Phượng Hoàng Hồi Sinh

Chương 85: Chương 85: Cái Chết Của Quốc Công Đại Nhân (1)




Vĩnh Ngọc hân hoan trong tiệc mừng, Đại Mộc lại không được như thế, ít nhất là với một số người, tâm trạng không được tốt.

Bao nhiêu âm mưu tính toán của Mộc Lịch trở thành công cốc, ngoài việc trừ khử Mộc Huyền thì chẳng được gì nữa.

Hắn cảm thấy xung quanh hắn là một lũ vô dụng. Ngay cả Viên Hiên Nhiên hắn cũng đã mất đi sự tôn trọng.

- Từ nay xin người đừng xen vào việc của ta nữa.

Viên Hiên Nhiên híp mắt, những nếp nhăn nơi đuôi mắt hiện rõ.

- Thế nào? Ngươi cho rằng đã đủ lông đủ cánh, muốn tự đập cánh bay đi?

Mộc Lịch nhếch mép. Hắn ngồi trên ghế, không nhìn Viên Hiên Nhiên.

- Đừng nói vấn đề đó. Hãy bàn đến chuyện sau này thành việc lớn, ta là thiên tử, xin người đừng nghĩ mình là trưởng bối sau đó tự cho mình quyền lực điều khiển.

Viên Hiên Nhiên tức giận. Ông biết Mộc Lịch không phải kẻ ngu ngốc, càng có dã tâm. Chẳng phải đó là điều ông muốn hay sao? Những, hắn là con trai ông. Hắn không được quyền nói như vậy với ông.

Viên Hiên Nhiên cố gắng kiềm chế cơn tức, hai tay nắm chặt. Nếu ngay lúc này ông nói hắn biết hắn không mang huyết mạch hoàng gia, hắn không phải họ Mộc, càng không có cơ hội thừa kế, những thứ hắn có ngày hôm nay đều do ông ban tặng thì liệu hắn sẽ làm gì tiếp theo?

- Lịch nhi! Ta sẽ cho con biết vì sao ta luôn phải quyết định thay con!

...

Kể lại chuyện ở phủ thừa tướng, lắm chuyện đối nhau.

La di nương bị đưa vào cung, đến nay vẫn chưa được thả về. Chuyện vặt này Mộc Nghiêm lo liệu được, nhưng Quách Ngọc lại không an tâm, nàng có không ít tay chân ở hoàng cung Đại Mộc cứ tuỳ tiện để một người đến“chăm sóc” bà ta không phải là việc khó.

Nhưng có lẽ, nàng không biết việc này lại là một trong những điều khiến nàng hối hận về sau.

Quách Tâm lần trước thay Tuấn Mạnh đỡ một mũi tên, đến nay sức khoẻ dần hồi phục nhưng vẫn chưa thể ra ngoài. Quách Ngọc căn dặn Mộ Dung Hoa chiếu cố mẹ con nàng ta, chuyện hôn sự, nàng sẽ không gượng ép, nếu có thể cũng là một điều may mắn cho nàng ta và hắn.

Tưởng chừng mọi chuyện êm xuôi, sóng gió lại nổi lên khi tin tức đại thiếu gia phủ thừa tướng say rượu bị sét đánh chết trong đêm mưa, đại thiếu phu nhân đau lòng, chờ xong tan lễ ôm tro cốt phu quân cùng nhau rơi xuống núi.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, khiến mọi người dường như khó lòng chấp nhận được. Chỉ trong vòng hai tháng tin vui tin buồn thay nhau kéo đến.

Thừa tướng phu nhân hạ sinh nhị thiếu gia mủm mỉm đáng yêu.

Vải trắng hạ xuống vải đỏ treo lên. Người ta đã nhanh chóng quên mất đã từng có một vị đại thiếu gia.

Chiếc xe ngựa cũ kỹ chạy nhanh trên con đường vắng. Phu xe ra sức thúc ngựa, ánh trăng chiếu vàng mặt hồ yên tĩnh. Bên trong xe ngựa, đôi phu thê trẻ nắm chặt tay nhau.

- Phu quân. Chàng mệt không, chợp mắt một tí nhé.

Nam nhân cao to, nhưng giọng nói lại ngờ nghệch, lắp bắp như một đứa trẻ.

- Đại... đại lang... không mệt! Tiểu nương dựa... dựa vào vai đại lang nghỉ... nghỉ ngơi.

Lê Mộng Cầm cười, nhưng khoé mắt lại rưng rưng. Nàng biết cuộc sống của cả hai sau này sẽ rất khó khăn nhưng bù lại, một nhà ba người bên nhau, không toan tính không âm mưu. Hắn là Đại Lang, nàng là Tiểu Nương, đưa bé sau này nếu là trai sẽ gọi là tiểu Đậu, con gái sẽ gọi là tiểu Hồng. Không còn đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân. Không còn!

Kết hôn ba tháng, phu thê ân ái chưa lâu nay lại phải chịu cảnh chia xa. Tình hình chiến tranh mỗi lúc mỗi căng thẳng, Nguyên Thiên Hữu đành phải thân chinh chiến trường.

Buổi chiều hôm ấy rất đẹp, ánh hoàng hôn rơi nhẹ trên vai hắn và nàng. Quách Ngọc cố gắng để bản thân không khóc. Nàng không hiểu, lý do vì sao gần nay nàng rất dễ xúc động.

- Thiên Hữu. Chàng phải cẩn thận. Chàng phải luôn ghi nhớ, mỗi buổi chiều, ta sẽ vẫn ngồi dưới gốc Mộc Minh chờ chàng.

Nguyên Thiên Hữu mỉm cười. Hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng. Chiếc áo giáp thô kệch không làm ngăn cách nhịp tim bọn họ, chúng vẫn đập vì nhau. Mùi hương nhẹ nhàng trên mái tóc nàng cứ quẩn quanh nơi chóp mũi, khiến hắn vương vấn không muốn buông tay. Nhưng giặc đánh đến bờ cõi, mỗi lúc một gần, Đại Nguyên mượn lực lượng quân du mục, đánh mạnh vào Vĩnh Ngọc, hắn phải chống đỡ, giữ gìn giang sơn. Đến lúc này hắn mới hiểu, khi bản thân hắn trải qua tình cảnh mà Nguyên Vĩnh đã trải qua hắn mới biết rằng, trước đây ông không phải bỏ rơi mẹ con hắn, bởi chỉ có đất nước yên bình mới mong mẹ con hắn được hạnh phúc. Nếu nước mất nhà làm sao còn? Chỉ là, hắn sẽ không giống ông. Cho dù liều cả mạng sống hắn vẫn sẽ bảo vệ được người hắn yêu thương.

- Ta sẽ lại cài cánh hoa nhỏ lên mái tóc nàng. Chúng ta sẽ cùng nhau ngắm nhìn những cánh bướm trong nắng chiều. Đợi ta, ta sẽ trở về.

Hắn buông tay, quay lưng về phía nàng. Nàng hiểu, đó là nhiệm vụ mà hắn và nàng phải gánh vác.

Đoàn quân khởi hành, rời khỏi hoàng cung, đi về phía xa, nơi ấy không có tiếng cười, chỉ có tiếng trống địch, chỉ có tiếng vũ khí, máu và cái chết!

Vĩnh Ngọc thành lập chưa bao lâu nhưng hoàng cung luôn có được những trụ cột vững chắc. Đó là người mà hắn đã nuôi dưỡng, đào tạo hoặc cũng có thể là người đã mang ơn hắn nên nguyện lòng vì hắn cống hiến. Hoàng thượng thân chinh, mọi việc đều do hoàng hậu quyết định.

Mỗi ngày, nàng thay hắn thượng triều, thay hắn giải quyết tấu chương, thay hắn làm tất cả mọi thứ. Ngày đầu tiên, nàng mỉm cười trước sự cố chấp của những lão quan, ngày thứ hai nàng mỉm cười trước sự im lặng của bọn họ, ngày thứ ba, ngày thứ tư và những ngày sau đó nữa nàng vẫn mỉm cười và hoàn thành tốt công việc của mình. Từ lúc nào chẳng hay, bọn họ đều quen với nụ cười ấy, giọng nói ấy và bóng dáng nhỏ nhắn của nàng trên ghế phụ cạnh ngai vàng. Nàng thượng triều nhưng lại mặc sắc phục hoàng hậu, ngồi ghế phụ cạnh ngai vàng, có gì sai? Từ lúc nào chẳng hay bọn họ thuận theo và tín phục.

Gần hai tháng sau khi Nguyên Thiên Hữu ra trận, mọi thứ tại hoàng cung đều được nàng quản lý tốt.

Buổi sáng sau khi thượng triều, nàng trở về ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.

Lúc này, bên ngoài có tiếng nói của Hoàn Thuận.

- Hoàng hậu. Lã đại nhân, Châu đại nhân cầu kiến.

Quách Ngọc dừng lại động tác, khoé miệng cong lên. Nàng gập quyển tấu chương lại, đặt ngay ngắn lên bàn sau đó nhẹ giọng nói.

- Truyền.

Nguyên Thiên Hữu ra chiến trường, cuộc chiến đang trên đà thuận lợi. Đội quân của Nguyên Thiên Minh đang mất đi lợi thế. Thêm mười châu thành rơi vào tay Nguyên Thiên Hữu.

Chiến thắng sắp đến gần nhưng Quách Ngọc vẫn không chủ quan, nàng vẫn chăm chỉ bàn bạc chiến lược đánh kinh tế cùng với Lã Minh Bân và Châu Thân

Hôm nay bọn họ cùng nhau đến, có lẽ có tin tức quan trọng.

Lã Minh Bân và Châu Thân là người Nguyên Thiên Hữu tin tưởng, bọn họ không võ, không dùng kiếm giết người nhưng vũ khí lợi hại của họ là bộ não. Người ta thường coi trọng võ tướng nhưng phu thê nàng lại nhận ra, võ hay văn đều có cái hay của nó. Nếu để những tướng quân thiện chiến ngoài kia bàn chuyện kinh tế với nàng thì khác nào phí công phí sức.

- Hoàng hậu, tình hình chiến sự đang rất khả quan. Hoàng thượng nơi đó truyền tin sẽ tiếp tục thừa thắng xông lên. Chúng ta cũng nhân đó mà tiếp tục đánh vào khu vực kinh tế lớn thứ ba Đại Nguyên.

Châu Thân đưa tay chỉ lên bản đồ, ngón tay hắn đặt lên khu vực tiếp giáp Ung Dạ châu của Đại Nguyên. Đây là châu có nguồn kinh tế khá phát triển, chiếm được Ung Dạ châu như chiếm được một nguồn lợi lớn.

Quách Ngọc vuốt khăn tay, nàng nhìn chăm chú dấu hiệu của Ung Dạ châu.

- Nếu muốn đánh vào Ung Dạ, không phải chỉ có sức mạnh là được. Trong đêm bất ngờ mất đi mười châu, Quân đội Đại Nguyên ắt hẳn đang ra sức bảo vệ Ung Dạ. Nếu công kích, phá nát nhà cửa, ruộng vườn thì còn gì là nguồn lợi kinh tế?

Lã Minh Bân gật đầu, hắn đưa tay chỉ về phía khu vực lân cận.

- Thần lại nghĩ nếu chúng ta đi vào bằng con đường này thì ổn hơn.

- Lộc Dạ châu?

Quách Ngọc lẩm bẩm. Châu Thân nhìn Lã Minh Bân.

- Lã ngự sử. Vì sao huynh cho rằng Lộc Dạ châu tốt hơn?

Lã Minh Bân mỉm cười.

- Lộc Dạ là châu chuyên về dệt gấm, tuy không quan trọng như Ung Dạ chuyên về lương thực nhưng chiếm được Lộc Dạ lại là một vấn đề dễ hơn rất nhiều.

- Huynh cho rằng đánh vào đây chúng ta đã mất bao nhiêu lương thực, binh lực?

Quách Ngọc nhấm nháp tách trà. Nàng mỉm cười.

- Thật ra cả hai đều có lý lẽ riêng. Hoàng thượng cũng đã xem xét kĩ lưỡng nên mới muốn tiếp tục. Chúng ta ở hậu phương ngoài việc giúp hoàng thượng chuẩn bị các yếu tố cần thiết còn giúp ngài ấy tìm ra được con đường nhanh nhất để chiến thắng. Thế này, chúng ta đi dọc theo con sông Lương Vô, chia quân làm hai ngã. Một ngã đánh vào Lộc Dạ, đối đầu trực tiếp với quân đội đại nguyên để đánh lạc hướng. Một ngã xâm nhập vào Ung dạ, tương kế tựu kế chiếm lấy những điểm chủ chốt của Ung Dạ. Việc kinh tế này chậm nhưng chắc, ta cũng sẽ có người thích hợp để làm việc này.

- Không biết Hoàng hậu tiến cử ai vào vị trí ấy?

Quách Ngọc mỉm cười, nhẹ giọng đáp lời Châu Thiệu.

- Tứ ca của ta.

- Mộ Dung tứ công tử?

Châu Thân hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại, hắn cũng gật đầu tán thành.

- Còn nữa...

Quách Ngọc tiếp tục nói thì bất ngờ Hoàn Thuận xông vào. Hắn hấp tấp nói.

- Hoàng hậu... Hoàng hậu... Không hay rồi.

Quách Ngọc cau mày, lúc nàng bàn bạc chính sự tuyệt đối không muốn bị làm phiền, lạnh giọng nói.

- Chuyện gì?

Hoàng Thuận nuốt nước bọt. Từ ngày hầu hạ hoàng hậu, hắn nhiều lần nhìn thấy nàng cười, nàng giận. Nhưng lần này hắn lại e sợ vô cùng. Chần chừ đôi lúc, hắn quyết định nói.

- Đại Mộc truyền tin, Quốc công đại nhân đột quỵ qua đời.

Quách Ngọc lặng người, buông rơi chiếc khăn lụa trên tay. Ngay lập tức nàng phát cuồng hét lớn.

- Ngươi nói gì? Tin tức do ai truyền đến.

Hoàn Thuận run run đôi chân. Hắn thấp giọng nói.

- Bẩm, là Mộ Dung tứ công tử.

Nhịp tim trở nên rối loạn, Quách Ngọc đứng lên trong vô thức. Nàng bước về phía trước vài bước thì bất ngờ ngã người về phía sau, may mắn Tuyết Lâm đỡ kịp.

Quách Ngọc hôn mê bất tỉnh khiến mọi thứ trở nên rối ren hơn.

Thái y lập tức có mặt, giúp nàng bắt mạch.

Nửa canh giờ trôi qua, Quách Ngọc choàng tỉnh. Nàng lập tức bật dậy, lao thẳng ra ngoài. Tuyết Lâm ôm lấy chân nàng, khóc gọi.

- Hoàng hậu, cẩn thận phụng thể.

- Buông ra.

Quách Ngọc đẩy Tuyết Lâm, chạy vội ra cửa. Tuyết Lâm vẫn kiên quyết chạy theo.

- Hoàng hậu, vừa rồi thái y khám mạch, cho biết người đã có thai hơn hai tháng.

Sựng người, Quách Ngọc run run khoé môi. Tay nhỏ đặt lên phần bụng vẫn còn thon gọn.

- Bảo bối!

- Phải! Hoàng hậu mang long thai, tuyệt đối không được kích động, cũng không tiện về Đại Mộc, càng không được vào tang lễ.

Im lặng, Quách Ngọc rơi lệ. Nàng vẫn hướng mắt nhìn ra cửa.

Chốc lát, nàng đưa tay lau khoé mắt, uy nghiêm nói.

- Hoàng nhi của ta phải là người dũng cảm, đầu đội trời chân đạp đất, gánh vác cả giang sơn. Không nhớ cội nguộn, bất hiếu, bất trung thì làm sao xứng làm vua một nước!

Nói rồi nàng mạnh mẽ hắt tay Tuyết Lâm, chạy ra ngoài.

Bên ngoài một số quan đại thần vẫn đang tụ họp bàn chuyện quốc sự, nghe tin Quách Ngọc muốn về Đại Mộc thì liền vội vã chạy đến trước cửa Đông cung quỳ xin.

Quách Ngọc vừa chạy ra, đã thấy bọn họ quỳ đông nghẹt. Nàng híp mắt, đôi môi hồng có chút khô, vốn đã lao lực nay lại lao tâm, nàng làm sao tiếp tục chống chọi đây. Nhưng nghĩ đến những tháng ngày cũ, nàng biết nàng phải chống chọi tiếp. Cắn răng, giọng nói của nàng trở nên lạnh giá.

- Các ngươi tránh ra cho bổn cung.

- Hoàng hậu, người mang long thai, hoàng thượng chinh chiến sa trường. Thử hỏi chúng thần làm sao dám để người mạo hiểm!

Châu Thân dõng dạc nói. Quách Ngọc nắm chặt hai tay, hít một hơi thật sâu, nàng uy nghiêm nói.

- Chuyện bổn cung muốn làm, không ai có thể ngăn cản. Ai dám phản đối, đừng trách bổn cung độc ác. Hoàng thượng chưa bao giờ để bổn cung buồn lòng.

Nói rồi nàng bước qua đám người, nhanh chóng chạy tìm một con chiến mã.

Các quan vẫn còn quỳ, bọn họ chỉ có thể gọi “hoàng hậu” rồi bối rối nhìn theo.

- Mau cho người theo bảo vệ hoàng hậu, lập tức truyền tin cho hoàng thượng.

Lã Minh Bân quả quyết nói.

Quách Ngọc như kẻ mất hồn, nàng không e dè thân phận mà leo lên lưng ngựa.

Minh Tước phía sau nhanh tay nắm chặt dây cương, cản trở nàng.

- Hoàng hậu. Nếu người muốn đi cũng phải đi bằng xe ngựa. Người nghĩ long thai sẽ chịu được mấy canh giờ trên lưng ngựa?

Nắm chặt dây cương, nàng nhìn Minh Tước. Hai mắt đỏ au của Quách Ngọc khiến Minh Tước có chút xót xa.

Hít một hơi, nàng buông lỏng dây cương, yếu ớt nói.

- Chuẩn bị xe ngựa.

Mặt trời khuất dạng sau hàng cây, cánh chim chiều mệt mỏi bây về nơi tổ ấm.

Chỉ có Quách Ngọc vẫn lượn lờ, thất thần như một bóng ma.

Con đường vốn dĩ đã dài, nay lại càng không thấy lối. Ở phía dưới ngực trái cứ truyền đến những cơn đau nhói lòng. Nàng không thể làm gì khác ngoài chờ đợi, cái cảm giác ấy khiến nàng muốn phát điên - thụ động, vô dụng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.