Dụ Thánh công chúa nghe đến đây rất vui mừng nhưng vẫn còn do dự “Liệu Thiên Tư công chúa có đồng ý thành thân với Lý Thiệu Văn không? Hoàng thượng cũng nên hỏi rõ công chúa.”
“Lý Thiệu Văn là biểu ca của Tích nhi, từ nhỏ thanh mai trúc mã yêu thương lẫn nhau. Thiên Tư công chúa cũng đến tuổi hạ giá. Trong triều đình ngoài Lý Thiệu Văn trẫm không tìm được ai thích hợp hơn.”
Ngoài thềm Tiền Minh điện, Thành Nguyên hoàng hậu cùng hơn mười cung nữ rời khỏi, vừa đi Thuỵ Miên vừa hỏi “Hoàng hậu đồng ý cho Thiên Tư công chúa thành thân với Lý Đô ngự sử sao? Công chúa….”
Thành Nguyên hoàng hậu đôi mắt u buồn nhìn ra cổng điện Tiền Minh “Hoàng thượng biết chỉ có Lý gia mới có thể bảo vệ tính mạng cho Vãng Tích, tương lai Cảnh Định vương kế vị bản cung cũng phải dựa vào cuộc hôn nhân này để tiếp tục tồn tại trong cung.”
“Hoàng hậu…là Thuỵ Miên đáng tội chết, Thuỵ Miên đã không thực hiện được việc mà hoàng hậu giao phó.”
“Thuỵ Miên, ngươi đi theo bản cung đã 7 năm giúp đỡ bản cung nhiều việc, lại vì bản cung mà bị thương, bản cung không trách ngươi, có lẽ hoàng thượng đã có sắp xếp khác. Hoàng thượng không thể để bản cung gặp nguy hiểm.” Thành Nguyên hoàng hậu cầm chiếc vòng ngọc trên tay, nắm chặt lại, quay đầu nhìn về phía thềm Tiền Minh điện vừa rời đi.
“Hoàng hậu, là Lan quý phi.” Thuỵ Miên từ xa đã thấy Lan quý phi đi cùng Tạ thái sư nói cười.
Thành Nguyên hoàng hậu đứng im nhìn Lan quý phi và Tạ thái sư đi tới, sau khi nhận hành lễ thì Thành Nguyên hoàng hậu nói “Lan muội muội sớm như thế đã tới Tiền Minh điện thỉnh an hoàng thượng?”
“Hoàng hậu cũng tới Tiền Minh điện thỉnh an hoàng thượng sao? Muội muội tưởng rằng hoàng hậu đang ở Phượng cung không bước chân ra khỏi mới đúng. Muội muội cùng với Tạ thái sư định qua Đông cung, nơi đó đang được sửa sang lại chờ ngày đại lễ của Hải nhi. Không iết hoàng hậu có muốn đi cùng muội muội không?” Lan quý phi cao ngạo không hề kiêng dè nói.
“Lan muội muội ở trong cung đã lâu cũng phải hiểu được thế nào là quy định hoàng cung chứ? Bản cung vẫn là hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ cho dù thái tử đương triều là hài tử cho muội muội sinh ra thì cũng là hài tử của bản cung. Sau này Hải nhi đăng cơ, bản cung cũng là thái hậu đích danh, đâu tới lượt muội?” Thành Nguyên hoàng hậu nhìn sang Tạ thái sư rồi lại nhìn sang Lan quý phi.
Lan quý phi nghe đến đây đột nhiên hiểu ra sự bình tĩnh ung dung nhiều ngày qua của hoàng hậu là có nguyên do, nhất thời ánh mắt giảo hoạt “Hoàng hậu nói phải. Là muội muội nói sai. Xin hoàng hậu trách phạt.”
“Lan muội muội chỉ cần nhớ bản cung mới chính là mẫu nghi thiên hạ. Bản cung … cũng mệt, cần hồi Phượng cung nghỉ ngơi, không cùng Lan muội muội tới Đông cung được.” Thành Nguyên hoàng hậu mỉm cười đôn hậu rồi bước đi.
Tạ thái sư nhìn sang Lan quý phi “Quý phi còn sợ hoàng hậu? Theo ta thấy hoàng hậu sau này ở ngôi thái hậu cũng chẳng thể nắm được quyền lực. Quý phi vẫn là mẫu phi của hoàng đế, muốn trừ khử ai quý phi cũng chỉ cần hạ lệnh.”
Nhìn ra phía Thành Nguyên hoàng hậu vừa bước đi, Lan quý phi cười lớn “Hoàng hậu nghĩ bản cung ngốc như vậy, bản cung đâu có sợ, bản cung diễn chút kịch cho hoàng hậu xem thôi. Thúc phụ có thể yên tâm.” Tuy Lan quý phi nói như vậy để Tạ thái sư không phát hiện ra được mối lo lắng trong lòng. Chuyện câu kết với Đại Triều để gây sức ép cho việc lập thái tử lần trước tuy hoàng thượng đã không còn truy cứu nhưng Tạ gia đã phải đánh đổi bằng 10 nghìn quân ở Hoà châu nếu như hoàng thượng chỉ ám binh bất động và trong triều còn có những người khác biết thì Phượng Liên cung e rằng Lan quý phi cả đời không bước vào được.
Sau khi lá mật thư bị mất, Tạ thái sư đã nhanh chóng tới gặp Lan quý phi để bàn bạc. Đêm hôm ấy tẩm cung của hoàng đế sáng rực, Tạ thái sư và Lan quý phi quỳ cả đêm dưới nền đá hoa cương lạnh ngắt của Tiền Minh điện, vừa khóc lóc vừa cầu xin hoàng đế tha thứ, hứa sẽ không bao giờ lặp lại lỗi lầm, nguyện giao 10 nghìn binh mã ở Hoà châu. Nhưng sau khi phó sứ chết đắc bất kỳ tử ở Bắc Định quốc, Hoàng thượng cũng chẳng còn sủng ái Lan quý phi nữa, Tạ thái sư và Lan quý phi đã vô cùng lo lắng lại tiếp tục liên hệ với hoàng đế Đại Triều.
Tuy trong triều Tạ thái sư nắm không ít quyền hành nhưng đối với thế lực của Lý gia có Dụ Thánh công chúa Kim Song Tâm thì Tạ gia chẳng có gì điều này làm Lan quý phi không yên. Sau đêm Kim Thiên Hải tới Đoan Khánh cung, Lan quý phi ngoài mặt vẫn vui vẻ nhưng không thể không đề phòng Hoàng hậu và Lâm quốc trượng.
“Thúc phụ, ta còn có chuyện gấp nên trở về Đoan Khánh cung, thúc phụ cùng hoàng thượng tới Đông cung đi.” Lan quý phi trong lòng bồn chuồn không yên. Nếu như ở trước mặt hoàng thượng để lộ ra điều gì thì chỉ còn cái chết hoặc Tạ thái sư phát hiện ra Hải nhi đã biết việc phản nước kia liệu có làm hại Hải nhi?
Tin báo phủ Cảnh Định vương có thích khách lẻn vào vẫn được giữ bí mật chỉ mấy vị tướng ở Túc vệ quân và các đại thần biết chuyện. Khâm Định hoàng đế tức giận cho gọi Thống lĩnh Túc vệ quân vào Thừa Chính điện. Lúc Lý Thiệu Văn cùng Lý thiếu bảo tới Thừa Chính điện thì cũng là lúc Thống lĩnh Túc vệ quân vừa mới sợ hãi lui ra. Không bảo vệ được an nguy cho Thái tử là tội lớn, không ai có thể gánh được trách nhiệm này.
Lý thiếu bảo cùng Lý Thiệu Văn vội quỳ xuống “Tham kiến hoàng thượng.”
Khâm Định hoàng đế lúc này cũng đã bình tĩnh lại “Các khanh bình thân.”
Lý Thiệu Văn quan phục chỉnh tề, nói “Thần đã cho người điều tra. Bộ hình đã tra xét toàn bộ quân lính của Túc vệ quân có mặt ở Cảnh Định vương phủ vẫn không phát hiện được điều gì. Sát thủ không phải người của Tàng Nhân đường, bởi các quân lính đã từng giao đấu khẳng định đó là môn võ có gốc gác từ An châu.”
“Khanh nghĩ là sát thủ của An Tĩnh vương phái tới?” An Tĩnh vương là hoàng đệ của hoàng thượng hiện đang ở phủ đệ tại An châu.
“Thần không dám khẳng định bởi cho dù ai được lập làm thái tử thì An Tĩnh vương không được lợi lộc. Hơn nữa An Tĩnh vương đã gần 20 năm nay quay về An châu cũng không can dự chuyện triều chính.” Nhưng trường hợp An Tĩnh vương có liên kết với một hoàng tử khác để âm mưu hành thích thái tử cũng không thể tránh được.
“Được rồi. Trẫm biết An Tĩnh vương sẽ không phản lại trẫm. Lý ái khanh, tạm thời khanh hãy tăng cường thêm một nghìn quân ở gần phủ Cảnh Định vương.” Khâm Định hoàng đế luôn nhớ tới An Tĩnh vương là người điềm tĩnh, cẩn trọng không thể làm ra chuyện này.
Lý thiếu bảo có chút suy tư “Theo thần thì Túc vệ quân nên quay lại bảo vệ hoàng cung, thần sẽ dồn người của mình bảo vệ vương phủ. Xin hoàng thượng tin tưởng thần.”
“Trẫm dùng Túc vệ quân còn có lý do riêng. Long vệ quân đâu thể dễ dàng điều động.”
“Thần tuân chỉ.” Lý thiếu bảo luôn muốn lập công bởi ông biết chắc chẳng có sát thủ nào ngu ngốc một mình tới phủ Cảnh Định vương, đó chỉ là thăm dò tình hình, vẫn chưa phải hành động cuối. Túc vệ quân trước giờ chỉ bảo vệ hoàng cung, còn nói về canh gác túc trực thì Long hổ môn đều hơn hẳn.
Sau khi Lý thiếu bảo đi, Lý Thiệu Văn tiến lại gần nơi Khâm Định hoàng đế đang ngồi, giọng cũng nhỏ hơn “Hoàng thượng, thần còn có chuyện muốn tâu.”
“Mau nói.”
“Thần và Thiên Tư công chúa vốn từ nhỏ là thanh mai trúc mã, bây giờ thành thân chắc chắn Thiên Tư công chúa sẽ…” Lý Thiệu Văn nhìn vào bức thư được gửi tới Lý phủ cho Dụ thánh công chúa, Đỗ công công cũng đã gợi ý về chuyện này, Lý Thiệu Văn tất nhiên nhận ra được ý định của Khâm Định hoàng đế.
“Khanh đã hiểu được ý định của trẫm. Khanh nói là thanh mai trúc mã. Khanh thích Tích nhi là được rồi. Còn Tích nhi có thích khanh không, trẫm không thể quan tâm, tương lai sau này Tích nhi còn phải nhờ cậy vào khanh. Công chúa của hoàng tộc còn có thể tự quyết định hôn nhân của mình?” Khâm Định hoàng đế không phải vô tình nhưng Lý gia trung thành tận tâm, sợi dây giữa Kim gia và Lý gia nhất định phải nối tiếp “Khanh có muốn thành thân với Tích nhi không?”
Lý Thiệu Văn cũng bất ngờ trước câu hỏi này, vội vàng quỳ xuống “Thần cho rằng hiện tại không phải lúc nhắc đến hôn sự.”
“Trẫm đợi đại lễ sắc phong thái tử xong sẽ ban thánh chỉ ban hôn. Tích nhi từ nhỏ đã quen sống trong nhung lụa bản tính ngoan cố, gả vào Lý gia cũng có đại hoàng tỷ dạy bảo, khanh sau này phải bảo vệ, chăm sóc cho Tích nhi thật tốt. Tiêu gia và Lý gia, trẫm sẽ chọn Lý gia.” Khâm Định hoàng đế rất yên tâm giao phó viên ngọc quý giá của mình cho Lý Thiệu Văn.
Câu nói của Khâm Định hoàng đế làm Lý Thiệu Văn thoáng chút mất bình tĩnh, hoàng thượng đã biết được những chuyện gì? Ký ức hiện rõ trong đôi mắt ôn nhu kia, Lý Thiệu Văn không kiềm chế được một sự ấm áp trong tim.
“Thần nhất định sẽ đối tốt xử với Thiên Tư công chúa. Tạ hoàng thượng ban hôn.” Đúng vậy, Lý Thiệu Văn ngay từ nhỏ đã đối xử rất tốt với Tích nhi cho dù Tích nhi có thể đã quên.
Nghĩ lại những kỉ niệm cùng Kim Vãng Tích trước đây, tưởng tượng đến khi nàng công chúa ấy khoác lên mình hỷ phục mỉm cười với mình, Lý Thiệu Văn không giấu được nét cười trên môi.
Trong lòng Lý Thiệu Văn hỗn độn rời khỏi Thừa Chính điện.
Tiêu phủ - Bắc Định quốc
Suốt những ngày qua, Cảnh Định vương phủ luôn trong trạng thái căng thẳng, trong ngoài phủ đều có Túc vệ quân canh phòng, gần đó lại có một nghìn tư binh của Lý thiếu bảo. Kinh thành Thượng thư bộ binh Tiêu Khải cũng đã thắt chặt các cửa thành, tăng thêm binh lính ở các khu vực trọng yếu trong kinh thành. Tiêu Chính Quân đã lâu không về phủ mà ở quân doanh tuần tra trị an kinh thành, kiểm tra lại vũ khí cho các binh bính trong thành.
Dân chúng cả kinh thành đều rất hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, những quan lại trong triều càng thêm phần lo sợ bị phe cánh của Tạ thái sư uy hiếp. Đúng lúc này cả phủ của Trung thị lang bộ binh bị sát thủ giết chết tổng cộng hơn 100 mạng người trong đêm. Khâm Định hoàng đế giao phó điều tra cho bộ Hình nhưng không điều tra được kẻ đứng sau.
Tiêu Chính Quân đêm đó đến Cảnh Minh vương phủ gặp riêng Kim Thiên Phúc cũng nói qua về vụ thảm án của Trung thị lang bộ binh.
Đang ở hậu viên đọc sách, có người thông báo, Kim Thiên Phúc khi tới gian phòng khách đã thấy Tiêu Chính Quân đi qua đi lại.
Kim Thiên Phúc bèn nói “Trung thị lang bộ binh là bạn tâm giao của Đinh tướng quân trong triều, hiện nắm giữ 5 nghìn quân lính tinh nhuệ ở kinh thành, thế lực không lớn nhưng có được trong tay 5 nghìn quân đó thì bất luận khởi binh trong kinh thành cũng sẽ có lợi hơn. Cảnh Định vương sắp làm thái tử gây ra không ít phẫn uất cho các hoàng tử khác, đảo lộn các phe cánh trong triều. Người muốn ám sát thái tử trong triều nhiều vô kể. Là Khang Nhân vương, Đoan Bình vương, Triệu Tây vương, Thành Nguyên hoàng hậu, cũng có thể là bản vương. Tiêu chỉ huy sứ đêm khuya đến gặp bản vương ruốt cuộc là nghi ngờ bản vương hay tin tưởng bản vương? Bản vương không quan tâm đến nga vàng nhưng bản vương và Khang Nhân vương là đích tử của chính cung hoàng hậu, không được lập làm thái tử, khi thái tử bị ám sát, ánh mắt của quan lại trong trều sẽ hướng vào ai? Tiêu Chỉ huy sứ đừng tiếp tục đều tra, hoàng thượng đã hạ lệnh giao cho bộ Hình, Tiêu đại nhân của Đô ty không tiện can thiệp. Người đứng sau cho dù là ai cũng có thế lực lớn trong triều, Tiêu đại nhân chỉ là quan tứ phẩm đừng cố đối đầu, Tiêu đại nhân không nghĩ tới mình cũng phải nghĩ cho Tiêu gia.”
“Vương gia tuy chỉ ở trong Cảnh Minh vương phủ nhưng mọi chuyện trong triều đình lại nắm rõ như lòng bàn tay thật khiến mạt tướng khâm phục. Ý của vương gia mạt tướng hiểu nhưng nếu thái tử có mệnh hệ gì thì phụ thân mạt tướng cũng khó gánh được tránh nhiệm, mạt tướng muốn điều tra rõ ràng để tránh chuyện tương tự xảy ra đối với những quan viên khác.” Thái tử đương triều xảy ra chuyện gì thì Tiêu Khải thượng thư bộ Binh là phụ thân của Tiêu Chính Quân cũng không tránh khỏi liên can. Tiêu Chính Quân đã suy nghĩ rất kỹ nên mới quyết định tới Cảnh Minh vương phủ một chuyến.
Cảnh Minh vương Kim Thiên Phúc sau khi nghe những lời chắc như đinh đóng cột của Tiêu Chính Quân biết không thể khuyên can được, ngồi xuống bàn thưởng thức trà vừa được tỳ nữ vương phủ mang tới. Tiêu Chính Quân cũng định nhanh chóng rời khỏi Cảnh Minh vương thì một thị vệ của vương phủ vào bẩm báo “Vương gia, Hà thiếu phó và toàn bộ gia quyến trong Hà phủ đã bị sát hại. Người của bộ Hình cũng đã tới. Liễu phủ doãn kinh đô đại nhân cũng ở đó.”
Tiêu Chính quân ớn lạnh người khi nghe thấy tin này, tuy Tiêu Chính Quân vào triều chưa lâu nhưng Hà thiếu phó là người rất mực trung thành, cẩn trọng, trước giờ chỉ thích sống an nhàn, nhiều lần đã xin cáo lão về quê xong hoàng thượng vẫn ép buộc ở lại, trong triều ông ta ngoài danh thiếu phó ra thì không có thực quyền sao lại bị sát hại?
Thấy sự ung dung lạ thường của Cảnh Minh vương Kim Thiên Phúc, Tiêu Chính Quân vội vàng nói “Vương gia, mạt tướng phải tới Hà phủ. Xin cáo từ trước.”
“Đấy không phải chức trách của đại nhân nhưng … nếu đại nhân muốn tới bản vương sẽ có cách.” Kim Thiên Phúc không nhìn nhầm con người Tiêu Chính Quân hệt như cái tên chính trực quân tử.
Tiêu Chính Quân không hiểu Cảnh Minh vương đang nghĩ điều gì trong lòng nhưng nếu đã theo phe của hoàng thượng thì mọi chuyện phải nghe theo Kim Thiên Phúc.
Hà phủ là phủ đệ của Hà thiếu phó đại quan chính nhị phẩm trong triều đình tuy nhiên lại giản dị khiến nhiều người bất ngờ. Binh lính của bộ Hình đã được cử đến đây, phía bên kia là Thượng thư bộ Hình cùng Liễu phủ doãn kinh thành đang cùng bàn bạc. Cái chết của Trung thị lang bộ Binh còn chưa được mấy ngày lại xảy ra thảm án ở Hà phủ, hơn hai trăm mạng người đột nhiên bị cướp đi sự sống, xác chết nằm la liệt trong tiền viện và hậu viện.
Nếu là một đại quan trong triều khác như Tạ thái sư, Bùi tể tướng, Lâm quốc trượng hay thậm chí là Liễu phủ doãn kinh thành mọi người sẽ nghĩ tới giết người cướp của nhưng đối với Hà thiếu phó nổi tiếng cả đời thanh bạch, liêm chính, phủ đệ đơn sơ thì chẳng thể có nhiều gia sản. Vì thế lực chính trị cũng không phải nguyên nhân bởi Hà thiếu phó đã ngoài 70 tuổi, nhiều năm trước đã xin cáo lão từ quan, Khâm Định hoàng đế trước giờ luôn coi trọng Hà thiếu phó là trọng thần khai quốc nên giữa lại chức quan trên danh nghĩa và bổng lộc nhưng Hà thiếu phó đã rất lâu không can dự vào chuyện triều chính. Vậy thì còn lý do gì khiến cả nhà Hà thiếu phó bị giết? Tiêu Chính Quân không hiểu.
Tiêu Chính Quân đi theo ngay sau Cảnh Minh vương Kim Thiên Phúc tới Hà phủ. Thượng thư bộ Hình cùng Liễu phủ doãn kinh thành đều ra đón tiếp. Kim Thiên Phúc lắc đầu nhìn thi thể của Hà thiếu phó đang gục xuống trên bàn, thở dài, đôi mắt không tránh được nuối tiếc “Hà đại nhân cả đời trung thành với hoàng thượng, bản vương còn phải gọi ông ấy hai chữ ân sư, vậy mà Hà đại nhân lại bị sát hại.”
Hồi nhỏ Hà thiếu phó có dạy dỗ cho Cảnh Minh vương Kim Thiên Phúc đạo lý làm người, cùng đọc sách nghiên cứu thơ cổ của các bậc tiền nhân, Kim Thiên Phúc đã nhận Hà thiếu phó làm ân sư. Nhiều năm nay Hà thiếu phó do cao tuổi nên nhiều bệnh, ít khi ra khỏi phủ, cũng không gặp Kim Thiên Phúc nữa.
“Vương gia có phát hiện ra manh mối gì không ?” Thượng thư bộ Hình nói.
Liễu phủ doãn kinh thành cũng lo lắng hỏi “Các vụ thảm án ở kinh thành diễn ra thường xuyên, mục tiêu lại nhắm vào các quan lại của triều đình. Chẳng lẽ do Tàng Nhân đường Kim Châu ra tay?”
“Bản vương không tin Tàng Nhân đường lại liều lĩnh như thế? Đinh tướng quân mang 10 nghìn quân đến Kim Châu truy lùng cũng không tìm ra tung tích Tàng Nhân đường mà chúng lại có thể xuất hiện ở kinh thành? Hà thiếu phó và Trung thị lang bộ Binh trước giờ không gây bất lợi cho Tàng Nhân đường, bọn chúng là sát thủ sẽ không liều mạng đến tận kinh thành để thích sát hai vị đại nhân trung liệt.”
Hai vị đại nhân kia cũng đồng tình nhưng Tiêu Chính Quân lại nghĩ khác với Cảnh Minh vương hay Cảnh Minh vương đang không nói thật những điều mình nghĩ? Tàng Nhân đường trong giang hồ trước giờ hành tung bí ẩn, không ai dám khẳng định Tàng Nhân đường ở Kim châu và Tàng Nhân đường tại sao lại hành động lộ liễu kết thúc sinh mạng của hàng trăm người vô tội? Chắc chắn phải có uẩn khúc rồi? Theo Tiêu Chính Quân điều tra tại Hoà châu thì Tàng Nhân đường có liên quan với Tạ thái sư, chẳng lẽ hai vụ thảm sát đại thần ở kinh thành do Tạ thái sư sai khiến? Mọi chuyện rắc rối làm Tiêu Chính Quân tạm thời không thể hiểu được. Nếu Tạ thái sư nuôi dưỡng Tàng Nhân đường thì chắc chắn sẽ không cho thích khách đến Cảnh Định vương phủ ám sát Kim Thiên Hải, vậy thích khách hôm đó không phải Tàng Nhân đường mà là một thế lực khác? Tàng Nhân đường chuyên đào tạo thích khách chống lại triều đình, trước giờ tổn thất không ít người, để nuôi lượng lớn thích khách như thế tốn rất nhiều ngân lượng, ở Bắc Định quốc ngoài hoàng đế thì chỉ còn Tạ thái sư Tạ Thiêm là đủ khả năng nhưng tại sao Tiêu Chính Quân lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như thế.
Hoàng thượng đã biết chuyện câu kết giữa Tạ gia và hoàng đế Đại Triều, cũng nắm trong tay bức thư do đích thân Tạ thái sư viết, biết rõ Tạ gia và Tàng Nhân đường có liên quan mật thiết, đáng lẽ có thể tuỳ ý định đoạt xử tội Tạ gia phản quốc nhưng đến giờ hoàng đế lại lập Cảnh Định vương làm thái tử? Nếu nói hoàng đế sủng ái Lan quý phi cũng không đúng vì lần trước Lan quý phi quỳ tạ tội cầu xin hoàng đế tha cho huynh trưởng, sau đó trở bệnh ở trong Đoan Khánh cung cả tháng nhưng hoàng đế chẳng hề đến thăm. Vậy lý do thật sự khiến hoàng đế không xử tội Tạ gia là gì?