(Ban thưởng ở khu săn bắn)
Nguyệt Thị vương tử ngồi nghĩ ngợi một hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Huân hương trong dịch quán êm dịu, hòa với sắc xuân ngoài cửa sổ, bỗng biến thành một cảnh tượng thật kiều diễm. Đồ vật trên khay ngọc ở mặt bàn kia chỉ cần chạm qua cũng thấy được nét mềm mại như làn da mỹ nhân trắng nõn, khiến cho bất kỳ nam nhân nào cũng không thể cưỡng lại.
Trên khay ngọc là một mảnh vải.
Đúng hơn là một mảnh vạt áo trắng in hoa văn chìm, viền bạc, bị xé rách, vết xé thô bạo, tàn nhẫn xoẹt ngang mảnh vải.
Đây là do Đinh Chiêu Dung mượn danh nghĩa Hiền phi mới có được, mảnh vải này chính là bị xé từ lớp trong của tấm áo lông trắng Minh Đức đã mặc ở chính thái điện đêm đó.
Mọi ý nghĩ hiểm ác tột cùng đều được che giấu trong vỏ bọc đường, thế nhưng vỏ bọc kia lại không kín đáo, người khác nhìn qua vẫn có thể thấy âm mưu hiểm độc bên trong.
Cừu Đa không phải kẻ ngốc, liền giận dữ nói:
– Ta đến đây chỉ để dâng cống phẩm mà thôi. Chuyện tranh đấu hậu cung của Thiên triều, ta không liên quan!
Gã tiểu tư Đinh Chiêu Dung phái tới – người đã giúp ả ta hạ bệ Hiền phi, cũng là người của Đinh gia, đã theo hầu Đinh Hoảng lâu năm, chưa chuyện gì là chưa trải qua, nghe Cừu Đa nói vậy thì cười nói:
– Vương tử cứ lo. Chuyện Minh Đức công tử được sủng ái đúng là không liên quan đến nương nương chúng ta, nương nương chỉ không muốn vương tử phải hối hận sau này thôi. Minh Đức công tử bị giam lỏng bởi vì Hoàng hậu bị giết, âm mưu làm phản của y cũng bị phát giác, vì vậy thánh sủng hiện tại cũng chỉ là nhất thời, không thể kéo dài cả đời, sớm muộn gì cũng sẽ được ban cho một chén rượu độc mà đi theo Hoàng hậu mà thôi. Chuyện này không nên nói tỉ mỉ, vương tử là người hiểu chuyện, chắc chắn biết rõ!
Dù sao đây cũng chẳng phải chuyện hay ho mà nói giữa thanh thiên bạch nhật, gã tiểu tư nói xong liền rời khỏi. Trước khi đi, hắn quay lại nhìn khay ngọc, ý cười trong đáy mắt ánh đầy vẻ tự mãn.
Cừu Đa căm ghét cái nhìn tự mãn này, nhưng hắn không muốn cũng phải thừa nhận, tính giảo hoạt của người Trung Nguyên lúc nào cũng khiến người khác phải đau đầu. Mỹ nhân xinh đẹp cuộn mình trong tấm áo lông trắng đêm dạ yến xa hoa trụy lạc hôm đó, hài tử yếu đuối, thích được nuông chiều đó, đến một nam nhân không dã tâm không quyền lực cũng phải động lòng, huống chi lại là nam nhân Nguyệt Thị hiếu chiến hiếu thắng – tộc người từ trước đến nay vẫn nhòm ngó đến Trung Nguyên để thỏa mãn khao khát làm bá chủ của mình!
Dù sao cũng là một phần vương thất, Cừu Đa đã từng chiêm ngưỡng qua vô số mỹ nhân, hắn vẫn luôn tin tưởng nữ nhân Nguyệt Thị là đẹp nhất trần đời. Thế nhưng, hắn hiểu ra rằng những nữ nhân đó chỉ đẹp, chứ không quý.
Những nữ nhân đó không làm cho người khác có khát vọng muốn độc chiếm, muốn cung phụng.
Cừu Đa hít một hơi sâu, ngay sau đó, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa:
– Điện hạ, chúng ta nhận lời mời đi săn của Hoàng đế Thiên triều. Chuẩn bị đến giờ, mời điện hạ khởi hành.
Cừu Đa cầm lấy khay ngọc, đứng dậy nói lớn:
– Ta đến đây!
Cuộc săn bắn của hoàng thất, tinh kỳ bay phần phật, chiến mã hí vang, đoàn người kéo dài. Quân lính hộ tống Kiền Vạn Đế đều là binh lính chinh chiến sa trường, sau khi hồi kinh muốn hồi tưởng lại những năm tháng nơi chiến trường cát bụi, liền tự tổ chức một cuộc săn bắn để kỷ niệm quá khứ một tay che lấp mặt trời của bản thân, nhưng thực ra ý tứ muốn phô trương sức mạnh thời chiến đấu ở chiến trường Bắc cương cũng khó giấu.
Kiền Vạn Đế ngồi ở vị trí cao nhất, tần phi đều ngồi dưới tấm bạt che ở đằng sau, bên cạnh Hoàng đế chỉ có duy nhất một chiếc ghế dựa nhỏ, nhìn thoáng qua tấm rèm phủ thì có thể thấy mơ hồ một tiểu công tử ăn mặc sang trọng đang ngồi.
Ai cũng biết Thái hậu đã bị giam lỏng, Hoàng hậu đã chết, Hiền phi tuy rằng sắp được phong hậu, nhưng lại không thể ngồi bên cạnh Hoàng đế mà phải ngồi chung với đám phi tần ở đằng sau, còn vị trí mà nàng ta khao khát được an tọa lại bị Minh Đức ngốc nghếch chiếm mất. Minh Đức từ khi hóa điên không thích ra ngoài gió, bây giờ lại đến trường săn gió cát tung bụi mù, y ngồi ở trên cao thì cảm thấy chẳng vui thích chút nào, luôn miệng lầm bầm oán giận.
Kiền Vạn Đế biết rằng nếu hắn không ở bên cạnh thì y sẽ làm loạn, sẽ không chịu uống thuốc, cho nên đành phải dẫn y theo bên mình để trông nom, nhất thời chỉ có thể dỗ ngọt y:
– Xong chuyện rồi chúng ta về cùng nhau nhé, được không?
Minh Đức ngơ ngác nhìn hắn, lại cúi đầu, tự cho rằng không ai nghe thấy giọng lầm bầm của y:
– Ai muốn về cùng ngươi…… Ta muốn về ngay…… Ta buồn ngủ……
Kiền Vạn Đế cười cười, xoa xoa mặt y. Vật nhỏ này dạo này không thích ngủ như trước nữa, ăn uống cũng ngoan hơn, thậm chí còn thích đi trèo cây. Hồ Chí Thành nói đây là chuyển biến tốt, còn nói thêm rằng có lẽ trong tương lai y có thể suy nghĩ hành động như người bình thường.
Có phải mọi ký ức trong y đều đang thức tỉnh hay không? Có phải y vẫn nhớ tới cái chết của mẫu thân, của Hoàng hậu, cũng như mọi yêu ghét từ nhỏ tới lớn?
Có lẽ sẽ có một ngày y sẽ tung cánh bay xa khỏi hắn, có lẽ một ngày nào đó, một trong hai phải nói lời vĩnh biệt.
Ta cũng không biết như vậy có tốt hay không, cũng không biết ngươi cứ ngốc nghếch cả đời thế này có tốt hay không nữa. Kiền Vạn Đế xoa đầu Minh Đức, ôm y vào lòng, thầm nghĩ.
Một tiếng chiêng vang lừng, cổng lớn trường săn mở rộng, tướng sĩ Thiên triều được lựa chọn kỹ lưỡng, thân vận kim giáp, cưỡi hắc mã tung bụi cuồn cuộn tiến đến. Đội tướng sĩ kia đều là kỵ xạ thủ giỏi nhất, dưới ánh mặt trời chói chang, uy lực vĩ đại, chỉ nghe thấy tiếng phóng vun vút của mũi tên, một loạt bia đỡ đồng loạt bị hạ gục.
Kiền Vạn Đế tiến lên phía trước, phất phất tay. Giữa trường săn, hàng trăm binh lính hò nhau cùng đẩy một chiếc ***g sắt rất lớn, chốt ***g vừa mở, hàng chục con hươu lớn chạy bổ ra tứ phía trường săn.
– Hỡi nam nhi Thiên triều!
Sứ đoàn nguyệt Thị nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy một hàng người lần lượt quỳ xuống, thật giống như nhành hoa bay bay giữa biển rộng. Kim giáp dưới ánh nắng phản chiếu những tia sáng lạnh lẽo, tiếng hắc mã hí vang như muốn rung trời lở đất, khiến cho những người yếu tim phải ngất lịm.
– Thiên triều ta khai quốc đã một trăm ba mươi lăm năm, tổ tiên ta lập nên thiên hạ trên lưng ngựa, giữ thiên hạ cũng trên lưng ngựa! Ngày nay thiên hạ yên vui, tứ hải bình ổn, chúng ta không nên quên ơn tổ tiên với cung tiễn và kiếm đao!
Kiền Vạn Đế đứng ở phía đầu trường săn, phất tay về phía trung tâm:
– Buổi săn băn ngày hôm nay, người săn được nhiều nhất sẽ được thưởng hoàng kim trăm cân, ruộng tốt ngàn mẫu!
Ngay lập tức, tiếng tung hô vạn tuế vang dội khắp trường săn, cung tiễn giơ cao dưới bầu trời chói chang, tựa như tòa thép gai giữa rừng rậm.
Kiền Vạn Đế quay trở lại ghế, hơi cúi người xuống nói chuyện với Cừu Đa:
– Vương tử nghĩ sao?
Minh Đức ngồi ở ghế dựa, phơi nắng đến díu cả mắt lại, ngáp một cái, cả người cuộn tròn trên ghế dựa. Không rõ có phải Kiền Vạn Đế quay trở lại làm kinh động đến y, hay là bầu không khí hừng hực xung quanh kích thích thần kinh y, Minh Đức ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt nhìn khu trung tâm, rồi theo ánh mắt tò mò của Kiền Vạn Đế mà nhìn đến Cừu Đa.
Cừu Đa bỗng cảm thấy lúng túng, giống như muốn nói gì, rồi lại chẳng nói được nên lời. Một lúc sau, hắn dường như nghĩ ra điều gì, cười cười rồi nói:
– Người đâu, mang ngựa tới.
Người hầu dẫn chú ngựa quý từ Nguyệt Thị tới, Cừu Đa rời khỏi chỗ ngồi, trèo lên lưng ngựa, thuận tay rút từ đằng sau ra một mũi tên sắt. Vũ khí này của Nguyệt Thị tộc đều có hình tam giác, vừa bền chắc, vừa nâng cao tốc độ và lực sát thương. Cừu Đa phóng ngựa vút đi, càng lúc càng nhanh, bụi tung mù khiến người khác tưởng rằng người ngựa cưỡi mây mà phóng tới, tiếng vó ngựa dũng mãnh hòa trong tiếng vùn vụt tên bắn, nhanh đến mức độ người khác hoàn toàn không nhìn thấy tư thế bắn tên của hắn. Sau khi hắn dừng ngựa lại, những bia đỡ còn lại trong rừng đã đổ, hai con hươu lớn chạy không kịp, bị tên bắn xuyên ngực!
Võ tướng đều hiếu chiến, nhất thời không ngớt tung hô. Vương tử Cừu Đa chậm rãi giục ngựa quay trở về, đứng ở rìa khu vực săn bắn, cung kính cúi người về phía thủ tọa của Kiền Vạn Đế.
Kiền Vạn Đế cũng cười. Hắn đi xuống dưới, cất cao giọng:
– Ban thưởng!
Lập tức, lụa là gấm vóc, kim cương châu báu, cùng một chén rượu vua ban được mang đến. Cừu Đa chẳng thèm liếc nhìn đám châu báu kia, một hơi uống cạn chén rượu rồi ném xuống đất.
Hắn quỳ xuống:
– Hoàng đế đáng kính, thần cả gan muốn Hoàng thượng ban cho thần một phần thưởng khác, không biết ý Hoàng thượng thế nào?
Kiền Vạn Đế đang vui vẻ, cười hỏi:
– Phần thưởng gì? Hai nước chúng ta đã kết nghĩa thân tình, có yêu cầu gì trẫm có thể đáp ứng được, cứ nói đừng ngại!