Quách Ngọc xoay người, nàng chen chân chạy đến phía Mộ Dung Diễn, chỉ thấy hắn đang ôm chặt Mộ Dung Thịnh.
- Ngoại tổ phụ!
Quách Ngọc vội vã kiểm tra miệng vết thương, máu đen chảy ra.
- Có độc!
Nàng nhanh chóng xé góc áo, dùng mảnh vải bó chặt phần cánh tay của Mộ Dung Thịnh để hạn chế độc phát ra khắp cơ thể.
Nàng có chút lúng túng khi nhìn thấy Mộ Dung Thịnh đang nguy cấp, môi ông bắt đầu chuyển đen.
Nàng tìm thuốc nhưng quên mất thuốc nàng đang giữ đa số đều là thuốc độc.
- Chết tiệt. Thái y đâu? Mau mang Bạch Ngũ Cân Sương đến đây. Thái y!
Nàng không quan tâm đến lễ tiết hay dáng vẻ gì nữa, nàng hét lớn, nàng muốn giết hết tất cả những kẻ đang làm náo loạn này.
- Minh Tước mau về viện Ngọc Cát lấy hai lọ thuốc ta để trong hộp nhỏ trong góc tủ bàn trang điểm. Nhớ, phải lấy lọ có nắp màu xanh!
Nguyên Thiên Hữu cau mày, hắn lệnh cho người của mình trực tiếp đến Thái Y Viện tìm Bạch Ngũ Cân Sương cho Quách Ngọc.
Lúc này mọi thứ dần ổn định, hoàng thượng cho thái y đến giúp đỡ Quách Ngọc. Quách Ngọc từ lâu đã không thể tiếp tục đợi, nàng muốn rút tên nhưng lại sợ làm chất độc phát tán nhanh hơn. Thái y vừa lọ mọ tìm đến thì người của Nguyên Thiên Hữu cũng mang thứ Quách Ngọc cần đến.
Quách Ngọc nhanh chóng nhận lấy, dùng trâm ngọc của mình đâm qua Bạch Ngũ Cân Sương để nước bên trong của quả chảy vào vết thương của Mộ Dung Thịnh.
Cảm nhận đã đủ, nàng đặt nó sang một bên, nhanh chóng dùng tay nắm chặt cung tên. Quách Ngọc hít một hơi, dùng sức rút mạnh. Cung tên bị lấy khỏi cơ thể Mộ Dung Thịnh, máu chảy nhiều hơn. Nàng dùng tay bóp miệng vết thương, nặn máu đen ra, miệng hét lớn.
- Đưa cho ta kim san.
Thái y nhanh chóng lục tìm trong hòm dược kim san, đưa cho Quách Ngọc.
Nàng nhận lấy, rắc vào vết thương. Lúc này, mọi thứ mới ổn lại một chút.
Quách Ngọc biết hiện tại độc đã được kiềm hãm, tuy không giải được độc nhưng độc lại tạm thời mất tác dụng, mạng sống của Mộ Dung Thịnh coi như đảm bảo.
Nàng vuốt mồ hôi trên trán, đứng lên đi lại gần thi thể bọn thích khách. Nàng không ngần ngại mà tìm kiếm khắp cơ thể của bọn họ để kiểm tra. Một hồi lâu, Quách Ngọc tức giận lẩm bẩm.
- Làm tốt lắm.
Phía bên Quách Lan vẫn còn nguy kịch, mũi tên bắn trúng nàng cũng có độc. Quách Ngọc giúp Mộ Dung Thịnh không còn thời gian giúp nàng ta và những người khác. Khi Quách Ngọc làm xong cũng nói cách kiềm chất độc cho thái y để thái y giúp mọi người. Nàng không còn tâm trạng quan tâm những thứ xung quanh mà tập trung tìm ra hung thủ.
Rất tiếc, hung thủ làm khá lắm.
Nguyên Thiên Hữu nắm chặt tay nàng, khẽ gật đầu ý bảo nàng yên tâm.
Quách Ngọc thở dài, gật đầu với hắn.
Phía bên kia lại náo loạn vô cùng.
Thái hậu quan tâm, gặng hỏi thái y.
- Thái y! Tam cô nương thế nào?
- Thái hậu yên tâm, Nguyên Ngọc công chúa đã chỉ dẫn cách kiềm chế độc, chắn chắn sẽ không sao.
Quách Lan yếu ớt cười, nàng nhìn thái hậu, lắp bắp nói.
- Thái hậu, người không sao chứ?
- Nha đầu ngốc. Ngươi nhất định phải khoẻ, đây là mệnh lệnh.
Quách Lan cười, khoé môi bắt đầu chuyển đen.
- Thái hậu, nếu thần nữ không qua khỏi, chỉ xin một điều...
- Ngươi nói, ai gia nhất định thực hiện và ngươi nhất định không được có mệnh hệ gì.
- Từ bé, thần nữ đã yêu thích Nguyên Vương. Thần nữ biết mình thân phận thấp kém, Nguyên Vương nay lại là Vĩnh Ngọc hoàng thượng, hơn nữa còn là vị hôn phu của nhị tỷ. Thần nữ đành chúc phúc hai người, chỉ mong được một danh nhận, dù là cơ thiếp thần nữ cũng bằng lòng.
Thái Hậu hơi sượng lại, bà có chút đắn đo. Quách Lan bất ngờ ói ra một ngụm máu. Thái hậu lại cảm thấy hổ thẹn vô cùng, một tiểu nữ tử dám vì bà mà hy sinh mạng sống. Nếu bà không đồng ý thì có chút khó coi nhưng nếu đồng ý thì lại mang tội với Nguyên Thiên Hữu và Quách Ngọc.
Trong lúc bà đắn đo, Quách Ngọc đã đến bên cạnh. Nàng cười dịu dàng, nắm lấy tay Quách Lan.
- Muội sẽ không sao. Hoàng tổ mẫu không cần phải hứa với muội ấy, phải để muội ấy tự mình bắt lấy cơ hội sống. Ta nhất định giải độc cho muội. Ngoan, muội sẽ ổn mà.
Giọng Quách Ngọc có chút nghẹn ngào. Quách Lan cười, nàng ta không tiếp tục nói nữa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
- Tam tiểu thư đúng là đáng thương! Đến lúc cận kề cái chết mới dám nói ra tình cảm bấy lâu. Thiết nghĩ, Nguyên Ngọc là một vị bồ tát sống trong lòng dân chúng vậy thì đối với muội muội của mình cũng sẽ hết lòng hết dạ.
Trần Kiều Như dùng khăn lau khoé mắt. Quách Ngọc xoay lại nhìn nàng ta, nàng nghẹn ngào nói.
- Đúng vậy, rất đáng thương.
Nói rồi Quách Ngọc nhìn Thái hậu, nàng cúi đầu cười sau đó cũng không nói gì khiến thái hậu khó xử vô cùng.Minh Tước cuối cùng cũng quay lại, hắn mang đến hai lọ thuốc theo đúng sự chỉ dẫn của Quách Ngọc. Cầm trên tay hai lọ thuốc, Quách Ngọc không vội giải độc cho Mộ Dung Thịnh mà lại tiến lên quỳ gối trước điện. Nàng lớn giọng nói.
- Phụ hoàng, thích khách đã dùng độc Xiêm để hạ độc Quốc công đại nhân cũng như là những người ở đây. Ngọc nhi bất tài vô dụng, tuy từng đọc qua về độc Xiêm và cũng đã thử tìm cách giải độc nhưng lại vô dụng. Thử rất nhiều lần cũng chỉ ra được một viên giải dược duy nhất.
Nói rồi nàng nâng cao một lọ thuốc trên tay lên. Ngoài Mộ Dung Thịnh, Quách Lan thì còn khá nhiều người khác cũng trúng độc, đa số là gia quyến của các đại thần. Nghe Quách Ngọc nói chỉ có duy nhất một viên thuốc giải, bọn họ bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đôi mắt chứa đầy sự thèm thuồng đối với viên thuốc giải trên tay Quách Ngọc. Nếu Quách Ngọc không phải công chúa, không phải hoàng hậu tương lai của Vĩnh Ngọc quốc và đây không phải hoàng cung thì có thể bọn họ sẽ nhào đến mà xâu xé, cướp lấy thuốc giải.
Hoàng thượng cau mày, ông định nói gì đó lại nghe Quách Ngọc nói tiếp.
- Tuy nhiên, con cũng có một loại giải dược khác. Vốn nó là giải dược của một loại độc có tính chất gần giống với độc Xiêm, nên người uống thuốc này chỉ đảm bảo một nửa cơ hội sống sót và tất nhiên những đau đớn dằn vật mà độc Xiêm gây ra họ buộc phải gánh chịu trong suốt mười ngày tiếp theo. Sau mười ngày, người sống kẻ chết cũng phụ thuộc vào chính họ mà thôi.
Nàng giơ cao lọ thuốc còn lại để mọi người thấy rõ.
Một số người ngao ngán lắc đầu, một số người thở phào nhẹ nhõm - chí ít họ còn một nửa cơ hội sống.
Riêng Quách Lan tâm trạng cực kì tồi tệ, nàng ta cho rằng Quách Ngọc không thể nhìn Mộ Dung Thịnh chết, tất nhiên phải tìm thuốc giải. Giữa đại điện có hoàng thượng thái hậu thì Quách Ngọc sẽ không dám ngang nhiên cứu một mình Mộ Dung Thịnh. Nhưng Quách Lan không ngờ Quách Ngọc lại dùng chiêu này.
“Chết tiệt!”
Quách Ngọc lại tiếp tục nói.
- Ở đây có rất nhiều người trúng độc, không biết chúng ta phải phân chia thế nào?
Đây là câu hỏi mà mọi người thắc mắc, ai cũng muốn mình an toàn.
Quách Ngọc im lặng, nàng lựa chọn nói ra điều này cũng có lý do. Nếu nàng âm thầm trị độc cho Mộ Dung Thịnh, ông sẽ khỏi ngay lập tức nhưng còn những người kia sẽ hoặc là chết hoặc là đau đớn thống khổ. Khi đó bọn họ chắc chắn sẽ nổi loạn, mất lòng dân, Quốc Công phủ sẽ rơi vào nguy hiểm bởi Thái tử vẫn đang mải miết rình rập ám hại.
Nàng không thể quyết định thuốc giải sẽ dành cho ai, hoàng thượng hay Mộ Dung Hoàn cũng không thể, chỉ có quyết định của tất cả những người có mặt ở đây mới là thỏa đáng nhất.
Nghe Quách Ngọc nói, mọi người nhìn nhau, trong mắt bọn họ ánh lên khao khát sống mãnh liệt.
Chưa ai dám lên tiếng, đột nhiên phía bên trái điện vọng lên một giọng nói trong trẻo.- Hoàng thượng, thần nữ ngu dốt nên chưa hiểu chúng ta còn vì điều gì mà chần chừ không giúp Quốc Công đại nhân giải độc? Một viên thuốc giải duy nhất sẽ dành cho người xứng đáng nhất. Thử hỏi, bao năm qua Quốc công đại nhân chinh chiến sa trường, lập bao công lao hạng mã, hơn nữa thần nữ tin rằng hơn ai hết hoàng thượng là người hiểu rõ nhất về lòng trung thành của ông ấy. Công chúa cũng không ít kỷ, có lòng bao dung nên mới đưa ra lựa chọn cho chúng ta, nếu như công chúa kiên quyết dành thuốc giải cho Quốc công đại nhân thì cũng chẳng ai có quyền trách nàng. Hiện tình hình các nước không ổn định, Quốc công đại nhân vẫn miệt mài nơi sa trường hiểm nguy, nay ông trở về lại bị người ám hại. Liệu đây có phải là âm mưu của địch, bọn họ muốn giết chết Quốc công đại nhân để hàng vạn binh ngoài kia nhất thời loạn lạc?
Nàng nói một mạch, đưa ra những lí lẽ thuyết phục người nghe. Mọi người ở đây cũng gật gù, lời Vạn Thanh Thanh nói đúng là thấu tình đạt lý. Hoàng thượng nghe xong cũng âm thầm cười, vốn khi Quách Ngọc quyết định nói ra chỉ có duy nhất một viên thuốc độc thì ông cũng đã hiểu ý nàng thế nên mới không vội quyết định mà chờ đợi có người lên tiếng. Cuối cùng cũng chờ được.
Thất hoàng tử Mộc Huyền bước ra giữa điện, hắn chắp hai tay phía trước, dõng dạc nói.
- Phụ hoàng lời của Vạn tiểu thư quả không sai. Con cũng đồng ý để Quốc công đại nhân dùng viên thuốc giải kia. Nếu ngay lúc này ông ấy có mệnh hệ gì sẽ là thiệt hại lớn cho Đại Mộc ta, hơn nữa công trạng bao năm của ông ấy cũng là lý do khiến ông ấy là người được dùng viên thuốc giải duy nhất. Những người còn lại, tin chắc rằng thái y sẽ không bỏ mặc bọn họ.
Tiếp theo đó là quan đại thần cũng đứng ra ủng hộ ý kiến của Vạn Thanh Thanh, hầu hết những người có mặt trong đại điện đều đồng thanh nói đồng ý. Cuối cùng Hoàng Thượng vui vẻ lệnh cho Quách Ngọc giải độc của Mộ Dung Thịnh, những người còn lại sẽ được thái y dùng thuốc của Quách Ngọc để giải độc.
Sau khi Mộ Dung Thịnh uống thuốc, lập tức có chuyển biến, những vết đen trên mặt nhạt dần, môi cũng được trả lại màu sắc bình thường vốn có. Những người còn lại thì không may mắn như thế, mọi thứ diễn ra vô cùng chậm chạp.
Lúc này không biết từ đâu Quách Tuệ chạy đến, ôm lấy Quách Lan.
- Lan nhi.
Quách Tuệ khóc nức nở, nàng nhìn Quách Ngọc.
- Nhị muội, muội nhất định phải cứu Lan nhi.
Trần Kiều Như hơi cong miệng, nàng ta nhẹ nhàng nói.
- Một nửa cơ hội sống, tuỳ thuộc vào bản thân của Tam tiểu thư. Thiết nghĩ nếu Nguyên Ngọc đồng ý yêu cầu của tam tiểu thư thì nàng ấy sẽ có ý chí sống nhiều hơn.
Quách Tuệ cau mày.
- Yêu cầu gì?
Trần Kiều Như lắc đầu, chậm rãi nói.
- Đáng thương. Tam tiểu thư nghĩ mình sẽ chết nên cầu mong được có một danh phận bên cạnh Vĩnh Ngọc hoàng đế, dù là cơ thiếp cũng được. Nói ra, tam tiểu thư đang tuổi xuân thì, nay lại gặp hiểm nguy trước mắt, thật đáng thương. Quách Tuệ nghe hiểu những gì Trần Kiều Như nói. Nàng nắm chặt hai tay, sau đó gào lên, đến ôm lấy chân Quách Ngọc.
- Nhị muội, ta cầu xin muội. Muội có thể cứu bao nhiêu bá tánh, dù chưa một lần gặp mặt vậy thì cớ gì muội không cứu lấy Lan nhi?
Quách Ngọc chưa có phản ứng gì, nàng chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Lúc này mọi người cũng biết chuyện, bọn họ xì xầm bàn tán.
Quách Tuệ vẫn còn quỳ trên sàn, nàng ta suy nghĩ một chút - Quách Lan nếu được gả cho Nguyên Thiên Hữu thì Quách Tuệ cũng có nhiều lợi ích.
Nàng dập mạnh đầu xuống sàn lạnh, miệng lại hô to.
- Thái Hậu, Hoàng Thượng cầu xin người thương xót tiểu muội.
Lúc này Quách Tâm tiến lên, quỳ xuống, dịu dàng nói.
- Thần nữ là tứ cô nương của Quách phủ, xin tham kiến hoàng thượng, thái hậu. Bao năm nay, nhị tỷ luôn quan tâm đến mọi người trong phủ, chưa từng phân biệt đích thứ sang hèn. Nay tam tỷ gặp chuyện, thần nữ tin chắc nhị tỷ cũng không bỏ mặc làm ngơ. Nhị tỷ là nữ nhân, dù gì cũng chưa xuất giá vẫn là tiểu cô nương. Tỷ ấy đã cố làm hài lòng mọi người, chịu cực chịu khổ để cứu lấy những người tỷ ấy không quen biết. Bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để mọi người tin tưởng và cảm thông cho tỷ ấy? Tỷ ấy sẽ không bỏ mặc tam tỷ vậy thì cớ gì mọi người cứ muốn chia cắt chuyện vui của tỷ ấy và hoàng thượng Vĩnh Ngọc? Làm phi tần của hoàng thượng Vĩnh Ngọc sẽ giúp tam tỷ giải độc hay thuốc giải mà nhị tỷ bào chế sẽ cứu mạng tam tỷ? Mọi người thay vì dành thời gian kêu gọi nhị tỷ chấp nhận yêu cầu của tam tỷ thì hãy để tỷ ấy chuyên tâm bào chế thuốc giải cho tất cả mọi người có phải tốt hơn không?
Từng câu từng chữ của Quách Tâm thấm vào lòng mỗi người ở đây, bọn họ có chút chột dạ. Tuy nhiên, một số người ngoan cố vẫn không chịu hiểu lý lẽ.
Trần Kiều Như bước ra, nàng ta buồn bã nói.
- Tứ tiểu thư không phải không có lý, tuy nhiên đại tiểu thư cũng không sai. Nguyên Ngọc đã nói nàng cố gắng rất lâu cũng chỉ tạo ra một viên thuốc giải, vậy tam tiểu thư và mọi người phải chờ đến bao lâu mới có thuốc giải? Làm phi tần của hoàng thượng Vĩnh Ngọc tuy không giúp tam tiểu thư giải độc trong thân thể nhưng lại giúp nàng “giải độc tinh thần”, chất độc mà bao lâu nay nàng phải một mình gánh chịu.
Mộ Dung Hoa nghe Trần Kiều Như nói thì không thể im lặng, bà bước ra lạnh nhạt nói.
- Thần phụ là kế thất của Quách Thừa tướng, tuy vào phủ chưa lâu những cũng đủ nắm rõ tình hình trong phủ. Là “chất độc tinh thần” lâu ngày hay không thì người trong phủ đều rõ. Lại nói, Bát hoàng tử phi chỉ mới gặp tiểu nữ một lần nhưng lại có lòng đồng cảm sâu sắc, đúng là hiếm thấy. Theo ý bát hoàng tử phi thì vì cảm thương cho Lan nhi thì có thể khiến cho đường đường công chúa Đại Mộc, đường đường một hoàng hậu tương lai phải chịu thiệt thòi?
- Ta không có ý đó, thừa tướng phu nhân đừng hiểu lầm. Nói gì mà thiệt thòi? Tam tiểu thư và Nguyên Ngọc đều là tỷ muội thân thiết, cùng nhau hầu hạ hoàng thượng Vĩnh Ngọc không phải tốt hơn để người ngoài xen chân vào hay sao?
Lúc này, Quách An đột nhiên lên tiếng.
- Nói tới cũng là ngày hôm đó do bát hoàng tử phi không nghe rõ hay trí nhớ kém mà lại không nhớ lời hẹn ước của hoàng thượng Vĩnh Ngọc và công chúa?
Quách An nói câu này khiến cả đại điện im lặng, cả thái hậu cũng có chút chột dạ.
Quách An luôn im lặng, cả hai đều là con gái ông, không thể bỏ bên nào. Nhưng nếu cứ tiếp tục chèn ép bảo bối của ông thì làm sao ông im lặng.
Quách Ngọc cúi đầu, hơi mỉm cười - phụ thân vẫn là thương nàng nhất.
Thu xếp xong xuôi nơi nghỉ ngơi của Mộ Dung Thịnh, huynh đệ Mộ Dung Diễn mới quay lại Thái Minh điện. Vừa lúc nghe được câu nói của Quách An, lại loáng thoáng nghe mọi người xì xầm, bọn họ cũng hiểu được ít nhiều.
Mộ Dung Diễn bước ra, chấp hai tay, dõng dạc nói.
- Không biết chuyện gì lại khiến thừa tướng tức giận? Vừa rồi thần nghe thừa tướng nhắc đến lời hẹn ước của Nguyên Ngọc công chúa và hoàng thượng Vĩnh Ngọc. Thần còn đang mong chờ hôn lễ của bọn họ đây.
Tuy nói mong chờ hôn lễ trong hoàn cảnh này thì có hơi không phù hợp nhưng suy cho cùng lại rất phù hợp. Lời của Mộ Dung Diễn không phải nói hắn mong chờ hôn lễ, mà là nói phủ Quốc Công luôn đứng sau Quách Ngọc, ai dám phá hoại hôn lễ của nàng?
Mộ Dung Hoàn ngồi phía trên, lòng cũng không yên.
- Thái hậu, hoàng thượng! Thần thiếp có câu muốn nói, không biết có nên nói hay không?
- Nàng cứ nói.
Hoàng thượng gật đầu, đồng ý thì Mộ Dung Hoàn mới mỉm cười nói.
- Nói rất lâu, bổn cung cũng chưa biết mọi người là ai mà dám xen vào chuyện của hoàng thượng Vĩnh Ngọc quốc?
Câu nói của Mộ Dung Hoàn khiến mọi người bừng tỉnh. Người ta là hoàng thượng, nào có phải vật trong ao để bọn họ ra sức bài bố!
Trần Kiều Như hơi mỉm cười, nàng quỳ xuống nói.
- Hoàng quý phi nói phải, ngài ấy là hoàng thượng. Tuy nhiên ngài ấy vẫn từng là Nguyên Vương của Đại Mộc, chịu ơn của thái hậu và hoàng thượng. Nguyên Ngọc tuy là hoàng hậu tương lai nhưng hiện tại muội ấy vẫn còn là công chúa Đại Mộc. Đại Mộc chữ hiếu đứng đầu. Vừa rồi tam tiểu thư vì cứu hoàng tổ mẫu nên mới trúng độc, như vậy thực hiện yêu cầu của nàng ấy cũng không phải vô lý.
Từ đầu tới cuối, Quách Ngọc và Nguyên Thiên Hữu không nói lời nào. Vốn Nguyên Thiên Hữu muốn đứng ra giải quyết nhưng lại bị Quách Ngọc ngăn cản. Nàng không muốn mọi người nghĩ xấu về hắn, chưa đến lúc chưa được hành động.
Dường như đã đến lúc, Quách Ngọc nhìn Nguyên Thiên Hữu, nở một nụ cười nhẹ sau đó bước ra giữa điện và quỳ xuống.
- Phụ hoàng, xin người ban hôn thêm lần nữa, để tam muội cũng gả cho hoàng thượng Vĩnh Ngọc đi.
---tác giả---
A~~~ Lan Lan muốn ban hôn, muốn gả cho Hữu ca.
Ấy vậy mà Ngọc tỷ lại đồng ý. Ahuhu. Chap sau mọi người chờ mong hôn lễ của Lan lan và Hữu ca nhé! :((((((
Để lại dấu vết để ta biết truyện không bị bơ :v
Facebook.com/tieuanhanh01