Nhị phu nhân, nhị phu nhân.
Cả bọn nháo nhào cả lên. Bọn họ biết
gần đây lão gia không đến Tây viện, lại cấm túc nhị phu nhân. Nhưng nói
đi phải nói lại, nhị phu nhân vẫn là đích nữ họ La, gia tộc còn sừng
sững như vậy, lão gia cũng phải nể mặt mấy phần, bọn họ sao dám ngang
nhiên đắc tội, lần này cái thai có chuyện, lão gia không mắng, La thị
cũng giết chết bọn họ.
Mọi người nhanh chóng đỡ La Minh Tú lên
giường, nàng ta ngất xỉu, mắt nhắm nghiền không hề hay biết những chuyện sau này thế nào. La Minh Tú được nâng đi, Quách Tuệ mới ngồi dậy được.
Nàng vẫn cố hoảng loạn, không ai nhìn thấy khoảnh khắc nàng liếc nhìn
cây cột cao đằng kia. Vừa rồi lúc La Minh Tú có phản ứng, nàng đã nhanh
tay kéo La Minh Tú lên và đẩy nàng ta vào cột, sau đó ôm chặt để cả hai
cùng ngã. Trước đó Trương Đình đã cho người bỏ thuốc vào thức ăn của
nàng ta, va chạm mạnh như thế, cái thai không giữ được là lẽ đương
nhiên. Vốn lúc đầu hắn muốn nàng làm việc này nàng có chút do dự, nhưng
hắn đảm bảo sẽ bảo vệ nàng trước La phủ, hơn nữa vốn bản thân nàng cũng
rất muốn tự tay giết chết con của La Minh Tú để trả thù cho “con” của
mình.
Mọi việc thành công!
Đại phu được gọi tới để khám và giữ thai. Tuy nhiên, mọi thứ vô vọng.
La Minh Tú hư thai!
Tin tức được truyền đến La phủ. La Toàn và Tân thị lập tức chạy đến Trương phủ.
Bọn họ kêu gào, muốn ra tay với Quách Tuệ nhưng lại bị Trương Đình ngăn cản.
- Nhạc phụ, nhạc mẫu! Xin hai người đừng làm loạn. Vừa rồi Tuệ nhi đã cố
gắng hết sức. Nàng ấy không tiếc hy sinh bản thân để đỡ Tú nhi. Mọi
người không cảm ơn lại còn trách? Có trách thì trách Tú nhi hấp tấp, đố
kị vừa nghe chuyện Nguyên Ngọc công chúa thì không còn biết tốt xấu.
Tân thị chỉ tay vào mặt Trương Đình, ném cho hắn cái nhìn khinh thường.
- Tên vô dụng như ngươi cũng dám lên tiếng? Lúc trước cưới Tú nhi ngươi
chỉ là tên Trạng Nguyên không tiền không quyền, nay lê lết mãi mới lên
được chức quan tam phẩm, bám theo Thái tử, còn cố ra vẻ ta đây dạy đời!
Trương Đình bật cười, hắn vẫn thản nhiên ngồi, chỉ nhướn mắt, tỏ vẻ ngạc nhiên.
- La phu nhân nói hạ quan vô dụng? Thật ra hạ quan rất muốn nói điều này, không biết lệnh tôn thế nào rồi?
Nhắc đến chuyện này Tân thị đuối lý. Bà chỉ sinh được một nam một nữ, nữ nhi bị huỷ dung, cúi người làm bình thê - trưởng tử lại là kẻ tư chất bình
thường, ham mê tửu sắc. Mấy hôm trước, hắn bị người mang về trước phủ
trong tình trạng vết thương khắp người. Con trai như vậy bà cũng chẳng
dám nói nửa lời, bởi hắn không biết tốt xấu, làm gì không làm lại đi
tranh nữ nhân với thái tử.
- Đừng nhắc chuyện không đâu như vậy.
Trương Đình, nếu ngươi còn muốn gọi chúng ta một tiếng nhạc phụ, nhạc
mẫu thì mau mau xử lý Quách Tuệ lấy lại công đạo cho Tú nhi, nếu không,
đừng hòng có cơ hội tiến thân trước mặt thái tử.
Nghe bọn họ nói như đang xem kịch, Trương Đình vẫn trơ mặt ra đó, hắn ung dung nói.
- La đại nhân, cảm ơn ngài đã nhắc nhở. Tuy nhiên, việc này không phiền ngài lo.
Từ lúc cưới La Minh Tú đến nay, thật sự La phủ chưa từng cho hắn lợi ích
gì cả, hơn nữa con gái bọn họ còn dám cấm sừng hắn. Thù này hắn nuốt
không trôi.
Nhớ lại tháng trước hắn kiếm được một món tiền lớn
cho Thái tử khiến thái tử khen ngợi hết lời, còn giao cho hắn một nhiệm
vụ quan trọng. Nếu hắn hoàn thành được nhiệm vụ lần này thì tiền đồ
không còn là thứ phải lo lắng.
Lại thêm chuyện của Hoà thị, hắn
nghĩ cách xa bọn họ một chút có lẽ sẽ an toàn. Thuyền to sóng lớn. Hắn
đơn độc như vậy, yếu thế như vậy, thái tử lại cảm thấy an tâm hơn.
Cuộc tranh cãi kéo dài không lâu, phu thê La toàn đành phải ôm tức về phủ.
Bọn họ lần nữa đuối lý khi biết chuyện La Minh Tú “thông dâm“. Con dại
cái mang, biết làm sao bây giờ.
...
Nguyên Thiên Hữu ngồi
vắt chân trên ghế, tay lắc lắc món đồ chơi của trẻ con. Quách Ngọc ngồi
bên cạnh đọc sách, nghe hắn làm ồn, nàng nhẹ giọng nói.
- Chàng cứ cầm đồ chơi của Bảo Bảo làm gì, nếu làm hỏng thì ngày mai lại không có gì thay thế.
Hắn nhướn mắt, chồm người về phía nàng, một tay chống lên bàn, một tay đưa món đồ chơi ra.
- Ở đâu nàng có thứ này? Nó được làm thế nào vậy, ta xem mãi nhưng không biết cấu tạo của nó.
Quách Ngọc không nhìn hắn, nàng chậm rãi đáp lời.
- Điểm đặc biệt duy nhất của nó là có thể tạo gió, ta cũng không biết
thiết kế thế nào, nó là món đồ tứ ca phải tốn rất nhiều bạc để trao đổi
với một lái buôn Tây vực.
- Đặc biệt vậy sao?
Vừa nói, hắn vừa ngắm nghía món đồ chơi, hành động sau đó của hắn khiến Quách Ngọc
dở khóc dở cười. Hắn cho rằng nàng không để ý nên nhanh tay nhét đồ chơi vào ngực áo, sau đó giả vờ bước ra cửa ngắm cảnh.
Vừa bước được vài bước, mặt hắn đỏ lên khi nghe Quách Ngọc nói.
- Cái đó không dùng như vậy, bỏ vào ngực áo sẽ không mát, lại đây ta chỉ chàng cách dùng.
Hắn cười ngây ngô, chạy lại cạnh nàng, sau đó giở trò làm nũng.
- Thật ra, ta không phải muốn tranh với tiểu Bảo. Tiểu Bảo cũng được xem
như tiểu muội của ta đấy. Chẳng qua tiểu muội đôi lúc cũng không bằng
con ruột. Ta muốn giữ lại cho tiểu bảo bối của chúng ta sau này. Nàng vờ như không thấy có được không?
Nghe đến đoạn giữ lại cho tiểu bảo bối, Quách Ngọc đặt sách xuống bàn, cười híp mắt.
Tên ngốc này, lúc lạnh lùng hung ác, khi ngây ngô như trẻ con.
Nàng chỉ vào trán hắn, nheo mắt nói.
- Chàng nói gì thế? Không được, đây là của Bảo Bảo. Ai sinh con cho chàng mà giữ lại?
Hắn nghe nàng nói không sinh con thì nhăn mặt, nắm hai tay nàng lay lay.
- Chẳng phải nàng từng hứa sinh thật nhiều con cho ta sao? Nàng muốn thất hứa? Nếu nàng thất hứa, ta lại ra ngọn núi ấy nhảy xuống cho nàng xem.
-...
Quách Ngọc thật sự nể phục độ dày của da mặt hắn. Nàng giả vờ không nghe lời hắn nói.
- Trả lại cho ta!
- Không trả.
Hết cách, nàng đành hạ giọng với “đứa bé” này.
- Sau này tứ ca sẽ lại tìm cái khác cho chúng ta, có được không?
- Không được! Nếu tứ ca không tìm được thì ta phải làm sao bây giờ? Ta
nhất quyết giữ lại. Ta sẽ tìm một món đồ chơi khác tặng Bảo Bảo. Ta ra
vườn ngắm cảnh, nàng đọc xong sách thì ra tìm ta, đừng quên cuộc hẹn với ta.
Nói rồi hắn xoay người chạy đi như sợ nàng cướp lại món đồ chơi của hắn. Quách Ngọc há hốc mồm, không ngờ hắn lại như vậy.
- Này! Này! Thiên Hữu!
- Tên ngốc này!
Nàng lắc đầu cười khổ. Gả cho tên ngốc như hắn có phải quá “thiệt thòi” không?
Hôm nay hắn đến muốn đưa nàng đến cửa hàng của hắn để chọn thêm một vài món trang sức, nhưng hắn lại đến đúng lúc nàng đang đọc sách. Mỗi ngày nàng phải đọc một lượng sách nhất định, nếu buổi sáng quá bận nàng sẽ để đến đêm đọc. Hiểu thói quen này của nàng, nên hắn muốn nàng đọc xong rồi
mới đi cùng hắn. Nào ngờ, lại để hắn có có hội “cướp” đồ chơi của Bảo
Bảo.
”Bảo Bảo! Tỷ có lỗi với muội...”
Đọc xong sách Quách Ngọc tìm hắn, sau đó cả hai lên xe ngựa đi đến Trân Nguyên lầu.
Bọn họ xem như đã đính ước nên không cần sợ người ngoài bàn tán, hắn thản nhiên nắm tay nàng đi giữa phố.
Bước vào Trân Nguyên lầu, cả hai vui vẻ chọn lựa trang sức. Quách Ngọc chọn
lựa rất lâu nhưng vẫn chưa tìm được món vừa ý. Nguyên Thiên Hữu đứng bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi, thỉnh thoảng góp ý cho nàng về một vài món
trang sức hắn cảm thấy đẹp, thấy hợp. Nhưng lần này chọn trang sức cho
ngày trọng đại, Quách Ngọc trở nên khó tính hơn bình thường.
Đúng lúc này nàng nhìn thấy một đôi khuyên tai rất đẹp, đưa tay lấy lại chạm phải tay một nữ nhân. Nhìn nữ nhân trước mặt, Nguyên Thiên Hữu cau mày.
- Vị cô nương này! Khuyên tai này Trân Nguyên lầu không bán.Vừa nói hắn vừa ra hiệu để trưởng quầy mang đi. Khuyên tai bị lấy đi, nữ
nhân kia cũng không làm càng, nàng ta chỉ cười khinh bỉ.
- Nghe
nói Nguyên Ngọc công chúa xinh đẹp tài năng, chu toàn mọi thứ, chọn lựa
luôn rất chuẩn. Cả gian hàng, lại chọn đúng món hàng đẹp nhất. Nhưng,
chọn hàng thì chu toàn, còn chọn nam nhân lại bừa bãi như thế? Ai cũng
có thể cùng công chúa “vui vẻ”?
Tuyết Lâm tức giận, lớn giọng nói.
- Ngươi ăn nói hàm hồ, dám nói năng bậy bạ làm tổn hại danh tiếng công chúa, coi chừng cái đầu của ngươi.
Bị mắng nhưng nữ nhân kia vẫn thản nhiên cười, nàng tiến thêm một bước.
- Ta ăn nói hàm hồ? Điều ta nói hoàn toàn là sự thật, hơn nữa còn là điều tất cả mọi người ở đây đều biết.
- Nhìn cách ăn mặt của cô nương không giống người dân Đại Mộc. Cô đến từ đại Tấn?
Quách Ngọc cố tìm lại kí ức, nàng dường như đã thấy gương mặt này ở đâu đó.
Đúng rồi!
Rất giống với bức hoạ mà Kim Sương gửi về từ Đại Tấn.
- Tấn Chiêu nhị công chúa?
Nguyên Thiên Hữu lắc đầu, nhỏ giọng nói.
- Không phải! Theo ta được biết, Tấn Chiêu lớn hơn độ tuổi này.
Nữ nhân kia bật cười.
- Xem ra vẫn là ngươi có mắt nhìn. Nguyên Ngọc công chúa lại không biết nhìn người cho lắm. Ta trẻ hơn nhị tỷ nhiều.
”Tam công chúa? Tấn Vân?
Nguyên Thiên Hữu bật cười, hắn nói với giọng chế giễu.
- Nàng ấy rất biết nhìn người. Chỉ là nhìn chó thì không giỏi lắm. Việc này ta thấy nhiều hơn.
Câu nói của Nguyên Thiên Hữu khiến Tấn Vân tức giận, nàng ta đi qua mặt Quách Ngọc, không quên liếc nhìn, buông thêm một câu.
- Dâm nữ.
Câu nói này khiến Nguyên Thiên Hữu không kiềm chế được. Hắn tiện tay lấy
một món trang sức trên bàn, dùng lực bắn vào chân khiến Tấn Vân ngã nhào xuống đất.
Nàng ta hét toáng lên, trên người đều dính bẩn. Thẹn quá thành giận, nàng ta đứng bên ngoài hai tay chống hông hét lớn.
- Còn ra vẻ danh giá? Hình ảnh đê tiện của ngươi xuất hiện khắp Đại Mộc rồi.
Nói rồi nàng chạy đến bên cạnh một người dân, cướp cuộn giấy trong tay hắn ta, ném thẳng về phía Quách Ngọc và Nguyên Thiên Hữu.
- Nguyên Thiên Hữu, ngươi tự mình xem cho kĩ ả tiện nhân ấy đê tiện đến
mức nào. Nam nhân hôi thối thế nào ả ta cũng không bỏ qua.
Cả hai nhìn nhau, Quách Ngọc liếc nhìn cuộn giấy nằm lăn lóc dưới đất.
- Nhặt lên cho ta.
Giọng nói lạnh băng khiến người dân xung quanh có chút rùng mình.
Tuyết Lâm vội cúi người nhặt lên và đưa cho Quách Ngọc.
Chậm rãi mở ra, Quách Ngọc nheo mày, Nguyên Thiên Hữu lại bộc phát cơn giận. Hắn không tin vào mắt mình. Nếu hắn tìm được tên khốn nào bày ra trò
này hắn sẽ phanh thay kẻ đó thành trăm mảnh.
Đó là một xấp những
bức hoạ, trong đó là hình ảnh một đôi nam nữ đang trong những “tư thế”
khác nhau, những tư thế mà có lẽ chỉ có kỹ nữ mới có thể làm được. Mỗi
bức hoạ lại là một nam nhân khác nhau, cao có, thấp có, gầy có, béo có,
từ quá tuổi, trung niên đến thanh niên đều có.
Đều quan trọng nhất là gương mặt của nữ nhân đó lại giống y đúc Quách Ngọc.
- Chỉ là những bức vẽ sơ sài, một người học vẽ cũng có thể hoạ được nếu
đã từng nhìn qua công chúa. Các ngươi lại ngu muội tin chuyện vô lý.
Hắn lớn giọng nói, cố gắng kiềm chế cơn tức để không giết hết bọn đầu heo trước mắt.
Quách Ngọc lại khác, nàng chăm chú nhìn vào bức hoạ. Phía sau lưng nữ nhân ấy có một điểm đặc biệt.
”Bớt đỏ hình chim phượng hoàng!”
Nàng thật sự có cái bớt giống vậy.
Xem ra người này không chỉ muốn bôi nhọ danh dự của nàng, bởi nếu phân phát bức hoạ này khắp nơi cũng không có ích gì nếu hoàng thượng chịu huy
động lực lượng “tuyên truyền” lời giải thích. Bởi giống như Nguyên Thiên Hữu nói, chỉ cần có người biết vẽ nhìn qua nàng thì đều có thể làm
những điều này để hãm hại nàng. Thế nhưng, âm mưu của bọn họ còn khủng
khiếp hơn thế. Nghĩ đến đây, nàng bất giác nhìn sang Nguyên Thiên Hữu.
Lúc này, nàng cảm thấy sợ hãi. Chưa bao giờ nàng thiếu tự tin về bản thân như thế.
Nếu lỡ hắn cũng như bọn họ, khinh bỉ nàng, xua đuổi nàng...
Nếu lỡ...
Quách Ngọc cảm thấy tim rất đau, nàng nắm chặt cuộn giấy trong tay sau đó chạy thẳng về phía xe ngựa.
Nguyên Thiên Hữu nhanh chân chạy theo, hắn sợ nàng có chuyện.
Cả hai lên xe, xe ngựa chạy thẳng về phủ thừa tướng. Suốt quảng đường dài, Quách Ngọc không hé môi nửa lời. Nàng im lặng, tay vẫn nắm chặt cuộn
giấy. Nguyên Thiên Hữu ôm chặt lấy nàng, hắn thấy khoé mắt nàng bắt đầu
đỏ, lo lắng vô cùng.
- Ngọc nhi! Đừng buồn, ta sẽ giúp nàng giải quyết chuyện này. Nhất định sẽ không có ai dám bôi nhọ nàng nữa.
Quách Ngọc mệt mỏi trong suy nghĩ của mình. Nàng luôn sợ hãi, sợ hãi hắn không tin nàng.
Xe ngựa đến nơi, nàng vung tay hắn ra, tự mình xuống xe rồi chạy một mạch về viện Ngọc Cát.
Hắn đuổi theo nàng, hắn rất muốn nói rất nhiều điều, nhìn nàng đau khổ như vậy, hắn lại đau cùng nàng.
- Ngọc nhi! Nàng đừng như vậy! Bọn họ không biết tốt xấu, ta sẽ giải quyết từng người một. Ta sẽ tìm ra kẻ đứng sau vụ này.
Quách Ngọc đứng quay lưng về phía hắn. Nàng run run bả vai, cố kiềm tiếng khóc, sau đó nhỏ giọng nói.
- Thiên Hữu! Không cần tìm, ta biết ai phát tán những bức hoạ này. Ta chỉ muốn hỏi chàng một câu thôi.
- Chuyện gì?
- Nếu đó thật sự là ta, ta thật sự dâm loàn như vậy, chàng sẽ làm gì?
Nguyên Thiên Hữu bật cười, hắn lắc đầu, bước gần lại nàng.
- Sẽ không có chuyện đó! Ta tin nàng, tin nhân cách của nàng.
Quách Ngọc tức giận, nàng xoay người, ném cho hắn một bức hoạ và hét lớn.
- Trên lưng ta có một cái bớt hình chim phượng hoàng, đúng vị trí này.
Lúc này chàng bảo tin tưởng vì chưa từng thấy cái bớt. Nhưng sau này thì sao? Chúng ta sắp thành hôn, khi chàng thấy nó thì phản ứng thế nào?
Lúc đó, chàng còn tin ta không? Hay lại đay nghiến, dày vò ta thế nào?