Diệp Tống cuối cùng cũng có thể đi hành tẩu, nếu tiếp tục ở Bích Hoa uyển nàng sẽ buồn chán mà chết mất. Nghe bốn tỷ muội Xuân, Hạ, Thu, Đông nói, đông uyển ở vương phủ cách đấy không xa có một mảnh hồ rất đẹp, cảnh sắc tựa thiên tiên.
Diệp Tống nghĩ thầm, vương phủ này nàng tốt xấu gì cũng đi dạo rất nhiều rồi, không nghĩ tới lại chưa từng đi qua chỗ mà các nàng kể, vương phủ quả nhiên là rộng đến biến thái. Nàng lập tức quyết định, mang Phái Thanh đi du hồ.
Từ Bích Hoa uyển đến đông uyển hồ, trên đường đi hỏi hai nha hoàn, đi suốt nửa canh giờ mới tới. Nhìn mặt hồ trong suốt, bóng liễu rủ khắp nơi, trong hồ hoa sen đua nhau đâm chồi nảy nụ, tức khắc mệt mỏi do ban nãy phải đi lâu liền tan biến hết.
Diệp Tống hít sâu hai cái, cảm thụ không khí trong lành xung quanh, bỗng nhiên có tiếng đàn lượn lờ vờn qua tai. Nàng nghiêng đầu hỏi Phái Thanh: “Còn có người khác tới du hồ?”
Phái Thanh tỏ vẻ không biết.
Một chủ một tớ liền theo tiếng đàn đi qua, gạt cành liễu trước mắt nhìn lên, chỉ thấy bên kia bóng cây đặt một cái cầm trên bàn dài, bên cạnh đốt lư hương, một nữ tử ngồi ngay ngắn trước cầm, bàn tay trắng như ngọc đang gảy đàn, vô cùng êm tai. Nàng ngồi đối diện mặt hồ, phía là sau phồn hoa cẩm thốc, cảnh sắc tuyệt đẹp.
Diệp Tống híp mắt nghe trong chốc lát, Phái Thanh nhận ra người tới, chỉ vào nữ tử váy hồng nhạt đang đánh đàn nói: “Ai nha, kia không phải Nam thị sao?”
Người kia cách còn hơi xa nên không rõ hình dáng trông như thế nào, Diệp Tống nhìn một lúc liền cảm thấy cũng có chút giống: “Xa như vậy mà muội cũng nhận ra được?”
Phái Thanh thổn thức: “Có đôi khi muội nhận người không qua mặt mà qua khí chất.”
“Nàng ta có khí chất gì mà muội nhận ra?”
Phái Thanh: “Tao khí, theo gió bay xa hơn mười dặm”
Diệp Tống: “Tài ăn nói của muội tiến bộ cũng thực nhanh a.”
Linh Nguyệt bên người Nam Xu tương đối tinh mắt, nghiêng đầu liền thấy dưới cây liễu bên kia có hai bóng người lén lút. Nàng đi tới vài bước, thấy rõ là Diệp Tống cùng Phái Thanh, trên mặt mang theo chế nhạo mà khinh thường cười, phúc lễ qua loa với Diệp Tống, giương giọng nói: “Này không phải Vương phi nương nương cùng Phái Thanh tỷ tỷ sao, hai người cũng tới thưởng hồ? Phu nhân nhà chúng ta đang ở bên kia đánh đàn, Vương phi nương nương cùng Phái Thanh tỷ tỷ nếu cảm thấy dễ nghe, chi bằng lại gần đây, nô tỳ dâng trà để hai người thưởng thức, tránh phải đứng dưới tàng cây khổ sở như vậy.”
Phái Thanh cười lạnh một tiếng, nói: “Ta đang nói không biết người phương nào đánh đàn làm nhiễu nhã hứng thưởng hồ của Vương phi nương nương, hóa ra là Nam phu nhân a. Vương phi nương nương lúc còn ở tướng phủ, được nhạc sư số một số hai thượng kinh dạy cầm, không phải tiếng đàn nào đều có thể lọt vào lỗ tai Vương phi nương nương.”
“Ngươi!” Linh Nguyệt bị nghẹn, nhất thời không tìm được lời gì để phản bác.
Diệp Tống liếc mắt đánh giá Linh Nguyệt trên dưới một cái, ánh mắt này của nàng hẳn là chính bản thân còn chưa nhận ra có gì không tốt, nhưng thực sự giống như đang nhìn một con khỉ nhảy nhót vậy. Đối Phái Thanh nói: “Trước mặt người khác, muội khiêm tốn một chút.”
Phái Thanh cúi đầu: “Nô tỳ biết sai rồi.”
Lúc này tiếng đàn đột nhiên im bặt. Nam Xu đứng dậy, chậm rãi đi tới, thuận miệng hỏi: “Linh Nguyệt, là ai tới vậy?”
Linh Nguyệt lùi lại, Diệp Tống cùng Phái Thanh chậm rãi đi ra từ phía sau cây liễu. Nam Xu sửng sốt, ngay sau đó mặt giãn ra cười nói: “Nguyên lai là tỷ tỷ, sao tỷ tỷ lại tới đây?”
Diệp Tống nhìn cảnh sắc hồ quang, nói: “Ta bệnh nặng mới khỏi, muốn đi ra ngoài dạo một chút. Lại nghe nói ở đông uyển cảnh sắc tuyệt mỹ, liền tới đây nhìn, không nghĩ tới cảnh sắc mỹ, nhìn tới muội muội lại càng mỹ hơn, đánh ra khúc đàn cũng làm lòng người thổn thức.”
Nam Xu hổ thẹn nói: “Khiến tỷ tỷ chê cười rồi, tỷ tỷ mời qua bên này ngồi.” Diệp Tống liền đi qua, tùy tiện ngồi xuống, Nam Xu gảy gảy dây dàn, lại nói: “Ta chẳng qua chỉ học được một ít tài nghệ mà thôi, còn chưa nắm được cái tinh túy của cầm, nào có thể so được với tỷ tỷ. Ta vừa mới nghe Phái Thanh nói, sư phụ dạy nhạc cho tỷ tỷ chính là nhạc sư số một số hai thương kinh.”
Diệp Tống đạm đạm cười, nói: “Phái Thanh nói bừa thôi. Muội muội tài nghệ cao như vậy, chẳng qua đang khiêm tốn đi. Nếu chỉ là nắm được chút da lông thì lúc trước đã không thể vì một vũ khúc mà câu mất tâm Vương gia được, thực sự là lợi hại, tỷ tỷ tự thấy không bằng.”
Nam Xu cứng đờ, sắc mặt có chút trắng, mặt lộ vẻ u sầu: “Nguyên lai tỷ tỷ cũng để ý ta xuất thân thanh lâu sao. Tuy ta xuất thân hèn mọn, nhưng thể xác và tinh thần đều trong sạch, bị bán vào thanh lâu may mắn gặp được Vương gia. Ta biết vì xuất thân của ta mà Vương gia bị người đời lên án, nhưng ta ngoại trừ việc có thể dùng tâm hồi báo Vương gia, cũng không biết phải hồi báo người thế nào nữa...”
Diệp Tống thầm nghĩ, nàng ta nói như vậy, nếu Tô tiện nhân nghe được chỉ sợ sẽ cảm động đến không kìm được mà ôm mỹ nhân đóng cửa nói chuyện vân phiên vũ phúc đi. Nàng giương mắt nhìn xung quanh một chút, vẫn chưa phát hiện bóng dáng Tô Thần, vì thế nhiệm vụ an ủi mỹ nhân đang hoa lê vũ đái kia liền dừng trên người nàng.
Diệp Tống đỡ vai Nam Xu, lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, mười phần mười mà khoan dung hào phóng nói: “Ai nha, muội muội sao mới nói có chút đã khóc thành như vậy, tỷ tỷ đương nhiên sẽ không ghét bỏ ngươi. Lui một vạn bước nói, muội muội cùng Vương gia là thật tâm yêu nhau, dù cho cả thiên hạ có ghét bỏ muội, Vương gia cũng sẽ không ghét bỏ, cái gọi là đầu bạc không muốn xa nhau, không phải chỉ là như thế thôi sao, muội muội nên vui vẻ mới đúng.”
Phái Thanh ở một bên, cúi đầu che miệng cười. Tiểu thư nhà nàng quả là siêu mà, có thể nói mấy lời buồn nôn như vậy, trong lòng không khỏi yên lặng vì tiểu thư mà vỗ tay 32 cái.
Nam Xu ngừng một chút, nén nước mắt, nhưng sắc mặt vẫn không được hòa hoãn. Linh Nguyệt ở một bên tuy tức giận cũng phải cố gắng chịu đựng, nàng cảm thấy Vương phi nương nương nói như vậy, thoạt nhìn là lời hay, nhưng ngẫm kĩ sẽ thấy là đang châm biếm.