Phượng Hoàng Nghịch Ngợm Động Tâm

Chương 14: Chương 14: Ở chung




“Đây là ký túc xá trường sao?”

Khóe miệng mang theo ý cười, rõ ràng là đang cực vừa lòng hình ảnh vừa mới đập vào mắt y.

Cảnh đẹp, coi như tốt.

Tùy ý lôi kéo cái người bên cạnh đang la hét, Đoan Mộc Thanh Tôn rõ ràng không đem cái câu hỏi y vừa mới hỏi nhét vào đầu, dẫn bạn cùng phòng ‘phiền toái’ về căn phòng ký túc xá hắn ở.

Khuôn mặt tuất tú vẫn lạnh như băng hiển nhiên đối với Thiên Phượng là hoàn toàn không có lấy nửa điểm hứng thú.

Thiên Phượng bị Đoan Mộc Thanh Tôn kéo rất nhanh đã đến cửa phòng. Đoan Mộc Thanh Tôn không lấy chìa khóa, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Cửa không có khóa.

“A…. Ngươi đi học cũng không khóa cửa sao?” Chớp chớp mắt, Thiên Phượng lướt qua Đoan Mộc Thanh Tôn bước vào.

Tuy đối với tri thức của nhân loại y còn chưa hiểu nhiều, nhưng cũng chưa đạt tới trình độ ngu ngốc, cái việc ra ngoài phải khóa cửa vẫn là có kiến thức, hơn nữa đám thần tiên “Nhân Thọ Đường” mỗi lần ra ngoài cũng đều phải đóng cửa nha!

“Chờ……”

Ngay lúc Thiên Phượng vừa bước vào trong, Đoan Mộc Thanh Tôn vẫn giữ vẻ mặt hờ hững đột nhiên mở miệng.

Nhưng mà, vẫn là chậm một bước rồi.

“A—” Thiên Phượng vừa sợ hãi kêu lên, sàn phòng dưới chân y đột nhiên hụt xuống, thân mình mảnh khảnh cứ như vậy mà rơi xuống dưới.

Nhìn thấy người trước mắt rơi xuống, Đoan Mộc Thanh Tôn không biết bản thân đã trúng cái tà gì, lập tức xông tới vươn tay che chắn cho người kia.

Cứ như vậy, hai người đồng thời rơi xuống bẫy sập.

“Đau quá….” Va chạm kịch liệt khiến Thiên Phượng cảm thấy đầu váng mắt hoa, tự mình gượng dậy, may mà không có bị thương, nhưng dưới thân lại có cái gì đó mềm mềm lại âm ấm: “Di? A……Ngươi sao rồi?”

Cúi đầu nhìn xuống, cư nhiên thấy Đoan Mộc Thanh Tôn ngã sõng soài dưới chân mình, rõ ràng lúc rơi xuống, Đoan Mộc Thanh Tôn đã bảo hộ y, vội vàng dời khỏi người hắn, kéo người dậy.

“Không sao….”

Cái lưng đập đất đang ẩn ẩn phát đau, giương mắt nhìn thì lại thấy khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng gần ngay trước mắt, Đoan Mộc Thanh Tôn bất giác phun ra một câu như vậy.

“Nhưng cả người của ngươi đều đập mạnh xuống sàn a, sao lại không có chuyện gì được.” Thiên Phượng lo lắng đưa bàn tay mềm mại sờ soạng khắp người hắn, sợ Đoan Mộc Thanh Tôn bị té mà tạo nên thương tổn.

“Ta…. Không có việc gì.”

Chết tiệt, hắn có phải đã lâu rồi chưa có đi tìm người phát tiết hay không a, cư nhiên lại bị cái tên trước mắt này làm…..

“Không sao là tốt rồi, bất quá sao ở đây lại có bẫy?” Thiên Phượng khẽ nhíu nhíu mày, liếc nhìn bốn vách tường bóng loáng vài lần.

Thật là kỳ quái, ký túc xá của trường học đều nguy hiểm giống như vậy sao?

“Ta đặt đó.” Đoan Mộc Thanh Tôn thản nhiên mở miệng, giọng điệu y chang như đang nói một câu vu vơ: Hôm nay thời thiết thật tốt. Hoàn toàn không có một chút để ý mình bị rơi xuống cái bẫy mình giăng.

“Ai? Cái gì…. Hết trò rồi hay sao mà chơi đặt bẫy a, rảnh quá há!!” Thiên Phượng phản ứng chậm chạp mất nửa nhịp mới hiểu được câu nói của tên kia, thảng thốt kêu lên.

Người này nhìn qua nhìn lại đâu giống thuộc diện ngu đặc biệt đâu ta, sao lại tự đặt bẫy hại mình thế kia?

“….” Đoan Mộc Thanh Tôn liếc nhìn Thiên Phượng thở phì phì. Đứng trước gương mặt này, hắn luôn có cảm giác bản thân tự làm tự chịu.

“Khó trách ngươi không thèm khóa cửa!” Gật gật đầu, Thiên Phượng dường như hiểu được ý tứ của Đoan Mộc Thanh Tôn.

Nghe thấy tiếng nói thanh thúy kia, Đoan Mộc Thanh Tôn quay đầu lại nhìn Thiên Phượng, đôi mắt đen luôn mang theo tia lãnh đạm hiện lại lộ ra một tia kinh ngạc.

Y…..Hiểu sao?

“Mặc dù có điểm giống như tự đi chuốc khổ, bất quá ngươi rất lợi hại, ở đây cũng có thể đặt cái bẫy như vậy!!” Khuôn mặt đáng yêu lộ ra cái mỉm cười ngọt ngào.

Tuy lời nói chỉ mang tính khích lệ, nhưng không biết vì sao Đoan Mộc Thanh Tôn lại cảm thấy lời nói kia rất chân thành, không giống như những người hắn từng gặp, luôn nịnh hót hắn.

Thấy người kia cụp mắt xuống, Thiên Phượng không biết sao lại cảm thấy trên người của người kia toát ra một cỗ khí tức buồn bực, đôi mày tinh tế khẽ nhíu lại, y không thích cảm giác này tí nào.

“Uy, làm sao lên hả, ngươi tạo ra bẫy chắc cũng sẽ không tự đẩy mình vào tuyệt lộ luôn đi!!” Thiên Phượng làm ra bộ dáng ‘nói cho anh biết, anh lập tức cho kẹo’, vỗ vỗ đầu Đoan Mộc Thanh Tôn. (gan thiệt @_@)

“Trên tường có cơ quan, đừng có sờ đầu của ta, muốn chết sao!!” Đôi mắt đạm mạc hung hăng trừng cái tên trước mặt.

Nhóc con không biết tốt xấu này, cũng chỉ có y dám sờ đầu hắn mà thôi!

“Hì hì…” Khẽ cười một tiếng, Thiên Phượng hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt tức giận của đối phương: “Chúng ta về sau sẽ là bạn cùng phòng rồi nha, xin chiếu cố nhiều hơn!” Sau đó bước tới chỗ Đoan Mộc Thanh Tôn chỉ, ấn chốt mở cạm bẫy.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, khóe miệng Đoan Mộc Thanh Tôn gợi lên tia ý cười thản nhiên.

Y…..Thật là kỳ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.