Phượng Hoàng, Gà Tây

Chương 21: Chương 21




Không chịu nổi, quả thật là không chịu nổi nữa rồi.

Sức cùng lực kiệt, tiều tụy hình như hoàn toàn không đủ để hình dung trạng thái của Khang Đức cùng Phượng Thiên Lăng.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Đương khi hai người hoàn toàn vượt qua tuần trăng mật, thình lình quay đầu mới phát hiện, giờ phút này cách kì thi cuối kì của trường còn không đến nửa tháng.

Đối với hai kẻ trong học kỳ có 90% thời gian không có nghe giảng dù chỉ một tiết, điểm ấy đủ khiến bọn họ kinh hãi. Tuy nói lúc điểm danh trong lớp đã có đảm bảo (công lao của đôi song sinh), nhưng dù sao thi viết cũng không thể thiếu phần kiến thức.

Vì vậy, để tránh cho cả hai cùng lưu ban, nguy cơ mất sạch mặt mũi, hai người dồn sức phát huy tính chịu khó cùng tinh thần dũng cảm phấn đấu mượn bài ghi chép, học thuộc lòng, làm bài… vân vân, hơn nữa bảo trì mỗi ngày ngủ nhiều nhất 3h.

Cứ như vậy dày vò nửa tháng, rốt cục, hai người đã may mắn qua cửa.

Phải biết rằng trong ngày thông báo kết quả, Khang Đức cùng Phượng Thiên Lăng quả thực ngủ ngon giấc, thẳng đến nửa đêm ngày hôm sau mới thanh tỉnh lại bổ sung lương thực.

Lẽ dĩ nhiên, giấc ngủ đầy đủ, ăn uống no nê, cái gọi là ấm no tư *** dục, giúp hai vị này huyết khí phương cương lại cấm dục nửa tháng đã lâu, kết quả một đêm củi khô lửa bốc hừng hực bất diệt, rất có tư thế tinh tẫn nhân vong.

Thật đáng mừng.

Cuối kỳ cuộc thi thoáng qua một cái, nghỉ đông đã đến. Các học sinh đều thu dọn đồ đạc về nhà mừng lễ năm mới.

Bởi vì phi thường lo lắng vấn đề sinh hoạt cá nhân của Khang Đức sau khi trở về, lần đầu tiên, Phượng Thiên Lăng rất quyết đoán bắt lấy cổ áo của hắn, bày ra bộ dáng anh dũng: “Ta cùng ngươi trở về!”

Bất quá y theo bộ dáng kia, biểu tình bưu hãn xem trong mắt Khang Đức đều là đáng yêu vô cùng. “Dạ dạ, vương của ta.”

“Hừ!” Phượng Thiên Lăng lập tức đỏ mặt.

Nói thật, Khang Đức thích nhất trên giường gọi hắn như vậy. Chỉ cần từ miệng Khang Đức toát ra lời này, khẳng định kế tiếp Phượng Thiên Lăng 99% phải trình diễn một ít tiết mục không nên người.

Quả nhiên, Khang Đức lập tức đè ép.

Một phen nhăn nhó giãy dụa, quả nhiên, Phượng Thiên Lăng lại rơi vào gió lốc ái dục trong tay giặc. Kỳ thật có khi Khang Đức cũng hiểu được chính mình rất không thích hợp.

Đối mặt ham muốn độc chiếm bất thường nơi Thiên Lăng, chính mình chẳng những không ghét, có khi còn bởi vì đối phương biểu hiện dục vọng độc chiếm mà trở nên thú tính quá đáng.

Ha ha, xem ra chúng ta thật đúng là trời sinh một đôi a.

Mạnh mẽ động thân, nhanh chóng xâm nhập vào nơi tận cùng thân thể căng chặt, ấm nóng kia, một lần lại một lần vẫn không sao thỏa mãn. Thích nhất là xem biểu tình người yêu vì ngượng ngùng mà kìm nén rên rỉ, thẳng đến cuối cùng khóc cầu xin tha thứ.

Khang Đức cảm thấy, trên đời này chẳng còn chuyện gì khiến hắn tối thỏa mãn hơn thế.

Kích tình mãnh liệt thối lui, Khang Đức ôm Thiên Lăng lẳng lặng nằm trên giường, hưởng thụ dư vị còn

lại.

“Tại Mỹ, đứa nhỏ vừa trưởng thành sẽ tách ra cha mẹ. Chính mình lựa chọn tương lai. Học tập, công tác, luyến ái, kết hôn, cũng không quan hệ đến cha mẹ.”

“Ân……” Thiên Lăng buồn ngủ.

“Mặc dù biết cha mẹ rất yêu mình, nhưng vẫn có cảm giác bị vứt bỏ.” “Ân……”

“Nhưng ngươi là của ta, cho nên, ngươi tuyệt đối không thể ly khai ta, minh bạch?” “Ân…… vù vù……”

“Ha ha –”

Khang Đức rủ mắt nhìn Phượng Thiên Lăng hương vị ngọt ngào say ngủ trong ngực, cười khẽ. Trên trán đối phương hôn thoáng qua, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.

Ngày mai đi đặt vé máy bay a.



Ngày hôm sau

“Tại sao phải dùng tiền mua vé máy bay?” Phượng Thiên Lăng bất mãn nói. “Bởi vì chúng ta phải về Mỹ a.” Khang Đức có điểm đau đầu.

Kể từ khi biết mình dùng mấy ngàn mua hai vé đi California, tiểu tử kia vẻ mặt liền không vui. “Ngươi xem thường ta a?” Phượng Thiên Lăng giận dữ chỉ trích.

Đối mặt chất vấn, Khang Đức cảm giác mình thật sự phi thường phi thường vô tội a.

“Không phải là đi Mỹ sao? Chẳng lẽ ta không thể mang ngươi đi! Ngươi là học sinh nghèo mà, sao còn tốn tiền cho cái này làm gì?”

“A? Không được! Tuyệt đối không thể!” Ngẩn người vài giây, rốt cục minh bạch Phượng Thiên Lăng là đang quan tâm hắn, nhưng Khang Đức vừa nghe ý tứ của người kia, nghĩ đến Thiên Lăng muốn biến thành phượng hoàng mang theo mình bay đến bờ đại dương đối diện, lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vàng diệt trừ ý nghĩ khủng khiếp đó của người kia.

“Vì cái gì?”

“Ách…… Bởi vì ta không muốn ngươi bị xem là quái vật mà bị bắt. Huống chi ta là lão công của ngươi. Thiên Lăng, lẽ nào ngươi cảm thấy ta không có năng lực nuôi ngươi?”

“Ta, ta không, không phải ý tứ này……” Phượng Thiên Lăng vừa nghe mặt đỏ tới mang tai, khí phách mới rồi cũng không cánh mà bay.

Đặc biệt nghe được câu “ta là lão công của ngươi”, tâm đột nhiên thoáng đập mãnh liệt.

Chờ một chút, kỳ quái, hắn phải là Vương phi của ta mới đúng a, tại sao lại trở thành lão công?

Bất quá sau một khắc, điểm ấy nghi hoặc yếu ớt ấy lại bị Phượng Thiên Lăng rất thiếu trách nhiệm vứt đến sau đầu. Bởi vì Khang Đức cùng hắn trên giường luôn ngon ngọt gọi “vương”, làm hắn thất điên bát đảo, sao còn tâm tư nhớ đến chuyện này.

Ân — xem ra ván bài của Phượng Vương cùng Ngọc đế, Ngọc đế tỉ lệ thắng lớn hơn a, ha ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.