Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 1: Chương 1: Thâm dạ tiến cung [đêm khuya vào cung]




Trường An đêm khuya, đại môn của Thượng Quan Thị lang phủ đệ đột nhiên bị một đội thị vệ hoàng cung xông đến mở bật ra. Đại Thái giám tâm phúc bên cạnh đương kim Hoàng đế là Trương Khoát đang cầm thánh chỉ đứng giữa sảnh lớn Thượng Quan gia, giọng nói cao vút, vẻ mặt khó dò: “Bệ hạ có chỉ, truyền —— ấu tử Minh Đức của Thượng Quan gia, lập tức tiến cung!”

Trước khi thánh chỉ đến một khắc [1], Thượng Quan Minh Đức đang nằm trên giường mới tỉnh dậy. Y là con thứ của vợ lẽ, mẫu thân không có, đại phu nhân vốn cũng sinh hạ được khá nhiều nhi tử. Mặc dù nhà này không hề bạc đãi con thứ, nhưng dĩ nhiên trong mắt mọi người cao thấp vẫn phân biệt rõ ràng. Trời đông giá rét, tiểu thiếu gia chỉ khoác một chiếc áo mỏng mảnh mà bước ra.

Thượng Quan lão gia kinh hoảng vô chừng, chính lão cũng không nhớ kỹ sự tồn tại của đứa con này, không biết vì sao Hoàng đế đột nhiên hứng thú triệu kiến tiểu nhi tử vô quan vô chức của lão…

Trương Khoát thấy thiếu niên vừa đến kia vẫn vẻ mặt vẫn ung dung bình thản, bèn nghiêng người nói: “Minh Đức công tử, xin mời.”

Thượng Quan lão gia vội vàng khom người tiến lại gần, lén lút lặng lẽ tuồn vào tay Trương Khoát một đỉnh bạc nặng trình trịch: “Công công, ngài không ở lại uống chén trà…?”

Trương Khoát cười rất nhạt, dúi trả lại đĩnh bạc: “Đại nhân cần gì phải làm vậy, đều là vì bệ hạ sai bảo, ta sao có thể mặt dày khiến ngài tốn kém như thế…”

Thượng Quan lão gia mồ hôi đã chảy dài. Người làm quan ở kinh thành, có thể một sáng sẽ đại phú đại quý, cũng có thể khoảnh khắc đã vạn kiếp bất phục. Thiên uy khó dò, một đạo thánh chỉ ban xuống, ai biết được ý tứ thực sự của Hoàng đế là gì?

“Công công à, cả ngài còn chưa từng trông thấy mặt ấu tử nhà ta, bệ hạ tại sao lại…”

Trương Khoát vẫn cười nhàn nhạt: “Đại nhân nói lạ, ý tứ của bệ hạ, chúng ta thân là nô tài, làm sao dám mở miệng hỏi?”

Dứt lời không thèm lý đến vẻ mặt trắng bệch của lão thêm nửa khắc, quay lưng bước đi.

Thượng Quan Minh Đức đang đứng trước đại môn của phủ đệ. Trời đông giá rét, người chỉ khoác một tấm áo cũ kỹ đơn bạc, sắc diện nhợt nhạt giữa mênh mông tuyết phủ, tựa hồ có thể tan theo gió. Ánh sáng đại hồng đăng [2] treo trước cánh cổng phú quý đầy rẫy cũng không thể làm ấm áp, chỉ thấy khuôn mặt non trẻ của y như bóng ma, nửa sáng nửa tối, uyển chuyển lãnh đạm.

Trương Khoát tiến về phía trước, cúi người thật thấp, kéo cao tấm rèm xanh trước kiệu nhỏ, hạ giọng mà rằng: “Minh Đức công tử, xin mời.”

Minh Đức không nhúc nhích, thanh âm lạnh lẽo: “Quá nửa đêm ồn ào giơ đuốc cầm gậy kéo đến, các ngươi toan tính xét nhà ta?”

Trương Khoát vội đáp: “Chúng nô tài làm sao dám!”

Minh Đức vẫn không nhúc nhích. Một hồi lâu Trương Khoát đành thở dài, cung tay ra hiệu kính mời: “Công tử muốn gì thì cứ vào cung hỏi thẳng bệ hạ, chúng nô tài cũng chỉ có một cái mạng một cái đầu, đủ để bị chém mấy lần đây?”

Liên Y Cung tọa lạc phía Đông vườn phù dung, địa phận giáp với hậu cung bên cạnh, vốn là một nơi cực kỳ phức tạp, dù giữa thanh thiên bạch nhật cũng hiếm phi tần nào dám bén mảng.

Tuy trời đông giá rét, nội cung vẫn thoảng ra những làn hương phù dung thơm ngát ấm áp. Thượng Quan Minh Đức bước xuống kiệu, vừa muốn hướng vào phía trong đã bị Trương công công âm thầm kéo lại.

Y quay đầu, thấy Trương Khoát chỉ chỉ vào cánh cửa sâu bên trong, thấp giọng nói: “…Xin theo nô tài.”

Minh Đức cười lạnh một tiếng, hất tay Trương Khoát, đẩy cửa bước vào.

Trường An vốn phồn hoa, cung thành nội điện lại càng tráng lệ. Hành lang dài thăm thẳm treo tầng tầng lớp lớp lụa biếc, hơi ấm mơ hồ lãng đãng bốc lên, nuôi dưỡng những đóa hoa tươi đẹp quý hiếm ngát hương. Cuối hành lang là một thư phòng nhỏ rất mực tinh xảo, vàng ngọc đầy đất, lan hoa vấn vương. Cung nữ toàn thân gấm vóc lặng yên mở cửa thư phòng, Minh Đức vừa bước vào, lập tức nghe tiếng cánh cửa phía sau mình nhẹ nhàng khép lại.

Minh Đức ăn mặc phong phanh, nhưng liên tiếp đi một mạch, hàn khí trên người cũng đã tan biến đôi chút. Y không hề ngẩng đầu, vào cửa liền quỳ xuống, cung kính lên tiếng: “Thần Minh Đức tham kiến bệ hạ!”

Thanh âm Hoàng đế từ trên chỗ ngồi truyền xuống, nhưng không hề hướng y trò chuyện: “…Quý phi, nàng cứ bảo rằng Thượng Quan Minh Đức cùng Hạ Chiêu nghi có tư tình, bây giờ trẫm đã đưa người đến, nàng định đối chất với hắn thế nào đây?”

Minh Đức hơi ngẩng đầu. Phía sau rèm lụa ẩn hiện một nữ tử phục sức đẹp đẽ, trang điểm mỹ lệ đang ngồi. Chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể cảm được sự lộng lẫy quyến rũ. Hoàng đế ngồi tại thủ tọa [3], nhìn vào rèm lụa, khẩu khí rất ôn hòa, vẻ mặt lại thản nhiên thấp thoáng nét cười lạnh lẽo.

Thanh âm Quý phi truyền đến, hơi yếu ớt: “…Thần thiếp e sợ. Thần thiếp nào dám soán quyền quản chế hậu cung, nhưng đạo đức luân thường thì không được phép tổn hại, thần thiếp thân là Quý phi, lẽ ra…”

Hoàng đế ngắt lời nàng: “Muốn thẩm vấn Thượng Quan Minh Đức điều gì, nàng cứ trực tiếp hỏi ngay đi.”

Quý phi cúi đầu, cung kính ‘dạ’ một tiếng, rồi quay xuống hướng về thiếu niên đang quỳ trên mặt đất kia, thanh điệu chuyển sang cao ngạo: “Thượng Quan công tử, tháng trước vào đêm Trung Thu, ngươi có tiến cung hay không?”

Thảm trải sàn thoạt trông có vẻ mềm mịn, nhưng khi quỳ xuống Minh Đức lại cảm thấy rất không thoải mái. Hơi cử động đầu gối một chút, y mới đáp: “Có.”

Quý phi lại hỏi: “Ngươi thân là ngoại thần, vô quan vô chức, chỉ có thể phụng chỉ tiến cung. Ngươi có phụng chỉ dụ hay không?”

Minh Đức trầm mặc một lát: “Không có.”

“Theo thị vệ bẩm báo, ngươi tiến cung thì trực tiếp đi đến nơi ở của Hạ Chiêu nghi, có hay không có việc này?”

“…Có.”

“Ngươi lợi dụng lúc đại lễ Trung Thu hỗn loạn, lẩn vào hậu cung, đến tận trời sáng mới xuất cung. Phải bị tội gì?”

“Thần đáng tội chết.”

Quý phi bỗng đứng phắt dậy: “Bệ hạ! Thượng Quan Minh Đức *** loạn cung đình, khi quân phạm thượng, Thượng Quan Thị lang dạy con không nghiêm, chính là đại tội tru di cửu tộc! Hạ Chiêu nghi *** đãng vô sỉ, chứng cứ xác thực, khiến hoàng thất chúng ta hổ thẹn, người này tuyệt đối không thể lưu lại!”

Hoàng đế nhất thời không nói gì. Trong khoảnh khắc, thư phòng rơi vào sự tĩnh lặng nguy hiểm. Hết một tuần trà, Thượng Quan Minh Đức mới chậm rãi lên tiếng: “…Vậy xin bệ hạ cứ truyền chỉ, ban cho thần tử tội.”

‘Xoảng’ một tiếng, Hoàng đế hất vỡ tách trà. Quý phi lập tức quỳ xuống: “Bệ hạ!”

Hoàng đế trầm giọng: “…Quý phi.”

“Có thần thiếp.”

“Hạ Chiêu nghi được sủng ái, nàng hận nàng ta cũng phải nhưng Thượng Quan Minh Đức chưa từng đắc tội với nàng, có cần phải dồn hắn vào chỗ chết?”

Huyết sắc trên mặt Quý phi nhất thời mất hết.

Tuy nhiên nàng vẫn cố gắng chống đỡ: “Bệ hạ, Thượng Quan Minh Đức lẩn vào hậu cung, nhân chứng vật chứng đều có, thần thiếp không hề bịa đặt vô căn cứ!”

Hoàng đế khẽ nói: “Vạn nhất hắn quả thật có đến hậu cung, nhưng không hề tư thông với Hạ Chiêu nghi?”

Quý phi sắc mặt tái nhợt, vẫn cố nghiêm dù đã muốn lung lay: “Sao lại ‘không hề’ được?? Nhân chứng đâu? Vật chứng đâu? Nếu hắn và Hạ Chiêu nghi không có gian tình, vậy hắn ở nơi đó suốt đêm để làm gì? Bệ hạ, người không thể tiếp tục dung túng cho Hạ Chiêu nghi làm bậy như vậy!”

Hoàng đế định mở miệng, nhưng lại bị Thượng Quan Minh Đức ngắt lời: “Thần không có chứng cứ.” Thanh âm của y thậm chí hết sức bình tĩnh: “Nương nương muốn trừng trị thần thế nào thì cứ việc.”

Quý phi ngẩng cao đầu, nhưng Hoàng đế thì lại mỉm cười: “Ái phi không cần phải nghe tên này nói nhảm…”

“Bệ hạ…!”

“Trẫm có thể làm chứng cho hắn…” Hoàng đế nhẹ nhàng nói tiếp, ánh mắt phút chốc dường như ngùn ngụt bốc lên ảo giác hung tợn, “…Trẫm nói cho nàng biết, Trung Thu đêm đó hắn quả thật không hề qua lại gì với Hạ Chiêu nghi, ngay cả bóng dáng của nàng ta, hắn còn không trông thấy.”

Hoàng đế tiến đến, tự mình nâng Quý phi dậy: “Bây giờ nàng yên tâm rồi chứ?”

Quý phi cảm thấy bị đôi tay to lớn kia siết chặt một cách mạnh bạo, trong khoảnh khắc nàng thậm chí nghe được tiếng xương cốt mình kêu răng rắc. Nàng choáng váng, không dám ngay cả ngước nhìn người đối diện. Hoàng đế đúng là đang mỉm cười, nhưng cái kiểu cười này so với đao kiếm còn đáng hãi sợ hơn.

Nàng chẳng còn chút dũng khí để nói bất kỳ điều gì. Hoàng đế hơi hơi phẩy tay: “Quỳ thỉnh an đi.”

Quý phi loạng choạng quỳ xuống, rồi vội vàng đào tẩu.

Thư phòng lại trở nên tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng ngọc hồ [4] nhỏ giọt đêm khuya, thanh thanh vang vang.

Thượng Quan Minh Đức cảm thấy hai đầu gối càng lúc càng bị thảm trải sàn châm chích đến khó chịu, y lại khẽ cử động rồi bình thản lên tiếng: “Bệ hạ còn gì muốn phân phó [5] nữa không?”

Kiền Vạn Đế Lý Ký – đương kim Hoàng đế Thiên triều thời Xuân Thu – vẫn ngồi tại thủ tọa, gương mặt vô cảm, một tay đặt trên mặt bàn. Nếu chú tâm một chút, có thể thấy những khớp xương bàn tay hắn vì quá vận sức mà trở nên trắng bệch, dường như dưới tay hắn không phải mặt bàn, mà là cần cổ của ai đó.

Kiền Vạn Đế thoáng nhếch cười: “Trẫm thật ra đang nhớ tới một việc. Quãng thời gian trước Hạ Tể tướng hình như có chút yêu thích ngươi, trẫm nghe nói hắn định đem muội muội của Hạ Chiêu nghi hứa gả cho ngươi. Chuyện này có thật hay không?”

Minh Đức mặt không biểu cảm: “Là do ngài ấy ưu ái sai lầm.”

“Sao lại sai lầm?” Kiền Vạn Đế đứng dậy, đi đến gần y, “Thượng Quan Minh Đức ngươi văn võ song toàn, thanh xuân tuấn tú gia thế đã chẳng thua sút, bản thân càng không kém cạnh, đảm nhiệm chức ám vệ đại nội [6] đã hai năm nay, chỉ đợi đến lúc từ trong tối bước ra sáng thì hiển nhiên tiền đồ vô lượng… Thiếu niên anh tài như thế, sao lại không xứng với thiên kim tiểu thư của Tể tướng gia?”

Dưới cằm căng thẳng, bị một bàn tay to lớn chế trụ quai hàm, Minh Đức buộc phải ngẩng đầu.

Kiền Vạn Đế chăm chú ngắm nghía khuôn mặt của y: “Thiên kim tiểu thư của Hạ gia đó, lớn lên rất đẹp phải không?”

Minh Đức bỗng nhiên mỉm cười: “Bệ hạ cũng đã đứng tuổi mà nhi tử lại hiếm hoi, nghe nói tiểu thư của Hạ gia rất có phúc tướng, bệ hạ nên cân nhắc phong cho nàng ta làm phi tần, biết đâu có thể la liếm thêm vài ba long tử —— ”

Lời còn chưa dứt đã vang lên một tiếng ‘chát’ thật mạnh. Một bạt tai đánh thẳng vào mặt, làm Minh Đức đầu ngoẹo sang một bên.

Y chậm rãi nghiêng người, lau đi vệt máu trên môi. Kiền Vạn Đế ngắm bộ dạng của y, tâm tính vẫn rất vui vẻ, ngữ điệu một mực ung dung: “Minh Đức, năm đó ngươi so về thứ hạng đại nội cao thủ, được xem là đứng trên ngự tiền tam phẩm phải không?”

Minh Đức cúi đầu, nhu thuận đáp: “Thần hổ thẹn.”

“Ngươi cậy có lệnh bài của ám vệ, xuất nhập nội cung không kiêng kỵ gì phải không?”

“Thần tạ ơn bệ hạ tín nhiệm.”

“Vậy lẽ ra ngươi phụng chỉ đến hậu cung một chuyến, tuy là nội cung của phi tần, sẽ chẳng thể để đến mức bị người phát hiện —— phải không?”

Minh Đức lần này không đáp. Kiền Vạn Đế lại chế trụ quai hàm, buộc y phải ngẩng đầu lên: “ —— Minh Đức, Quý phi chẳng phải đang mang thai hay sao? Trẫm cũng chưa từng bảo muốn phế bỏ Hoàng hậu, ngươi cần gì phải cố ý để lộ hành tung của mình trước mắt Quý phi? Ngươi biết rất rõ… biết rất rõ rằng nàng ta sẽ bày mưu hại mình, rằng nàng ta sẽ mượn cơ hội này kiện cáo với trẫm, phải không??”

Minh Đức thùy hạ mi mắt: “…Bệ hạ trong lòng hiểu rõ, cần gì hỏi lại?”

Kiền Vạn Đế chậm rãi gật đầu: “Ngươi thành công rồi, Minh Đức. Ta bây giờ quả thật cảm thấy Quý phi rất phiền phức. Chúc mừng ngươi, lần này địa vị của Hoàng hậu lại càng được bảo vệ!”

Rõ ràng không khí ấm áp thơm ngát là thế, nhưng trong thư phòng này hơi thở so với ngoài trời còn muốn băng lãnh hơn. Minh Đức một tay đặt lên trên bàn tay của Hoàng đế đang thô bạo giữ chặt khuôn mặt mình, chậm rãi gỡ ra từng ngón từng ngón một: “…Bệ hạ không tìm được cớ gì phế hậu, nhưng nếu cứ giữ oán hận trong lòng thì cứ việc mượn cơ hội này để định tội thần… Thần thân là ám vệ, trực thuộc bệ hạ quản lý, mặc tình người muốn đánh muốn giết, kẻ khác đều không thể xen vào… Trên đời này vốn đầy rẫy biện pháp có thể khiến người ta thống khổ, sổ ghi chép bí mật những cách tra khảo nằm trong đại lao Hình bộ mọi lúc đều có thể lấy ra, chỉ cần bệ hạ bất động ý niệm phế hậu của mình, riêng thần chịu chút đau khổ thì cũng có gì là khó khăn?”

Y trực diện nhìn vào Kiền Vạn Đế, thần sắc vẫn lãnh đạm, nhưng trong đáy mắt lóe lên chút ít phồn hoa xuân sắc [7]từ lâu đã biến mất. Cảm giác này thật vi diệu, không phải y cố tình để lộ ra nét mặt đó, chẳng qua tinh thần đang bị kích thích, chính mình cũng không để ý.

Kiền Vạn Đế bỗng quỳ một gối xuống trước mặt y. Minh Đức vốn còn nhỏ tuổi, hắn dù đang nửa quỳ nhưng so với y vẫn cao hơn nhiều. Hoàng đế ghé sát vào tai y, cười gằn: “…Nói rất đúng, nhưng ta không hề có ý định tra khảo ngươi… Trung Thu đêm đó biểu hiện của ngươi không tồi, xem như ưu-khuyết điểm triệt tiêu lẫn nhau đi.”

Minh Đức không chút xúc động, nôn nóng muốn đứng dậy, nhưng bả vai ngay lập tức bị Kiền Vạn Đế mạnh bạo ghì chặt.

Không biết tự lúc nào trong làn hương ấm áp đã trộn lẫn một mùi vị ôn nhuyễn ngọt ngào khiến tay chân vô lực, vừa định dùng sức thì mắt đã muốn mờ, người đã muốn ngất. Thượng Quan Minh Đức vô thanh vô tức [8] yếu đuối ngã vào lòng Kiền Vạn Đế, thiếu niên vẫn chưa trưởng thành [9], áo cũ vải thô, khuôn mặt nghiêng nghiêng dù băng lãnh vẫn đẹp như tranh vẽ, như phảng phất hết thảy đêm xuân diễm lệ.

Minh Đức hơi hơi run rẩy. Kiền Vạn Đế chậm rãi xé mở áo ngoài của y, đẩy y ngã xuống, trầm giọng cười lạnh: “Hình như ngươi rất không thích loại thảm này, phải không…?”

Minh Đức định gạt tay Kiền Vạn Đế ra, ngược lại lập tức cổ tay bị đối phương chụp lấy, hung hăng đè nghiến xuống sàn. Cánh tay đột ngột bị cọ xát mạnh bạo với với mặt thảm, xây sát không ít, ban đầu chỉ thấy hơi ngứa ngáy, tiếp theo lại đau rát cùng cực.

Kiền Vạn Đế trắng trợn mạnh mẽ vuốt ve cánh tay y, làn da thiếu niên được nuông chiều nên rất đỗi mịn màng, lại nhờ chăm luyện võ nên cơ bắp khá rắn rỏi, vừa dẻo dai mềm mại lại vừa căng tràn nhựa sống, thật vô cùng gợi cảm.

Hắn thấy hạ thể ngày càng rắn đanh lại, dục vọng kêu gào ầm ĩ khiến máu trong người tựa hồ sôi trào. Hắn vốn đã đứng tuổi, lại đang thời kỳ thịnh trị, nhưng sắc đẹp của mỹ nhân tam cung lục viện dù thế nào cũng chẳng thể sánh với dục vọng chinh phục cho bằng được thiếu niên đang nằm kia.

Đúng vậy, hắn dường như đã biến thành dã thú, dục vọng xé nát rồi ăn tươi nuốt sống kẻ đối diện đã bắt đầu dâng trào cuồng nộ.

Tuy nhiên, vừa lúc đó tiếng gõ cửa thư phòng lại vang lên, là Trương Khoát, trong thanh âm có chút sợ hãi: “Hồi bẩm bệ hạ, Hoàng hậu cầu kiến!”

Kiền Vạn Đế chồm dậy hét lớn: “Không gặp!”

“Hoàng hậu sắp đến rồi ạ!”

“Bảo ả cút!”

Minh Đức chợt mỉm cười, điềm đạm lên tiếng: “Thần thỉnh nương nương đến…”

Kiền Vạn Đế cúi đầu nhìn Minh Đức yếu đuối nằm trước mặt, áo ngoài tơi tả, miễn cưỡng che chắn bờ vai trần bị phơi ra, chiếc cổ thon nhỏ ẩn hiện dưới làn tóc tán loạn, đẹp đến nỗi khó có thể tưởng tượng.

Hắn bật tiếng cười gằn: “Trước khi đến đây, ngươi đã thông báo với Hoàng hậu?”

Minh Đức vẻ mặt thản nhiên, đáp: “Đúng thế.”

“Lúc nào?”

“Lúc đang ở trong kiệu, thần đi rồi về ngay, ngay cả kiệu phu [10] cũng chưa từng phát hiện…”

“Giỏi! Giỏi lắm!” Kiền Vạn Đế nộ khí xung thiên, “Xem ra lần sau trong kiệu phải có xích sắt để trói ngươi lại mới được!”

Ngoài cửa thanh âm nghi trượng [11] vang vang thông báo rằng Hoàng hậu đã đến nơi, Kiền Vạn Đế tay vừa buông lỏng, Thượng Quan Minh Đức liền gắng gượng vịn tường đứng dậy, chậm rãi ngoái đầu, mặt vẫn bình tĩnh: “Thần cáo lui.”

Y từ từ lùi lại, từng bước từng bước một, thận trọng rời khỏi thư phòng.

Kiền Vạn Đế Lý Ký ngồi phịch xuống thủ tọa rộng lớn, hạ thể bị kích thích mãnh liệt vẫn đang kêu gào cháy bỏng, nhưng người kia thì đã khuất dạng.

Lý Ký cười lạnh lẽo: “…Hôm nay xem như ngươi nhanh chân…”

—— Dù gì đi nữa, ngươi cũng đã rơi vào tay ta, đâu cần phải quá vội vàng?

Vạn nhất bức hắn đến mức nguy hiểm thế nào cũng bất chấp, chẳng phải chính tay ta phá hỏng thứ ta đã nắm gọn hay sao?

Hoàng đế nhìn chằm chằm theo hướng ‘con mồi’ vừa rời khỏi, nét mặt khó lường, từ đầu chí cuối trong đáy mắt hiện rõ sự tàn khốc.

CHÚ THÍCH:

[1] khắc: một phần tư giờ

[2] đại hồng đăng: đèn ***g đỏ

[3] thủ tọa: ghế có tay vịn

[4] ngọc hồ: đồng hồ xưa của người Trung Quốc, đo giờ bằng mực nước [còn ai muốn hiểu kỹ càng nó là cái gì, mời lên Google Images gõ “ancient Chinese water clock”]

[5] phân phó: ra lệnh

[6] ám vệ đại nội: người bảo vệ vua chúa một cách bí mật

[7] phồn hoa xuân sắc: ý nói “tươi đẹp/xinh đẹp”

[8] vô thanh vô tức: im hơi lặng tiếng

[9] nguyên văn “hoàn một cập quan đích thiếu niên” = “thiếu niên vẫn chưa [làm lễ] đội nón” = “thiếu niên vẫn chưa trưởng thành”

[10] kiệu phu: phu khiêng kiệu

[11] nghi trượng: binh lính xếp hàng, đứng chào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.