Trước khi Tô Thần đuổi theo, nàng nhặt quần áo của mình, cất ngọc bội vừa trộm được của Tô Thần chạy một mạch trên hành lang gỗ.
Diệp Tống chạy ra ngoài thấy Phái Thanh đang nôn nóng đi qua đi lại trước cửa, lập tức hét lớn lên: “Phái Thanh chạy mau!”
Phái Thanh ngẩng đầu thấy tiểu thư liền vui sướng, lệ nóng vòng quanh mắt, nàng không vội chạy đi mà tiến lên đỡ Diệp Tống cùng nhau chạy. Hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Bích Hoa uyển, trong lòng vẫn còn rất sợ hãi. Phái Thanh luống cuống tay chân đóng cổng, lát nữa Tô Thần mà tới sẽ làm bộ như ngủ rồi, bất luận thế nào cũng không mở cửa.
Diệp Tống nhanh nhẹn chạy về phòng, may mắn chạy vội về cũng coi như vận động mạnh nên dù nàng ăn mặc đơn bạc, váy lại thấm nước cũng không cảm thấy quá lạnh. Vào phòng cởi váy ra liền chui vào chăn, tóc dài ướt sũng buông thõng bên ngoài, nói với Phái Thanh đang theo phía sau: “Phái Thanh, lấy một bộ quần áo mới cho ta, áo kia bị ướt rồi không mặc được nữa.”
Nàng mặc áo mới, Phái Thanh ngồi xổm trước giường nhóm bếp lò, thả chút thu cúc vào giúp nàng hong khô tóc.
Phái Thanh nhịn không được hỏi: “Tiểu thư, Vương gia hắn...không làm khó dễ người chứ?”
Phái Thanh động tác rất ôn nhu làm Diệp Tống thoái mái nên buồn ngủ, không tự chủ được lại nghĩ tới bàn tay giúp nàng gội đầu ở suối nước nóng kia, Tô Thần có thể đối với nàng ôn nhu như vậy sao? Nàng lười nhác hỏi: “Hắn hẳn là rất muốn làm khó dễ ta.”
Phái Thanh khẩn trương: “Hắn đánh tiểu thư?”
Diệp Tống ngước mắt lên liếc Phái Thanh một cái, câu môi cười nói: “Chẳng qua trộm gà không được còn mất nắm gạo.”
Hong khô tóc xong bếp lò cũng lạnh. Phái Thanh kéo lại góc chăn, tắt đèn rồi lui ra. Không gian đột nhiên lâm vào bóng tối, Diệp Tống định ngủ nhưng lại phát hiện nàng ngủ không được. Trằn trọc, hình ảnh đêm nay thật sự là hoang đường, không có lý chút nào, nàng nhớ rõ từng cánh hoa đào, xúc cảm lạnh lẽo của vách núi phía sau lưng, nhớ rõ thân người đè lên chính mình bá đạo mà xâm chiếm.
Diệp Tống ngồi bật dậy, trong tay nắm chặt bạch ngọc bội, trong lòng mới thoáng kiên định chút, lại bực bội nằm xuống, mở to mắt nhìn lên nóc giường, chậm rãi nhắm mặt lại, lẩm bẩm nói: “Diệp Tống a Diệp Tống, ngươi khi nào lại biến thành người hoang dâm vô độ như vậy.”
Lại nói đến Tô Thần ở phía bên kia đang khom người dưới cây anh đào, thật lâu cũng chưa đứng thẳng được. Sắc mặt hắn đã kém tới cực điểm, vừa nhớ tới Diệp Tống liền hận không thể lập tức đem nàng hủy đi. Một kích kia của nàng thật là đủ tàn nhẫn.
Thật lâu sau, Tô Thần mới cảm thấy khá hơn một chút, hắn ngồi trên mặt đất, mặt đất phủ kín cánh hoa đào, ánh trăng cô lạnh khiến bóng dáng cũng có vẻ cô lạnh. Thi thoảng có cánh hoa bay vào trong nước tạo nên một gợn lóng li ti rồi lập tức biến mất. Hắn ngồi suy nghĩ hồi lâu, chờ phục hồi lại tinh thần mới phát hiện trong đầu đều là hình ảnh Diệp Tống, lúc ấy chỉ muốn trừng phạt nàng nhưng khi nếm thử vị ngọt đôi môi nàng lại không thể dừng lại được.
Thì ra trong nội tâm đã luôn tồn tại khát vọng như vậy. Hắn có chút ghét loại cảm giác không thể không chế này.
Dục vọng vừa áp chế xuống dường như lại muốn bùng lên.
Tô Thần buồn bực cởi quần áo ướt, dứt khoát xuống nước.
Ở Phương Phi uyển, sau khi Linh Nguyệt hầu hạ Nam Xu rửa mặt chải đầu cũng lui xuống ngủ. Nam Xu thân thể yếu đuối, cho nên dù chưa tới lúc lạnh nhất của mùa đông, trong phòng mỗi góc đều đã đốt lò sưởi. Bếp lò được thả hương liệu Nam Xu quen dùng, toàn bộ phòng tỏa hương thơm ấm áp.
Trong ánh đèn mờ nhạt, Nam Xu đã tẩy trang sạch sẽ, tóc dài đến eo chỉ mặc một thân áo lụa mỏng, dáng người như ẩn như hiện. Nàng đứng đối diện với gương đồng, chậm rãi cởi áo lộ ra eo nhỏ, hơi nghiêng người nhìn. May mắn trong khoảng thời gian này Tô Thần đều bận công vụ rất ít khi tới Phương Phi uyển nghỉ đêm, thương thế ở eo đã khỏi hẳn nhưng để lại một vết sẹo. Thuốc mỡ tuy rất tốt nhưng nếu muốn hết sẹo hoàn toàn cần phải mất chút thời gian.
Cũng không biết Nam Xu suy nghĩ cái gì, đương lúc nàng kéo áo lụa đến vai đột nhiên có người xâm nhập.
Tỉnh cảnh này thật sự là hương diễm liêu nhân. Nam Xu liễm mi nhìn lại, lộ ra thẹn thùng chi sắc, chỉ thấy Tô Thần đứng ở cửa, xiêm y bị ướt một nửa, thân thể thon dài đĩnh bạt. Nam Xu nói: “Vương gia...sao lại tới đây?”
Tô Thần vào phòng hỏi lại: “Không nghĩ bổn vương tới?”
Nam Xu cũng mặc kệ mình đang ăn mặc lộ liễu thế nào liền như một đạo gió thơm lướt tới, giúp hắn cởi áo giống như một thê tử ôn nhu hiền thục. Chẳng qua khi đầu ngón tay đụng vào vạt áo lành lạnh của hắn chợt co rụt lại, nhíu mày: “Sao xiêm y của Vương gia lại ướt như vậy, bị cảm lạnh thì sao?”
Tô Thần chăm chú nhìn nàng, để nàng tùy ý giúp mình cởi áo. Nam Xu xoay người muốn đi lấy khăn lông lau mặt cho Tô Thần lại bị Tô Thần bắt lại đem nàng áp lên trên cửa. Một câu cũng không kịp nói, Tô Thần cúi đầu hôn lên môi nàng vô cùng mãnh liệt. Tình cảnh này cùng với cảnh lúc nãy ở suối nước nóng thật sự rất giống, chẳng qua Nam Xu không che ngực của mình cũng không kháng cự Tô Thần như ai kia, ngoan ngoãn phục tùng thậm chí thiên kiều bá mị đáp lại.
Tô Thần không ôm nam Xu lên giường, lập tức kéo quần áo trên người nàng xuống, Nam Xu lúc này lại không thuận theo, ngón tay ngọc nắm vạt áo thẹn thùng, lẩm bẩm: “Vương gia, tắt đèn trước được không...”
Nàng không thuận theo Tô Thần lại rất vừa lòng, không những không tắt đèn còn tiếp tục thô bạo xé y phục nàng. Nam Xu khuôn mặt ửng đỏ, mặc dù trước ngực áo lụa rộng mở, nàng vẫn gắt gao che chở eo mình. Mê loạn hết sức, Tô Thần lại lười xé áo lụa nàng, như vậy dường như càng có cảm giác hơn.
Nam Xu bị đè trên cửa, hai chân vắt lên eo Tô Thần không chịu được mà nức nở khóc. Cửa phòng kêu lên răng rắc. . Bạn đang đọc truyện tại { TRU MTRUYEN. NE T }
Lúc lên đỉnh, Tô Thần dựa lên thân hình mềm mại của Nam Xu thở hổn hển, cắn răng, không biết là mang theo hận hay vẫn là mang theo giận, bên môi tràn ra một chữ: “Tống...”
Thân mình Nam Xu cứng đờ.
Hôm sau Diệp Tống dậy sớm, thần thanh khí sảng, vui sướng đeo bạch ngọc bội lên hông mình. Mấy ngày nay thời tiết thực sáng sủa, ánh mặt trời mùa thu vàng rực rỡ. Phái Thanh nói, mùa thu đông ở Bắc Hạ rất ít khi có mưa, thời tiết này sẽ kéo dài cho đến trận tuyết đầu mùa.
Rảnh rỗi không có việc gì, Diệp Tống ăn sáng xong liền ở trong sân hoạt động gân cốt, sau đó lại cầm kéo đi tu bổ hoa cỏ trong hoa viên.
Bọn nha hoàn đều cảm thấy đây là việc nặng nhọc nên không cho nàng làm, nàng lại cảm thấy đây là việc tu thân dưỡng tính rất tốt.
Kết quả còn chưa hết buổi sáng, Tô Thần sắc mặt không tốt đi vào Bích Hoa uyển. Sáng nay lúc hắn tỉnh dậy phát hiện không thấy đồ vật quan trọng kia, suy nghĩ một lúc liền nhớ tới tình huống tối hôm qua.
Diệp Tống vẫn đang ngồi xổm cầm kéo cắt tỉa hoa, chợt nghe mấy nha hoàn đồng thanh nói: “Nô tỳ tham kiến Vương gia.” Nàng lúc này mới xoay người lại, vừa lúc thấy Tô Thần đang đứng bên ngoài. Diệp Tống cười tủm tỉm nói: “Ai da, không biết cơn gió nào thổi Vương gia tới đây.”
Ánh mắt Tô Thần từ trên mặt nàng rơi xuống bạch ngọc bội đang treo trên hông, cười lạnh một tiếng: “Bổn vương vì cái gì mà tới, trong lòng ngươi hẳn là biết rõ ràng.”
Diệp Tống suy nghĩ đáp: “Hay là ngươi muốn tới đây cùng làm vườn với ta?” Không thèm để ý đến sắc mặt u ám của Tô Thần, Diệp Tống vẫy tay với Phái Thanh, “Phái Thanh, mau đem một cây kéo tới cho Vương gia.”
Phái Thanh động tác cực mau, lấy một cây kéo nhỏ đưa tới, nén cười, vẻ mặt đứng đắn: “Vương gia mời dùng.”
Thấy Tô Thần không tiếp, Diệp Tống đứng lên, phủi mấy lá cây dính trên váy, ngón tay còn mang theo hương thơm của bùn đất, nhướng mày nghiền ngẫm nói: “Ai, ngươi nhìn ta, ta lại quên mất, Vương gia thân kiều thể quý sao có thể hạ mình làm những việc này được.”
Không đợi Phái Thanh thu hồi, Tô Thần lãnh mắt, không nghĩ tới lại tiếp nhận cây kéo mà bước vào vườn hoa nói: “Bổn vương muốn cùng Vương phi nghiên cứu nghề làm vườn, tất cả đều lui ra.”
Phái Thanh không yên tâm, vạn nhất Vương gia lại tức giận lên, trong tay cầm hung khí đâm lên người Diệp Tống thì phải làm sao bây giờ? Nàng không chịu đi nhưng các nha hoàn khác đã kéo nàng đi rồi. Kéo đến một góc, Phái Thanh khó thở nói: “Các ngươi buông ta ra, tiểu thư có nguy hiểm!”
Thu Thu dùng ánh mắt như đang nhìn bệnh nhân tâm nhần nhìn Phái Thanh: “Thôi đi, Vương gia sao có thể thương tổn Vương phi? Ngươi không phát hiện trong mắt Vương gia nồng đậm tình ý sao?”
“Tình ý? Tình ý chỗ nào?” Phái Thanh không hiểu.
Đông Đông nói toạc ra: “Vương gia bắt đầu thích Vương phi nương nương rồi.”
Phái Thanh kinh ngạc rớt cằm: “Có chuyện này?”
Xuân Xuân vỗ vai nàng: “Xem ra ngươi vẫn còn chưa xem thoại bản cho tốt.”
Tô Thần đi theo Diệp Tống cùng nhau ngồi xổm xuống, thoạt nhìn như rất hài hòa, nhàn nhã mà cùng nhau tu bổ hoa cỏ. Nhưng giọng nói của hai người lại vô cùng nghiêm túc.
Tô Thần cố gắng hạ thấp giọng nói: “Ngươi thật to gan!”
Diệp Tống vẻ mặt vô tội: “Ngươi đang nói tới cái gì?”
“Trong lòng ngươi rõ ràng.”
Diệp Tống nhổ mấy cây cỏ dài, cười nói: “Ngươi đang nói tới chuyện hôm qua? Chuyện đó không phải ta sai, là ngươi mạo phạm ta trước, ta chỉ tự vệ mà thôi.” Nàng chế nhạo liếc mắt nhìn Tô Thần một cái, “Sao nào, chắc chưa đến mức hỏng luôn rồi chứ?”
Tô Thần nhấp môi, cắt rớt một đóa hồng kiều diễm trong tay: “Ngươi có tin bổn vương dùng cây kéo khắc chết ngươi hay không.”
“Tin a, sao có thể không tin.” Diệp Tống nhún vai, rụt người lại mới nói: “Ta nhớ rõ ta với ngươi đã thỏa thuận không được vô cớ đụng chạm lẫn nhau. Nhưng thực tế ngươi lại dám mạo phạm ta, không bằng như vậy đi, ngươi đã không chịu nổi ta rồi thì đưa ta vào cung yết kiến Hoàng Thượng, ta với ngươi cùng tính rõ ràng những chuyện này. Ta cũng không chịu nổi ngươi rồi.”