Phượng Hoàng Cốt
| 5 |
Nói tới Kim Đao Trì, giang hồ có thể nói không ai không biết không ai không hiểu, gã là tội phạm truy nã số một quốc gia, đầu đảng băng nhóm xã hội đen lớn nhất thành phố A, tục truyền thân cao 1m6, khí thế 2m8, sử dụng một thanh kim hoàn đại khảm đao, đời này hận nhất những kẻ cao ráo, chém người trước tiên chém chân, giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm, người giang hồ tặng cho biệt hiệu “Kim Đao Trì“.
Nhưng gã sở dĩ kinh sợ võ lâm hiện đại như thế, là vì một thân phận khác của gã —— hậu nhân của giáo chủ Ma giáo Trì Bá năm xưa.
Năm xưa Trì Bá thua dưới tay Mạnh Vũ, giận đến hộc máu bỏ mình, trước lúc lâm chung lập ra lời thề độc, hậu nhân Trì gia đời đời phải lấy việc truy sát hậu nhân Mạnh gia làm nhiệm vụ của mình.
Đáng tiếc là trong tay Mạnh gia có Phượng Hoàng Cốt, về mặt võ học vẫn luôn đè đầu hậu nhân Trì gia, Trì gia đã thua suốt mấy trăm năm.
Lời bình của Nghiêm Thập Nhị: “Thảm.”
“Đâu chỉ vậy.” Đường Tam thiếu than, “Kim Đao Trì nổi tiếng keo kiệt, vì mình quá lùn, nên mỗi khi đánh nhau đều sẽ chém chân người khác trước, Mạnh gia đè đầu Trì gia mấy trăm năm, cậu nghĩ thử xem gã hận Mạnh Anh Tuấn cỡ nào.”
Nữ thư ký gật đầu tán thành: “Lần này Kim Đao Trì vượt ngục, chính là để tìm Mạnh tiên sinh báo thù.”
Nghiêm Thập Nhị không hiểu: “Nếu đúng như lời các vị nói, vậy gặp nguy hiểm là giám đốc Mạnh, đâu liên quan gì tới tôi, sao lại muốn bảo vệ tôi.”
Mạnh Phó Kiều thở dài: “Vốn là không liên quan gì tới cậu, nhưng độ trước chưởng môn Hồng Cẩm của Thần Toán Môn xem sao đoán mệnh, chợt nhớ tới Phượng Hoàng Cốt trời sinh thành đôi, hỗ trợ lẫn nhau, cùng chung vinh nhục, cô ấy suy đoán nếu hủy diệt Hoàng Cốt của Nghiêm gia, vậy Phượng Cốt của Mạnh gia dĩ nhiên cũng sẽ mất đi tác dụng. Hồng Cẩm lại là kẻ ba hoa, việc này đồn đến cả giang hồ ai ai cũng biết, tai mắt của Kim Đao Trì nhiều vô số kể, khẳng định đã biết rồi.”
Nghiêm Thập Nhị hít một hơi lạnh: “Ý anh là Kim Đao Trì sẽ tới giết tôi?”
Mạnh Phó Kiều lườm cậu: “Gã có giết cậu hay không còn không biết, nhưng gã nhất định sẽ chém chân cậu.”
Nghiêm Thập Nhị sợ đến độ khép hai chân lại, rồi giận nói: “Thần côn Hồng Cẩm gì đó là ai, để tôi mướn người đi xử cô ta!”
Nữ thư ký đáp: “Chính là bậc thầy bói sao Hồng muội muội đang rất hot trên TV đấy.”
“Phốc——” Nghiêm Thập Nhị phun tại chỗ, “Thần Toán Môn không phải đoán mệnh ư, sao lại có người nghiên cứu bói sao?”
“À, Thần Toán Môn hiện tại có rất nhiều chi nhánh, còn có người nghiên cứu bài Tarot nữa đấy.” Nữ thư ký nói, “Hồng muội muội cũng là nửa đêm xem sao mới chợt nhớ tới Phượng Hoàng Cốt.”
Nghiêm Thập Nhị đưa tay che tim:... Võ lâm này đậu mèo nó thật là khiến người xốn lòng quá mà.
“Vậy có thể nhờ các vị bảo vệ tôi được không?” Nghiêm Thập Nhị rưng rưng nước mắt nhìn ba người trước mặt.
Đường Tam thiếu thở dài: “Bảo vệ cậu là điều tất nhiên, nếu Kim Đao Trì đánh bại Mạnh Anh Tuấn, phỏng chừng võ lâm sẽ đại loạn...”
Mạnh Phó Kiều nghe vậy lập tức cắt ngang lời anh: “Đã thế, cậu cho tôi mượn Gai Hoa Tình đi, Gai Hoa Tình không cần võ công cũng có thể sử dụng, thích hợp với Thập Nhị nhất.”
Đường Tam thiếu lườm anh một cái: “Đã nói là bảo vật của Đường gia rồi mà, cậu cho là rau cải trắng bán ở ven đường sao!”
Nghiêm Thập Nhị lộ ra ánh mắt vô tội: “Tam Thiếu, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.”
“Chậc, vừa khéo Đường gia nhà anh không ăn chiêu này.” Đường Tam thiếu nhướng mày.
Nghiêm Thập Nhị mếu máo: “Vậy các vị nói nửa ngày sẽ bảo vệ tôi đều là khẩu hiệu hô không à!”
“Không phải.” Đường Tam thiếu nháy mắt với nữ thư ký, nữ thư ký gật đầu, vào phòng hội nghị cầm một cái hộp ra.
“Tuy là không thể cho cậu mượn Gai Hoa Tình, nhưng cho cậu một ít vũ khí phòng thân vẫn được.” Đường Tam thiếu đưa cái hộp cho Nghiêm Thập Nhị.
Nghiêm Thập Nhị không hiểu gì cả cầm hộp, mở ra xem, bên trong là một khẩu súng.
“A a a a, anh tàng trữ súng ống.” Nghiêm Thập Nhị sợ hãi hét lên.
Đường Tam thiếu: “... Hợp pháp.”
Nghiêm Thập Nhị ra vẻ khinh bỉ: “Lừa ai đó, Đại Thiên Triều chưa từng nghe nói có ai được phép sử dụng súng cả!”
Đường Tam thiếu vỗ vai cậu: “Một khẩu súng quèn mà thôi, ở trong võ lâm, còn chẳng đủ tư cách làm vũ khí, không tin cậu nã một phát vào Mạnh Anh Tuấn xem.”
Nghiêm Thập Nhị lắc đầu: “Không được.”
Nữ thư ký trực tiếp đoạt lấy súng nã một phát vào người Mạnh Phó Kiều.
Mạnh Phó Kiều không tránh không né, vừa vận khí lên tay phải quơ lấy, vừa mắng: “Trước khi nổ súng báo giùm một tiếng được không, cao thủ cũng cần chuẩn bị đấy.”
Nữ thư ký ném khẩu súng lại cho Nghiêm Thập Nhị đã sợ hết hồn.
Mạnh Phó Kiều chìa tay phải ra cho cậu xem, chỉ thấy hai ngón tay anh kẹp một viên đạn bằng kim loại, còn đang bốc khói.
“Ở trong võ lâm đạt đến cấp bậc cao thủ bậc nhất, đều khinh thường súng đạn.” Mạnh Phó Kiều nói thế, “Võ học tuyệt thế, không phải là vật chết như súng ống có thể thay thế.”
Nghiêm Thập Nhị suýt nữa rơi lệ: “Nếu súng vô dụng, vậy mọi người cho tôi một khẩu súng là có ý gì!”
Không phải là chơi tôi à!
Đường Tam thiếu lườm cậu: “Kim Đao Trì không sợ súng, nhưng thuộc hạ của gã sợ! Về phần Kim Đao Trì...”
Mạnh Phó Kiều ngồi bên cạnh trịnh trọng cam kết: “Tôi sẽ luôn ở cạnh cậu bảo vệ cậu, tuyệt đối không để Kim Đao Trì tới gần cậu.”
Nghiêm Thập Nhị hoàn toàn không cảm giác được sự an ủi, cậu lộ ra vẻ đưa đám nói: “Mợ nó chứ, Kim Đao Trì không phải một mình, còn đậu mèo nó có đồng đảng à...”
Nữ thư ký bổ đao: “Gã có băng nhóm xã hội đen lớn nhất thành phố A.”
Nghiêm Thập Nhị:... QAQ
Nghiêm Thập Nhị đang bi thương, di động của ba người đột nhiên cùng vang lên.
Mạnh Phó Kiều mở ra xem: “Là chiến thư Kim Đao Trì gửi cho tôi.”
Đường Tam thiếu nhíu mày: “Còn là gửi group nữa chứ, ngon!”
Nghiêm Thập Nhị: “Chiến thư? Gửi group trên điện thoại?”
Nữ thư ký gật đầu, thở dài: “Không hổ là Kim Đao Trì, vừa vượt ngục xong đã không chờ được nữa.”
Nghiêm Thập Nhị 囧 囧: “Các vị không phải là nhân sĩ võ lâm à? Gửi chiến thư không phải nên dùng bồ câu ư?”
Mạnh Phó Kiều nói: “Khoa học kỹ thuật thay đổi theo từng ngày, chúng tôi cũng phải bắt nhịp với thời đại!”
Nữ thư ký tán thành gật đầu, rồi giận đùng đùng nói: “Không sai, dùng bồ câu đưa thư quá chậm, hơn nữa còn có kẻ bắt trộm bồ câu để ăn, lúc trước tôi có nuôi một bầy bồ câu, nhưng lại đột nhiên mất tích, tôi hoài nghi là bị Tiểu Kê trộm đi nướng, độ ấy quán ven đường của ông ta tung ra món bồ câu nướng!”
Đường Tam thiếu bỗng nhiên giật tỉnh: “Khó trách cô nói cho Lưu Hi Hà biết chuyện Tiểu Kê thầm mến em gái ông ta!”
Nghiêm Thập Nhị:...
Đường Tam thiếu tiếp tục đọc nội dung chiến thư: “Kim Đao Trì hẹn cậu quyết chiến ở sân thượng tòa nhà Chế dược Đường thị... Cái éo gì vậy!”
Mạnh Phó Kiều xòe tay: “Ai biểu tòa nhà của các cậu là nơi cao nhất thành phố này.”
Đường Tam thiếu giận dữ vỗ bàn: “Đó là vì bổn thiếu gia có tiền, muốn xây nhà cao nhiêu thì xây cao bấy nhiêu, các cậu muốn tới là tới, muốn quyết chiến là quyết chiến à, có trả tiền không?”
Nữ thư ký nghe vậy chợt lóe lên linh quang: “Tam Thiếu, chúng ta có thể bán vé vào cửa!”
Đường Tam thiếu: “??”
Mạnh Phó Kiều: “!!”
Ánh sao trong mắt nữ thư ký rực lên: “Quyết chiến của Kim Đao Trì và Mạnh Anh Tuấn, khẳng định có rất nhiều người tới xem, địa bàn là của chúng ta, chúng ta có thể nhân cơ hội bán vé vào cửa kiếm lời một khoản!”
Đường Tam thiếu nghe vậy tan hết cơn giận, vỗ tay khen: “Ý kiến hay.”
Nghiêm Thập Nhị nghẹn lời: “Này, các vị không phải nên báo cảnh sát sao, Kim Đao Trì không phải tù nhân vượt ngục à?”
Đường Tam thiếu quơ tay: “Chuyện của võ lâm không tới phiên quan phủ nhúng tay, lại nói bằng vào công phu và thế lực của Kim Đao Trì, 110 muốn bắt được gã cũng không dễ dàng như vậy.”
Mạnh Phó Kiều vỗ bả vai cứng ngắc của Nghiêm Thập Nhị: “Tôi sẽ bảo vệ cậu, nhưng cậu cũng phải bảo vệ tốt bản thân mình.”
Vừa nói vừa quay đầu nhìn hai người Đường Tam thiếu: “Khán giả là tới xem tôi đánh nhau, hai người muốn bán vé vào cửa phải chia phần cho tôi!”
Đường Tam thiếu làm thủ thế OK: “Không thành vấn đề.”
Nghiêm Thập Nhị:... Nhóm người võ lâm này rốt cuộc có đáng tin không vậy!
...