Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 194: Chương 194: Tòa nhà bí mật hình tháp




Tô Mạc ngồi dậy, xoa xoa cái trán, khóe miệng mang theo tia cười, nói: “Anh cô nương.”

Anh cô nương quay đầu lại nhìn hắn, trong mắt ẩn hiện tình ý đẹp tựa như hoa đậu khấu. Nàng nghiêng đầu chỉ bình thược dược: “Ta hái nó tới cho ngươi, chúng ta có thể ngắm hoa thược dược ở chỗ này nha.”

“Nương ngươi”, Tô Mạc giật giật khóe miệng, nói, “Ngươi không nên trách bà ấy, bà ấy chỉ là muốn bảo hộ ngươi thôi.”

Anh cô nương giật mình: “Bà ta thật sự muốn giết ngươi, ngươi còn nói giúp bà ta. May mắn là ngươi không có việc gì, bằng không ta thật sự sẽ không tha thứ cho nương ta. Bà ta muốn đối xử với ta thế nào cũng được, nhưng không được phép đối phó với người bên cạnh ta. Bất quá ngươi yên tâm, nương ta đã rời khỏi Dược Vương Cốc, bà ta sẽ không thể hạ độc ngươi nữa.”

Quỷ Độc phu nhân đột nhiên tới, cũng đột nhiên đi, thật làm người ta khó hiểu.

Anh cô nương thấy vẻ mặt Tô Mạc có chút nghi hoặc, liền giải đáp: “Có lẽ bà ta chỉ định tới xem ta có an toàn hay không, muốn mang ta đi, ta lại từ chối. Chờ tới khi các ngươi rời khỏi Dược Vương Cốc, ta sẽ trở về nói chuyện với nương ta.”

Buổi chiều, Anh cô nương ngồi trước ngạch cửa, vẻ mặt thực u buồn. Nàng cũng là vô tình nhắc tới đề tài rời đi này, phát hiện tâm trạng không thể nào nâng lên được.

Diệp Tống và Tô Tĩnh tới chỗ Anh cô nương, trong tay cầm một nhánh hoa thược dược, đi qua đi lại một lúc mới dám lên tiếng: “Dược Vương Cốc đúng là một nơi tuyệt vời a, đến cả hoa thược dược dại mà cũng có thể nở đẹp như vậy. Khó trách Anh cô nương phải chạy đi hái về đặt trước cửa sổ phòng Tô Mạc.”

Diệp Tống đem đóa thược dược kia cài lên tai Anh cô nương, vẻ đẹp của nàng so với hoa còn rực rỡ hơn, liền nói: “Đây cũng không phải là mất trí nhớ, chúng ta làm sao có thể chê cười ngươi. Gặp được người ngươi thích, nên giống như Anh cô nương, anh dũng không sợ. Nếu ngươi làm được như thế thật tốt.”

Anh cô nương mặt căng hồng: “Ai nói ta thích hắn...”

Diệp Tống vắt tay lên trán, nhìn về phía tòa nhà hình tháp phía xa nói: “Thừa dịp hôm nay thời tiết tốt như thế này, chúng ta đi dạo một chút đi.”

“Đi dạo ở đâu?” Anh cô nương hỏi, nhìn theo hướng ánh mắt Diệp Tống, mặt lộ vẻ vui sướng, “Ai nha, sao ta có thể quên chuyện quan trọng đấy chứ! Không phải nếu ta đưa các ngươi vào đây các ngươi sẽ giúp ta mở khóa sao, đi a đi a, bây giờ chúng ta đi luôn đi!”

Tô Tĩnh cười nói: “Vừa mới rồi không phải ngươi còn đang rầu rĩ không vui sao, nhắc tới chuyện đi trộm bảo bối nhà mình, liền cao hứng như vậy à?”

Anh cô nương bĩu môi phản bác: “Cái gì gọi là trộm bảo bối nhà mình, đồ của lão nhân chết tiệt không phải sớm hay muộn cũng là của ta sao!” Đi được nửa đường, nàng vẫn không nhịn được hỏi, “Có phải chờ chân của Diệp Thanh cô nương khỏi, các ngươi sẽ rời đi đúng không?”

Tô Tĩnh cười tủm tỉm nói: “Nếu có thể rời đi sớm hơn một chút thì tốt, bất quá, nếu ngươi thích, ta có thể để Tô Mạc lưu lại.”

“Ai muốn hắn lưu lại!” Anh cô nương chạy ra đằng trước, rồi ngừng lại, quay đầu chờ mong nhìn Tô Tĩnh, “Lời ngươi nói là thật sao?”

Tô Tĩnh nhướng mày, hỏi: “Hoặc là, ngươi cũng có thể theo chúng ta tới kinh thành.”

Đôi mắt Anh cô nương bừng sáng lên: “Kinh thành? Ta còn chưa từng đi tới nơi nào xa như vậy!”

Lúc này Diệp Tống liền thay đổi đề tài mở miệng nói: “Nương ngươi, là người Nam Thiến à?”

“Đúng vậy”, Anh cô nương đáp, “Chẳng qua ta với nương ta lớn lên ở đây nên cũng coi như là con dân Bắc Tống, vì vậy ta mới không nhắc tới.”

“Bà ta rất ít ở nhà sao? Ngươi có biết ngày thường bà ta thường đi đâu không?”

Anh cô nương có chút sầu muộn, đáp: “Không biết, bà ấy làm cái gì cũng chưa từng cho ta biết.”

Diệp Tống không hỏi nữa.

Thực mau nhóm người đã tới tòa nhà hình tháp, đường vào chứa đầy cơ quan. Cơ quan ở Dược Vương Cốc đương nhiên không phải đao kiếm, mà đa số đều dùng dược. Nếu cứ mạo muội xông vào rất dễ trúng độc mất mạng. May mắn Anh cô nương am hiểu sâu việc này, mỗi cơ quan đều thu phục nhẹ nhàng.

Diệp Tống không nhịn được hỏi: “Liệu Quỷ Y có biết ngươi sẽ phá hoại cơ quan của hắn không?”

“Đương nhiên là không rồi”, Anh cô nương làm vẻ mặt tinh quái, “Ở chỗ này ta chưa bao giờ dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu như bị lão nhân phát hiện chắc chắn sẽ đổi cơ quan mới, ai ngờ cơ quan này ta chỉ mất hai năm đã hoàn toàn nắm rõ! Bên trong nhất định có bảo bối khó lường nên hắn mới không cẩn thận như vậy.”

Cuối cùng cũng tới tòa nhà hình tháp, ánh mặt trời phản chiếu khiến cho tòa tháp tỏa sáng chói lóa, trông vô cùng tuyệt đẹp. Chỉ là trên cửa tòa tháp có một cái khóa sắt khổng lồ, nó không chỉ đơn giản là một cái khóa bình thường, mà là một tổ hợp khóa, tổng cộng có bảy lỗ khóa, xem ra nếu muốn mở khóa này cần phải có tới bảy chìa khóa.

Tô Tĩnh nhìn qua nhìn lại ổ khóa kia, tấm tắc nói: “Quỷ Y hẳn là quen biết không ít thợ khóa tài ba mới có thể chế tạo được loại khóa này.”

Anh cô nương liền nói: “Có rất nhiều người tới yêu cầu lão nhân chữa trị, lão đều sẽ yêu cầu một thứ để hồi báo, nếu lão cảm thấy không đáng, lão sẽ không chữa cho bọn họ. Khóa này, chính là một trong những thứ mà bệnh nhân báo đáp lão.”

Tô Tĩnh nhìn một lúc lâu, tổng kết nói: “Ta không mở được.” Hắn cười liếc Diệp Tống, “Ngươi có thể không?”

Lực chú ý của Diệp Tống không dừng ở trên ổ khóa kia, mà là ở cánh cửa chính, nàng nói: “Hà tất phải phiền toái như vậy, muốn đi vào, chỉ cần đạp đổ cửa này là được, không phải sao?”

Tô Tĩnh và Anh cô nương hai mắt nhìn nhau – quả nhiên đủ đơn giản, đủ thô bạo.

Sau đó Anh cô nương liền vỗ trán: “Ai nha, sao ta có thể không nghĩ tới!” Ngừng một lúc nàng lại nói tiếp, “Nhưng mà...Nếu như vậy, không phải sẽ bị lão nhân phát hiện sao.”

Diệp Tống đẩy đẩy Tô Tĩnh: “Cái này hắn rất thông thạo.”

Anh cô nương nhìn xuyên qua khe cửa, chỉ mơ hồ cảm thấy bên trong trống trải, thi thoảng có vài tia sáng mặt trời không biết từ đâu chui vào, nàng thấy rõ trên mặt đất trải một tầng bụi dày, tựa như thật lâu rồi không có ai ra vào. Nàng ném một viên độc hoàn không rõ là gì đi vào, lúc viên kia tiếp xúc với ánh mặt trời, lập tức nổ thành một làn khói nhẹ, nàng nói: “Trước tiên ta cần phải giải độc trước, vạn nhất bên trong có độc gì còn tránh được.”

Chờ khói nhẹ hoàn toàn tan hết, Diệp Tống cùng Anh cô nương lùi ra phía sau, nhường sân khấu cho Tô Tĩnh. Hắn bất đắc dĩ nhìn Diệp Tống, nói: “Hay là cứ theo chủ ý của ngươi xem.” Nói xong hai tay hắn nắm lấy cánh cửa, ngưng mi nhẹ nhàng động, cửa gỗ phát ra âm thanh nhè nhẹ.

Tô Tĩnh di di cánh cửa, cánh cửa liền buông lỏng.

Anh cô nương há to miệng, nàng cũng không thấy Tô Tĩnh đã làm như thế nào, cửa gỗ kia cứ như thế mà bị bung ra. Nàng đối Tô Tĩnh giơ ngón cái lên, tán thưởng nói: “May mắn là ta không trêu ngươi quá mức, bằng không chết như thế nào cũng không biết.”

Tô Tĩnh nhấc cửa di chuyển sang một bên, Anh cô nương cẩn thận đi vào, theo sau là Diệp Tống, Tô Tĩnh đi cuối cùng, lại di chuyển cửa về chỗ cũ, từ xa nhìn vào căn bản không thể phát hiện cánh cửa này xảy ra vấn đề gì.

Bước vào một cái đại điện, trong đại điện trống trải mang lại cảm giác lạnh căm. Giương mắt nhìn lên là từng tầng tháp nối tiếp nhau, có cầu thang xoắn nối lên trên.

Anh cô nương vô cùng cao hứng, cùng hai người đi lên cầu thang, trong miệng liên tục lải nhải: “Trên này không biết sẽ có tuyệt trân bảo bối gì...Hắn cứu nhiều người như vậy, khẳng định thù lao đều để ở đây...”

Diệp Tống và Tô Tĩnh theo sau lên lầu.

Cầu thang được làm bằng gỗ, khi giẫm chân lên rung nhè nhẹ, chắc do đã cũ quá rồi. Lên lầu hai, Anh cô nương gấp không chờ nổi dạo hết phòng này đến phòng khác, kết quả khi ra có chút thất vọng nói: “Sao chỗ nào cũng toàn gỗ là gỗ hết vậy, bên trong cái gì cũng không có.”

Vì thế ba người lại tiếp tục hướng lên trên. Tại mỗi tầng lầu Anh cô nương đều hưng phấn đi vào từng phòng, nhưng lúc ra lại tràn đầy mất mát. Trong mỗi căn phòng nhỏ chỉ có mấy cái đầu gỗ, hoặc là ngay cả đầu gỗ cũng không có.

Không biết đã lên tới tầng thứ năm hay thứ sáu, sắp thấy đỉnh. Anh cô nương không thu hoạch được cái gì, tức giận đá chân vào quả cầu gỗ dưới chân. Quả cầu gỗ lăn tới chân Diệp Tống, da đầu Diệp Tống bất giác tê rần.

Diệp Tống ngẩng đầu, mặt vô biểu tình nhìn Anh cô nưởng, nói: “Ngươi chắc chắn thứ ngươi đá là đầu gỗ mà không phải đầu người chứ?”

Anh cô nương khanh khách che miệng cười: “Biết ngay là các ngươi đi nhiều sẽ hoa mắt mà. Cái này không phải đầu người a, chỉ là đầu gỗ thôi, bất quá hình khắc trên mặt quả thật rất giống.” Nói xong nàng liền nhặt đầu gỗ đưa cho Diệp Tống, “Không tin ngươi sờ thử xem, thật sự chỉ là đầu gỗ thôi.”

Diệp Tống không duỗi tay tiếp, ai ngờ ngay sau đó, trên hai hốc mắt đầu gỗ kia đột nhiên tràn ra một dòng chất lỏng màu xanh lục, phun thẳng lên cổ áo và vạt áo Anh cô nương. Anh cô nương sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng ném xuống, đầu gỗ liền ục ục lăn xa. May mắn chất lỏng kia không phải độc gì nên không gây thương tổn cho Anh cô nương, nàng dùng sức xoa xoa cánh tay, lau cằm cổ, ác hàn nói: “Sao đến cả rối gỗ cũng có loại ghê tởm như vậy, tưởng đâu là óc người chứ! A, thật xúi quẩy!”

Tô Tĩnh cùng Diệp Tống nhìn nhau, sau đó đi về phía căn phòng nhỏ nhìn nhìn, chỉ thấy phía trước có một thân mình rối gỗ đang treo trên vách tường, chẳng qua không có đầu nên thoạt nhìn rất ghê rợn. Diệp Tống nói: “Ta đột nhiên nhớ tới dược nhân bị Quỷ Độc phu nhân giết ngoài cửa cốc.”

Tô Tĩnh ngẩn người.

Lúc dược nhân kia chết, hai người tận mắt nhìn thấy. Xung quanh dây đằng sinh trưởng tốt, giống như muốn hút khô dược nhân. Sau đó dược nhân liền biến thành một thân gỗ khô khốc.

Lúc Anh cô nương còn đang lúng túng, đột nhiên ba người cảm nhận được trong không khí có rung động rất nhỏ, tro bụi dưới tia nắng mặt trời bay lả tả. Động tĩnh kia dường như được truyền đến từ đỉnh tháp. Tô Tĩnh vẻ mặt nghiêm lại, nói: “Khả năng cha ngươi không cho ngươi tiến vào đây là chính xác, vì nơi này đích xác không có tuyệt thế trân bảo gì cả. Mau đi xuống.”

Anh cô nương vẫn đứng nguyên không di chuyển, chỉ lên đỉnh đầu: “Còn chưa tới tầng cao nhất đâu.”

“Cần phải xuống ngay lập tức.” Tô Tĩnh ngắt lời. Ngay sau đó ở phía trên phát ra tiếng xích sắt, Tô Tĩnh kéo lấy eo Anh cô nương, một tay kia dắt Diệp Tống, chạy như bay xuống lầu.

Cầu thang gỗ kia nào có thể chịu được lực mạnh như thế, ba người vừa đáp xuống đất liền đổ sập xuống.

Anh cô nương ngửa đầu nhìn lên đỉnh tháp, chỉ thấy ẩn ẩn có xiềng xích đảo qua, nàng không nhìn rõ lắm, tựa như có bóng người, liền cả kinh kêu lên: “Trên lầu có người!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.