“Dạ.” Linh Nguyệt lĩnh mệnh đi xuống.
Nếu là chuyện riêng tư, Phái Thanh cũng không tiện lưu lại, Diệp Tống xua tay để nàng đi theo tới phòng bếp.
Linh Nguyệt cùng Phái Thanh một trước một sau rời đi, hai người vốn bất hòa nên một câu cũng không nói. Tới phòng bếp, nha hoàn đang hỗ trợ trông lửa nồi canh. Phái Thanh tiến lên chuẩn bị bát múc ra cho Diệp Tống lại bị Linh Nguyệt ngăn cản.
Phái Thanh cho nàng ta sắc mặt không tốt: “Ngươi cản ta làm gì?”
“Làm gì?” Linh Nguyệt buồn cười nói, “Vừa rồi ngươi không nghe thấy sao, phu nhân muốn cùng Vương phi nói riêng vài câu, ngươi hiện tại muốn đi ngay làm gì? Không có mắt, không biết nhận thức sao?”
Phái Thanh không vội, bình tĩnh đặt bát canh lên bệ bếp, liếc mắt nhìn Linh Nguyệt nói: “Ngươi có nhận thức sao vẫn chỉ là một cái nha hoàn nho nhỏ trong vương phủ? Muốn bay lên cây làm phượng hoàng sao?”
“Ngươi!” Linh Nguyệt tức giận nói, “Ta hầu hạ phu nhân đã lâu, ta nguyện ý lưu lại bên người nàng.”
Phái Thanh mỉa mai nhếch khóe miệng, khinh miệt cười lạnh: “Trời sinh một đôi đê tiện.”
Trong phòng bếp nổi lên tranh cãi giữa hai vị nha hoàn bên cạnh hai chủ tử. Linh Nguyệt miệng lưỡi độc ác không chút lưu tình, Phái Thanh cũng không phải người dễ chọc, sớm đã luyện ra tài ăn nói không chút kém cạnh. Nam Xu vốn có chuyện riêng muốn nói với Diệp Tống, Phái Thanh ở phòng bếp nhàn rỗi cũng không có việc gì, vừa hay cái này giúp nàng giết thời gian. Nha hoàn trong phòng bếp người nào có thể trốn liền trốn, tránh cho Linh Nguyệt không phân rõ trắng đen lôi ra chịu trận.
Trong phòng ăn cũng chỉ còn lại Diệp Tống cùng Nam Xu. Diệp Tống câu môi nói: “Muội muội có lời gì muốn nói riêng với ta, không ngại nói ta nghe một chút.”
Nam Xu tựa như hồi tưởng nói: “Còn nhớ rõ khi ta mới bước vào cửa, Vương gia cùng tỷ tỷ như nước với lửa, lúc mới bắt đầu ta còn có chút lo lắng cho tỷ tỷ, tỷ tỷ tâm cao khí khiết, nhất định sẽ chọc tới Vương gia, kết quả người bị hại vẫn là tỷ tỷ.”
Diệp Tống gật đầu: “Ngươi nói đúng, cứng đối cứng là không được. Vương gia là người ăn mềm không ăn cứng.”
“Hiện tại thấy tỷ tỷ cùng Vương gia hòa thuận như vậy, ta liền an tâm rồi.” Nam Xu nói, “Nghe nói trưa hôm nay, Vương gia còn dùng bữa ở Bích Hoa uyển.”
Diệp Tống nhướng mày: “Đúng vậy, sao thế? Muội muội sẽ không vì cái này mà ghen tị chứ?”
Nam Xu cười nói: “Sao có thể thế được, tỷ tỷ đừng hiểu lầm, ta thấy cao hứng thay tỷ tỷ. Lúc trước nghe tỷ tỷ nói muốn cùng Vương gia hòa li, giờ thấy tỷ tỷ và Vương gia tốt như vậy, không cần hòa li cũng...”
Diệp Tống cười như không cười nhìn nàng: “Nghe ý tứ này của muội muội là khong muốn ta cùng Vương gia hòa li?” Nam Xu nhu nhu cười xem như cam chịu, Diệp Tống nhích người dựa vào lưng ghế, nàng cảm thấy có chút mệt mỏi, huyệt Thái Dương bủn rủn, lười nhác nói, “Muội muội yên tâm, lúc này theo ý muốn của muội muội, ta tạm thời không tính toán cùng Vương gia hòa li.”
Nói xong nàng còn không quên liếc nhìn biểu tình của Nam Xu. Quả thực nàng ta dừng một chút, sắc mặt có chút cứng đờ, miễn cưỡng cười nói: “Vậy sao, nếu vậy thì tốt quá. Một khi đã thế, ta xin tỷ tỷ hỗ trợ hầu hạ Vương gia, cũng không coi là yêu cầu quá phận đi?”
“Sao có thể coi là quá phận được, ta là chính thê của Vương gia, nên hầu hạ hắn là theo lẽ thường tình.”
Nam Xu bị Diệp Tống nói tắc khẩu, không biết nên nói tiếp cái gì. Bàn tay ở phía sau ống tay áo nắm chặt lại.
Diệp Tống ngẩng đầu nhìn phòng bếp bên kia lại nói: “Canh vẫn còn chưa tới sao?”
“Chắc nha đầu Linh Nguyệt vẫn chưa hầm xong.” Nam Xu nói.
“Nếu vậy thì không đợi nữa.” Diệp Tống đẩy ghế ra đứng lên, xoa xoa huyệt Thái Dương, rũ mắt xuống đối diện với tầm mắt Nam Xu nói, “Muội muội từ từ thưởng thức, sắc trời không còn sớm, ta đi về trước.” Đi tới cửa còn bổ sung một câu, “Muội muội thiện giải nhân ý săn sóc tỉ mỉ, cơm chiều ta ăn thật sự cao hứng, nếu Vương gia biết ngươi dụng tâm như vậy, nhất định sẽ rất cảm động.” Dứt lời bước ra cửa.
Nha hoàn thủ bên ngoài thấy Diệp Tống đi ra, cung kính cúi đầu phúc lễ.
Diệp Tống hỏi: “Phái Thanh đâu, sao còn chưa trở về?”
Một nha hoàn nhỏ giọng đáp: “Bẩm Vương phi nương nương, Phái Thanh ở phòng bếp, vẫn chưa trở lại.”
Diệp Tống tiếp tục hướng bên ngoài đi, vừa đi vừa phân phó: “Lát nữa nàng trở về bảo nàng trực tiếp hồi Bích Hoa uyển.”
“Vâng.”
Từ nhà ăn đến Bích Hoa uyển mất một khắc canh giờ. Sắc trời lại tối, Diệp Tống đi trên đường nhỏ, chậm rãi bước từng bước một. Đi dược một lúc nàng càng thấy cả người ngây ngẩn tựa như ba ngày ngày ba đêm không ngủ. Dần dần bước đi của nàng không vững, suýt té ngã xuống đất, nàng đỡ một thân cây ven đường nghỉ ngơi một lát.
Rốt cuộc nàng cũng cảm thấy sự tình có chút không thích hợp.
Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ bị Nam Xu hạ dược? Nhưng lí trí lại nói cho nàng biết, khả năng Nam Xu hạ dược không lớn, bởi vì đồ nàng ăn Nam Xu cũng ăn, hơn nữa đó lại do đầu bếp vương phủ làm ra, Nam Xu mời nàng tới lại hạ dược nàng sẽ để lại hiềm nghi rất lớn...Đến tột cuộc chuyện là như thế nào? Mặc kệ chuyện gì đi nữa, Diệp Tống đột nhiên cảm thấy mình tự tiện rời nhà ăn một mình là hành động cực kì không lí trí...
Dù nàng không đi được mà ngủ ở nhà ăn cũng sẽ không có trở ngại gì, ở đấy nhiều nha hoàn như vậy, nhất định sẽ đưa nàng về Bích Hoa uyển. Hiện tại lại không giống như vậy.
Chờ nàng ý thức được điểm này cũng đã chậm. Tia thanh tỉnh cuối cùng cũng biến mất, mí mắt Diệp Tống chậm rãi sụp xuống, bất tỉnh nhân sự.
Phái Thanh bị Linh Nguyệt dây dưa một trận, nàng cảm thấy Nam thị cùng tiểu thư nhà mình chắc đã nói xong rồi, liền không để ý Linh Nguyệt chó điên cắn loạn, bưng canh đến nhà ăn. Lúc vào cửa lại chỉ thấy một mình Nam Xu, không thấy Diệp Tống. Dò hỏi trên dưới mới biết Diệp Tống đã trở về trước.
Vì thế Phái Thanh bỏ bát canh xuống, cũng không quay đầu lại mà chạy một mạch về Bích Hoa uyển.
Bốn nha hoàn đang chuẩn bị đi ngủ thấy Phái Thanh đột nhiên trở về liền hỏi: “Bữa tối kết thúc rồi sao? Sao ngươi lại trở về một mình, Vương phi nương nương đâu?”
Phái Thanh sửng sốt: “Tiểu thư vẫn chưa trở về sao? Nha hoàn bên nhà ăn nói nàng đã trở về từ hai nén nhang trước rồi mà.”
Bốn nha hoàn lắc đầu: “Không a, Vương phi nương nương vẫn chưa trở về.”
Vừa nói xong, tức khắc năm người lâm vào trầm mặc, sắc mặt đều thấy đổi.
Diệp Tống mất tích.
Hạ Hạ phản ứng lại trước đi, nàng so với người khác càng có vẻ hoảng loạn hơn, giương giọng nói: “Chúng ta phân công nhau đi tìm đi!”
Phái Thanh cũng lấy lại tinh thần, xông cửa chạy ra trước tiên, nhanh chóng biến mất vào bóng đêm. Hạ Hạ cũng chạy đi, trong đôi mắt đã dâng đầy lệ, không ngăn được mà hối hận, lẩm bẩm tự nói: “Vương phi nương nương, người ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì...”
Mấy người phân công nhau tìm kiếm, chia vương phủ thành năm phần, mỗi người tìm một phần. Phái Thanh chạy đến những nơi Diệp Tống thường thích lui tới, bao gồm cả suối nước nóng bên cạnh đông uyến cũng tới, mồ hôi chảy đầy đầu cũng không nhìn thấy bóng dáng Diệp Tống. Một lúc lâu sau cả năm người cùng tụ họp về một chỗ, biểu tình trên mặt đều vô cùng hoảng loạn, nhìn nhau lắc đầu, không có kết quả gì.
Phái Thanh khẽ cắn môi, xoay người liền đi.
Xuân Xuân giữ chặt nàng, hỏi: “Ngươi đi đâu?”
Phái Thanh lau mồ hôi trên trán nói: “Chuyện này cũng Nam thị nhất định có liên quan.”
“Trước tiên tìm được Vương phi nương nương đã rồi lại tính tiếp.”
Phái Thanh nói: “Ta biết rồi, giờ ta đi tìm quan gia, nhờ gia đinh và nha hoàn trong phủ cùng tìm. Tiểu như nhất định sẽ không có chuyện gì.”
Nói xong nhanh chóng chạy đi.
Nửa đêm Tô Thần trở về, vương phủ dường như sắp nổ tung rồi, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng. Nam Xu khóc không thành tiếng, nha hoàn phụng dưỡng đứng bên cạnh ở đại sảnh đều trầm mặc không nói.
Tô Thần nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Nam Xu tự trách vừa khóc vừa nói: “Đều là thiếp thân sai, thiếp thân không nên mời tỷ tỷ tới dùng bữa, càng không nên để tỷ tỷ một mình trở về.”
Lời này vừa nói ra, tâm Tô Thần đột nhiên trầm xuống nói: “Nàng làm sao vậy?”
Nam Xu khóc không nói nên lười, Linh Nguyệt liền ra kể lại đầu đuôi sự việc: “Đêm nay sau khi Vương gia tiến cung, phu nhân liền mời Vương phi nương nương qua dùng bữa, lúc xong bữa Phái Thanh và nô tỳ cùng đi phòng bếp lấy canh hầm mang nên, kết quả trở về liền nghe nói Vương phi nương nương trong người không thoải mái đã về trước rồi. Nhưng lại không thấy Vương phi nương nương về Bích Hoa uyển, tất cả mọi người đã đi tìm nhưng đều không thấy nàng.
Tô Thần yên lặng nhìn Nam Xu: “Nàng cùng nàng ấy đã nói cái gì?”
Nam Xu khóc càng thêm ủy khuất: “Thiếp thân, chỉ là nói muốn cùng tỷ tỷ hầu hạ Vương gia...”
Lúc này Phái Thanh vừa chạy một vòng đi tìm không thấy người, nghe nói Vương gia đã trở lại liền chạy về, nghe được cuộc đối thoại, không khỏi tức giận, nếu không phải bọn nha hoàn ngăn lại, nàng thật sự sẽ không lên phía trước tát Nam Xu hai cái, dối trá còn làm ra vẻ. Phái Thanh dường như rít gào nói: “Ngươi gạt người! Đây đâu phải lần đầu tiên ngươi làm bộ làm tịch, nào phải lần đầu ngươi có ác ý! Ta nói cho ngươi biết, nếu tiểu thư có bất trắc gì, ta có chết cũng sẽ không tha cho ngươi!” Nàng lại chỉ vào Linh Nguyệt, “Còn có ngươi!”
Tô Thần nghiêng người nhìn Phái Thanh đã sốt ruột đến thất thố, lạnh lùng nói: “Kéo xuống.” Người hầu cùng nha hoàn theo phân phó của hắn tản ra khắp nơi trong vương phủ tìm kiếm.
Tối nay vương phủ không có thích khách, cửa trước cửa sau cũng không thấy Diệp Tống đi ra, chỉ cần Diệp Tống còn ở trong vương phủ, nhất định có thể tìm được.
Nhưng tìm đến hơn nửa đêm cũng không thấy. Tô Thần bắt đầu sốt ruột, trong mắt tràn ngập tơ máu. Mãi cho đến sáng sớm cuối cùng cũng có kết quả, lại làm tất cả mọi ngườichấn động.
Giấc này Diệp Tống ngủ đến đặc biệt trầm, cũng không mơ cái gì, nàng cảm giác toàn thân như lâm vào vực sâu hắc ám, tựa hồ vĩnh viễn cũng không thể bò dậy. Thân thề dường như không còn là chính mình nữa, tay chân cũng không nghe sai sử.
Loại cảm giác này thật đáng sợ.
Mãi cho đến khi có tiếng tông cửa đi vào, trong đầu nàng nổi lên ba lượng thanh âm, cuối cùng mới thanh tỉnh một chút. Cái trán thực lạnh, nàng dặn dò một tiếng, giơ tay sờ lên là một mảng mồ hôi lạnh. Diệp Tống hít vào hai cái, mới nặng nề chậm rãi mở mắt, ánh mắt mi mắt đầu tiên là ánh lửa mờ nhạt, sau đó là bóng người.
Lúc này thị vệ trên giường cũng bừng tỉnh, mở to mắt nhìn quang cảnh phía trước, cả người phát lạnh. Hắn cũng không biết tại sao lại như vậy, thân thể trần truồng té ngã lộn nhào từ trên giường xuống, quỳ thật mạnh xuống đất, hàm răng run lên bần bật nói: “Vương gia tha...tha mạng!”
Hết chương 76
M* kiếp! Ta muốn lật bàn! Nó lại dám làm loại chuyện này, cũng đủ thâm độc đấy. Đáng lẽ Diệp Tống nên cảnh giác mới phải, có lần nào con Nam thị chết tiệt kia gọi đến mà có ý tốt đâu.
Tính edit đến chương này thôi cơ mà ta hóng chap sau quá. Thôi thì ngồi edit tiếp vậy =)))