nghiêng người dựa vào cửa sổ, bên cạnh đặt một ly trà nóng, hắn đứng một mình trong chốc lát, không biết suy nghĩ cái gì, mãi cho đến khi trên mặt xuất hiện biểu cảm hơi tức giận, mới xoay người đi nghỉ.
Tóm lại, lần này giao lưu cùng Nam Thiến quốc thành công mĩ mãn. Sứ thần Nam Thiến quốc đưa ra nan đề, Tô Thần đều giải quyết hoàn hảo, làm nhóm sứ thần hết lời khen ngợi. Cuối cùng sứ thần mang quà đáp lễ trở về chính quốc.
Hoàng Thượng chọn lựa trong số trân bảo Nam Thiến quốc tiến cống một chút đồ tốt ban cho Tô Thần. Có trang sức thiết kế tinh xảo, cũng có các loại vàng bạc châu báu, trong đó có bộ tiêu bàn mới lạ Nam Thiến quốc đưa tới cũng ban cho Ninh Vương.
Ban thưởng nhìn như có tâm thực ra vẫn là vô tình, dù sao tốt vẫn hơn không tốt, Tô Thần thấy tiêu bàn kia liền cảm thấy rất thích hợp mang về cho Diệp Tống tiêu khiển.
Nhưng nghĩ đến cảnh hắn phải đưa đồ cho Diệp Tống, quả thực là khó khăn.
Tô Thần mang tặng phẩm trở về vương phủ. Mấy ngày nay vẫn luôn bận rộn chuyện bang giao hai nước, hắn cũng biết đã vắng vẻ Nam Xu, nên khi trở về lập tức đến Phương Phi uyển, bồi Nam Xu nửa ngày, lại chọn ra những trang sức quý giá nhất tặng cho Nam Xu, giữa mày Nam Xu xuất hiện một tia u sầu.
Tô Thần ôm nàng, ôn nhu vỗ về mái tóc dài, đau lòng nói: “Xu nhi, mấy ngày nay ta bận rộn, không chiếu cố tốt cho nàng, nàng có ngoan ngoãn ăn cơm không, sao thân mình lại gầy đi vậy?”
Nam Xu dựa vào ngực Tô Thần, không muốn xa rời nói: “Chắc do thời tiết còn hơi nóng, thiếp thân có chút chưa quen.” Nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt, ánh mắt nhu tình như nước, ngón tay chạm vào ấn đường Tô Thần, “Vương gia đừng nhăn mày, sự tình đã giải quyết hết chưa?”
“Ừm, đều đã giải quyết, ta sẽ hảo hảo bồi nàng.”
“Giải quyết hết rồi, vậy thì tốt.”
Diệp Tống biết mình vừa làm được một đại sự, cách mục tiêu gần thêm một bước, vì vậy gần đây tâm tình nàng thực không tồi, mỗi bữa đều ăn thêm nửa chén cơm, Nam Xu gầy đi, nàng ngược lại vô cùng tốt. Bốn nha đầu Bích Hoa uyển thấy hiện giờ Tô Thần đối với Diệp Tống đã không còn khó khăn như trước, không có ngày nào không ở bên tai Diệp Tống thổi gió, nói đơn giản là hy vọng Diệp Tống giành lại sủng ái của Vương gia, đến lúc đó không cần phải hòa li nữa.
Các nàng không hiểu, cái Diệp Tống muốn là tình yêu độc nhất. Tốt xấu gì cũng là người của tân thế kỷ, nàng không thể chịu được nam nhân tam thê tứ thiếp, nàng muốn một người phải toàn tâm toàn ý đối tốt với mình cả đời. Không biết nam nhân như thế ở xã hội này có thể tìm được không.
Tâm tư này Diệp Tống không nói cho người khác, nói ra người ta sẽ chỉ cảm thấy nàng quá tham lam.
Sau bữa tối, Diệp Tống không chịu nổi bọn nha hoàn ở bên tai nói bóng gió, mang Phái Thanh đi tản bộ tiêu thực. Hai người dọc theo dòng suối nhỏ vẫn thường đi, Diệp Tống ngứa chân đá mấy hòn đá nhỏ xuống dòng suối, nước gợn lăn tăn.
Phái Thanh thấy Diệp Tống trầm tư hồi lâu không nói gì, liền hỏi: “Tiểu thư đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Diệp Tống hỏi ngược lại: “Muội cảm thấy ta nên làm một Ninh Vương phi không được sủng ái, ngày ngày đi tìm trò vui, hay làm một bá tánh bình thường nhưng là thê tử được sủng ái duy nhất?”
Phái Thanh suy nghĩ một chút nói: “Vì cái gì lại không thể làm một người vừa so được với Ninh Vương phi đã có mặt mũi lại vừa là thê tử được sủng ái duy nhất?”
Diệp Tống thoáng chốc mặt mày hớn hở, xoa xoa búi tóc Phái Thanh, vừa lòng nói: “Muội giác ngộ rất tốt. Chỉ là người như vậy, sợ là khó tìm.”
Phái Thanh nói: “Nô tỳ tin tưởng, mong muốn của tiểu thư cùng các nữ tử khác không giống nhau, nhất định cuối cùng tiểu thư cũng có thể thực hiện được tâm nguyện của mình.”
Lúc này hai người vừa đi qua một bụi cỏ rậm rạp, Diệp Tống còn muốn đá thêm mấy hòn đá nữa, không nghĩ tới lại đá phải một hòn đá bất động, ngón chân liền đau đớn. Phái Thanh vội vàng ngồi xổm xuống, sắc trời còn chưa tối hắn, nảng đẩy bụi cỏ ra nhìn thấy liền sửng sốt: “Tiểu thư, đây là cái gì?”
Diệp Tống cũng ngồi xổm xuống, tinh tế quan sát cái vật tròn tròn như cái mâm kia, bên cạnh còn có mười hai loại phi tiêu nhiều màu sắc, mắt dần dần lộ ra vui sướng, nói: “Hảo gia hỏa a. Muội mau nhìn xem có phải có người để quên thứ này hay không. Không nghĩ tới trên thị trường lại có bán loại phi tiêu này.”
“Nhất định là hạ nhân nào đó ham chơi, giấu ở chỗ này.” Phái Thanh nhìn xung quanh nói: “Tiểu thư, không thấy ai cả.”
“Nhanh lên, cùng ta mang cái này về.” Diệp Tống nói xong cùng Phái Thanh mang tiêu bàn cùng phi tiêu trở về.
Phía sau một cái cây gần đó, Tô Thần thấy hai người đã đi xa, mặt vô biểu tình mới xoay người rời đi. Xem ra, tiêu bàn kia rất hợp tâm ý của người nào đó.
Diệp Tống đem tiêu bàn trở về hứng thú bừng bừng, bảo nha hoàn đem treo lên tường, sau đó cầm phi tiêu bắt đầu chơi. Phi tiêu thực nhẹ, muốn phi cắm được vào tiêu bàn còn cần phải có kỹ thuật, Diệp Tống thử rất nhiều lần mới miễn cưỡng cắm trụ, nhưng phi không chuẩn, phi nhiều lần cũng không trúng được hồng tâm.
Sau đó Phái Thanh bình tĩnh viết ba chữ “Tô tiện nhân” ở vòng tròn trung tâm, Diệp Tống nhìn lên trong lòng tức khắc nắm chắc, lại phi thêm một lần nữa, cắm ngay vào giữa “Tô tiện nhân.”, quá đỉnh. “Quả nhiên nhân tài đều cần có động lực thúc đẩy.”
Nếu Tô tiện nhân biết hắn bị Diệp Tống coi là động lực thúc đẩy như vậy, nhất định tức giận đến phát điên.
Diệp Tống an ổn ở trong vương phủ vài ngày, sau đó lại phe phẩy quạt ra phủ chơi. Nay đã khác xưa, Tô Thần miễn cưỡng coi như là đã hết lòng tuân thủ lời hứa khi trước, chỉ cần Diệp Tống ra bên ngoài không làm ảnh hưởng đến thanh danh Ninh Vương phủ, không cho người khác biết nàng là người phủ Ninh Vương, hắn đều chủ động coi như không thấy.
Có đôi khi không thể coi như không thấy, ví như lúc tan triều trở về vừa lúc trên đường gặp được Diệp Tống đang phe phẩy quạt dạo Tố Hương lâu, tầm mắt hai người giao nhau, Diệp Tống cười tủm tỉm nói: “Có muốn vào cùng không?”
Tô Thần nhẫn nhịn, mới có thể rộng lượng xoay người mặc kệ chuyện của nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta không có phúc hưởng thụ.”
Vì thế Diệp Tống có thể dạo Tố Hương lâu, thoải mái sờ soạng tay cô nương thêm trà thanh tú, nàng cũng thường đi Tố Hương lâu. Tất nhiên là nàng chưa đến mức bao cô nương nguyên một phòng bao, Phái Thanh khuyên vài lần không được cũng lười không buồn khuyên nữa.
Hôm nay, Diệp Tống cùng Phái Thanh đi dạo trên phố đã mệt liền tìm tiểu quán ở góc đường ăn bánh trôi. Nếu hỏi trong kinh thành quán điểm tâm nào làm bánh trôi ngon nhất, Diệp Tống đều thấy không so được với quán nhỏ ven đường này. Nàng đã thành khách quen ở đây.
Bà chủ là một phụ nữ bụ bẫm, thấy Diệp Tống và Phái Thanh tới vội vàng tới tiếp đón hai người ngồi xuống, trước tiên phục vụ hai chén canh rượu ngọt, chỉ cần uống một ngụm kia, vị say ngọt liền thấm vào tận tâm can.
Mỗi khi Diệp Tống và Phái Thanh tới, mỗi người đều ăn ít nhất hai chén. Hôm nay Diệp Tống phá lệ ăn thoải mái, ăn xong hai chén lại kêu chén thứ ba, Phái Thanh cùng bà chủ đùa vui nói: “Bà chủ, công tử nhà ta cực thích ăn bánh trôi người làm, hay người vào làm đầu bếp trong nhà công tử chúng ta đi.”
Bà chủ là người thẳng tính, nói: “Cái này không được, ta không thích làm đầu bếp trong nhà giàu có, không được tự nhiên. Bất cứ khi nào công tử muốn ăn bánh trôi, cứ tới đây ta sẽ nhiệt tình tiếp đãi.”
Diệp Tống uống xong một ngụm cuối cùng bánh trôi chè, đánh cái cách, nói: “Ừm, ngươi nói đúng, càng là vật yêu thích càng không thể ích kỷ lấy làm của riêng mình, nếu không cam tâm tình nguyện đều sẽ thay đổi hương vị.”
Bà chủ cười: “Công tử thật đúng là người thấu tình đạt lý.”
Vừa nói xong, một chiếc xe ngựa từ từ dừng lại ở ven đường, một nam tử nghiêm cẩn đi đến mái che nắng, nói: “Bà chủ, công tử nhà ta muốn nếm thử bánh trôi ở đây, làm cho ta một phần.”
Bà chủ vội quay người đi nấu bánh trôi, Phái Thanh cảm thấy thanh âm có chút quen tai, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn lại, ngạc nhiên nói: “Đầu gỗ?”
Diệp Tống cũng ngẩng đầu, thấy người tới quả thật là người hầu bên người Tô Nhược Thanh, ánh mắt nàng di chuyển, dừng lại ở chiếc xe ngựa đối diện. Người hầu tựa hồ không thấy ngoài ý muốn, nói: “Công tử trùng hợp đi qua nơi này.”
Tự nhiên thấy Tô Nhược Thanh muốn ăn bánh trôi, hẳn là vì thấy Diệp Tống đang ở chỗ này ăn đi, nhìn Diệp Tống ăn thật sự ngon, hắn cũng muốn nếm thử xem hương vị như thế nào mà có thể khiến Diệp Tống làm ra biểu tình như vậy.
Diệp Tống nhàn nhạt gật đầu, khẽ cười nói: “Lâu rồi không gặp.”
Bánh trôi nấu rất nhanh, người hầu trả dư tiền, bà chủ là người thành thật, liên tục thoái thác, người hầu liền nói: “Thanh toán cả tiền bánh trôi của các nàng nữa.” Bà chủ thấy hình như là người quen, cũng không thoái thác nữa. Người hầu trước khi đi, lại nói: “Công tử đang ở trong xe, tiểu thư có muốn đi cùng không?”
Bà chủ kinh ngạc, nhìn kỹ Diệp Tống cùng Phái Thanh một lần nữa, các nàng vậy mà lại là hai cô nương? Nhìn Phái Thanh da mặt mịn màng, là một cô nương thanh tú, nhưng ở Diệp Tống lại hiện lên anh khí, nếu là cô nương thì thực có chút đáng tiếc.
Diệp Tống đứng dậy, phất ống tay áo, mở quạt xếp đi ra khỏi quán, bên ngoài ánh nắng chói mắt thật sự, nàng híp mắt nói: “Nếu đã đụng phải, không đi chào hỏi một câu chẳng phải lại như làm ra vẻ.”
Phía sau Phái Thanh và người hầu liếc nhìn nhau một cái, cảm thấy có chút kỳ quái. Hai vị chủ tử này rốt cuộc đã xảy ra cái gì mà bọn họ không biết, nhưng bọn họ biết sự kỳ lạ này đã tồn tại kể từ khi từ sơn trang trở về.
Phái Thanh xem thường người hầu, có chút oán trách nói: “Công tử nhà ngươi vì sao lâu như vậy không thấy mặt?”
Người hầu cũng có chút khó xử, nói: “Một hai tháng trước công tử nhà ta thường ra ngoài, nhưng không một lần nhìn thấy tiểu thư nhà ngươi, là tiểu thư nhà ngươi không ra đi?”
Phái Thanh mặc kệ hắn, đi đến phía trước, nói: “Đợi vài lần không thấy liền không đợi nữa, nam nhân các ngươi thật không có chút thành ý nào.”
“Trước nay không có ai có thể bắt công tử chờ, tiểu thư nhà ngươi là người duy nhất. Huống hồ sau đó công tử rất bận, không có thời gian ra ngoài.”
Diệp Tống đi đến trước xe ngựa, chần chờ một chút, vẫn là duỗi tay vén mành xe lên. Ánh sáng chiếu lên dáng người Tô Nhược Thanh đang yên tĩnh ngồi bên trong, một thân hắc y, hắn nâng mi mắt, tầm mắt cùng Diệp Tống giao nhau, thâm thâm thiển thiển.