Phượng Hoàng Nam

Chương 26: Chương 26




Đợi các vị lãnh đạo lớn nhỏ dạy dỗ xong, hội nghị xem như kết thúc.

Cái Chí Huy thu hồi khuôn mặt bắn đầy nước bọt, buông bước chân mệt mỏi về phòng ngủ. Mới tới cửa phòng bên, anh liền dừng bước.

Tuy không biết đêm nay Phó Suất có về không nhưng anh vẫn chẳng muốn cùng tên tiểu nhân ấy chung phòng một tý tỵ tỳ ty nào.

Cái Chí Huy cũng được coi là sáng sủa, hồi còn đi học cũng là học sinh suất sắc, rất ít khi bị phê bình trước mắt mọi người, giờ bị người ta thay nhau phê phán ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, anh có cảm giác vô cùng nhục nhã.

Không thua gì cảm giác bị kẻ khác thi nhau cấu xé.

Giờ mà thấy đầu sỏ gây chuyện, anh sợ mình không kìm hãm được lý trí, làm việc ngu ngốc, nửa đêm bóp chết hắn.

Vừa may sát vách có một sỹ quan về nhà thăm người thân, vì thế anh xoay gót đi tìm chiến hữu hàng xóm còn lại đánh tú lơ khơ.

Chơi bài thoải mái lên chút ít, Cái Chí Huy không bỏ lỡ thời cơ tỏ ý không muốn về phòng mình, muốn ở lại cùng bạn hữu tâm sự.

Chiến hữu kia cũng mường tượng được thảm cảnh của anh ban sáng, nghĩ anh có uất nghẹn trong lòng muốn tìm người tâm sự, vì vậy cũng không phản đối.

Cái Chí Huy vừa mới trải xong giường đã có người tới gõ cửa, chiến hữu chạy ra xem, Phó Suất đứng ngay ngoài cửa cười cười nói “Tiểu Lý à, Cái Chí Huy có ở đây không?”

“Có, đang buốn bực trong phòng tôi nè. Sao vậy, cậu hôm nay không di sư bộ à?”

“A, tôi cũng sợ Cái Chí Huy suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng nên xin với tham mưu trưởng về xem anh ấy”’

Cái Chí Huy nghe thế lộn hết cả tiết lên, cởi ngay cái tất thối ở chân ném thắng vào mặt Phó Suất.

Phó Suất tiếp được, đưa lên mũi ngửi ngửi sau đó cười rất tục tĩu.

Thế mới nói, muốn làm lưu manh cũng cần có kiên nhẫn cùng nghị lực nha!

Cái Chí Huy bị mồ hôi chân, mùa đông cởi giầy còn phải mở cửa sổ cho thoáng khí, vừa nãy tên kia xách lên mũi ngửi, cần phải dựa vào bao nhiêu nội công khổ luyện mới ngăn nổi độc tính nha!

May mà tiểu Lý đưa lưng về phía hắn, bằng không sẽ giống như Cái Chí Huy, buồn nôn gần chết!

“Chí Huy à, đừng ở phòng người ta nữa, đi, chúng mình cùng nhau về phòng tâm sự nhé”

“Tôi không về, không thèm cậu giả mèo khóc chuột”

Phó Suất đem bít tất nhét vào túi quần, nói “Việc ban sáng tôi không cố ý, ai mà biết anh ở trong phòng uống rượu với tân binh kia. Trạm trưởng bảo tôi tìm tư liệu, tôi không thấy mới gọi ổng, lúc thấy anh nâng ly cạn chén thì không kịp rồi”

Tiểu Lý bên cạnh nghe xong liên tục gật đầu “Việc này quả thực không thể trách Phó Suất được, cậu cũng quá bất cẩn. Lần trước kỹ sư Triệu kia vụng trộm uống rượu xái trong phòng học, lại còn ngủ quên trong phòng, giả bộ như không có chuyện gì, trạm trưởng còn tưởng anh ta sinh bệnh, mới tặng cho hai chai đào nhân. Phải nói là số cậu không may thôi”

Phó Suất thật khéo hiểu lòng người, xông vào khoát tay chặn lời tiểu Lý “ Chắc trong lòng tiểu Cái còn buồn bực chút thôi, tôi không trách anh ấy” Sau đó xoay người nói với Cái Chí Huy “ Lúc nãy chỉ đạo viên tìm anh, anh tranh thủ đi đi”

Nghe thế, Cái Chí Huy xỏ giầy, phẫn nộ đẩy Phó Suất, lao thắng tới phòng chỉ đạo viên.

Ra tới hành lang, chưa đi được mấy bước đã bị người ta kéo mạnh vào phòng ngủ.

“Mẹ mày, mày làm gì hả?” Cái Chí Huy lảo đảo, chút nữa thì đập mặt vào chân giường, nhưng trong lòng hiểu, phắc, phải rút lui thôi.

Phó Suất đem vẻ săn sóc vừa rồi cất vào kho, trở tay khóa cửa, cúi đầu “ Làm gì? Tìm anh tính sổ đấy”

Cái Chí Huy tự nhủ, vì cái loại người này tức chết thật không đáng, hung hăng nói “Ban ngày còn chưa đủ hả? Còn muốn thế nào đây?”

“Đấy là việc công, giờ tôi muốn tìm anh giải quyết việc tư”

“Tôi với cậu không có việc tư” Nói xong, Cái Chí Huy đang muốn đứng dậy, đáng tiếc lại bị Phó Suất đè lại, bị một đống vải thôi nhét vô mồm, đè lên đầu lưỡi, muốn phun cũng không ra.

Cái Chí Huy không trở nổi mình, trong lòng mắng họ Phó tới tróc đầu. Hắn không phải là người! Dám đem cái tất thối nhét vào miệng anh.

Không đợi cơn tức của anh lắng xuống, Phó Suất đã cởi quần anh, xoẹt một tiếng rách luôn.

Tuy bạo lực nhưng diễn ra chưa tới một phút, Cái Chí Huy cũng chưa kịp có cảm giác khác lạ gì. Khá khen cho bản tính dâm tiện của anh, đằng sau gió thổi mát mẻ, đằng trước đã bắt đầu thẳng tắp.

Thường ngày Phó Suất kém cỏi như thế nhưng cũng biết chiếu cố hạ thân cho anh.

Dù sao chơi nam nhân, đùa bỡn gì gì thì cũng không thể thiếu được vui thú, nhìn đồng loại đạt cao trào mà bắn ra, loại cảm giác này có thể kích thích tính dục đàn ông.

Nhưng hôm nay Phó Suất lại chỉ lo cho bản thân, hoàn toàn không quan tâm tới phản ứng của kẻ đáng thương kia. Cái Chí Huy bị đặt phía dưới, da trần ma sát với nền nhà đầy cát, lập tức nhũn thành một đống.

Cái Chí Huy đau đến nức nở, lại bị người đàn ông phía trên đè chặt không cho ngọ nguậy.

Phó Suất lấy tay dùng sức kéo căng cửa sau của Cái Chí Huy, chỉ một lát sau, trong không khí đã nhàn nhạt mùi máu tươi “ Không thích đàn ông hả? Thế sao còn cùng thằng nhãi họ Cao ấy ôm hôm tình tứ tình tứ hửm? Hai người chúng mày thì ai đệt ai? Nhìn cái dạng này thì chắc là lần lượt đệt nhau…”

Lúc này bộ dáng quý công tử của Phó Suất không còn sót lại chút gì, ăn nói thô tục không bằng phường chợ búa.

Thật vất vả để Phó Suất lăn qua lăn lại xong, hắn cầm quần cộc của Cái Chí Huy xoa xoa phần hông ướt sũng, thoải mái ôm lấy Cái Chí Huy đang co quắp, ném lên giường.

“Cái Chí Huy, hôm nay tôi chỉ nói một lần thôi. Đồ tôi chưa vứt, đứa nào dám đụng vào, tôi sẽ làm cho nó hối hận suốt đời. Tôi mà bắt gặp chuyện này lần nữa thì không nhẹ nhàng như vậy đâu”

Nói xong Phó Suất rút bít tất trong miệng Cái Chí Huy ra, đem miệng mình kề tới, hung ác cắn nuốt đầu lưỡi anh.

Cái Chí Huy nhắm chặt mắt, biểu tình dữ tợn của Phó Suất một mực in sâu trong đầu anh.

Trước kia anh luôn cảm thấy Phó Suất kiêu căng, tùy hứng, nhưng giờ mới thực sự cảm nhận được tâm lý vặn vẹo của họ Phó này.

Nhớ lại chuyện trước kia, có lẽ anh đã trêu vào một kẻ tâm thần, có khuynh hướng bạo lực lại còn mắc chứng hoang tưởng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.