Thoáng chốc đã gần 1 tháng trôi qua, mọi việc đều được chuẩn bị chu toàn, chỉ còn chờ kiệu hoa đến cổng.
Chỉ còn cách 10 ngày thì hôn lễ sẽ diễn ra.
Sáng hôm nay Quách Ngọc đột nhiên nhận được lời mời gặp mặt từ Mộc Huyền. Lâu như vậy hắn mới tìm đến nàng nhưng lại không nói rõ lý do. Quách Ngọc theo lời hẹn, đến chân núi Ngũ Dực đợi hắn.
Một buổi chiều đẹp, khi ánh hoàng hôn rọi xuống từng chiếc lá xanh ngắt. Màu cam đỏ không chói chang, lại mang cảm giác gì đó dịu nhẹ. Mà cũng lẽ thường tình, người đang hạnh phúc màu đen cũng là màu hạnh phúc. Chỉ có hắn, u ám bầu trời.
Nhìn dáng người nhỏ nhắn đứng quay lưng về phía hắn, Mộc Huyền cứ muốn ôm lấy không buông tay. Gió nhẹ luồng qua làn váy, bay nhè nhẹ cứ ngỡ đoạn vải xanh như mặt biển yên bình.
- Ngọc nhi!
Nghe tiếng gọi, nàng biết hắn đến. Thế nhưng nàng không quay đầu, nàng cho rằng hắn vốn không nên gọi hai tiếng “Ngọc nhi“.
Hắn hiểu điều đó, nếu là trước đây hắn sẽ thay đổi nhưng bây giờ thì sao? Nàng sắp làm thê tử người khác, chẳng lẽ một tiếng gọi thân thương hắn cũng không được phép?
- Phụ hoàng giao cho ta nhiệm vụ quan trọng, xuất phát vào ngày muội thành hôn. Có lẽ ta sẽ không đến chúc phúc được.
- Không sao cả! Ta biết rằng trong lòng huynh chúc phúc cho ta là được.
Hắn nhìn nàng, gương mặt ấy vẫn như thế - bình yên như mặt hồ tĩnh lặng.
Hắn cười khổ. Cho dù có đi qua bao gian khổ thử thách, nàng vẫn là điều hắn không bao giờ có được.
Giống như ngôi sao trên bầu trời cao vút, chỉ có thể ngắm nhìn nhưng mãi mãi không bao giờ với tới.
Cả hai im lặng nhìn nhau, cuối cùng Quách Ngọc lại là người phá vỡ sự yên tĩnh này.
- Mộc Huyền. Lần này làm nhiệm vụ phải thật cẩn thận. Ta không biết bọn họ sẽ làm gì, nhưng chẳng phải trước cơn sóng lớn luôn là mặt nước yên bình hay sao? Phía bọn họ yên tĩnh đến đáng sợ.
- Ta biết rồi! Hắn ta sẽ không thể làm gì được, muội yên tâm.
Quách Ngọc lắc đầu, nhét vào tay hắn một hộp nhỏ, sau đó khẽ nói nhỏ vào tai hắn. Nàng hy vọng, có thể giúp hắn không bị Mộc Lịch hại đến thê thảm.
===
Đêm nay, ánh trăng sáng hơn bao giờ hết. Quách Ngọc ngồi yên trên ghế gỗ, trước gương đồng. Trong gian phòng rộng trở nên ấm cúng hơn khi có khá đông người đến đây cùng nàng tham dự lễ vấn tóc. Người giúp Quách Ngọc thực hiện nghi lễ chải tóc và vấn tóc là Tuyên thị.
Tuyên thị tuổi đã cao, bà mặc một bộ gấm màu xanh đậm, mái tóc bạc được vấn lên gọn gàng. Tuyên thị nhìn Quách Ngọc, cười từ ái. Cháu gái của bà cuối cùng cũng lên kiệu hoa, thành thê người khác, sau này sẽ làm mẹ, làm bà. Mới ngày nào Mộ Dung Hà được gả cho Quách An, nay Quách Ngọc cũng trưởng thành rồi.
- Mẫu thân.
Trương thị cầm trên tay một khay đỏ, khắc hình long phụng uốn lượn. Trên khay đặt một chiếc lược ngọc xanh biếc và một chậu nước hoa cúc.
Tuyên thị gật đầu cười, bà nhận lấy chiếc lược ngọc, chậm rãi chải lên tóc Quách Ngọc, cùng với đó bà dùng cọ phẩy những giọt nước hoa cúc lên tóc nàng. Nước hoa cúc tượng trưng cho hạnh phúc viên mãn và ước vọng được sống bên nhau đến “đầu bạc răng long“. Lược ngọc chải đi những điều đã cũ và bắt đầu những điều hạnh phúc sau này. Tuyên thị vừa chải, miệng vừa đọc bài vè.
”Một chải, chải hết đầu, phú quý không cần sầu.
Hai chải, chải hết đầu, vô bệnh lại vô ưu.
Ba chải, chải hết đầu, nhiều con lại nhiều thọ.
Bốn chải, chải đến cuối, vĩnh kết đồng tâm hội.” (*)
Mộ Dung Hoàn hôm nay cũng đến, bà ngồi trên ghế mềm, thỉnh thoảng lại dùng khăn chấm nước mắt đang trực chờ nơi khoé mắt.
”Giây phút này, Ngọc nhi thật sự trưởng thành rồi!”
Tiếng kèn bên ngoài vẫn huyên náo, rộn ràng. Quách An vui vẻ đón tiếp khách nhân. Mộ Dung Hoa thai kỳ đã lớn nên không tiện xuất hiện nhiều, chỉ giúp Quách An đón tiếp các vị phu nhân ở bên trong đại sảnh. Đêm nay phủ thừa tướng mở tiệc đãi khách, sáng hôm sau kiệu hoa sẽ đến rước dâu và hôn lễ sẽ được tiếp tục diễn ra long trọng tại hoàng cung Vĩnh Ngọc quốc.
Cả đêm mất ngủ, Quách Ngọc cầm chặt chiếc trâm ngọc trên tay. Đây là món quà đầu tiên hắn tặng nàng ngày cập kê. Trước đây nàng vẫn cất nó vào ngăn khoá, thỉnh thoảng lại lấy ra xem và trách mắng hắn mặt dày. Những lúc hắn không đến, nàng vẫn vô thức tìm đến trâm ngọc này. Bấy lâu nàng luôn trốn tránh tình cảm, nay vui vẻ đón nhận đúng là một điều hạnh phúc. Trâm ngọc như lễ vật định tình của nàng và hắn.
”Tên ngốc này!”
Quách Ngọc mỉm cười hạnh phúc, tay sờ nhẹ lên dòng chữ khắc trên thân trâm.
”Thê.”
- Thiên Hữu! Chúng ta sắp thành phu thê. Ta hy vọng đây là quyết định đúng đắn nhất đời này.
...
Gà vừa gáy, mặt trời chưa ló dạng thì Quách Ngọc đã thức giấc, ngồi nghiêm chỉnh trước bàn trang điểm để làm lễ thêm trang và mặc giá phục tân nương. Vốn dĩ nàng phải mặt sắc phục hoàng hậu, nhưng Nguyên Thiên Hữu lại lo lắng đường xa sẽ khiến nàng mệt mỏi. Nhưng cũng vì nàng là hoàng hậu nên dù có mặc giá y cũng phải là giá y thêu phượng hoàng chín đuôi, khi đến hoàng cung, cử hành lễ sắc phong hoàng hậu thì nàng sẽ khoát thêm một lớp áo may theo quy chế sắc phục hoàng hậu.
Mộ Dung Hoàn giúp Quách Ngọc trang điểm. Khuôn mày lá liễu cong vút được chải chuốt kỹ lưỡng, phủ thêm một lớp phấn ốc cho đôi mày thêm sắc sảo. Đôi mắt long lanh, đen láy, như những viên bảo ngọc, kẻ viền mắt càng tăng thêm độ sâu và bí ẩn vốn có của viên ngọc trời này. Mộ Dung Hoàn thoa thêm lớp phấn phủ lên làn da vốn đã mịn hồng của Quách Ngọc, sau đó nàng sẽ bậm môi lên lá son đỏ để đôi môi có được một màu đỏ đầy quyền lực, cũng như là màu đỏ của sự may mắn.
Mái tóc được búi gọn gàng, chốc lát nàng sẽ được đội mão phượng. Quách Ngọc chỉ có một yêu cầu là được cài chiếc trâm ngọc của Nguyên Thiên Hữu. Nàng muốn từ nay, nó sẽ theo nàng đến cuối cuộc đời.
Sau khi trang điểm nàng được Tuyết Lâm phụ giúp mặc giá y. Bộ giá y màu đỏ thêu những hoạ tiết phụng hoàng tinh xảo. Từng đường kim mũi chỉ đều chứa đầy tâm tư tình cảm của hắn. Nghĩ lại, Quách Ngọc lại mỉm cười e thẹn. Lần trước nàng còn ngờ nghệch hỏi hắn mua vải đỏ để làm gì, việc mua vải thì có gì quan trọng? Lúc này nàng mới biết, hoá ra nó quan trọng thật. Cả cuộc đời này, nàng trao cho hắn.
Độ khoảng hai canh giờ, mọi thứ cũng bắt đầu hoàn thành. Bên ngoài tiếng kèn hoa nổi lên ngày một lớn, tiếng pháo đốt mừng nổ rợp một góc trời.
Bên ngoài cửa, hỷ nương hớn hở chạy vào.
- Tân lang đến rồi.
Quách Ngọc e thẹn cúi đầu, hai tay nắm chặt táo đỏ,
nở một nụ cười hạnh phúc. Lập tức có người đội khăn lên đầu nàng, mão phượng được thiết kế khá cầu kì, nên cũng khá nặng, nhưng bù lại, không giống như những tân nương khác phải đội một chiếc khăn lụa đỏ, Quách Ngọc đội trên đầu là loại khăn voan mỏng, được kết từ những sợi chỉ Uyên Ương. Khăn voan mỏng manh, nhẹ tênh, ngoài ra Quách Ngọc cũng không quá khó khăn trong việc di chuyển.
Bên ngoài tiếng cười nói ngày càng lớn, Nguyên Thiên Hữu vẫn còn đang gặp rắc rối với huynh đệ Mộ Dung Diễn.
Mộ Dung Hàn chắp hai tay sau lưng, bỡn cợt nói.
- Trước triều ngài là hoàng thượng tối cao, nhưng một khi đã cưới Ngọc nhi, trong nhà thì ngươi cũng chỉ là một người bình thường, không được ức hiếp Ngọc nhi, nếu không bọn ta cũng sẽ không nể mặt ngươi.
Mộ Dung Diễn vỗ vai Mộ Dung Hàn, hắn cười ha hả.
- Tứ đệ. Không được làm càng.
Nguyên Thiên Hữu hơi cười, hắn thầm nghĩ ít ra cũng phải biết điều như Mộ Dung Diễn mới được. Nhưng xem ra hắn sai rồi. Mộ Dung Diễn nói thêm một câu khiến hắn cảm thấy bất lực với những vị này rồi.
- Thiên Hữu không phải người không hiểu chuyện. Ta tin rằng hắn sẽ biết rõ, hậu quả của việc tổn thương Ngọc nhi kinh khủng như thế nào.
Bọn họ đúng là không sợ gì nữa, ngay cả hoàng thượng cũng dám uy hiếp.
Mộ Dung Tú cười ha hả, vỗ vai Nguyên Thiên Hữu.
- Thiên Hữu, chúng ta bằng tuổi nhau, nhưng Ngọc nhi vẫn luôn tôn trọng bọn ta. Xuất giá tòng thê, ngươi cũng phải gọi bọn ta một tiếng ca ca mới được.
Những ám vệ xung quanh đổ cả mồ hôi hột, bọn họ không tin trên đời này lại có người dám nói chuyện với chủ tử bọn họ như thế!
”Những kẻ lắm lời” lại tiếp tục giữ chân Nguyên Thiên Hữu bằng những lời uy hiếp, dặn dò, khảo nghiệm. Cho đến khi hỷ nương gọi đến giờ lành thì bọn họ mới chịu để yên cho Nguyên Thiên Hữu.
Quách Ngọc được Mộ Dung Kha cõng trên lưng, chậm rãi đi từ Viện Ngọc Cát ra đến kiệu hoa. Mọi người náo nức reo hò, khiến lòng Quách Ngọc cũng nhảy nhót theo.
”Thiên Hữu, cuối cùng chúng ta cũng đợi đến ngày này. Cuối cùng, ta cũng có thể có được một tình yêu, một hạnh phúc của riêng mình. Thiên Hữu, cảm ơn chàng!”
Nhìn Quách Ngọc được Mộ Dung Kha cõng trên lưng, trong lòng Nguyên Thiên Hữu cũng ngổn ngang bao điều, hắn mỉm cười. Vẻ mặt hắn trở nên tuấn tú bội phần, bởi hạnh phúc đang “chạy” dọc khắp cơ thể hắn.
Vốn dĩ nàng là hoàng hậu, hôn lễ chủ yếu tổ chức lại hoàng cung. Nhưng, hắn biết nàng lại muốn như bao nữ nhân bình thường khác, có một hôn lễ giống như bao nữ nhân khác có, một hôn lễ với cái tục lệ dân gian, một hôn lễ của hạnh phúc và tình yêu chứ không mang sắc màu chính trị như hôn lễ của bao vị hoàng thượng và hoàng hậu khác. Đường đến Vĩnh Ngọc quốc rất xa, không thể đi kiệu được mà bắt buộc phải dùng xe ngựa. Hắn lại cho ngươi chuẩn bị một chiếc xe ngựa đỏ, bên trong trang hoàng mọi thứ, rộng rãi êm ái. Tuy nhiên nó chỉ được dùng khi khởi hành về Vĩnh Ngọc, còn đoạn đường rước dâu nàng lại ngồi trên một chiếc kiệu được thiết kế đặc biệt, mười sáu người nâng. Chiếc kiệu được nâng lên trong sự chúc phúc, tiếng pháo mừng và cơn gió mát lành của mùa yêu thương.
Đột nhiên từ đám đông, một phụ nhân ăn mặt xềnh xoàng, tóc tai rối bời lao đầu chạy ra. Binh lính cố ngăn cản nhưng bà ấy cứ liên tục kêu gào.
Đoàn rước dâu đều ngơ ngác không biết chuyện gì, chỉ có Quách Ngọc là hiểu ngọn ngành sự việc.
Hoá ra, chiêu cuối bà ta muốn dùng là đây?
Nghĩ vậy nàng mỉm cười. Hôm nay là ngày trọng đại, nàng chẳng muốn đôi co với người đàn bà này.
Phía trước kiệu, Nguyên Thiên Hữu đang chuẩn bị leo lên lưng ngựa, đôi mày kiếm cau lại. Hắn nhận ra đó chính là La di nương.
La di nương quỳ rạp dưới nền đất, miệng liên tục gọi.
- Ngọc nhi! Ta cầu xin con! Xin con đừng đi. Nếu con đi ta sẽ bị bọn chúng giết chết, chỉ có con ở lại mới có thể trấn áp được lũ yêu ma ấy. Ta cầu xin con.
Mọi người xì xầm, bàn tán. Bọn họ nghe hiểu những gì La di nương nói. Chuyện này có chút mùi vị của mê tín nhưng ai dám nói không có?
Quách Ngọc nếu là mệnh lớn phải làm hoàng hậu thì ắt có phượng khí, nếu vậy việc nàng trấn áp yêu ma quỷ quái cũng là lẽ thường.
Nếu đúng vậy, chẳng phải khi Quách Ngọc rời Đại Mộc, La di nương sẽ chết, hoặc giả yêu ma quỷ quái còn tấn công cả những người khác?
Đám đông ngày càng ồn ào, huyên náo. Quách Ngọc mỉm cười, xem ra thuốc làm bà ta mụ mị, sót lại chút thông minh, nhưng cuối cùng chẳng ra làm sao cả.
Nguyên Thiên Hữu nhìn sang hoàng thượng Mộc Nghiêm, chỉ thấy sắc mặt ông ta không được tốt.
Mộc Nghiêm híp hai mắt, trầm giọng nói.
- Quách ái khanh, thiếp thất tinh thần không ổn thì nên đưa vào nghỉ ngơi. À, nhưng ta lại không nghĩ vậy, có lẽ ở lại Quách phủ bà ta sẽ bị yêu ma quỷ quái bắt đi, hay cứ nhất quyết đưa bà ta vào hoàng cung đi. Người đâu, đưa La thị vào cung, chăm sóc thật tốt. Nơi đó có long khí, phượng khí, ta tin sẽ không có vấn đề gì!
Lời nói vừa dứt, lập tức có binh lính kéo bà ta đi, mặc bà ra sức vùng vẫy điên loạn.
Đoàn rước dâu vẫn tiếp tục di chuyển. Đi một vòng trung tâm kinh thành sau đó hướng về phía biên giới mà đi.
Quách phủ đều có mặt ngoại trừ thai phụ Mộ Dung Hoa, Trúc Tức thì phu thê Quách Huy cũng không có mặt.
Đám đông di chuyển, người dân xếp hàng hai bên đường vẫy hoa, hô to tên Nguyên Ngọc công chúa.
Quách Ngọc thỉnh thoảng gật đầu, vẫy tay với dân chúng khiến họ càng hò hét to hơn. Bất chợt, trong đám đông nàng nhìn thấy hắn.
Hắn đứng nép trong góc hẻm nhỏ, nhìn nàng bằng ánh mắt nuối tiếc. Quách Ngọc thở dài.
Mộc Huyền, chúng ta, bất kể kiếp trước, kiếp này hay kiếp sau mãi mãi vẫn không có kết quả.
Mải mê suy nghĩ, chiếc kiệu đột nhiên rung lắc khiến Quách Ngọc suýt thì ngã. Chưa kịp định hình chuyển gì xảy ra nàng chỉ thấy Quách Tâm nằm trên đường, phía ngực ghim cả một cung tên rất dài.
- Hạ kiệu.
Nàng hét lớn, kiệu vừa hạ nàng liền xoắn váy chạy về phía Quách Tâm.
Không chỉ nàng ai cũng cảm thấy bất ngờ, mọi việc xảy ra rất nhanh.
Không chỉ Quách Tâm bị thương mà ngay cả tên phu kiệu cũng bị thương ở chân đó là lý do vì sao vừa rồi kiệu bị rung lắc. Hắn bị trúng tên nhưng vẫn cố trụ, vì vốn hắn chẳng phải phu kiệu bình thường mà lại xuất thân từ ám vệ.
Quách Ngọc có chút bối rối, tại sao bọn họ lại giở trò với phu kiệu thì còn có thể lý giải nhưng còn Quách Tâm?
Có lẽ nàng không biết nhưng Tuấn Mạnh lại biết, bởi vốn vừa rồi hắn cảm nhận được mũi tên không hướng về Quách Tâm mà lại hướng về hắn.
Là vì sắp đến biên giới nên ngoại trừ tân lang tân nương, hoàng thượng và các vị hoàng tử thì bọn họ đều xuống ngựa, xuống kiệu để chuẩn bị thu xếp chuyển kiệu cho tân nương một cách nhanh chóng và sau đó người đi tiếp kẻ quay về.
Vừa rồi mũi tên ấy dành cho hắn nhưng nàng đã thay hắn nhận lấy.
Tuấn Mạnh nắm chặt tay, hắn không thể ôm nàng vào lòng cũng chẳng thể hét lên rằng mình đau đớn. Hắn chỉ có thể hạ thấp giọng ra lệnh cho ám vệ tập trung bảo hộ Quách Ngọc.
Không chỉ hắn mà Nguyên Thiên Hữu cũng nhận ra điều này. Hắn phất tay, ngay lập tức rất đông hắc y nhân xuất hiện, màu đỏ bị màu áo đen che lấp gần như khuất hẳn.
Trong bóng tối, người kia âm thầm lắc đầu.
”Chết tiệt! Vốn biết bọn họ canh phòng nên khó có thể ám sát Quách Ngọc hay Mộc Nghiêm, nên đành dùng chiêu này để hy vọng gây ra rối loạn. Nếu phu kiệu ngã thì mọi thứ sẽ mất kiểm soát, nếu Tuấn Mạnh ngã thì lại càng dễ hành động. Chết tiệt, tên phu kiệu ấy vốn không phải phu kiệu, lại còn ả nữ nhân ngu ngốc kia!”
Biết kế hoạch thất bại, bọn họ lập tức rút lui không để lại chút manh mối.
Quách Ngọc thở dài, gần đây nàng quá mất cảnh giác.
Cuối cùng đoàn rước dâu đã thuận lợi rời khỏi Đại Mộc, tiến vào lãnh thổ Vĩnh Ngọc quốc.