(Máu trong máu)
Minh Đức cảm thấy mình như lâm bệnh nặng, nhưng một chút đau đớn cũng không cảm nhận được, mà ngược lại, y dường như được một lớp mây ấm áp bao quanh, nhẹ nhàng êm ái trôi nổi giữa hư không.
Lúc bắt đầu bị bỏ đói, cổ họng vô cùng đau rát, bởi vì khát khô mà như muốn nứt toác, từng ngụm từng ngụm nuốt xuống như đang uống máu của chính mình. Nhưng sau đó, thời gian trở nên mơ hồ, xáo trộn, ngày lạnh lùng trôi qua, vầng trăng to tròn lại lên bên ngoài song cửa, ngày đêm nửa tỏ nửa mờ biến đổi không biết bao nhiêu lần. Trong đại điện tĩnh mịch, thời gian dường như đã bị lãng quên, lặng lẽ trôi qua bên ngoài khung cửa. Rành rành là một cung điện nguy nga nhưng vô tình, giờ lại biến thành một cái tổ ấm áp để Thượng Quan Minh Đức ủ mình bên trong, tối tăm nhưng an toàn.
Ánh mắt trở nên mờ mịt, dường như cả thân mình cũng dần biến mất trong bóng tối mịt mù. Tứ chi đều không có cảm giác, cả người phiêu dạt, trôi lờ lững trong không gian ẩm thấp mà ấm áp. Y nhìn lên bức họa Minh Duệ hoàng hậu đang cười và giang tay về phía y. Y chưa từng nhìn thấy tận mặt cha mẹ mình, lúc nào họ cũng đứng quay lưng về phía y. Tuy khuôn mặt họ hiện ra mờ mờ ảo ảo, nhưng y tin chắc rằng bọn họ đều rất mềm mại và ấm áp, bọn họ đang chờ y, không bao giờ bỏ rơi y.
Y vội vàng bước nhanh về phía họ, nghiêng ngả loạng choạng rồi bị ngã úp mặt xuống đất, nhưng vẫn cố lê từng bước từng bước về phía họ. Nhưng y càng tiến đến gần, họ lại càng lùi ra xa, giống như bóng ma hiện về một khoảnh khắc rồi biến mất trong bóng tối vô tận.
Minh Đức vội vàng mở miệng gọi tên họ, thanh âm khàn khàn mỏng manh phát ra từ cổ họng, cơ hồ ngay cả chính mình cũng không thể nghe thấy.
– …… Mẹ!……
– Về với con, mẹ!……
Bọn họ đã đi rồi, chỉ còn Minh Đức đứng đó. Y cố vươn tay ra, nhưng không có ai nắm lấy bàn tay y.
Không gian trở nên nặng nề, y liều mạng vươn tay về phía trước, khổ sở lắm mới tìm thấy bàn tay của một người, ngẩng đầu thì thấy người đó là Kiền Vạn Đế Lý Ký, vẻ mặt lãnh khốc hung ác.
Minh Đức lập tức cảm thấy đau đớn, vết thương trước kia giờ lại bị xé rách. Máu chảy xuống thành dòng cùng sự đau đớn như kim châm đâm vào từng tấc xương của y, sau đó lan rộng ra, bao vây lấy y, làm cho y hít thở không thông, làm cho ***g ngực y bị chèn ép đến nỗi không có một chút không khí nào có thể chui vào.
Đừng đánh ta, y thì thào nói, đừng đánh ta, kỳ thật ta đâu có trêu chọc ngươi, ta cũng không tổn thương ngươi, vì sao lại cứ đánh ta?
Y ra sức ôm chặt lấy đầu mình, đem chính mình cuộn lại thành một đống trong góc phòng lạnh buốt, tựa như một con sâu đáng thương liều mình trốn tránh, ngay cả tiếng khóc cũng bị nghẹn lại, sợ bị người khác nghe thấy, sợ bị kéo ra khỏi góc tối an toàn này, để bị nghiền nát thành tro bụi.
Ta xin ngươi……
Ta van ngươi, đừng bắt ta rời khỏi đây……
Ngươi uy danh vang khắp chốn, ngươi giàu có nhất thiên hạ, giang sơn này đều là của ngươi, vạn lí sơn hà cũng là của ngươi. Ngươi có thể cho ta nương nhờ một góc phòng nhỏ hẹp hay không?
Cho ta lưu lại, ẩn mình trong góc phòng này cả đời, đến khi bị cả thế giới quên lãng… ta sẽ không trêu chọc ngươi nữa, được không?……
Tiểu quý nhân trong Thanh Trinh điện bị nhốt trọn ba ngày, một giọt nước cũng không được uống, ốm thập tử nhất sinh.
Kiền Vạn Đế đang lâm triều thì nghe được tin này, cả người cùng sắc mặt liền biến đổi, toàn thân cứng ngắc, giống như bị sét đánh. Ngay cả khi nghe tin biên cương có phản loạn, trong cung có biến, hắn cũng không bao giờ để lộ ra biểu tình này.
Giống như bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên cuồng bạo, có thể đánh chết thái y đang đứng bên cạnh hắn.
Quần thần cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thái y vội vàng đến bên Kiền Vạn Đế nhỏ giọng nói gì đó, sau đó vị Hoàng đế cao cao tại thượng, điềm tĩnh sáng suốt kia đột nhiên nhảy dựng lên, một câu cũng không nói, liền vọt đi mất.
Không một ai dám cử động, đại thần ở hộ bộ đang thượng tấu về tình hình tài chính năm nay còn đang quỳ trên mặt đất, chỉ biết trợn mắt há mồm. Qua nửa canh giờ, Trương công công từ trong đi ra, truyền ý chỉ của Hoàng đế.
– Hữu sự để sau, vô sự bãi triều. Ngày mai cũng không cần tới, lâm triều hủy bỏ.
Từ khi Kiền Vạn Đế đăng cơ tới nay, đây là lần đầu tiên ra lệnh bãi triều công khai thế này, đã thế còn liền tù tì bãi triều những bảy ngày. Hộ bộ đăng thông báo để thiên hạ đều biết trong cung có người bị bệnh. Có người nói là Hoàng thượng bị bệnh, có người lại nói là Thái hậu hoặc Hoàng hậu. Còn những người có vẻ hiểu biết thì cho rằng là sủng phi bị bệnh.
Người nhà có nữ nhân ở trong cung liền đi khắp nơi hỏi thăm xem là ai bị bệnh, mà lại khiến Hoàng đế sốt ruột đến mức này. Nhưng bất luận hỏi thăm đến đâu cũng chẳng thu được thông tin gì, Thái y trong viện được triệu đi để trị bệnh cũng chỉ có một mình Hồ Chí Thành, mà hắn hình như đã ở luôn trong Thanh Trinh điện hay sao mà mặt mũi cũng chẳng thấy đâu.
Đến ngày thứ tư, nghe nói có người trong cung đã bí mật phái người đi tìm gỗ quý làm quan tài. Thái giám quản sự trong Thanh Trinh điện ra ngoài ngồi uống rượu tán dóc, thần thần bí bí nói cho bằng hữu rằng: đêm qua ở trong Thanh Trinh điện nghe thấy có tiếng người khóc, những người hầu hạ ở đấy bảo người đó là Hoàng thượng, nghe nói khóc hết một ngày một đêm.
Tiếng khóc kia, một nửa thì giống như bị cắt da cắt thịt, một nửa thì lại giống như dã thú bị dồn ép đến đường cùng, phẫn nộ cùng đau đớn mà kêu khóc, làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Ngày thứ năm, Hồ Chí Thành mật tấu, người trong Thanh Trinh điện kia không thể cứu được, thỉnh Hoàng thượng nén bi thương mà chuẩn bị hậu sự.
Ngày thứ sáu, trong cung hạ chỉ: mọi danh y trong thiên hạ đại xá để cầu phúc, chỉ cần có thể cứu được người mắc chứng suy nhược, bệnh trí tử, đều có thể tiến cung. Nếu trị được, sẽ được ban thưởng hậu hĩnh.
Chứng suy nhược này nói không rõ ràng, nhà nghèo cũng có thể bị suy nhược, kỳ thật chỉ là do đói ăn mà dẫn đến mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi là có thể khỏe lại. Nhưng trong hoàng cung điều kiện tốt như vậy, bởi vì đói ăn mà sinh bệnh đúng là khó mà có được, chỉ có thể là do áp lực dồn nén từ lâu, dẫn đến tâm trạng ưu phiền, từ đó mới thành bệnh.
Thế nhưng người trong Thanh Trinh điện kia lại rất được sủng ái, lúc nào cũng được Kiền Vạn Đế nâng niu trong lòng bàn tay như trân châu bảo quý, làm sao có thể vì áp lực đè nén lâu ngày mà mắc chứng suy nhược đến trí tử được?
Quả thực không hợp với lẽ thường.
Ngày thứ bảy, Hồ Chí Thành thật sự không có cách chữa, thế là Kiền Vạn Đế sai người lôi cả nhà hắn từ lớn đến nhỏ mang ra cho ngựa phanh thây. Hồ Chí Thành quả thực không sợ chết, nhưng trong nhà hắn còn có con nhỏ, không thể để cửu tộc nhà hắn theo tiểu quý nhân kia vào chỗ chết được.
Thế là hắn nói với Kiền Vạn Đế:
– Hoàng thượng, hay là cứ để thần tiếp tục chữa bệnh, sống thêm được ngày nào hay ngày ấy, chỉ cần số mệnh vẫn muốn sống, thì chỉ cần mấy ngày nữa là có thể từ từ khỏe lại.
Kiền Vạn Đế nhìn Minh Đức. Hai ngày trước, tuy vẫn hôn mê, nhưng y vẫn lẩm bẩm được mấy chữ, đều là gọi mẫu thân, thỉnh thoảng cũng có kêu phụ thân, nhưng nhiều nhất vẫn là thì thầm cầu xin.
Cầu xin hắn đừng đánh y nữa, đừng làm tổn thương y nữa, cũng có lúc không nói nên lời, nhưng chỉ cần hắn ôm y vào lòng thì cả người y sẽ sợ hãi đến nỗi cuộn thành một đống, cứng đờ người ra, không dám động đậy.
Kiền Vạn Đế cảm thấy mơ hồ. Từ lúc nào Minh Đức lại sợ hắn như vậy?
Từ lúc nào, cái tên kia đã trở thành người mình yêu thương nhất, đến nỗi hận không thể nâng niu con người đang chìm trong ác mộng kia vào lòng bàn tay?
– …… Nếu lần này hắn tỉnh lại…… ta nhất định sẽ hảo hảo nuông chiều hắn,……
Kiền Vạn Đế dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Minh Đức, khẽ khàng như sợ giấc mộng ngọt ngào này sẽ biến mất.
– Ta sẽ cho hắn muốn làm gì thì làm, không kẻ ai có thể làm thương tổn hắn, không có một chút đau đớn nào trên người hắn. Ta sẽ cho hắn hưởng hết sự sùng bái của thiên hạ, dù cho không thể phong hậu, nhưng so với Hoàng hậu lại càng cao quý gấp trăm ngàn lần……
Hồ Chí Thành đột nhiên cảm thấy, có lẽ người cần điều trị không chỉ có mỗi tiểu quý nhân đang bất tỉnh nhân sự trên giường kia, mà ngay cả vị Hoàng đế nắm cả thiên hạ trong tay kia cũng cần một liều thuốc thức tỉnh.
Một tiểu quý nhân tuy yếu ớt nhưng xinh đẹp kia, nếu điên lên cũng không đáng sợ bởi vì y trong tay không tấc sắt, không có gì có thể đe dọa nhưng nếu là Hoàng đế nắm giữ quyền lực tối cao trong thiên hạ cũng bắt đầu điên loạn, thì chẳng ai có thể ngăn cản được hắn.
Hồ Chí Thành muốn nói gì đó, nhưng Kiền Vạn Đế quay phắt đầu lại, ngăn lời hắn.
– Đến kho nội y sai người bốc thuốc theo phương thuốc bí truyền của ngươi, chỉ cần có thể còn sống, trẫm sẽ trọng thưởng.
Lúc Minh Đức tỉnh lại cũng đã là nửa tháng sau. Y mở to mắt, đầu óc choáng váng cực kỳ, thân thể vô cùng nặng nề, ngay cả ngồi dậy cũng không còn sức để làm.
Y giơ tay lên, bên cạnh liền vang lên thanh âm của đại cung nữ, mừng như điên:
– Công tử ngài đã tỉnh? Người đâu! Thái y! Hồ Thái y! Mau tới đây, công tử tỉnh rồi!
Rầm một tiếng, cửa bị mở toang, sau đó có rất nhiều người ào ào tiến vào. Minh Đức nhắm mắt lại, cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy.
Có người đem cháo loãng đưa đến miệng y, có người bắt y uống thuốc, nhưng y nhất quyết không chịu mở miệng, cự tuyệt với thế giới bên ngoài này. Có người hết lời khuyên bảo, có người lải nhải nói cái gì đó, còn có tiếng tổng quản đánh chửi nô tài, tất cả đều trở nên hỗn loạn, ong ong lên trong đầu y.
Minh Đức mệt mỏi suy nghĩ, chẳng phải ngươi muốn ta chết hay sao? Vậy tại sao lại thành thế này? Muốn ta chết nhưng lại không cho ta chết ư? Cái mạng của ta là thứ đồ chơi để ngươi muốn giữ thì giữ, chán rồi thì giết sao?
Ta nhất định không nghe lời ngươi nữa. Ta chịu đựng thế là đủ rồi.
Lần này sẽ không phục tùng ngươi nữa.
Thanh âm dần dần biến mất, bên người lại trở nên tĩnh lặng. Minh Đức dường như lại chợp mắt thêm một chút nữa, lúc tỉnh lại thì đã thấy Kiền Vạn Đế ngồi cạnh giường, cầm bàn tay y lên mà ngắm nghía vân tay y.
Y giật giật rồi rút tay về. Kiền Vạn Đế nhìn y cười cười, bưng tới một bát cháo, múc một thìa lên, thổi cho bớt nóng rồi đưa đến miệng y:
– Ngoan, ăn nào!
Minh Đức giơ tay lên gạt bát cháo. Choang một tiếng, bát cháo rơi xuống, cháo cũng đổ ra khắp nơi, làm bẩn hết cả tấm thảm quý báu.
Kiền Vạn Đế ngừng lại một chút, không ngờ vẫn giữ được bình tĩnh, giống như không thèm để ý rồi lại cầm một đĩa bánh ngọt hoa hòe lên, thấp giọng hỏi:
– Thích ăn món này không?
Minh Đức lại vung tay lên, một lực này đối với y mà nói là toàn bộ khí lực trong người, nhưng đối với Kiền Vạn Đế thì chỉ là một cái động khẽ, điểm tâm chỉ bị rơi xuống một ít chứ không bị đổ hết.
Kiền Vạn Đế nhìn Minh Đức, có lẽ trông sắc mặt của Minh Đức quả thực rất khó coi, hắn do dự một chút, nhẹ nhàng đặt chiếc đĩa xuống mặt đất, rồi bản thân cũng quỳ xuống.
– Minh Đức. – Kiền Vạn Đế nói. – Ta sai rồi, tội của ta đáng chém ngàn đao, lăng trì đến chết. Nhưng cầu xin ngươi đừng lấy sai lầm của ta đổ lên sức khỏe của ngươi được không?
Minh Đức nhắm mắt lại, một chữ cũng không nói, biểu tình lạnh lùng tựa như tảng băng. Thật lâu thật lâu sau, lâu đến mức y tưởng rằng mình đã ngủ được một giấc, Minh Đức mở mắt ra, vẫn thấy Kiền Vạn Đế Lý Ký quỳ trên mặt đất, cầm tay y, lẳng lặng nhìn y.
Minh Đức đột nhiên cảm thấy buồn cười, liền nở nụ cười với hắn.
– …… Ngươi nhìn cái gì?
Kiền Vạn Đế ngẩn người, lập tức ôn nhu trả lời:
– Nhìn ngươi.
– Tốt đẹp lắm hay sao mà nhìn?
– Ân, phải,
– Ta sẽ thay đổi. – Minh Đức nói, trong thanh âm nhịn không được có chút hỗn loạn cùng ác ý. – …… Ta sẽ sinh bệnh, tính tình hư hỏng, chỉ biết trả thù, chua ngoa, cả người tái nhợt như quỷ. Lúc nhiều tuổi hơn sẽ già đi, dần dần bị biến dạng…… đến lúc đó ngươi sẽ không còn muốn nhìn nữa.
Lý Ký trợn mắt há mồm, Minh Đức liền ngắt lời hắn:
– Không được, ngươi là Hoàng đế, ngươi phải nạp càng nhiều thê càng tốt, không phải ai cũng phiền toái giống ta…… đến lúc đó ngươi sẽ thấy… A, ta đi rồi, ta sẽ không phải coi chừng sắc mặt đáng giận kia nữa…… Nếu như vậy, hiện giờ ngươi hà tất phải bày ra cái thái độ đó?
Lý Ký nói:
– Không, ta sẽ không……
– Bất quá, lúc đó ta không còn cảm giác gì nữa. – Minh Đức quay đầu đi. – Lúc đó, có thể ta đã chết đi……
Đầu y ngoảnh sang một bên, để lộ chiếc cổ mềm mại, làn da trắng đến nỗi gần như trong suốt, gần như băng như tuyết.
Lý Ký chăm chú nhìn y, chậm rãi đưa tay xoa đầu y, thật lâu thật lâu cũng không mở miệng nói chuyện.
Từ hôm đó, các cung nhân trong Thanh Trinh điện rất ít khi đến hầu hạ, Kiền Vạn Đế cũng nhanh chóng học cách chăm sóc người khác, hắn thậm chí còn thích việc ôm chặt lấy Minh Đức đang ủ kín mình trong chăn, chỉ để lộ ra chiếc cằm nhỏ bé nhưng ngẩng cao ra. Nếu không phải có một thời gian đến phòng bếp ăn, hắn giờ chắc không thể biết cách bón cho Minh Đức ăn ra sao.
Minh Đức cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong sự kinh ngạc kia cũng có điểm phẫn nộ không thể nói rõ được. Giống như trong lòng y có một nỗi hận muốn chém ra một quyền, nhưng quyền kia lại lọt vào khoảng không, đánh vào một đống chăn dày. Nếu Kiền Vạn Đế lúc này có phẫn nộ, đối đầu không khoan nhượng với y, như vậy có lẽ y sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Y độc mồm độc miệng, Kiền Vạn Đế mặc kệ, không thèm nghe, cũng không thèm cãi lại, giống như chẳng thèm để bụng. Y ném đồ linh tinh, Kiền Vạn Đế tùy ý để cho y ném, đồ sứ vô giá, bức họa quý cùng châu ngọc cũng để y tùy tiện phá hỏng. Giống như, chỉ cần y cao hứng lên, cho dù y có châm lửa đốt cả hoàng cung cũng chẳng sao cả.
Thậm chí khi tỉnh dậy, thấy mình nằm trong lòng Kiền Vạn Đế, y cũng có thể đột nhiên giãy giụa, liều mạng dùng quyền đánh vào đầu hắn, dùng chân đá hắn, dùng răng cắn xé hắn, nhưng nam nhân kia cũng sẽ không nói nửa lời, chỉ biết ôm chặt y vào lòng mình, mặc cho y phát tiết.
Có một buổi tối, Minh Đức tỉnh lại, thấy Kiền Vạn Đế nằm cạnh mình, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt không chút phòng bị của hắn. Hắn ngủ rất sâu, giống như cho dù đằng sau cổ có kề đao thì hắn cũng không tỉnh.
…… Thực dễ dàng….. có thể giết hắn……
Minh Đức nắm chặt lấy tóc mình. Lý trí nói với y rằng không thể làm vậy, nhưng chính là y không thể nhịn được.
Nếu…… Nếu không phải vì hắn…… ta đâu trở thành như thế này?
…… Mặc kệ thế nào đi chăng nữa, cũng không thể trở thành cái bộ dạng như thế này……
Dường như có ma xui quỷ khiến, y chậm rãi rút chủy thủ từ dưới gối ra. Chủy thủ này kỳ thật cũng không sắc bén lắm, Kiền Vạn Đế cũng biết dưới gối có đồ vật này, chỉ là giả vờ không nói mà thôi. Sâu xa hơn mà nói, nam nhân kia kỳ thật cũng không tin rằng hài tử chính mình dưỡng dục kia có thể cầm dao múa may trước mặt mình.
Minh Đức cảm thấy hơi thở chính mình trở nên nặng nề. Y ngừng tay một chút rồi mạnh mẽ đâm xuống.
Kiền Vạn Đế bị một trận đau nhức làm bừng tỉnh. Hắn, như một phản xạ có điều kiện, một tay rút chủy thủ ra, một tay bịt lấy miệng vết thương bên sườn. Máu tươi phun mạnh ra, hắn có thể cảm nhận được bàn tay mình dính đầy máu.
Minh Đức ngẩn người, sau đó vô thanh vô tức ôm chặt lấy đầu mình, tựa như một con thú nhỏ đang tự lừa dối mình, trốn tránh sự thật.
Kiền Vạn Đế muốn vươn tay chạm vào y, nhưng đột nhiên y nhảy khỏi giường, chạy nhanh ra bên ngoài. Kiền Vạn Đế băng bó vết thương qua loa rồi đuổi theo, dọc theo hành lang ánh trăng chiếu rọi, sau đó mặc cho Minh Đức phản kháng, mạnh mẽ đem y ôm vào lòng.
– Không…… không sao đâu…… Nhìn xem, chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, không sao đâu…… Ngoan…… Ngoan, trời tối rồi, không phải sợ……
Minh Đức run rẩy trong lòng hắn, chỉ dùng mắt thường cũng có thể thấy độ run rẩy của y.
Kiền Vạn Đế hôn lên trán y, một lần hôn lại an ủi một câu:
– Không sao đâu…… Không sao đâu, không phải sợ……
– Ngươi xem, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi……
– Ngươi không nói, ta không nói, sẽ không ai biết……
– Chúng ta về thôi, bên ngoài lạnh lắm…… Ngoan, bé ngoan…… Chúng ta về thôi……
Minh Đức dần dần bình tĩnh trở lại, ngoan ngoãn dựa vào ngực hắn. Kiền Vạn Đế vì thế liền cố gắng không làm kinh động đến y, chậm rãi từng bước từng bước trở về.
Ánh trăng chiếu lên hoa văn cửu long trên từng cột đá, tỏa ra một làn ánh sáng thanh bạch. Từ trong góc tối, Trương Khoát nhìn thấy bóng họ dần lùi xa, phất tay với mấy cung nhân cầm thuốc trị thương nói:
– Lui đi!
Cung nhân cúi người trả lời:
– Rõ!
Bọn họ vừa định đi, Trương Khoát đột nhiên nói:
– Từ từ.
Một lúc lâu sau, hắn quay sang, nhấn mạnh từng chữ:
– Chuyện Hoàng thượng bị thương, bất luận kẻ nào biết được……
– Các ngươi cứ chờ chém đi…