(Sương ngọc gió thu)
Lộ Cửu Thần chính là kiểu người như vậy. Trác Ngọc cũng chẳng thể nào hiểu nổi tính tình hắn, bình thường thì âm trầm như mặt hồ lặng gió, chẳng biểu lộ chút hỉ nộ ái ố nào, nhưng mỗi lần hắn bùng nổ, thì chẳng ai ngăn nổi.
Tuy rằng Trác Ngọc rất chừng mực trong vấn đề dục vọng, nhưng cả hai đều là nam nhân, chuyện bị kích thích là điều dễ hiểu. Lúc này, Trác Ngọc nhìn Lộ Cửu Thần, trong đầu chỉ tồn tại duy nhất ý nghĩ đó.
– Ngươi lăn mẹ ra chỗ khác!
– Trác Ngọc. – Lộ Cửu Thần mạnh mẽ đè y xuống, cắn mút chiếc cổ thon dài của y. – Ngươi xứng đáng bị ăn.
Áo khoác rộng thùng thình trong lúc giãy giụa đã bị xé thành mấy mảnh, Trác Ngọc ngẩng đầu lên, định giơ tay đánh hắn. Lộ Cửu Thần liền giữ lấy tay y, rồi hôn dọc theo cánh tay, để lại chi chít vết hôn đỏ hồng.
– Bắt đầu từ khi nào?
– Cái gì?
– Từ khi nào ngươi có ý định quan hệ với ta! – Trác Ngọc nghiến răng nói, cố tình kéo dài giọng. – Lộ sư huynh!
Lộ Cửu Thần cười khùng khục:
– Từ khi vẫn ở trên núi.
Trác Ngọc thực sự muốn đánh chết hắn. Khi vẫn chưa xuất sư xuống núi, một sư huynh Lộ Cửu Thần âm trầm khó đoán, một đệ nhất cao thủ lạnh lùng lãnh khốc, bất luận là ai cũng đều coi hắn như một chính nhân quân tử, tuy rằng Trác Ngọc có mưu mô thủ đoạn đến mức nào, cũng phải có chút kính sợ đối với nam nhân này. Chẳng cần nói đến thời điểm y dẫn binh cướp đoạt chính quyền, ngay cả khi vẫn còn ở trên núi tầm sư học đạo, dù y làm sai chuyện nhỏ nhặt gì, cũng đều nơm nớp lo sợ bị vị sư huynh này phát giác.
Còn nhớ lúc vẫn còn ở trên núi, nam nhân này luôn duy trì vẻ mặt lạnh như băng, tuy lúc ấy Trác Ngọc đã có những ý nghĩ xấu xa, nhưng mỗi khi dính dáng đến Lộ Cửu Thần, y đều có chút nao núng. Mãi cho đến khi y xuất sư xuống núi, tới Tây Uyển, y còn sợ bị Lộ Cửu Thần đuổi theo, nên cố tình lén lút trốn đi, ai ngờ rốt cuộc vẫn bị hắn phát hiện.
Lúc ấy, y đã nghĩ rằng nếu rơi vào tay Lộ Cửu Thần, thì dù có không chết thì cũng bị lột da. Lúc đó, y đã nghĩ rằng sư huynh giám sát y nghiêm ngặt như vậy bởi vì cái đạo nghĩa giang hồ với quang minh chính đại gì đó thôi!
Trác Ngọc thẹn quá hóa giận:
– Đồ vô liêm sỉ! Đồ vô nhân đạo!……
– Biết là tốt.
Sau đó, tiếng y chửi loạn bị Lộ Cửu Thần dùng miệng chặn lại, khí lực của người say phi thường lớn, còn không kể đến võ công của Lộ Cửu Thần so với Trác Ngọc đúng là một trời một vực. Hắn dễ dàng luồn tay vào trong áo y, nắm lấy phân thân chẳng có tí phản ứng nào của y.
Trác Ngọc cong người lên.
Một lần bị thượng từ lâu lắm rồi, ký ức về buổi tối hôm đó cũng không rõ ràng với y, mọi dấu vết đã phai nhạt theo cơn thống khổ vì hình xăm đó. Lần đó chủ yếu là do Lộ Cửu Thần dẫn dắt, cho đến tận khi y mất dần đi ý thức, sau khi tỉnh lại cũng không để lại ấn tượng gì nhiều.
Thời điểm đó, y có thể tự nhủ rằng là do tình thế bức bách, giống như bệnh thì phải uống thuốc vậy. Huống chi Lộ Cửu Thần cũng không nhắc lại sự việc tối hôm đó, ngày hôm sau y tỉnh lại vẫn thấy hắn hành lễ, vẻ mặt như chưa có chuyện gì xảy ra, sự việc tối qua dường như chỉ là một hồi mộng xuân mà thôi.
Vậy còn bây giờ? Quần áo xộc xệch, bị đặt dưới thân hắn, bị hắn dùng tay kích thích dục vọng, thậm chí hai chân còn bị mở lớn chuẩn bị đón nhận xâm phạm…… tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Loại tâm trạng muốn phát điên với khoái cảm ngày càng rõ nét cơ hồ như hòa làm một, một cảm giác dục vọng hư không khiến y cảm thấy sợ hãi. Trác Ngọc thở dốc, cắn răng nói:
– Đừng…….! Dừng lại!
– Một chút nữa thôi ngươi sẽ cầu ta tiếp tục. – Thanh âm của Lộ Cửu Thần ấy vậy lại rất bình tĩnh. – Sức nhẫn nại của ta có hạn, tốt hơn là ngươi đừng chọc ta phát điên.
Trác Ngọc nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt yếu đuối hiếm khi thấy được, mi mắt cong dài khẽ rung, tuy rằng y chống cự kịch liệt, nhưng đồng thời cũng lộ ra dáng vẻ cầu khẩn.
Mọi tâm tư suy nghĩ hỗn độn bấy lâu nay không tìm được nơi phát tiết, Lộ Cửu Thần cười lạnh một tiếng, định mở miệng nói gì, nhưng rồi cũng không nói nữa. Hắn thô bạo hôn lên xương quai xanh của Trác Ngọc, không kiêng nể gì mà lưu lại dấu răng trên làn da trắng nõn của y.
Luôn luôn là một người như vậy, tuy trải qua tôi luyện hà khắc, nhưng vẫn sống an nhàn sung sướng, thân thể được chăm sóc cẩn thận, mọi thứ đều hiện lên trên làn da mịn màng này. Kỳ thật Lộ Cửu Thần cũng chỉ hai mươi mấy tuổi, nhưng khi lưu lại hôn ngân trên người Trác Ngọc, hắn luôn nghĩ rằng Trác Ngọc vẫn còn là đứa trẻ, vẫn là thiếu niên ngang ngạnh hồi còn trên núi kia.
Trác Ngọc dường như chẳng cảm giác được gì nữa, khoái cảm phút chốc lên đỉnh, cả người y ưỡn hẳn dậy, khoái cảm như tia chớp xuyên dọc qua cơ thể, chạm đến từng tấc kinh mạch của y. Sau khi xuất ra rồi, cả người y lại nhũn xuống, mỏi mệt sau cao trào khiến y chẳng thèm động tay động chân.
– Đến lượt ta.
Trác Ngọc còn chưa kịp hoàn hồn, nhưng vẫn ý thức được nguy hiểm cận kề:
– Lộ Cửu Thần, ngươi dám lợi dụng lúc ta không phòng bị……
Thanh âm Lộ Cửu Thần khàn khàn đến mức đáng sợ:
– Chẳng phải ngươi định gài bẫy ta sao, đáng đời.
Một ngón tay của hắn dễ dàng thâm nhập vào nơi bí ẩn kia, chật chội nơi cửa động cùng dục hỏa bừng bừng kích thích thần kinh của nam nhân đến cực đại. Hắn hít một hơi sâu, Trác Ngọc định đá hắn xuống giường, Lộ Cửu Thần liền túm lấy tóc y, buộc y ngẩng đầu, rồi thô lỗ hôn môi y.
– A……
Lộ Cửu Thần cơ hồ khó có thể kiên nhẫn được lâu hơn, nhưng ngay lúc đó, cửa đột nhiên bị mở toang.
– Khấu nương a! Khấu nương! Bên ngoài có vị đại gia muốn gặp ngươi……
Thanh âm của tú bà như tắc tịt ở trong họng, ngoài những tiếng khúc khích đầy ẩn ý, thì chẳng nói thêm được gì.
Kiền Vạn Đế đứng ngay cửa, vẻ mặt không chút gì thay đổi, nhưng đôi mắt tinh tường đã nhìn thấu mọi sự trong phòng, đang đứng hóng xem chuyện hay. Minh Đức tò mò thò đầu vào xem bên trong có chuyện gì, liền bị Kiền Vạn Đế kéo ra sau, không cho nhìn. Còn Trương Khoát cụp mắt đứng một bên, sợ rằng chính mình sẽ trở thành vật hi sinh đầu tiên cho cơn thịnh nộ muốn lột da uống máu của vị quốc sư kia, vì thế tự động giảm bớt sự hiện diện của mình đến mức tối thiểu.
Trác Ngọc phát điên.
Thế nhưng Lộ Cửu Thần vẫn bình thản như không, một tay sửa soạn lại trang phục, một tay giữ chặt lấy Trác Ngọc, không cho y lao ra giết người, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc đầy giả tạo nhìn Kiền Vạn Đế:
– Sao hôm nay bệ hạ lại có hứng đi thăm thú thanh lâu thế này? Nếu bệ hạ có ý, ta đây cũng không cản, vị cô nương này là của ngài. Bệ hạ đi thong thả, ta không tiễn.
Gân xanh trên mu bàn tay Trác Ngọc hằn lên:
– Buông ra, hôm nay ta nhất định phải giết người……
Kiền Vạn Đế cố tình tiếp chuyện:
– Lộ tổng quản cứ quá lời, trẫm thật sự không biết hai vị lại có nhã hứng vậy, quân tử không đoạt nhân, ngày mai chúng ta quay lại tìm cô nương cũng không muộn.
Lộ Cửu Thần nghiêm mặt:
– Kỳ thật ta cũng không muốn có người thứ ba trong này, bệ hạ đã mất công đến, ngàn vạn lần chớ để tay không ra về.
Trác Ngọc chật vật giãy giụa, nghiến răng kèn kẹt:
– Buông ra…… Ta phải giết bọn chúng……
Minh Đức ló đầu vào, cắn cắn móng tay, lầm bầm:
– Điểm tâm của ta…… của ta……
– Kỳ thật là do hài tử này muốn gặp mặt cô nương, cho nên ta mới không vội. – Kiền Vạn Đế vội vàng giải thích. – Nếu quốc sư…… nóng ruột như vậy, chúng ta cũng nên rời đi
Lộ Cửu Thần lại hiểu nhầm thành ý tứ khác, nhìn nhìn Minh Đức, lại nhìn sang Tiểu Khấu đã bị kéo ra ngoài, rồi nhìn Kiền Vạn Đế, ánh mắt lộ vẻ kinh sợ khó giấu.
Kiền Vạn Đế lập tức nhận ra Lộ Cửu Thần hiểu nhầm, vội nói:
– Không, ngài hiểu lầm rồi, tình huống này…… kỳ thật……
Trác Ngọc giãy ra khỏi sự kìm kẹp của Lộ Cửu Thần, phẫn nộ quát tháo:
– Lão tử nhịn người Trung Nguyên các ngươi đến mức không nhịn nổi nữa rồi. Hôm nay lão tử nhất định phải giết hết các ngươi!
Ầm một tiếng, mọi đồ gỗ trong phòng đều tan tành, trong bụi gỗ mù mịt vẫn vang lên tiếng gào thét muốn giết người. Lộ Cửu Thần lập tức tiến đến chặn Trác Ngọc đang phát điên lại, vừa ngăn lại một nhát đao Trác Ngọc định chém lên đầu Minh Đức.
Minh Đức còn chẳng hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn Trác Ngọc, sau đó thối lui nửa bước, liều mạng trốn sau lưng Kiền Vạn Đế:
– …… Quỷ…… Quỷ a……
Trác Ngọc tức giận tiến đến lôi y ra:
– Ta giống quỷ ở chỗ nào! Thượng Quan Minh Đức, ngươi định đóng kịch gì?
Minh Đức muốn hất tay y ra, sợ tới mức toàn thân run rẩy, không dừng lại được:
– Tránh xa ta ra! Tránh ra! Tránh ra! Ngươi chết rồi! Tránh ra! Tránh xa ra!
– Mẹ nó, đều do bọn người Trung Nguyên các ngươi làm hại, các ngươi mang muội muội ta giấu đâu rồi? Còn dám giả mạo chỉ dụ của ta bức đại quân Tây Uyển lùi về ba trăm lý! Đáng lẽ ra ta nên để các ngươi chết mục ở trong đám cự thạch mới đúng! Phí của ta nửa cái mạng cứu các ngươi ra làm cái gì! Toàn một lũ đầu bò!
– Trác Ngọc, Trác Ngọc. – Lộ Cửu Thần cố gắng kéo y lại. – Đứa nhỏ này bị ngươi dọa sợ rồi kìa, đừng lớn tiếng quá, bình tĩnh một chút……
Trác Ngọc nghẹn một hơi, định lao tới cắn xé đám người Trung Nguyên gian trá giảo hoạt này, Minh Đức đột nhiên oa một tiếng rồi khóc lớn, nước mắt tuôn trào như đại hồng thủy, cả người trốn sau lưng Kiền Vạn Đế, co rúm lại thành một đống.
– Lý Ký…… Lý Ký…… Bọn họ là người xấu, đuổi bọn họ đi đi……
Trác Ngọc dần cứng đờ người lại, sau đó nhướng mày, quan sát một lượt từ đầu đến chân Minh Đức, giống như thầy đồ quan sát đệ tử không làm được bài vậy.
Sau đó y vươn tay, dùng đầu ngón tay tao nhã chọc vào má Minh Đức.
– Bị dọa sợ rồi sao?
Y thu tay lại, đưa lên xoa cằm:
– Không thể nào, lúc ta siết cổ y ở vách núi năm đó, y cũng không bị dọa sợ như bây giờ.
Lời y còn chưa dứt, sắc mặt Kiền Vạn Đế liền đen lại. Không chỉ Kiền Vạn Đế, ngay cả Lộ Cửu Thần cũng có chút lúng túng.
– Trác Ngọc. – Lộ Cửu Thần ho một tiếng. – Đứa nhỏ này ấn đường u ám, thần quang mờ nhạt, hình như đã chịu đả kích không nhỏ.
Trác Ngọc ngồi xổm xuống, chỉ tay vào mình, hỏi Minh Đức:
– Ta là ai?
Minh Đức run rẩy nhìn y, nhưng không trả lời.
– Thượng Quan Minh Đức, ngươi định giả ngu đến bao giờ?
Minh Đức lại càng co rúm lại.
Hai bên thái dương Trác Ngọc run run, y đưa tay xoa mặt Minh Đức, rồi xem mạch cổ tay y, cười lạnh:
– Tiểu tử này hóa điên rồi.
Có người nói tà thuật khởi nguồn ở Tây Vực, nhưng hiện giờ, người tinh thông tà thuật nhất lại chính là thanh long ấn Trác Ngọc. Mọi điều quỷ dị nhất đều dựa trên một nguyên tắc nào đó mà xuất hiện, lợi dụng điều kiện tự nhiên, khí hậu, phong thủy, thảo dược cùng với tri thức của loài người, tụ lại một nơi, không mờ ám nhưng cũng rất mờ ám, chính là tà thuật.
Nguồn gốc thuật pháp của Trác Ngọc ngay cả Lộ Cửu Thần cũng không nắm được, nhưng y quả thực là con người thông minh nhất thế gian này. Điều này có thể chứng minh bằng tri thức vô bờ bến của y về mọi lĩnh vực, thiên văn, địa lý, cơ khí, kiến trúc, thời tiết, nhân văn,…… Tuy y không nổi tiếng vì võ nghệ cao siêu, nhưng Tây Uyển tiên vương cũng phải gọi y là ‘kho vũ khí’.
Mọi người đều biết y tinh thông độc dược, truyền bá ôn dịch, biết chế tạo những chứng bệnh đáng sợ nhưng ít ai biết được rằng, trình độ y học của y cũng thuộc hàng cao thâm.
Thế nhưng Trác Ngọc có mặt trên cuộc đời này chưa lâu, còn có rất nhiều thứ chưa kịp ghi chép lại, thì cuộc sống đã bị cướp khỏi tay y bởi thanh long ấn di truyền trong gia tộc.
Trong phòng huân hương phảng phất, Minh Đức ngồi trên giường, ngứa chân muốn đứng lên đi lại, nhưng lại bị Trác Ngọc kéo lại xem xét. Xem đi xét lại đến nửa ngày, Trác Ngọc ngẩng đầu lên rồi phất tay áo rời đi.
Kiền Vạn Đế liền ngăn y lại, cười cười:
– Nếu quốc sư đã chẩn bệnh xong, ít nhất cũng phải thông báo kết quả chứ.
Trác Ngọc tránh sang một bên, hắn liền ngăn lại lại tránh sang bên kia, kết quả vẫn bị chặn lại. Cuối cùng y đứng lại, thản nhiên nói:
– Ngăn cản ta cũng vô ích, không cứu.
Kiền Vạn Đế biến sắc:
– Quốc sư nói vậy là ý gì?
– Ta không muốn cứu. – Trác Ngọc nói. – Đầu óc y đã bị phá hỏng, những người thuộc gia tộc phong ấn nếu không khai ấn thì sẽ không sống được lâu, huống chi thân thể y cũng vốn suy yếu, sớm không thể chịu thêm bất kỳ tổn thương nào. Nếu là người bình thường, cứ dưỡng bệnh là khỏe, nhưng y thì không thể.
Kiền Vạn Đế chấn động:
– Quốc sư không có cách nào sao?
– Không phải là không có cách, mà là ta không muốn tốn chân khí. – Trác Ngọc vung tay, thong thả bước ra ngoài. – truyền chân khí cho người khác vừa mệt lại không đạt được kết quả như ý, huống chi lại còn là cái tên tiểu tử chua ngoa này, ta còn muốn sống thêm vài năm nữa. Phượng hoàng gia nhà ta với gia tộc nhà y chính là kẻ thù không đội trời chung, sao ta phải tổn thọ để cứu y cơ chứ.
Lộ Cửu Thần đứng đợi ngoài cửa, nhìn Trác Ngọc đi ra cũng chỉ gật đầu.
– Cứ chăm sóc y cho tốt thì còn sống được vài năm, trước kia phải chịu khổ nhiều, cứ coi như đây là sự giải thoát cho y đi.
Lộ Cửu Thần xoay người bước xuống dưới lầu, ngay lúc đó, một tiếng gió xé tai xoẹt ngang. Lộ Cửu Thần đã luyện thần kinh đến độ cực kỳ tỉnh táo, có thể chịu được mọi căng thẳng, vừa quay đầu lại liền thấy Trác Ngọc cương cứng tại chỗ. Không biết từ khi nào, Kiền Vạn Đế đã tiến lại gần, một tay buông thõng, một tay cầm chủy thủ, kề sát cổ Trác Ngọc.
Chủy thủ sắc nhọn chỉ cách cổ Trác Ngọc vài phân, với khoảng cách này, cho dù là đệ nhất cao thủ cũng sẽ bị đầu lìa khỏi cổ.
Sắc mặt Lộ Cửu Thần lập tức căng ra, nội lực của Trác Ngọc nửa điểm cũng không có, ‘kho vũ khí’ năm đó giờ đã biến thành một nam nhân tái nhợt gầy yếu, cũng chẳng khác người bình thường là bao, khả năng thoát chết cũng không cao như ngày xưa được!
Mắt Trác Ngọc khẽ động:
– Hoàng đế, ngươi định bức ta sao?
– Ta đang thỉnh cầu ngươi.
– Thỉnh cầu? – Trác Ngọc cười lớn. – Không cần phải làm vậy. Trác Ngọc ta bây giờ chẳng còn gì, chỉ có thân thể xương cốt lành lặn này thôi, ngươi lấy cái chết ra bức ta thế này làm gì, chuyện đó là không thể.
Thần thái của Trác Ngọc vẫn duy trì sự tao nhã:
– Nếu ta vẫn còn là quốc sư Tây Uyển, vì giao hảo hai nước, cứu một người cũng chẳng nề hà gì. Thế nhưng hiện tại ta chẳng có gì để mất nữa, bệ hạ tôn kính ạ, ngươi làm sao có thể gây khó dễ cho ta được?