Thiên Phượng hai mắt bốc hỏa chuẩn bị về phòng ngủ tiếp, vừa mới xoay người, điện thoại bị y hung hăng treo lên lại một lần nữa reo vang.
Đô đô đô —
Oanh –
Xung quanh Thiên Phượng lửa cháy hừng hực, gương mặt xinh đẹp nháy mắt trở nên dữ tợn, mái tóc đen nhánh chậm rãi tung bay, quanh thân được hỏa diễm dọa người vây quanh.
“Đáng ghét, biến khuất mắt cho bổn thiểu gia!!” Lửa trên người phượng hòang bốc đã cao đến ba trượng, hoàn toàn không nghĩ ngợi bốc cái điện thoại đáng thương không ngừng đổ chuông chọi thẳng ra ngoài cửa sổ lầu hai.
Cái điện thoại đáng thương cứ như vậy mà hình thành một độ cong xinh đẹp hướng ra phía cửa sổ, tự do bay đi…..
“Hừ!!” Hừ lạnh một tiếng, Thiên Phượng trở về phòng.
Rốt cũng im lặng ngủ một giấc rồi!!
Không còn tiếng chuông điện thoại đáng ghét, Thiên Phượng lại ôm chăn mĩ mãn ngủ một giấc thoải mái. Ba giờ chiều, cái bụng bắt đầu phát ra tiếng thầm thì kháng nghị, y mới mỉm cười ngọt ngào mà tỉnh lại.
“Ngủ thật thoải mái quá a!!” Sờ sờ cái bụng còn đang kêu, Thiên Phượng đứng dậy, mang dép lê đi ra ngoài, chuẩn bị kiếm đồ ăn.
Không hề biết, lát nữa sẽ có một cơn gió lốc siêu cấp lớn đang chờ đợi y…..
[Ngư Ngư: Con, mẹ trước bi ai dùm cho ngươi!]
Mặt còn mang nét cười ngọt ngào, lê dép xuống lầu, đúng lúc Thiên Phượng chuẩn bị vào nhà bếp xem Trù Thần đang làm món ngon gì, lại nhạy cảm phát giác bốn phía xung quanh tràn ngập một cỗ lãnh khí rét thấu xương.
“Di?” Đỉnh đầu toát ra cái dấu chấm hỏi thực to, Thiên Phượng đưa chân chuyển hướng tới cái nơi phát ra hàn khí kinh người.
Chỉ thấy ngồi trên sofa bọc da thượng hạng ở đại sảnh là một nam tử có mái tóc thật đẹp, dung mạo tuấn tú xinh đẹp, ngũ quan tuyệt sắc, dáng người thon dài, mặc một bộ trang phục màu đỏ, cần trong tay một cây roi màu đỏ, hai chân thon dài gác vào nhau.
Hiện tại, trên trán nam tử dung nhan âm nhu tuyệt mỹ này nổi lên một cái chữ thập. Ngũ quan tuyệt sắc cũng đang trong trạng thái cực độ vặn vẹo, đôi mắt bốc hỏa gắt gao nhìn con phượng hoàng trước mặt, cực kỳ có cảm giác muốn đem y xé ra thành từng đống thịt vụn.
Nuốt nuốt nước miếng, phượng hoàng bị dọa đến rúc cả người, khóe miệng run rẩy trễ xuống dưới.
“Nguyệt….. Nguyệt lão…. Ngươi…. Ngươi làm gì…..” Dọa người quá a!!!!
“Điện thoại lầu hai đâu rồi?” Khóe miệng xả ra một nụ cười khẽ thoạt nhìn rất hòa thuận, nếu xem nhẹ một thân phát ra áp suất thấp, nhất định sẽ khiến người ta có lỗi giác như mộc xuân phong.
Phượng hoàng xinh đẹp bị thình lình, da lông [lông chim???] trên người hơi hơi run lên, đầu cũng tự giác nhớ lại.
“Hình như….. Ách….. Bay ra ngoài cửa sổ rồi….”
“Nga!!” Bàn tay thon dài “khanh khách” vang lên, quất roi.
Cái roi rất nhanh đã bay đến chỗ phòng bếp nơi Thiên Phượng đang đứng, chuẩn xác trói chặt cái thắt lưng mảnh mai của y.
“Bước tới đây cho đại gia! Ngươi cái đồ con chim sẻ phá gia, xem bổn đại gia thu thập ngươi!!”
Sau đó, Nhân Thọ Đường luôn yên tĩnh đã bị một trận này mà gà bay chó sủa không ngừng.
“A—Thực xin lỗi, Nguyệt lão, ta không phải là cố ý mà!!!” Tiếng cầu xin tha thứ của Thiên Phượng vang lên khắp Nhân Thọ Đường.
Ánh nắng từ từ nhạt dần, một thiếu niên mảnh khảnh xinh đẹp ôm xấp truyền đơn ngồi xổm trong một góc âm u.
“Nguyệt lão hơi quá đáng rồi a, quăng người ta ra khỏi cửa Nhân Thọ Đường, còn bắt người ta đi phát truyền đơn…. Ác bá…. Ta đường đường là phượng hoàng, cư nhiên lại bắt ta đi phát truyền đơn….” Bẹt miệng mếu máo, Thiên Phượng không ngừng oán giận lẩm bẩm hết một tiếng hai mươi phút rốt cục cũng đứng lên từ cái ngõ nhỏ âm u bước ra.
“Mỗi ngày phải phát mười ngàn cái, liên tiếp phát hai tháng trời…. Phát kiểu gì đây?” Nhìn xấp truyền đơn nặng trịch trong tay, Thiên Phượng lẩm bẩm: “Quên đi….”
Ngay lúc Thiên Phượng định nhét đống truyền đơn vào thùng rác, đầu đột nhiên hiện lên gương mặt tuấn mỹ cười như mộc xuân phong vung roi.
Thân mình mảnh khanh run lên, lập tức thu hồi lại cái tay.
Nếu như bị phát hiện, nhất định sẽ bị đánh chết……
Rơi vào đường cùng, Thiên Phượng ôm truyền đơn bước ra khỏi ngõ nhỏ.
Ai ngờ…. Cái bước này sẽ khiến cả đời y bị thay đổi….