Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Chương 42: Chương 42: Trại nuôi ngựa




Thời tiết cuối thu mát mẻ, không còn dư lại cái nóng của mùa hè nữa, Tô Thần có nhiều thời gian rảnh rỗi. Mỗi năm vào lúc này, Ninh Vương phủ đều chuẩn bị một sự kiện – thu săn. Đây là thói quen Tô Thần tích lũy hàng năm, năm nay cũng không ngoại lệ. Quản gia vương phủ đã sớm đưa danh sách cho Tô Thần chỉ định mang người nào cũng đi thu săn.

Đây là năm đầu tiên Nam Xu gả vào Ninh Vương phủ, Tô Thần lại sủng ái nàng như vậy, đương nhiên sẽ muốn đưa nàng đi theo, cũng để thưởng thức sắc thu. Nếu thiếp thất đều đi mà Vương phi là chính thất lại không đi tựa hồ không hay lắm, cho nên quản gia cả gan dò hỏi Tô Thần, Tô Thần thuận miệng nói: “Nàng ta đi làm gì?” Ý tứ chính là không mang nàng theo, tránh ảnh hướng hắn cùng Nam Xu nói chuyện yêu đương a.

Diệp Tống đã biết chuyện này cũng có vài phần hứng thú. Nàng không có quá nhiều kiến thức về việc săn thú ở cổ đại, hô hô hô bắn tên gì đó vô cùng soái a, không đi thì thật đáng tiếc.

Chẳng lẽ Tô Thần nói không cho nàng đi, nàng liền không đi? Nàng muốn đi chỗ nào, Tô Thần lại không quản được, hai người không liên quan nhau a.

Có quyết định này, Diệp Tống xuất hiện ở trại nuôi ngựa của Ninh Vương phủ, làm người chăm sóc ngựa thụ sủng nhược kinh. Hôm nay Diệp Tống búi tóc dài, tuy không vận nam trang, nhưng quần áo đơn giản mà phóng khoáng, váy dài mềm mại thường ngày đổi thành một thân quần áo cưỡi ngựa, cổ tay áo buộc chặt, quần dài giày bó, thập phần anh tư táp sảng.

Nàng cùng Phái Thanh đi dạo quanh trại nuôi ngựa, sau đó phân bó người chăn ngựa nói: “Đi dắt cho bổn vương phi một con ngựa dễ bảo.”

Người chăn ngựa không dám chậm trễ, chạy nhanh đi dắt ngựa. Thấy Vương phi muốn lên ngựa, người chăn ngựa liền nơm nớp lo sợ nói: “Vương phi nương nương trăm triệu lần không nên cưỡi ngựa, nơi này ngựa còn hoang dã nhiều, lại cao như vậy, sợ là sẽ khó khống chế, nếu là nương nương...nương nương ngã xuống...”

Diệp Tống nhàn nhạt nói: “Không cần khẩn trương, nếu ta ngã xuống là do ta, bổn vương phi cũng không phải người không biết đạo lý.” Nói xong chân đạp bàn đạp, chuẩn bị xoay người lên ngựa.

Cảnh tượng lên ngựa này, nàng đã xem quá nhiều trên TV, thực tiêu sái, thực lợi sảng. Chính là con mẹ nó xem và thực tế là hai chuyện hoàn toàn khác nhau a, nàng nỗ lực nửa ngày cũng chưa lên được ngựa, cứ lên lên xuống xuống tựa như đang cào ngứa con ngựa, khiến con ngựa không kiên nhẫn bắt đầu dậm chân thở phì phì.

Người chăn ngựa sợ nàng xảy ra chuyện, liên tục ở bên cạnh khuyên nhủ: “Vương phi nương nương, nô tài thấy hay là bỏ đi...Nương nương nếu muốn đi ra ngoài thì ngồi xe ngựa cũng được a...”

Diệp Tống phẫn nộ mắng: “Hỗn trướng, lão tử đường đường là người tướng quân phủ, chẳng lẽ còn không cưỡi được một con ngựa! Điều này truyền ra không phải khiến người khác chê cười sao!”

Nhóm người chăn ngựa bị mắng đến ung đầu ung não, Phái Thanh lại rất bình tĩnh, cùng người chăn ngựa nói đạo lý: “Vương phi nương nương một khi đã quyết định làm gì, các ngươi ngoại trừ ở bên ngoài cổ vũ, thì không thể làm gì khác.

Nhóm người chăn ngựa liên tục gật đầu tỏ vẻ như đã hiểu.

Diệp Tống khôi phục lại vẻ mặt ôn hòa, nói: “Lấy một cái ghế tới đây cho bổn vương phi.”

Người chăn ngựa vội vàng chuyển đến một chiếc ghế cao, Diệp Tống vuốt ve con ngựa, sau đó trèo lên trên ghế rồi bò lên lưng ngựa, rốt cuộc thành công lên ngựa. Kế tiếp lại sinh ra một vấn đề, lên ngựa là lên ngựa, nhưng con ngựa này lại kiêu ngạo, không thèm nghe lời Diệp Tống, nàng thúc giục thế nào nó cũng không chịu đi một bước.

Thì ra muốn cưỡi được ngựa vẫn cần phải có học vấn.

Diệp Tống ngồi trên lưng ngựa một lúc lâu, biến hóa đủ kiểu dáng ngồi, vẫn không thể lay động con ngựa, nhưng cũng giúp nàng tìm được tư thế ngồi thoải mái nhất. Sau đó nàng phân phó người chăn ngựa nói: “Mang tới cho bổn vương phi mấy ngọn cỏ để ta dụ nó thử xem.”

Người chăn ngựa vội mang tới vài nhánh cỏ, cho con ngựa ăn mấy nhánh, con ngựa được ăn bắt đầu hứng khởi, người chăn ngựa đưa cỏ ra xa một chút, con ngựa cũng đi theo để ăn. Cứ như thế, người chăn ngựa cầm cỏ ở phía trước dụ dỗ, con ngựa rốt cuộc cũng chịu đi lại, đi được một vòng người chăn ngựa cũng mệt đến mồ hôi ướt đẫm, cuối cùng dụ đến khi Vương phi nương nương tận hứng mới về.

Ngày hôm sau, trong lúc chờ xuất phát, Diệp Tống lại đến trại nuôi ngựa. Dựa theo biện pháp hôm qua, dẫm lên ghế rồi leo lên ngựa, sau đó người chăn ngựa lại lấy cỏ dụ dỗ. Nhưng được một lúc, nàng lại cảm thấy chưa đủ kích thích, huống hồ thu săn sắp tới, với tiến độ như vậy thì đến bao giờ nàng mới có thể cưỡi được ngựa.

Diệp Tống ngồi trên lưng ngựa nghĩ cách, lúc này bên ngoài trại nuôi ngựa có tiếng vó ngựa đang phi tới bên này. Diệp Tống thấy liền hâm mộ không thôi.

“Họ....” người cưỡi ngựa kéo dây cương, chân trước con ngựa giơ lên, hí vang một tiếng, sau đó mới ngừng lại.

Đợi cho cát bụi tan đi, Diệp Tống tập trung nhìn vào, thì ra là Tô tiện nhân.

Tô tiện nhân anh tuấn tiêu sái ngồi trên lưng ngựa, cũng là một thân kính trang, vai rộng eo thon, dáng người phác họa mà gãi đúng chỗ ngứa. Hắn hơi nghiêng người, một tay giữ dây cương, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tống không rõ hỉ nộ, nói: “Ngươi tới nơi này làm gì?”

Diệp Tống liếc hắn một cái liền xem như không thấy, chuyên tâm nghĩ cách làm thế nào mới có thể khiến con ngựa nghe lời để chạy trốn cho nhanh, thuận miệng nói: “Đôi mắt ngươi để làm cảnh nên không thấy ta dang làm gì à?”

Tô Thần cứng lại, hiển nhiên cũng đã quen với khách nói chuyện không chút lưu tình của Diệp Tống, không như lúc trước mỗi khi nghe đều nổi nộ khí, hắn bĩnh tình cưỡi ngựa đến bên người nàng, đánh giá trên dưới nàng một chút mới cất cao giọng hỏi: “Ngươi muốn học cưỡi ngựa?”

Diệp Tống híp mắt, sau đó lại cười, nghiêng đầu nhìn Tô Thần nói: “Đúng thế a, ta còn muốn đi săn thú, nếu Vương gia tới, không biết có thể thỉnh giáo một chút không?”

“Ngươi muốn đi săn thú?” Tô Thần nhíu mày, “Bổn vương có nói sẽ mang ngươi đi sao?”

Diệp Tống không nhanh không chậm nói: “Ta có nói để ngươi dẫn ta đi sao? Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta.

Tô Thần nghe vậy càng thêm khó chịu. Hắn thiếu chút nữa đã quên, nữ nhân này muốn đi đâu chỉ cần không làm mất mặt Ninh Vương phủ đều được. Vậy thà mang nàng đi theo còn hơn, ít nhất nàng làm gì cũng đều nằm trong tầm mắt của mình, nếu để nàng tự ý đi sau lưng, ai biết nàng sẽ lại làm ra chuyện gì.

Tô Thần trầm mặt xuống nói: “Ngươi không thể an phận làm Ninh Vương phi ở trong phủ được sao?”

Diệp Tống lười biếng cười một cái, nói: “Ngươi tha cho ta đi, an phận làm Ninh Vương phi hẳn là thích hợp với Nam Xu hơn, ngươi không muốn nàng ta đau lòng thì ngày mai mang ta tiến cung, ta sẽ xin Hoàng Thượng hòa li luôn.”

Diệp Tống biết điều như vậy làm Tô Thần dễ chịu không ít, chỉ cần nàng không quấy rầy hắn cùng Nam Xu sinh hoạt, hết thảy đều dễ thương lượng. Nhưng không hiểu sao trong nội tâm hắn lại nảy ra một tia cảm xúc phức tạp, hắn không nói rõ được là gì.

Tô Thần dừng một chút, nhàn nhạt nói: “Gia quyến nhà quan chỉ có thể vào khi cung yến, bình thường Hoàng Thượng không có chỉ thì không được vào cung.”

Đến phiên Diệp Tống nhíu mày, nói: “Trong cung có yến, Hoàng Thượng có chiếu, là khi nào?”

“Sinh thần Hoàng Thượng hoặc tết nguyên tiêu.”

Nguyên tiêu còn phải chờ non nửa năm nữa, Diệp Tống cảm thấy thời gian kia thực dài, vì thế còn muốn hỏi sinh thần Hoàng Thượng là khi nào, nàng xuyên tới nơi này lâu như vậy còn chưa từng nghe nói qua sinh thần Hoàng Thượng, hẳn là chưa tới đi. Tô Thần không nghĩ sẽ cùng nàng nói những chuyện này, liền đánh gãy lời nàng nói: “Không phải muốn học cưỡi ngựa sao?”

Diệp Tống phục hồi tinh thần, ý cười dạt dào: “Đúng vậy, suýt nữa đã quên mất chính sự, Vương gia muốn dạy ta như thế nào?”

Tô Thần cười lạnh một tiếng: “Chỉ bằng việc lấy cỏ ra phía trước dụ mà ngươi cũng muốn đi săn thú?” Hắn nhìn khuôn mặt Diệp Tống dưới ánh nắng càng thêm trắng hồng, “Bổn vương có thể dạy cho ngươi, nhưng có điều kiện.”

Diệp Tống hào phóng nói: “Cứ nói đừng ngại.”

“Không được đi săn thú.”

Diệp Tống xuy một chút, không khách khí nói: “Ta đây học cưỡi ngựa để đi chợ a!” Sóng mắt chợt chuyển lại cười nói: “Ngươi không dạy thì thôi, vừa hay hai ngày nay ta cảm thấy có chút tịch mịch, bỗng nhiên nhớ tới đã lâu rồi không về nhà mẹ đẻ?” Nhà mẹ đẻ của nàng chính là phủ tướng quân, sao lại không có trại nuôi ngựa được. Đương nhiên không thiếu người dạy nàng. Nàng nói sao liền làm như vậy, Diệp Tống lập tức kêu Phái Thanh đang ở bên cạnh, “Trở về thu thập một chút, về nhà mẹ đẻ chơi mấy ngày.”

Bắc Hạ có quy củ, gả phu từ phu, ngày nghỉ có thể về nhà mẹ đẻ thăm viếng, nhưng ngày thường nếu muốn về nhà mẹ đẻ phải có phu quân cùng đi, nếu không người ta sẽ cho rằng nữ tử ở nhà chồng bị ủy khuất, không được sủng ái.

Tuy chuyện Diệp Tống không được sủng ái cả thượng kinh này ai cũng biết, nhưng mặt mũi vẫn phải để ý, Ninh Vương cũng không thể đánh vào mặt tướng quân phủ.

Người chăn ngựa đưa ghế đến để Diệp Tống xuống ngựa, lúc này Tô Thần bỗng nhiên nói: “Cưỡi ngựa cần phải làm ngựa hiểu được tâm ý của mình, muốn để ngựa đi theo ý mình phải cầm dây cương khống chế phương hướng, hai chân kẹp vào bụng ngựa.

Diệp Tống vừa nghe, câu môi cười, không vội đi xuống nhìn Tô Thần làm mẫu, chính mình làm theo. Mới đầu con ngựa không tình nguyện, nhưng khi nàng kẹp chân vào bụng ngựa, con ngựa cũng đi được vài bước. Nàng cố gắng điều chỉnh dây cương dẫn ngựa đi theo ý mình, cười rộ lên rất xinh đẹp, Tô Thần để ý mới thấy rằng, ngày thường khi nàng cười với mình đều híp mắt cười, còn lúc này đây là cong con mắt cười.

Diệp Tống hỏi: “Làm sao để nó chạy đi?”

Tô Thần không có cách nào bỏ qua bộ dáng tươi cười kia, thuận miệng đáp: “Kẹp chặt bụng ngựa, quất roi nhẹ vào người nó.”

Diệp Tống cho ngựa đi gần lại với lấy roi ngựa trên tay Tô Thần, nói: “Ngươi cho ta mượn dùng một chút.” Tô Thần thuận tay liền cho nàng mượn dùng, kết quả Diệp Tống một lòng muốn cho ngựa chạy đi hoàn toàn không lường được hậu quả, con ngựa lập tức hí lên chạy như điên về phía trước, người bên cạnh thấy vậy liền sợ hãi, Phái Thanh hét to. Chờ đến khi Tô Thần phản ứng lại, Diệp Tống đã cách rất xa, hắn chửi tục một câu, sau đó phi ngựa đuổi theo.

Diệp Tống vừa mới học mà lại chạy với tốc độ nhanh như vậy, nếu bị ngã từ trên lưng ngựa xuống khả năng cao sẽ thành tàn phế.

Diệp Tống ghé vào trên lưng ngựa, liền quất thêm hai roi, ngửa đầu đón gió thỏi, phía trước tầm nhìn vô hạn trống trải, nàng cảm thấy vô cùng kích thích. Ước chừng dư vị hai roi kia thật lâu không tiêu tan, con người chạy càng lúc càng nhanh, quả thực...quả thực so với ngồi xe buýt còn nhanh hơn..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.