Sau nhiều ngày đi đường, đoàn quân đã đến được căn cứ, Mộ Dung Ngạn và
Mộ Dung Ngật lập tức được truyền đến lều của Nguyên Thiên Hữu. Lúc này
trong lều còn có các vị tướng.
Bọn họ cùng nhau bàn sách lược,
rất lâu mới kết thúc. Mộ Dung Ngật theo chân các lãnh tướng ra doanh
trại, Mộ Dung Ngạn thấy rõ sự tiều tuỵ của Nguyên Thiên Hữu nên lặng lẽ
tìm hắn.
- Hoàng thượng!
Nguyên Thiên Hữu nhìn ông. Hắn mỉm cười.
- Đại cữu. Cứ gọi con là Thiên Hữu.
- Mạc tướng không dám.
Nguyên Thiên Hữu cười.
- Dù sao con vẫn gọi người là đại cữu. Người tìm con có chuyện?
Mộ Dung Ngạn trầm giọng, trong ánh mắt mang chút lo lắng - loại quan tâm của tiền bối dành cho hậu bối.
- Mạc tướng thấy được sự tiều tuỳ của người, không giống như những tin tức mà hoàng hậu nhận được.
Nguyên Thiên Hữu gãi đầu, biểu hiện như một đứa nhóc trước mặt tiền bối.
- Đại cữu! Con tin nếu là người, người vẫn sẽ giống con, không muốn đại thẩm lo lắng.
- Mạc tướng hiểu. Chỉ là, sắc mặt của người không giống như lao lực quá nhiều. Có gì đó rất lạ.
Nguyên Thiên Hữu cố tránh né tầm mắt của ông.
- Thật ra. Lần trước con bị trúng tên, mũi tên có độc. Chất độc tuy được giải nhưng sức khoẻ vẫn chưa ổn định.
Lý do này khá chính đáng, không khiến Mộ Dung Ngạn nghi ngờ.
Vì sao hắn lại nói dối? Vì sao hắn lại không nói rõ, thứ khiến hắn tiều tuỵ là cơn ác mộng hằng đêm?
Giấc mơ ấy, lặp lại mỗi đêm!
Từ ngày có sự giúp đỡ của huynh đệ Mộ Dung Ngạn, mọi thứ không hẳn bình ổn nhưng thuận lợi hơn rất nhiều. Sức khoẻ của Nguyên Thiên Hữu dần ổn
định, hắn cũng không còn gặp giấc mơ ấy.
Nhưng!
Không gì là tự nhiên. Việc gì cũng có lý do của nó.
Giấc mộng cũng vậy!
...
Đại Tấn
Nhắc lại chuyện Kim Sương và Chung Minh được cử sang Đại Tấn. Bọn họ ở đây
đóng giả một đôi phu thê, mở một tửu lầu nhỏ. Có lẽ không ai nhận ra nơi đây lại là nơi tình báo của Vĩnh Ngọc quốc.
Kim Sương vốn nhiều
lần xuất hiện bên cạnh Quách Ngọc nên để an toàn, bên cạnh nàng luôn có
một cao thủ dịch dung với vai trò làm tiểu muội của Chung Minh - tiểu
Xuyên, cùng với đó là một nhân vật quen thuộc - tiểu La với vai trò tiểu muội của Kim Sương. Sau khi nàng bị Quách Tuệ “giết” và ném ra bãi tha
ma, người của Quách Ngọc đã lén lút đưa nàng đến Đại Tấn, hỗ trợ Kim
Sương trong việc thu thập tin tức.
- Quán hôm nay đông khách, tiểu Xuyên, muội nên trông quán cẩn thận. Ta và Minh ca đi sớm về sớm.
- Vâng. Đại ca và đại tẩu đến nhà dì nhớ mang về cho muội bộ áo quần mới.
- Đúng là cô nương thích đẹp. Muội nhớ nhắc nhở tiểu La đến Hàn Hiên thu tiền nợ, ở đấy không bỏ qua được.
Tiểu Xuyên mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ hiểu.
”Phu thê” Kim Sương, Chung Minh cười nói sau đó rời khỏi tửu lầu. Không một ai nghi ngờ, cả hai nhanh chóng rời khỏi kinh thành.
Khi cảm thấy không còn nguy cơ, bọn họ không cần phải giả vờ tình chàng ý thiếp.
- Chung Minh. Tại sao lần này chúng ta phải đích thân đến đây, chẳng phải nói để bọn họ đến Hải Hà lầu sao?
Chung Minh thở dài.
- Ta cũng biết chúng ta ra ngoài sẽ rất dễ lộ thân phận nhưng hết cách, ai bảo nhiệm vụ lần này rất quan trọng.
- Quan trọng? Chung Minh! Có phải có chuyện gì ta chưa biết hay không?
- Đúng vậy, nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết.
- Ngươi dám?
Kim Sương đánh mạnh vào lưng hắn khiến hắn có chút đau. Hắn nheo mày.
- Không có tý dáng vẻ của nữ nhân. Không thú vị.
- Còn không mau nói?
- Tuyết Lâm và Minh Tước đến Đại Tấn.
Kim Sương tròn mắt, vẻ mặt ánh lên sự hạnh phúc.
- Thật sao? Mau, chúng ta mau đến tìm họ.
Thế nhưng hạnh phúc chưa bao lâu lại bị hắn tạt gáo nước lạnh vào mặt.
- Như vậy cũng tin? Đầu óc của ngươi có vấn đề? Bọn họ phải bên cạnh chủ tử, thời gian đâu để kéo nhau đến đây gặp ngươi?
Vừa nói hắn vừa cười chọc tức nàng. Kim Sương tức giận, đánh hắn một cái thật mạnh, sau đó bỏ đi trước.
Suốt quãng đường nàng không nói chuyện, cũng không hỏi hắn họ đang đi đâu và làm gì. Dường như hắn biết mình hơi quá đáng, nên quyết định mở lời
trước.
- Ta không cố ý. Ta chỉ muốn đùa tí thôi. Thật ra, hôm nay chúng ta có chuyện quan trọng thật. Như phi đó sẽ ôm theo tiểu hoàng tử đến chùa Vân Ân cầu phúc.
Kim Sương nheo mày.
”Cầu phúc?”
- Ả ta cũng tin vào phật?
- Điều đó rất lạ, vì thế ta muốn cùng ngươi đến xem. Việc này giao cho người khác, không an tâm.
- Vậy còn không mau đi. Chậm trễ như vậy thì xem được gì?
... Chùa Vân Ân...
Chùa Vân Ân là chùa của hoàng gia, tuy nhiên nghe theo lòng nhân ái của
hoàng hậu, chùa luôn mở của chào đón khách hành hương, dù là khấc khái
vẫn được chào đón bình thường.
Hôm nay Như phi bế theo tiểu hoàng tử cùng các vị phi tần khác của các vị hoàng tử đến chùa cầu phúc cho
hoàng thượng. Phận làm con dâu hoàng gia, các nàng chỉ có thể góp chút
lòng thành, cầu mong hoàng thượng vượt qua cơn bạo bệnh.
Đoàn người chậm rãi bước vào, không quan tâm lắm đến những người đang đứng cúi chào hai bên.
Chung Minh hạ giọng.
- Đứa bé đó có gì đó rất lạ. Chẳng phải đã gần một tuổi? Tại sao lại giống như nới năm tháng?
Kim Sương cũng nhận ra điều lạ, đoàn người đi qua, nàng mỉm cười.
- Xem ra ngươi tinh mắt, nhưng còn chưa đủ.
- Còn điều gì?
- Ngươi chỉ quan tâm đến đứa bé, vậy mẫu thân của nó? Ngươi không cảm
nhận thấy nàng ta giống như trưởng thành hơn rất nhiều, cứ như thêm vài
tuổi.
- Chuyện này...
- Mau nhìn thật rõ, nhớ hết các chi tiết, để tiểu Xuyến còn hoạ lại mang về cho chủ tử.
Nói rồi Kim Sương dẫn đầu tiến về phía trước, ánh mắt vẫn không rời khỏi
đoàn người. Tay nàng nắm lấy tay hắn, kéo về phía trước. Cảm nhận thấy
hắn không động đậy, nàng cau mày, xoay đầu.
- Còn không mau đi?
- À, à. Chúng ta mau đi.
Hắn lắp bắp, vội đứng lên. Cả hai men theo con đường mòn dẫn đến chính điện - nơi có pho tượng to nhất Đại Tấn. Lối đi sạch sẽ, ven đường đầy hoa
cỏ, vài ba cánh bướm lã lướt trêu đùa cánh hoa mềm. Chung Minh thuận tay với lấy một bông hoa dừa cạn. Màu hồng bắt mắt của cánh hoa có lẽ cũng
không bằng màu sắc kì lạ trên hai má hắn. Hắn đưa tay lên, bất thình
lình Kim Sương quay đầu, hắn vội giấu hai tay sau lưng.
- Ngươi làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ?
-Không. Có chuyện gì sao?
- Nhanh chân lên chút, hôm nay ngươi làm sao vậy?
Hắn lắc đầu, sau đó vội vã đi trước.
Cả hai nép người bên vách, chăm chú lắng nghe. Bên trong ngoại trừ tiếng
mỏ đều đều, chẳng có gì khác. Chung Minh cau mày, lẩm bẩm.
- Bọn họ muốn thắp hương, nghe kinh tụng và tiếng mỏ đến bao giờ?
Đúng lúc này, hắn nghe được tiếng động phía sau. Âm thanh của tiếng tách trà rơi vỡ ở phía gian phòng nhỏ cuối hành lang.
Hắn dùng ánh mắt ám chỉ với Kim Sương, bảo nàng ở lại đây, hắn sẽ đến đó xem xét. Cả hai hiểu ý nhau, tách ra tự hành động.
Chung Minh đến gần, hắn cố gắng để không bị phát hiện. Bên trong truyền ra
ngoài tiếng đàn, loại âm thanh du dương, khiến người ta phải xao xuyến.
Mùi hương này...
Hắn dùng tay che mũi, mày cau lại, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Bất thình lình, một tiếng kêu phát ra. Tiếng kêu không quá lớn, nhưng có vẻ như người đó đang rất đau đớn.
Hắn thi triển khinh công, bay lên mái nhà. Khéo léo tháo dỡ miếng ngói, hắn đưa mắt nhìn vào.
- Tại sao lại như vậy?
...
Không lâu sau đó, hai bức hoạ đã về đến hoàng cung Vĩnh Ngọc. Quách Ngọc chăm chú nhìn.
- Thật khó hiểu.
Vì sao đứa bé lại trông nhỏ hơn số tuổi, còn Mộ Nhi lại giống như được
thêm vài tuổi? Rõ ràng lần đầu nàng gặp nàng ta, cùng lắm chỉ là đứa
nhóc mười hai mười ba tuổi. Hiện tại lại giống như mười tám mười chín
tuổi, thân thể còn trưởng thành hơn cả nàng.
Nếu nói nàng ta dùng thuốc để bộ phận trên cơ thể phát triển cũng không đúng, vì nếu vậy thì chỉ có bộ phận trên cơ thể thay đổi, còn gương mặt vẫn phải như tiểu cô nương mười bốn mười lăm chứ. Một thoáng không gặp lại trưởng thành
nhanh như vậy?
- Hoàng hậu! Ngoài hai bức hoạ này, Chung Minh còn gửi kèm một phong thư.
- Đưa ta!
Quách Ngọc chăm chú đọc thư, mày cau lại. Trong thư, Chung Minh nói rõ việc
hoàng thượng đại tấn có thể sẽ không vượt qua được đến mùa đông năm nay. Hơn nữa, điều quan trọng là đại tấn yên tĩnh đến lạ. Các vị hoàng tử
dường như đều chấp nhận số phận để Tấn Phong trở thành người kế vị? Và,
còn cả câu chuyện tại chùa Vân Ân?
Quách Ngọc híp mắt, ngón tay nhẹ ấn vào huyệt thái dương, cảm giác như muốn nghỉ ngơi - đầu óc cứ chạy loạn cả lên.
Đúng lúc này Mộc Thiên Thiên hối hả chạy vào.
- Ngọc tỷ. Mau mau cứu Hoằng đệ.
Nghe tiếng gọi, Quách Ngọc trở lại trạng thái bình thường.
- Có chuyện gì? Hoằng đệ gặp nguy hiểm?
- Đệ ấy vào hầm rắn, vừa bị rắn cắn. Đệ ấy ôm vết thương chạy ra lại vô tình gặp muội.
- Mau đưa ta đến đó. Tuyết Lâm, mang theo thuốc.
Cả hai nhanh chóng đến tìm Mộc Hoằng. Hắn ngồi dựa vào thành đá. Mộc Thiên Thiên vô tình đi dạo lại thấy hắn, nàng không dám di chuyển hắn sợ rằng chất độc sẽ lan nhanh. Nàng chỉ có thể đến tìm Quách Ngọc cầu cứu.
Quách Ngọc nhanh chóng điểm huyệt, xem xét vết thương.
Một thoáng, mày nàng dần giản ra. Cuối cùng cũng an toàn.
Mộc Hoằng dần tỉnh lại. Nhìn thấy Quách Ngọc, hắn không vui nhìn về phía Mộc Thiên Thiên.
- Thiên tỷ tỷ. Chẳng phải đã hứa với đệ chỉ tìm thái y? Tỷ và đệ đều biết Ngọc tỷ đang mang thai.
Mộc Thiên Thiên cúi đầu. Nàng đã hứa sẽ không làm kinh động Quách Ngọc.
Nhưng không hiểu sao chân nàng cứ chạy về phía Đông cung.
Quách Ngọc cốc đầu hắn.
- Đệ còn dám trách? Nếu Thiên Thiên không nhanh trí, có lẽ đệ đã mất mạng hoặc nhẹ hơn thì cũng liệt tứ chi. Để ta xem lúc đó đệ còn luyện võ báo thù được hay không.
- Đệ... Sao tỷ biết đệ luyện võ?
- Vào hầm rắn không luyện võ chẳng lẽ để chơi đùa cùng bọn chúng?
Mộc Hoằng cúi đầu. Quách Ngọc thở dài.
- Hoằng nhi. Đệ năm nay chỉ mới chín tuổi. Ta không an tâm đưa đệ ra chiến trường nhưng đệ phải hiểu hai chữ kiên nhẫn.
- Đệ biết. Nhưng hằng đêm đệ đều mơ thấy phụ hoàng. Thấy người đùa cùng
đệ, cõng đệ chạy khắp ngự hoa viên. Đệ không muốn làm rùa rụt cổ.
Quách Ngọc thở dài. Nàng hiểu tâm trạng của hắn. Có thù nhưng không thể báo!
Đứng lên, nàng nhẹ giọng nói.
- Ngày mai, ta sẽ bảo Long Tuấn đưa đệ đến chỗ Tuấn Mạnh. Tuấn Mạnh sẽ
biết cách giúp đệ thành một chiến binh, nhưng đệ nên nhớ, ở đó không có
hoàng tử, chỉ có ám vệ, ám vệ và ám vệ. Bọn họ phải trải qua những đợt
huấn luyện khắc khe, đệ sẽ không ngoại lệ. Long Tuấn sẽ ở lại cùng đệ.
Chỉ cần đệ than khổ, có chút biểu hiện thiếu ý chí, hắn sẽ đưa đệ về đây ngay lập tức.
...
Chuyện Mộc Hoằng vào quân doanh khiến
thái hậu và Mộ Dung Hoàn khóc hết nước mắt. Hai người bọn họ luôn lo
lắng cho Mộc Hoằng gặp chuyện nhưng lại không thể ngăn cản Quách Ngọc -
bởi dù sao họ biết Quách Ngọc làm không sai, chỉ là có chút “nhẫn tâm”
với đứa bé chín tuổi.
Mộc Hoằng được đưa đi, mọi tin tức đều được chặn đứng, tránh trường hợp không hay xảy ra.
Chuyện ở hoàng cung là thế, tình hình chiến trường cứ tưởng bình ổn nhưng lại đang âm thầm dậy sóng.
Quách Ngọc rút quân về Vĩnh Ngọc không lâu thì Mộc Lịch đã dùng binh phù điều động hơn năm mươi vạn binh. Dã tâm của hắn chưa bao giờ nhỏ, bên cạnh
còn có cả Viên Hiên Nhiên bày mưu hiến kế. Hắn đã bắt đầu đưa một toán
quân đánh về phía tây. Vĩnh Ngọc ba phía đều có kẻ lăm le đánh chiếm.
May mắn rằng hiện tại hầu hết hiền tài Đại Mộc đều giúp sức Vĩnh Ngọc,
không đến nỗi yếu thế. Mộc Huyền được Quách Ngọc giao nhiệm vụ bảo vệ
biên giới phía tây, hiện tại tình hình không mấy căng thẳng.
Chiến trường.
- Cấp báo! Cấp báo!
Tên lính truyền tin vừa chạy vừa hét lớn. Bên trong khu lều lớn nhất doanh
trại, Nguyên Thiên Hữu đang cùng các vị lãnh tướng bàn chiến lược. Nghe
tiếng hét, hắn chau mày nhìn ra phía cửa.
Tên lính cuối cùng cũng xuất hiện. Hắn quỳ xuống, đôi tay đen nhẻm dâng lên một phong thư.
- Từ đâu chuyển tới?
- Bẩm hoàng thượng, từ hoàng cung.
Nghe đến hai từ hoàng cung, Nguyên Thiên Hữu lập tức cướp lấy phong thư trên tay tên lính. Hắn đảo mắt qua nội dung bức thư, sau đó thở phào nhẹ
nhõm khi không phải tin dữ. Không hiểu sao hắn luôn cảm thấy bất an như
thế...
”Mộc Lịch đột nhiên lui binh, viết thư cầu hoà. Hoàng thượng đại tấn băng hà, Tấn Phong ung dung kế vị.”
Nguyên Thiên Hữu nheo mắt, dòng chữ nằm ngay ngắn trên mặt giấy trắng tinh.
Tại sao lại như thế?
Không có quá nhiều thời gian suy nghĩ, tiếng trống giặc thúc liên tục, nhịp
tim có chút loạn. Hắn liếc mắt nhìn ra bên ngoài cửa. Nắng sớm chiếu vào khiến mắt hắn có chút khó chịu.
- Nguyên Thiên Minh lại liều mạng?
- Hoàng thượng, lần này để thần dẫn binh.
Mộ Dung Ngật chắp hai tay, dõng dạc nói. Từ sau khi rời bỏ trận địa, gia
nhập đội quân Nguyên Thiên Hữu, ông chỉ tham gia vài trận chiến nhỏ sau
đó bị thương và dưỡng thương cho đến nay.
Nguyên Thiên Hữu nhìn
thấy vết thương trên tay ông đã tốt hơn nhiều. Hắn cũng biết lãnh tướng
không được ra trận giống như con hổ bị giam chuồng.
- Được. Vậy trận này nhị cữu cùng đại biểu ca tham chiến.
Mộ Dung Ngật và Mộ Dung Kha lập tức nhận lệnh, chuẩn bị nghênh chiến.
Những người còn lại tiếp tục bàn sách lược, nhưng trong đầu Nguyên Thiên Hữu
vẫn không ngừng thắc mắc lí do Mộc Lịch rút quân và các hoàng tử đại tấn không tranh ngôi vị.