(Trong mạng có mạng)
Đúng vào một ngày xuân, Minh Đức cuối cùng cũng khỏe lại, Kiền Vạn Đế cũng phải thừa nhận rằng y có thể đi lại được rồi.
Kỳ thực y đã sớm có thể xuống giường đi lại, không những thế mà còn đi lại một cách bình thường, còn có thể đem tấm phù điêu chạm ngọc ra đập một nhát thành nát vụn. Lúc Kiền Vạn Đế nhìn chằm chằm vào đống đổ nát không còn hình thù ban đầu nữa, hắn rốt cuộc cũng ngẫm được rằng, mèo con cuối cùng cũng mọc đủ nanh đủ vuốt, nói cho cùng, cái mặt nổi đầy tia máu nguy hiểm thế kia thì đến chính mình cũng bị dọa.
Hắn hạ chỉ, hộ bộ tham nghị hành tẩu Thượng Quan Minh Đức do phạm vào luật lệ triều đình, nhưng đã thành tâm ăn năn, có công phụng dưỡng, không chỉ được triệu hồi trọng dụng, còn được thăng chức bộ binh tham tán (chức quan đảm nhiệm công việc ngoại giao của triều đình), tham gia vào triều bàn nghị sự, ban thưởng hoàng kim trăm cân. Trọn mùa xuân sau đó, đứa con vợ lẽ của Thượng Quan gia chưa bao giờ được nhắc đến tên này, tuy xuất thân tầm thường, thế nhưng kỳ lạ là quyền lực lại đứng bậc trung tâm.
Phịch một tiếng, huynh trưởng của vợ lẽ của phụ chính đại thần Đinh Hoảng là Triệu Mông Sơn bị cửu thành tuần vệ tổng quản quẳng ra ngoài chính điện, liền chỉ vào thẳng mũi tứ phẩm thị vệ mà mắng:
– Thật to gan! Bản quan phụng mệnh Đinh đại nhân đến trình tấu chương, ngươi chỉ là thị vệ quèn, cư nhiên dám cản đường ta?
Quyền lực Đinh Hoảng hiện bành trướng, mà Triệu Mông Sơn lại là tâm phúc của Đinh gia, bình thường xuất nhập cung tùy ý. Thị vệ kia đích thị là con cháu quan gia vừa mới nhậm chức, tuổi trẻ khí thịnh, lại không biết trời cao đất dày, cầm đao lớn tiếng nói:
– Tiên hoàng có chỉ! Ai ngoài thái điện, không có hoàng mệnh tuyên triệu, thị vệ tùy ý xử lý.
Quy định này từ lâu đã được định ra, giờ thành triều thần có chút quyền vị, cơ hồ mọi quan viên trong cung muốn lấy lòng Đinh gia đều xem nhẹ quy định này. Bình thường nếu bọn họ đến yêu cầu tiến cung, không chỉ không thèm quỳ, mà ngược lại còn có trà thơm trong cung cùng hoa quả tươi để thưởng thức. Cớ sao tên thị vệ không chút thức thời này lại cứ chiếu theo nề nếp mà bắt hắn quỳ xuống chờ đợi?
Triệu Mông Sơn đẩy tên thị vệ kia một cái, hô to:
– Cấp trên của ngươi ở đâu, chỗ nào? Có người tác loạn, còn không mau đến bắt!
Tên thị vệ gân cổ cãi lại:
– Triệu đại nhân không phụng chỉ, lại còn hô to gọi nhỏ, đừng trách hạ quan động thủ! – Nói xong liền rút đao.
Giữa một phiên hỗn loạn, đột nhiên mọi người nghe thấy một thanh âm nhẹ nhàng, vô hạn uyển chuyển truyền tới:
– Ồ, ai vậy? …… Lớn mật, ai dám kinh động đến xa giá của Triệu đại nhân?
Hai người đang dây dưa vừa quay đầu lại, chỉ thấy Thượng Quan Minh Đức người mặc áo khoác bông cũ, thoáng ý cười, đứng dưới cầu thang. Tuy rằng mặt trời đã đứng bóng, nhưng y đứng dưới bóng râm của tường thành, u ám bao phủ nhan sắc đậm hương vị tuổi trẻ, vừa nhìn giống như im lặng không một tiếng động mà đột nhiên xuất hiện như ma quỷ hiện hình, dọa người khác một phen hú vía.
Thị vệ chưa gặp y bao giờ, vội quát:
– Ai?
Thượng Quan Minh Đức liếc nhìn tên kia một cái, thình lình bật dậy, lạnh lùng nói:
– Mới là tứ phẩm thị vệ mà thôi, mà dám cản đường người mà đương kim Thánh thượng ân sủng nhất là Triệu đại nhân? Ngươi không biết là với thánh ân của Triệu đại nhân, ý chỉ của Tiên hoàng cũng chẳng là gì không!
Tên thị vệ cùng Triệu Mông Sơn nghe xong đều sửng sốt, giống như nhìn thấy một con thỏ trắng nhu nhược nhưng thanh âm lại tựa sư tử rít gào vậy.
Thượng Quan Minh Đức nói:
– Còn không mau buông ra!
Thị vệ vội buông tay ra, Triệu Mông Sơn lập tức phủi vạt áo với tay áo, hầm hừ nói:
– Thượng Quan đại nhân……
– Triệu đại nhân không cần kinh hoảng, – Minh Đức nói đâu ra đấy, – Vào gặp Hoàng thượng, hạ quan nhất định sẽ giúp đại nhân giải oan. Đại nhân đường đường được ngự phong tam phẩm đại quan, vậy mà chỉ vì một ý chỉ nho nhỏ của Tiên hoàng mà chịu ủy khuất, thực là trời không tha, đất không thương a.
Triệu Mông Sơn hoảng sợ:
– Nói bậy, bản quan không có……
– Đứng đấy làm gì? – Minh Đức lập tức chuyển sang mắng chửi mấy tên quan nội cung đang đứng ngơ ngác, – Trong cung, Trương công công giáo huấn các ngươi thế nào? Triệu đại nhân chịu ủy khuất như thế, các ngươi lại chỉ biết đứng ngây ra một bên? Các ngươi nhận hoàng lộc hoàng bổng mà làm ăn thế à!
Quan nội cung cũng hoảng sợ không kém:
– Thượng Quan đại nhân, chúng tiểu nhân… chúng tiểu nhân không……
– Còn không mau đi gọi Trương Khoát! Hắn thân là tổng quản thái giám được Hoàng thượng nể trọng, thế mà thủ hạ lại vô phép tắc, thật là phụ lòng hoàng ân! Thực làm Hoàng thượng thất vọng! Thực khiến người trong thiên hạ đau khổ!
Quan nội cung nhìn thị vệ mà trợn mắt há mồm, lại nhìn lại Triệu Mông Sơn đang cứng họng, lập tức biến nhanh như chớp tựa một con thỏ tự nhiên bị chặt mất đuôi.
Triệu Mông Sơn lúc này mới có phản ứng, nếu Trương Khoát đến, nhất định có thể thay Hoàng thượng tuyên chỉ. Chính mình cũng đang có xích mích với tên nguyên là thị vệ này, cái miệng cay nghiệt này với mấy chuyện nhỏ nhặt đã không bỏ qua, huống chi sai lầm của Thượng Quan công tử lại càng soi mói thì càng khó bỏ qua, cứ như vậy mà thêm mắm thêm muối, đổ dầu vào lửa, nhất định chuyện bé xé ra to, một phen sóng to gió lớn.
Triệu Mông Sơn cương ngạnh biện bạch:
– Thượng Quan đại nhân, bản quan phụng mệnh Đinh đại nhân đến dâng tấu chương. Nếu không thể gặp mặt Hoàng thượng……
Bản lĩnh của Thượng Quan Minh Đức chính là cái tài chỉ liếc mắt một cái thì từ một lời nói vô nghĩa liền xuyên tạc thành lời lẽ đao to búa lớn, sau đó liền biến thành một tác phẩm vĩ đại đầy chính nghĩa.
Rồi y ngắt lời Triệu Mông Sơn:
– Triệu đại nhân.
– …… A?
– Yết kiến Hoàng thượng để dâng tấu chương đúng là đại sự, là vinh hạnh và chức trách chí cao vô thượng của thần tử, Đinh đại nhân sao không tự mình trình lên?
– ……
Thượng Quan Minh Đức từng bước đi tới, gần như là mắt đối mắt, mũi đối mũi, chăm chú nhìn Triệu Mông Sơn:
– Triệu đại nhân nghĩ sao?
Triệu Mông Sơn gần như cảm giác được hàn khí sắc bén từ người Thượng Quan Minh Đức:
– Thượng… Thượng Quan đại nhân hiểu lầm rồi. Đinh đại nhân ngài chỉ là……
– Triệu đại nhân cho rằng hạ quan nói sai? Chuyện yết kiến Hoàng thượng trình tấu chương chẳng lẽ không phải vinh hạnh và chức trách chí cao vô thượng của thần tử sao?
– Không, không, Thượng Quan đại nhân nói phải, nói đúng……
– Nếu đúng là vinh hạnh và chức trách chí cao vô thượng của thần tử, vì sao Đinh đại nhân không đến diện kiến thánh nhân, mà lại phái Triệu đại nhân đến thay thế?
– Không……
Triệu Mông Sơn tội nghiệp rất muốn nói rằng kỳ thật Đinh Hoảng nhờ môn đồ đi giao tấu chương cũng là chuyện thường. Hơn nữa vào chính thái điện cũng không chắc gặp được Hoàng thượng, nên chỉ giao cho bút mặc thái giám ở ngự thư phòng thôi.
Thế nhưng hắn nói không nên lời, bởi vì không biết là cố ý hay vô tình, Minh Đức cứ một bước tiến tới, hắn lại một bước lùi sau, Minh Đức lại một bước tiến tới, hắn lại một bước lùi sau, thối lui thối lui đến lúc không thể lùi được nữa. Cả người Triệu Mông Sơn dính sát vào tường, nhưng Minh Đức vẫn không chút khách khí tiến lên, bước tới một bước gần sát mặt hắn.
– A! – Mặt Triệu Mông Sơn vặn vẹo.
Thượng Quan Minh Đức liền ép hỏi hắn không ngừng:
– Vì cái gì mà Đinh đại nhân không thể tự mình diện kiến Hoàng thượng trình tấu chương? Thân là phụ chính đại thần, nhất cử nhất động đều làm gương cho bàn dân thiên hạ, Đinh đại nhân có phải muốn tuyên cáo với người trong thiên hạ: kỳ thật thần tử không cần tự mình nộp công văn lên Hoàng thượng? Kỳ thật thần tử là được cổ vũ nạp thiếp, sau đó nhờ tiểu thiếp hoặc huynh trưởng đến gặp Hoàng thượng hội báo tích nghiệp? Có phải Đinh đại nhân kỳ thật muốn Hoàng thượng hạ mình đích thân giá lâm Đinh phủ, hỏi ngài tấu chương đâu?
Triệu Mông Sơn chỉ cảm thấy trước mắt từng đợt từng đợt choáng váng, Thượng Quan Minh Đức chua ngoa có, lải nhải có, giống như đại bác bắn pháo liên hồi, làm cho thái dương hắn đau như muốn vỡ ra.
Hắn trực giác mách bảo chính mình đang bị cuốn vào giữa vòng xoáy toàn điều lảm nhảm, nhưng là do lời của Minh Đức quá có lý, hắn thật sự không có cách nào khác ngoài việc đứng nghe mấy cái lời lẽ tưởng là chính nghĩa nhưng lại là cãi cùn đó.
Ngay phía sau, thanh âm lanh lảnh của cửu thành tuần vệ truyền đến:
– Trương công công đến
Triệu Mông Sơn vội quỳ xuống:
– Trương công công, bản quan muốn giải oan!
Trương Khoát khom lưng, tươi cười chắp tay sau lưng tiêu sái bước lại, đầu tiên là cung kính cúi người trước Thượng Quan Minh Đức, rồi đứng lên, tỏ vẻ kinh ngạc đến tột cùng, hướng về phía Triệu Mông Sơn:
– Ơ kìa! Triệu đại nhân? Triệu đại nhân có gì oan? Khiến nô tài đau lòng quá!
…… Mấu chốt ở chỗ, Triệu Mông Sơn kỳ thật cũng không biết…… mình vì sao mà oan uổng.
Hắn chỉ là trực giác thấy oan uổng mà thôi, nhưng oan uổng vì lẽ gì, hắn không nói được.
…… Xô xát với thị vệ? Thị vệ là có chỉ dụ của Tiên hoàng mà đối thoại.
…… Xô xát với mệnh quan? Thượng Quan Minh Đức cũng không có động thủ với hắn.
…… Như vậy có gì oan đâu? Có ai sai gì đâu?
Triệu Mông Sơn ngây ngẩn cả người, Minh Đức khẽ che miệng, làm bộ làm tịch ho khan vài tiếng.
– Trương công công, …… bản quan cảm thấy khó chịu trong người……
Trương Khoát thập phần cảm kích vội nói:
– Mặt trời quả thật cũng hơi……
– Bản quan muốn về nhà……
– Đại nhân đi đường cẩn thận……
Thế là Triệu Mông Sơn liền trơ mắt ra mà nhìn một Ngự sử ngôn quan Thượng Quan Minh Đức vừa rồi còn hùng hổ, mạnh mẽ vô cùng, giờ thì ho khan từng tiếng, ra vẻ yếu ớt, khoác trên mình mảnh áo miên bạch cũ xì, dưới ánh nắng sáng lạn, từng bước chậm rãi tiêu sái đi xa.
Bất luận nhìn theo góc độ nào, thân ảnh kia cũng đều hiện lên dáng vẻ của một vị quan thanh liêm, chính trực, vì việc công mà tích tụ thành bệnh.
Chiều hôm đó, Triệu Mông Sơn không thể không quỳ ở trước cửa đại điện hơn nửa canh giờ, bởi theo lời Trương công công, Hoàng thượng đang ngủ trưa, nếu muốn đệ tấu chương, phải đợi sau.
Sau đó mọi người đều nhìn vào mà không ai bì nổi với môn sinh Triệu đại nhân của Đinh phụ chính, hắn quỳ gối dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, trên tay cầm một quyển tấu chương, nhìn chăm chăm vào Trương Khoát đang vô cùng áy náy, chờ Hoàng thượng tuyên triệu đến nỗi không dám cử động.
Tất cả mọi người đều biết đó là trò đùa thâm thúy của Thượng Quan Minh Đức được thánh sủng, thuộc phe Hạ tể tướng, đối đầu với Đinh gia. Đinh Hoảng biết được tin này, tức giận đến nỗi quăng đổ một lò nhỏ chạm khắc tinh xảo đến vỡ nát, phẫn nộ nói:
– Thượng Quan Minh Đức, chẳng phải là đồ oắt con đó sao! Ỷ thế được thánh sủng mà đối đầu với ta, hắn nghĩ hắn có mấy mạng?
Môn đệ của hắn là Vương Sùng Quân thở dài:
– Là do lần trước chúng ta phụng mệnh đại nhân đem hắn đến kỹ viện, vốn nghĩ là lúc đầu xuân Hoàng thượng không quan tâm đến y, muốn y bị đàn áp cho không ngóc được đầu dậy ai lại biết rằng y lập tức phất lên, lại còn thăng tiến nhanh như vậy…… Chắc chắn đã nhớ mặt chúng ta mà.
Đinh Hoảng trầm mặc một hồi, nhẹ nhàng nói:
– Nếu không đàn áp được hắn, không bằng giờ trực tiếp……
Vương Sùng Quân cả kinh, chỉ thấy trên gương mặt đã điểm hoa râm của Đinh Hoảng phút chốc hiện lên vẻ tàn khốc.
Tối hôm đó Minh Đức khi xong xuôi công vụ, đang đi trong hành lang thái điện dài hun hút, chuẩn bị quay về Thượng Quan quý phủ bằng đường tắt. Kiền Vạn Đế tuy rằng vẫn muốn tách y khỏi Thượng Quan gia, nhưng bị Minh Đức kiên quyết chối từ.
Kiền Vạn Đế mỗi tối đều đến Thượng Quan gia tuy không là thật, nhưng nếu Hoàng đế khâm ban nhà cửa, thực ra sâu xa có phải ở cùng người kia hay không, ai quan tâm?
Thượng Quan gia tuy rằng không phải là một nơi tốt, nhưng so với ở long sàng hàng đêm thì công nhận là thoải mái hơn.
Thân thể thiếu niên gầy gò trên người mặc bộ thanh bào rộng thùng thình, đai lưng từng đoạn buộc chặt, giống như có thể đem một tay mà bẻ gẫy. Một thân ảnh gầy guộc tái nhợt, cánh tay duyên dáng cầm một cung đăng, ánh hồng đăng chiếu vào nhan sắc nhợt nhạt nơi tay áo, trong bóng đêm mùa xuân sâu vô tận chậm rãi đi về phía trước, vẻ quỷ dị mà tao nhã khiến thâm tâm rùng mình.
Hương phượng tủy trong đêm xuân như có như không nồng nàn trong không khí, giống như một dòng hương đêm thâu, chỉ thấy thấp thoáng một chút huyết sắc chầm chậm đi xa, nhẹ bẫng như một trường mộng cảnh, vô thanh vô tức.
Tay sát thủ hít sâu một hơi, từ cành cây cao vô thanh nhảy xuống, một thanh chùy thủ tẩm độc phá gió thẳng về phía thân ảnh gầy guộc cầm cung đăng mà tới.
Ánh đao chợt lóe, trong phút chốc tựa như phát ra vô số ánh sáng lạn.
Giống như sao băng sáng rọi trong bóng đêm, vụt qua đầu ngón tay, tay sát thủ chỉ cảm thấy một trận hàn khí chậm rãi dâng lên từ sau lưng, cơ hồ làm cho người ta không rét mà run.
Một bàn tay thiếu niên đưa qua vai, nắm lấy chuôi chùy thủ. Mũi dao sắc nhọn chỉ còn cách đích đến một tấc rồi dừng lại, không tiến thêm được một hào.
Tay sát thủ muốn chuồn đi, nhưng cánh tay kia đã kìm chặt hắn từ khi nào không hay, làm hắn trong phút chốc đổ mồ hôi lạnh.
Đinh đại nhân nói, thiếu niên này không có võ công, hơn thế nữa, thân thể còn suy nhược, mắc bệnh lao, chỉ ho một tiếng là đã ngất.
Thiếu niên này cũng thực sự gầy, thân khoác áo choàng rộng thùng thình, tựa hồ chỉ cần gió thổi tới là bay đi mất.
Nhưng cái tên gầy gò, mặt mũi khôi ngô này, chỉ dùng một cái khoát lên cổ tay hắn liền đâm chủy thủ trực tiếp vào tim của hắn, đầu ngón tay truyền đến một hơi thở như độc xà, chậm rãi chậm rãi ăn sâu vào cốt tủy.
Tay sát thủ vội vàng rút chủy thủ ra, phía sau hắn, thiếu niên kia quay đầu lại nhìn hắn cười.
Nên hình dung ý cười kia như thế nào?
Giống như là giữa đêm xuân muôn hoa âm thầm nở rộ, như mọi ồn ào náo động nơi trần thế bỗng trào lên, như mọi màu sắc đều không thể so sánh với sắc đỏ tươi trên y phục hắn giờ đây.
Tay sát thủ chỉ thấy lòng mình lạnh ngắt.
Mọi thứ trước mắt hết thảy đều dần dần tối lại, thiếu niên lẳng lặng cầm lấy cán cung đăng đỏ tươi, chậm rãi đi xa.
Hắn ngã xuống mặt đất.
Máu tươi trên mặt đất chậm rãi lan ra, giống như vô số con rắn nhỏ khạc ra máu đỏ tươi. Hắn hoảng hốt nhìn lên mặt thiếu niên kia, vẫn là nụ cười đó, sau đó quay đầu, gần như vô thanh mà biến mất.
Gió đêm thổi qua, lấy đi chút hơi ấm còn xót lại trên thân thể. Đằng xa đột nhiên hiện ra một tay áo màu xanh phất phơ, rồi lập tức biến mất trong bức tường hoàng thành dài liên miên bất tuyệt