Phượng Hoàng Kiếp

Chương 13: Chương 13: Ngũ suy




Điển Ly nửa nằm trên tháp, sau cả buổi, mới đáp lời Thiên Hậu “Hắn tính ra rồi, chỉ là không biết hắn nghĩ thế nào, còn chưa nói gì với ta.”

Thiên Hậu nắm tay của y, độ cho y một ít tiên khí, nói “Ta và đệ pháp thuật không kịp hắn, tinh chuẩn không bằng hắn, cũng định không được ngày cụ thể, thỉnh thoảng độ cho đệ ít tiên khí, e là cũng trăm năm tuổi”

Điển Ly nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nàng ta, vỗ tay nàng ta an ủi “Mấy ngàn năm ở cùng một chổ như vậy, tỷ sợ gì, hắn chắc chắn sẽ che chở cho đệ.”

Thiên Hậu nói:“Lời tuy như thế, nhưng vạn nhất……”

Điển Ly lên tiếng cắt đứt lời nàng, trầm giọng nói:“Không có vạn nhất, đây hết thảy, không phải ở trong dự liệu của tỷ và đệ sao?”

Ngoài cửa, Đế quân áo xanh nghiêng người nghe, lại dường như đang trầm tư, trên khuôn mặt tuấn mỹ một chút thần sắc cũng không có. Mà bên cạnh đứng Diêm Quân mặc hắc y, thì khẽ cười to, nói “Thật sự là lưới khéo, Quân Hàn, bản quân cũng có phần bội phục ngươi.”

Quân Hàn không hề sợ hãi nói “Ngươi đây là ý gì.”

Diêm Quân y cũ cười, nói khẽ:“Ngươi nghĩ cái gì chính là cái gì. Ngươi tính toán như thế nào?”

Quân Hàn nói:“Y nguyện ta như thế nào, ta liền như thế.”

Diêm Quân cười lạnh nói:“Thật đúng là một người si tình…… Quân Hàn, nếu sau này nếu ngươi hối hận, thì tới bản điện ở Minh giới ẩm một ly rượu trong điện Diêm vương, bảo đảm khiến ngươi hàn triệt thấu xương [12]…… vẻ mặt của ngươi đây là thế nào, ta có thể không lừa dối ngươi….. mà chờ… Thú vị, rất hứng thú, ha ha!”

Quân Hàn cau mày nhìn thân ảnh Diêm Quân biến mất, nghênh ngang ra khỏi Thiên Giới, trong mắt hơi hơi trầm xuống một tia nghi ngờ

Hối hận? Có cái gì có thể hối hận, quyết định của hắn, không người nào được lợi, chưa bao giờ phạm sai lầm.

……

Tửu Tiên bị mất tiên chức, hạ phàm trần lịch kiếp, bỏ lại mấy vò rượu mới, chỉ rõ là gửi Cừ An cung. Điển Ly cầm từng bình rượu mở ra nếm thử, liền dán lại, chôn dưới mấy cây trong đình viện Cừ An cung.

Quân Hàn hỏi:“Ngươi không thích?”

Điển Ly không đáp, cười hỏi:“Đây là cây cái gì? Hoa rơi là hoa gì?”

Quân Hàn nói “Ước chừng là Cận [13], trước khi phi thăng vẫn luôn đứng trước cửa hang, cùng nhau bền chặt, cũng có kí ức.”

Điển Ly ngẩng đầu nhìn những hoa rơi kia bay lả tả rơi xuống đất, màu đỏ trong mắt phủ kín bạch sắc.Hồi lâu, y tự tay nghịch cánh hoa rơi trên vai, nói khẽ:“Đúng rồi, cũng có một kí ức.”

Thoáng cái đã qua trăm năm, Tửu Tiên cũng sớm trở về, khi về liền đóng cửa từ chối tiếp khách, toàn tâm toàn ý muốn nhưỡng một vò rượu.

Thấy thời gian Điển Ly lịch kiếp càng ngày càng gần, Quân Hàn đi về phía chỗ Nam Thiên đế, tìm một cây tiên thảo thượng đẳng, ngày ngày dùng máu cùng rượu tưới vào.

Điển Ly không hỏi, hắn cũng không đáp, biết rõ Điển Ly cũng bói ra thời gian ngũ suy chi kiếp.

Điển Ly nói:“Hoá ra còn có mười ngày.”

Quân Hàn đang loay hoay đặt tiên thảo lên cửa sổ, nghe xong lời y nói câu này, chậm rãi nói “Ta định có thể hộ ngươi chu toàn.”

Điển Ly cười nhẹ một tiếng, lại nói:“Ngươi còn nhớ Ngao Sở cùng Xa Cơ?”

Quân Hàn lo nghĩ, nói:“Con út Bắc Hải Long Vương? Nó làm sao vậy.”

Điển Ly nói:“Là cố nhân, đi giúp ta xem xem bọn họ như thế nào rồi? Cái này thoáng qua một cái cũng đã gần đến năm kia, bây giờ nghĩ lại, đoạn thời gian đó ta cần phải cảm tạ Xa Cơ, còn có Ngao Xích……”

“Điển Ly.” Quân Hàn đi tới, nhẹ nhàng ôm y vào lòng “Điển Ly, ta định có thể bảo vệ ngươi chu toàn.”

Điển Ly rũ xuống mi mắt, có một nụ cười cổ quái. Mười ngày sau vừa lúc Thiên Hậu thịnh yến, bắt đầu ở trước mắt Thiên Hậu, cũng nên ở trước mặt nàng ta chấm dứt, cũng tốt, chuyện xưa làm một cái kết cục mọi thứ hết thảy thiệt giả khó phân biệt.

Điển Ly hơi giật mình, đột nhiên vang lên một câu Xa Cơ nói kia xưa.

Công bằng, công bằng. Quân Hàn, làm sao mới là công bằng của ngươi, công bằng cho ta?

…..

Điển Ly hình như đang ngủ.

Quân Hàn không ngủ, hái cây tiên thảo kia xuống, nhúng vào giữa Hoàng tuyền. Tiên thảo rất nhanh chóng khô héo, tản mát ra từng cơn gió lạnh. Quân Hàn tạo một phù chú đánh vào giữa Tiên thảo, sau đó đem cây tiên thảo đó để vào trong vạt áo Điển Ly.

“Điển Ly.” Quân Hàn nhè nhẹ gọi lay y một tiếng, cúi xuống tường tận xem xét y, thở dài, xoay người ra khỏi gian phòng.

Hồ Hề Nương đứng ở dưới tán cây, nhìn thấy Quân Hàn tới, nghênh đón hỏi:“Đế quân, lần trước ta thấy bên cửa sổ nhìn thấy một cây tiên thảo, có phải là……”

Quân Hàn mắt nhìn thẳng tới, thẳng thừng cắt đứt nàng, quát:“Ngươi hỏi cái này làm cái gì.”

Hồ Hề Nương lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói:“Quân Hàn, ngươi không phải là bị vật gì đó làm cho mê muội a! Lại muốn dùng cây cỏ làm hình nộm thay thế y ngũ suy chi kiếp? Người ta không phải chỉ về chuyện này thôi! Ta nói chứ, giương mắt mà xem y trông mong điều gì, nhất định là nữ nhân Sí Huỳnh kia… ….”

“Còn mấy canh giờ nữa đã mở tiệc rượu rồi.” Quân Hàn phất tay cắt ngang lời nàng ta, đáy mắt rõ ràng lóe ánh sáng lạnh, bảo “Ngươi nên đi chuẩn bị một chút a.”

Hồ Hề Nương ngậm miệng không nói, vẫn còn không cam lòng lên tiếng “được”, đi được hai bước lại quay đầu, nói:“Mặc kệ đế quân ngươi có nghe hay không, lời này ta nhất định phải nói, ngươi thật lòng thật dạ với người khác, ngươi cũng biết người khác đến tột cùng có thật lòng thật dạ với ngươi hay không, đế quân, thật sự là không đáng.”

Quân Hàn đứng ở chỗ cũ nhìn nàng ta đi xa, trên khuôn mặt tuấn mỹ vĩnh viễn không có thần sắc nào khác.

…..

Quân Hàn mang theo Điển Ly đến Dao Trì, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống.

Trong ngực Tửu Tiên có một bầu rượu, xa xa nhìn thấy Điển Ly, lập tức chạy qua, hưng phấn mà nói:“Nhanh! Mau tới nếm thử! Ta lần này hạ phàm, nhìn một hồi thị trường chứng khoán vô cùng hấp dẫn. Đó giống như một hồi đánh cờ ngươi chết ta sống, yêu trước thì chết không được tử tế, nhưng hôm nay một phương đã chết, một phương khác lại thành một người sống không bằng chết, buồn cười! Đáng tiếc! Hôm nay ta mang tới hai giọt lệ, ủ một vò rượu kinh tâm động phách, cũng không uổng nhìn chuyến sinh tử đầu bạc này.”

Điển Ly đáp một tiếng, uống một hơi cạn sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.