Phượng Hoàng Hồi Sinh

Chương 35: Chương 35: Ngọc nhi không có, bổn vương có!




Sau ngày Bạch Lãnh bỏ đi trong mưa, Quách Ngọc luôn ngóng trông được gặp ông lần nữa nhưng đều vô ích - Bạch Lãnh bật vô âm tính.

Những ngày như thế cứ trôi qua, cuối cùng thì khoa thi cũng mở. Hôm nay Quách Huy tham gia thi văn, Tuấn Mạnh thi võ, còn Trương Đình lại thi cả hai.

Quách Ngọc đếm ngày còn hơn mươi ngày là đến ngày cử hành hôn lễ của Trương Đình và Quách Tuệ, song song đó cũng là ngày cử hành hôn lễ của Thái Tử và Hòa Ngọc Diệu.

Trong thời gian chờ đợi kết quả của Tuấn Mạnh, nàng cảm thấy “nhớ” Quách Tuệ nên đã cùng Tuyết Lâm đến viện Minh Tuệ.

- Nhị tiểu thư!

Quách Ngọc vừa bước tới cổng đã gặp Lan Túc từ bên trong đi ra. Nàng ta nhanh miệng chào hỏi, Quách Ngọc cũng thuận miệng hỏi.

- Đại tỷ đâu?

- Đại tiểu thư đang ở bên trong, Nhị tiểu thư đến có việc?

Quách Ngọc không trả lời mà chỉ mỉm cười rồi bước vào trong. Lan Túc tức giận nhìn theo. Nàng ta cảm thấy Quách Ngọc chỉ được danh hào công chúa thì trở nên kiêu ngạo, nàng ta cắn răng và hứa có một ngày sẽ cho Quách Ngọc biết nàng ta là ai. Lan Túc vẫn chưa quên chuyện lần trước Quách Ngọc phạt nàng mười đại bản.

“Ngươi cho rằng mình tài giỏi lắm hay sao? Ta nói cho ngươi biết, rồi sẽ có một ngày ngươi phải quỳ dươi chân đại tiểu thư mà thôi.”

Lan Túc nhìn thấy bóng lưng Quách Ngọc xa dần thì cũng chịu ôm cơn tức bỏ đi. Quách Ngọc thì thanh thản hơn rất nhiều. Nàng bước vào trong và thấy Quách Tuệ đang tập trung thêu khăn tay.

- Đại tỷ.

Nghe gọi, Quách Tuệ xoay người đã thấy Quách Ngọc đã đứng kế bên.

- Muội muội. Muội đến từ khi nào?

Quách Ngọc tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, sau đó mới nói.

- Ta chỉ vừa đến, vào thì thấy tỷ đang tập trung thêu thùa.

Quách Tuệ mỉm cười gượng gạo. Lần trước mặc dù Quách Ngọc “giúp” nàng ta giữ được vị trí chính thê nhưng nàng vẫn không thể bỏ qua những ganh ghét trong lòng mình. Tuy nhiên, ganh ghét cách mấy thì cũng phải vui vẻ trước mắt nhau.

- Muội xem, đẹp không?

Quách Tuệ đưa chiếc khăn tay đang thêu dở của mình cho Quách Ngọc. Quách Ngọc nhận lấy nhìn chăm chú, sau đó mỉm cười nói.

- Tân nương thêu thì cái gì cũng đẹp.

Quách Tuệ thẹn đỏ mặt, cúi đầu không nói. Quách Ngọc cười vui vẻ.

- Còn hơn mười ngày thì hôn lễ sẽ được cử hành, tỷ đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa?

- Mọi thứ đã ổn thỏa.

Quách Ngọc hài lòng cười.

- Hôm nay võ khảo sẽ có kết quả, không biết... đại tỷ phu có được võ trạng hay không?

- Chuyện đó làm sao ta biết được...

Nghe nàng ta trả lời, Quách Ngọc lấy khăn che miệng cười khúc khích. Nàng cũng không nói chuyện thi cử mà lấy trong người ra một cây trâm ngọc đưa cho Quách Tuệ. - Đại tỷ, chúng ta không nói chuyện thi cử. Tỷ xem, lúc trước tỷ đã từng muốn trâm ngọc này nhưng ta luôn giữ bên mình. Nay tỷ sắp xuất giá, ta đưa nó cho tỷ xem như quà mừng.

Quách Tuệ nhìn trâm ngọc, hai mắt sáng rỡ.

- Thật sao? Cảm ơn muội muội.

Trâm ngọc phải gọi là hoàn hảo, chất ngọc xanh lâu năm tạo nên sự quý giá của trâm. Ngoài ra bề mặt trâm còn được điêu khắc tỉ mỉ bởi bàn tay tinh xảo của hơn hai mươi nghệ nhân bậc nhất kinh thành. Trâm ngọc này là quà mà năm xưa mẫu thân để lại cho nàng.

Quách Ngọc nhìn thấy Quách Tuệ thích thú khi nhìn trâm ngọc thì hài lòng cười, sau đó nói thêm vài câu rồi mới quay về viện Ngọc Cát.

Tuyết Lâm dìu tay Quách Ngọc đi trên con đường nhỏ trở về viện Ngọc Cát. Nàng nhìn xung quanh thấy không có người thứ ba xuất hiện mới mở miệng hỏi.

- Tiểu thư, vì sao người phải tặng trâm cài cho đại tiểu thư?

Quách Ngọc nhếch mép, nàng bước đi chầm chậm trên đường, nhẹ nhàng nói.

- Hôn lễ của đại tỷ, người làm muội muội như ta làm sao không dâng lên lễ vật?

Tuyết Lâm cắn môi, nàng chu miệng nói.

- Nhưng cũng đâu cần dùng trâm quý như vậy?

Quách Ngọc mỉm cười, nàng đứng lại thuận tay hái một bông hoa nhỏ trong vườn. Đôi tay nhỏ chạm vào cánh hoa mềm mại, nàng nhìn sang phía bờ hồ bên kia, miệng nhỏ nhẹ hỏi.

- Tuyết Lâm, ngươi đã từng nghe nói “hoa đẹp có độc” hay chưa?

Tuyết Lâm hiểu ý, xì cười. Nàng tiến lên thêm một bước, sau đó đưa tay chạm vào bông hoa Quách Ngọc đang cầm.

- Nô tỳ đã nghe qua, nhưng hoa này đang ẩn chứa độc gì?

- Vô, sinh!

Tuyết Lâm nhìn Quách Ngọc, nàng không nghĩ rằng tiểu thư của nàng lại có thể dứt khoát như vậy, thẳng tay tuyệt đường sinh của Quách Tuệ. Nhưng Tuyết Lâm nghĩ lại thì thấy không có gì quá đáng khi mà nhiều năm trước mẹ con La di nương đã từng giết chết vô số sinh linh bé nhỏ, thậm chí hạ độc khiến các vị di nương khác vô sinh. Tuyết Lâm chỉ có điều thắc mắc về việc độc dược được cất vào vị trí nào của trâm cài?

Như hiểu được thắc mắc của nàng, Quách Ngọc vứt bông hoa xuống nền đất sau đó xoay người bước đi.

- Trâm cài được chế tác đặc biệt, bên trong rỗng và muốn mở được thì phải biết giải mã cơ quan.

Tuyết Lâm cười gian xảo, dìu tay Quách Ngọc. Quách Ngọc nhìn biểu hiện của Tuyết Lâm mà bật cười. Nàng không biết từ bao giờ Tuyết Lâm học được cách đối xử tàn nhẫn với kẻ thù. Nàng đã từng muốn để Tuyết Lâm tin rằng cuộc sống này chỉ toàn màu hồng, nhưng rồi nàng nhận ra điều đó chỉ khiến Tuyết Lâm trở nên yếu đuối và dễ dàng bị người ức hiếp. Thay vì làm thớt gỗ thì ta hãy chủ động làm dao sắc. Chỉ có như thế mới mong bảo vệ được chính mình và người thân.

Nhìn Tuyết Lâm, nàng lại nhớ đến tên Hạ Tân đáng chết kia. Nàng mở miệng hỏi.

- Chuyện Hạ Tân ngươi đã làm tới đâu? Nhắc đến Hạ Tân, Tuyết Lâm có chút không tự nhiên. Nàng cười gượng đáp trả.

- Mọi thứ đã ổn thoả.

Quách Ngọc gật đầu. Lần trước yến hội ở phủ Thái Tử, Tuyết Lâm đã nhận lệnh ra ngoài gặp mặt Hạ Tân. Theo kế hoạch, Tuyết Lâm sẽ giả vờ đầu phục Hạ Tân và sắp xếp cho hắn cùng với Quách Ngọc có mối quan hệ “khắn khít” hơn. Mọi việc đã được hoàn thành một nửa, bây giờ chỉ chờ hắn bước vào bẫy của Quách Ngọc mà thôi.

...

Quách Ngọc chưa về tới viện Ngọc Cát thì đã thấy Minh Tước xuất hiện. Hắn cung kính hành lễ.

- Tiểu thư, đã có kết quả võ khảo.

Quách Ngọc nghe hắn nói thì cũng có hứng thú mỉm cười, vẫy tay cho hắn đứng lên.

- Thế nào?

Minh Tước mỉm cười gật đầu.

- Võ khảo hôm nay, hắn giành được vị trí võ trạng. Còn tên kia... chỉ là bảng nhãn!

Quách Ngọc mỉm cười nhìn sang Tuyết Lâm, nắm lấy tay nàng.

- Đệ đệ của ngươi giỏi lắm.

Tuyết Lâm chưa trả lời thì Minh Tước đã nhanh miệng lên tiếng.

- Không uổng là tiểu đệ của thuộc hạ.

- Ai là tiểu đệ của ngươi?

- Tất nhiên là Tuấn Mạnh.

Minh Tước cười ha hả trả lời một câu rồi hạnh lễ với Quách Ngọc, sau đó nhanh chân thi triển khinh công bay mất.

Tuyết Lâm tức giận nhìn theo bóng đen của hắn, Quách Ngọc thì vui vẻ cười.

“Minh Tước, ngươi phải đối xử với Tuyết Lâm thật tốt!”

...

Về viện Ngọc Cát, Quách Ngọc không ngờ hôm nay nàng lại gặp một vị khách không mời.

Quách Ngọc ngồi trên ghế dựa, tay nhỏ lật từng trang sách thuốc. Nàng đang chăm chú thì nghe tiếng Hoà ma ma bên ngoài.

- Các ngươi là ai? Dám xông vào viện Ngọc Cát?

- Vị ma ma này, chúng ta chỉ làm theo mệnh lệnh mong bà đừng làm khó dễ.

- Làm khó dễ? Viện này không phải ai muốn vào thì vào.

- Chúng ta đã qua mặt thị vệ phủ Thừa Tướng mà vào đây, hẳn là ma ma không thể ngăn cản được. Chúng ta đứng đây, đường đường chính chính vào là muốn thể hiện sự tôn trọng với công chúa mà thôi.

- Các ngươi không được vào...

Quách Ngọc nghe xong đoạn đối thoại trên thì cũng đã đi tới cửa, nàng nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài sân.

Bên ngoài là một cảnh hỗn loạn, thị vệ và gia đinh viện Ngọc Cát ra sức cản trở hai tên lạ mặt, Hoà ma ma thì tranh cãi với tên thủ lĩnh của bọn chúng. Quách Ngọc ho khan, nàng thầm nghĩ.

“Viện này chỉ cần Minh Tước đi vắng thì ai muốn làm loạn cũng được? Có lẽ mình phải tìm thêm một vài người mới...”- Chuyện gì mà ồn ào?

Quách Ngọc lớn giọng, uy nghiêm hỏi khiến cho đám người đang xô đẩy nhau ngoài kia dừng động tác.

Thấy Quách Ngọc bước ra, cả Hoà ma ma và tên thủ lĩnh đều chạy đến bên cạnh nàng.

- Tiểu thư. Sao người lại ra đây? Ngoài này không an toàn!

Quách Ngọc vỗ mu bàn tay của Hoà ma ma trấn an bà. Nàng nhìn sang người đang đứng bên cạnh Hoà ma ma. Hắn ta cao to lực lưỡng, mày kiếm nhếch lên, làn da rám nắng. Đặc biệt là thanh kiếm hắn cầm trên tay và hơi thở đầy lãnh khí khiến nàng hiểu hắn không phải người tầm thường.

- Ngươi tìm ta?

Nghe Quách Ngọc hỏi, hắn liền lui về sau hai bước sau đó hành lễ với nàng.

- Tham kiến công chúa. Thần tên Tống Du là sứ thần Đại Tấn quốc.

- Đại Tấn? Đứng lên đi! Tìm ta có chuyện gì?

Tống Du đứng lên, sau đó hắn lấy trong người ra một hộp gấm đỏ và đưa cho Quách Ngọc. 

- Công chúa, thần nhận lệnh của Tam hoàng tử phải đưa tận tay công chúa vật này.

Quách Ngọc liếc nhìn, Tuyết Lâm hiểu ý nhận lấy hộp gấm. Quách Ngọc mỉm cười nhìn Tống Du.

- Tống đại nhân chỉ muốn giao cho ta hộp gấm này mà làm ồn ào như vậy, chắc chắn nó rất quan trọng? Làm phiền Tống đại nhân rồi.

Tống Du chấp hai tay phía trước, cúi đầu cung kính nói.

- Thần chỉ thực hiện mệnh lệnh được giao.

Quách Ngọc nhếch mép cười. Nàng xoay người chuẩn bị quay vào trong, cùng lúc nàng mở miệng nói.

- Tống đại nhân muốn vào dùng một tách trà?

- Thần không dám. Công chúa, thần xin cáo từ.

- Được rồi, Tống đại nhân đi thong thả.

Quách Ngọc nói rồi thì nhanh chân bước đi. Tống Du cũng xoay người vận triển khinh công ra khỏi Quách phủ.

- Tiểu thư, trong hộp này chứa những gì?

Tuyết Lâm đứng bên cạnh rót trà cho Quách Ngọc, miệng cũng không quên tò mò hỏi. Hoà ma ma cốc đầu nàng một cái, sau đó nói.

- Nha đầu này, dám tò mò chuyện của chủ tử?

Quách Ngọc nhìn hai người đùa giỡn thì vui vẻ mỉm cười.

- Hoà ma ma, đừng trách nàng.

Nói rồi, Quách Ngọc đưa tay cầm lấy hộp gấm sau đó mở nắp hộp. - Chẳng phải mở ra thì sẽ biết hay sao?

Nghe Quách Ngọc nói, Hoà ma ma và Tuyết Lâm đều đưa mắt nhìn.

- Oa...

Tuyết Lâm kêu lên một tiếng. Hoà ma ma bên cạnh cũng không khỏi bất ngờ khi thấy vật nằm bên trong chiếc hộp.

- Tiểu thư, này...

- Hai người đừng gấp như vậy, bên trong còn có một phong thư!

“Ngọc hợp với người. Ta cảm thấy trên đời này, chỉ có nàng mới xứng với nó!”

Quách Ngọc đọc xong nội dung trong thư thì cầm viên ngọc lên xem xét.

- Đúng là ngọc đẹp! Ngọc trắng trong suốt không lẫn chút tạp chất.

Tuy nhiên Quách Ngọc cũng không quan tâm ngọc đẹp thế nào, nàng chỉ quan tâm vì sao Tấn Phong lại tặng cho nàng?

- Tiểu thư, Tam hoàng tử đó có ý đồ gì?

Tuyết Lâm cau mày. Nàng không hiểu vì sao Tấn Phong phải làm thế. Tặng quà thì cứ gửi đến, việc gì phải sai phái người xông vào viện Ngọc Cát như cướp của chứ không phải tặng ngọc.

Quách Ngọc suy nghĩ một chút sau đó mỉm cười.

- Có lẽ hắn muốn trả ơn cứu mạng.

Tuyết Lâm chu miệng, nàng không tin hắn đơn giản chỉ là trả ơn cứu mạng!

...

Từ sau ngày hôm đó, Tấn Phong liên tục đưa lễ vật đến. Đã năm ngày trôi qua, hôm thì tranh hắn tự hoạ, hôm thì thơ hắn tự làm. Quách Ngọc nhận được cũng chỉ cười cho qua rồi cất vào hộp gấm.

Sáng hôm nay, nàng đang trêu đùa cùng Tuyết Lâm thì nghe Hoà ma ma thông truyền:

- Tiểu thư, Tam hoàng tử Đại Tấn quốc muốn gặp người.

Nghe Tấn Phong đến tìm Quách Ngọc, Tuyết Lâm cắn môi.

- Hừ! Tiểu thư xem, rõ ràng hắn có ý đồ!

- Tuyết Lâm! Ta thấy ngươi có vẻ ghét Tấn Phong?

Tuyết Lâm trợn mắt, nhanh miệng nói.

- Tiểu thư đã có hôn phối với Nguyên Vương. Tam hoàng tử đó là ai mà muốn vào phá hoại chứ?

Quách Ngọc buồn cười nhìn Tuyết Lâm.

- Nguyên Thiên Hữu đã mua chuộc ngươi?

- Tiểu thư! Rõ ràng Nguyên Vương rất tốt với người mà!

Quách Ngọc không trả lời mà đi đến bàn trang điểm, chỉnh sửa lại mái tóc. Tuyết Lâm không bỏ cuộc, nàng chạy theo nói. - Tam hoàng tử đó là người nước Tấn. Chúng ta làm sao biết hắn có ý đồ xấu gì hay không!

- Nguyên Thiên Hữu cũng là hoàng tử nước Nguyên!

Tuyết Lâm dậm chân.

- Nguyên Vương tuy là hoàng tử nước Nguyên nhưng ngài ấy từ bé đã sống ở đây, làm Nguyên Vương của Đại Mộc. Hơn nữa, ngài ấy còn từng đánh Nguyên giúp Mộc!

Quách Ngọc cười ha hả, nàng cốc đầu Tuyết Lâm một cái.

- Tiểu nha đầu! Ta và Tấn Phong sẽ không có chuyện tình cảm nam nữ. Còn ngươi, ngươi không cần phải “thương người thương cả đường đi lối về” như vậy.

Nói rồi nàng cũng nhanh chóng đứng lên đi đến đại sảnh gặp Tấn Phong. Tuyết Lâm đỏ mặt, nàng cũng chịu im lặng vì không muốn Quách Ngọc nhắc tên đáng ghét kia nữa!

Từ viện Ngọc Cát đến đại sảnh của Quách phủ không xa cũng không gần. Nàng cứ ung dung mà đi, không quan tâm đến ở đại sảnh có người đang trông ngóng.

Đến đại sảnh, Quách Ngọc bước vào hành bán lễ với Tấn Phong.

- Tam hoàng tử!

Tấn Phong nhìn thấy nàng thì đứng dậy chấp hai tay phía trước chào nàng.

- Công chúa hữu lễ!

Quách Ngọc mỉm cười, tiến lại vị trị chủ toạ ngồi xuống.

- Tam hoàng tử, mời ngồi!

Tấn Phong nhìn Quách Ngọc ngồi ở vị trí chủ toạ thì cũng không trách cứ. Hắn biết, vừa rồi nàng hành bán lễ với hắn xem như là tôn trọng. Nay vị trí chủ toạ phải để nàng ngồi. Vì không những nàng là công chúa Đại Mộc mà nàng còn xem hắn như khách nhân bình thường mà đối đãi. Nàng có tự tôn, nàng không xu nịnh!

- Tam hoàng tử tìm ta có chuyện gì?

- À, ta đến gặp công chúa để cảm ơn chuyện lần trước.

Quách Ngọc cười dịu dàng, hàm răng trắng, đôi môi hồng như cướp mất hồn của Tấn Phong.

- Không có gì. Những món quà gần đây ta nhận được từ Tam hoàng tử cũng đã quá đủ. Ngài không cần cảm ơn nữa!

Tấn Phong cười ha hả. Hắn lấy trong ngực áo ra một chiếc hộp nhỏ đưa về phía nàng.

- Lễ vật chỉ là vật, tấm lòng mới quan trọng. Thế nên ta vẫn luôn muốn trả ơn công chúa. Công chúa xem đẹp không.

Quách Ngọc cũng không từ chối, mà mở chiếc hộp ấy ra. Nàng thấy bên trong có một chiếc trâm cài bằng ngọc. Trâm cài rất đẹp, điêu khắc tinh tế nhưng với Quách Ngọc nó cũng không khiến nàng mấy hứng thú.

- Trâm rất đẹp, đây lại là do chính tay Tam hoàng tử khắc?

Nghe nàng hỏi, hắn cười ôn nhu nhìn nàng.

- Đúng vậy, tay nghề của ta không cao nên không được tinh tế. Hy vọng công chúa không chê.

Quách Ngọc đưa hộp trâm cho Tuyết Lâm cầm sau đó cười tươi đáp trả.

- Ta còn phải cảm ơn Tam hoàng tử. Nhưng ta hy vọng đây là lần cuối ngài tặng lễ vật cho ta.

Tấn Phong nhìn nàng.

“Chẳng lẽ nàng không thích những món đồ này? Thế nàng thích những gì?”

- Công chúa không thích chúng?

- Không phải vậy, chẳng qua ta thích những thứ đơn giản.

Tấn Phong gật đầu. Như chợt nhớ điều gì, hắn nhẹ giọng nói.

- Không biết ngày mai công chúa có bận việc gì hay không? Ta muốn lên núi Lăng Phong du ngoạn. Không biết công chúa có hứng thú đi cùng ta?

- Ngọc nhi không có hứng thú, nhưng bổn vương thì có!

Quách Ngọc chưa kịp trả lời thì bên ngoài đã có tiếng nói uy nghiêm dội vào.

Nàng nhìn người đang đứng ngoài cửa thì bật cười.

“Thông tin cũng nhanh lắm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.