Một cây kẹp làm bằng gỗ mun kẹp lấy một tấm ảnh, là tấm ảnh chụp được quả cầu lửa tại tòa biệt thự kia.
Vào lúc này, một bàn tay già nua từ từ vươn tới, run rẩy lấy tấm hình xuống.
Cẩn thận nhìn, có thể thấy quả cầu kia cư nhiên lại cực kỳ giống hình ảnh phượng hoàng giương cánh bay cao.
“Ha hả….. Tìm được rồi…. Rốt cục cũng để ta tìm được rồi, cảm giác không sai….Nhất định là phượng hoàng trong truyền thuyết…. Ha ha, rốt cục cũng để cho ta tìm được rồi!”
……
“Nương nương nói gì với ngươi?”
Thấy Đoan Mộc Thanh Tôn đi vào, Thiên Phượng lộ vẻ lo lắng, y cảm thấy nương nương có chuyện gì đó gạt y.
“Nương nương của ngươi thật đúng không phải là thương ngươi bình thường a, trước khi đi còn không quên uy hiếp ta, muốn ta chiếu cố ngươi thật tốt.” Nhìn gương mặt lo lắng của Thiên Phượng, khóe miệng Đoan Mộc Thanh Tôn câu lên một nụ cười nhạt.
“Thật sự không có chuyện gì sao?”
“Không có, Vương mẫu muốn ta chiếu cố ngươi thật tốt, ngươi hiện đang mang thai, không thể nghịch ngợm như lúc trước được.” Cúi đầu hôn nhẹ lên chóp mũi của người trong lòng, trong mắt Đoan Mộc Thanh Tôn nổi lên nồng đậm sủng nịch, một tay ôm lấy thắt lưng y, bàn tay kia nhẹ nhàng xoa lên bụng Thiên Phượng: “Thật kỳ diệu, nơi này đang chứa đứa con của chúng ta.”
“Tiểu Tôn thích sao?” Ngẩng đầu nhìn Đoan Mộc Thanh Tôn, Thiên Phượng khẽ hỏi.
“Đương nhiên.” Hôn nhẹ lên tóc Thiên Phượng, Đoan Mộc Thanh Tôn ôm y vào lòng, như trân như bảo.
“Ta yêu ngươi, tiểu phượng hoàng của ta.”
Từ sau khi Thiên Phượng có bầu, Đoan Mộc Thanh Tôn đối với y có thể nói là cẩn thận từng li từng tí, chỉ cần mọi người có mắt đều biết, Đoan Mộc Thanh Tôn trước kia luôn lạnh lùng, hiện tại chỉ cần đối mặt với Thiên Phượng, luôn luôn lộ ra nụ cười nhạt đầy ôn nhu.
“Ai, các ngươi có phát hiện không, lão đại và Tiểu Phượng gần đây, trông giống với đôi vợ chồng vừa mới tân hôn xong a?” Hai tay chống má, A Triết nhìn Đoan Mộc Thanh Tôn và Thiên Phượng ngồi ở cuối lớp.
“Ân, ta cũng thấy vậy.” Duẫn Ngự ngồi bên cạnh A Triết, gật gật đầu.
“Chuyện này quả là quỷ dị, đặc biệt gần đây Đoan Mộc cư nhiên lại còn biết cười ôn nhu nữa chứ.” Thượng Quan Di Lăng cũng tràn đầy đồng cảm gật gật đầu.
“Quả nhiên là phi thường khả nghi.”
Không biết từ khi nào, phía sau ba người đã tụ tập một đám người, hiện tại đang trăm miệng một lời phụ họa.
Đoan Mộc Thanh Tôn ôm Thiên Phượng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn một đám người đang dùng ánh mắt rực lửa nhìn mình, con ngươi đen liền nhíu lại.
“Nhìn cái gì!?”
Ba chữ lạnh lùng giống như bị đóng đến ba thước băng, nháy mắt đã làm cho cả đám người cả kinh, đồng loạt ăn ý mà lắc đầu như trống bỏi.
“Không có!!”
Nhất tề đáp lại, sau đó lại giống như chim chóc bay tán loạn.
“Hì hì….” Phản ứng đáng yêu của mọi người khiến Thiên Phượng ở trong lòng Đoan Mộc Thanh Tôn phì cười thành tiếng.
……
Từ khi có bầu, Đoan Mộc Thanh Tôn biết để Thiên Phượng ở trong Nhân Thọ Đường sẽ tốt hơn, cho nên mỗi ngày tan học đều dùng xe đưa Thiên Phượng quay về Nhân Thọ Đường, đương nhiên thân là người yêu của y, Đoan Mộc Thanh Tôn cũng được tiến vào Nhân Thọ Đường mà ở.
Chẳng qua không biết vì sao, gần đây Nhân Thọ Đường có chút im lặng, nhóm thần tiên ở trong Nhân Thọ Đường không biết đã đi đâu, cho nên bên trong rất là im lặng.
“Ngươi ngoan ngoãn vào trong chờ trước, nếu mệt thì nghỉ ngơi đi, ta về nhà lấy canh Lam thúc nấu.”
Mới vừa tan học, Đoan Mộc Thanh Tôn đã lái xe đưa Thiên Phượng về Nhân Thọ Đường, sau đó lại chuẩn bị lái xe về nhà lấy canh Lam Việt nấu.
“Ân, đi đường cẩn thận nga.”
“Dạ, lão bà.” Khuôn mặt tuấn tú áp sát tơi, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Thiên Phượng một cái.
“Ngươi…. Ai là lão bà của ngươi.” Thiên Phượng nhất thời bị câu nói của Đoan Mộc Thanh Tôn làm cho ngượng chín người.
“Con cũng có rồi, còn không thừa nhận? Ngoan ngoãn vào trong chờ đi.” Mỉm cười, Đoan Mộc Thanh Tôn chậm rãi lái xe rời đi.
Thiên Phượng đỏ mặt đứng nhìn chiếc xe chạy xa, trong lòng ngọt ngào.
Nhìn theo Đoan Mộc Thanh Tôn một lúc, Thiên Phượng mới bước vào nhà, vừa lúc nghênh diện Tề thiên đại thánh Tôn Ngộ Không.
“Con khỉ này, ngươi sao lại quay lại đây?”
“A, con sẻ con a, trở về dạo một vòng thôi, được rồi, ta đi trước, nếu Vô Thường có hỏi ta, nhớ nói không có gặp ta a.” Nói xong, con khỉ liền chạy trối chết.
“Làm gì vậy?” Thiên Phượng nhìn cái người [?] đang rời đi, nhún nhún vai, sau đó vào phòng trong.
Ngồi trên sôpha tìm một quyển sách trên kệ đọc chơi, ánh mắt vừa lúc dừng ở một quyển tập kỳ quái.
“Đây là cái gì?” Mặt nhăn mày nhíu, Thiên Phượng cầm lấy quyển sách rõ ràng là bị ngươi lưu lại.
Sinh Tử Bạc, ba chữ này được dùng thể Khải mà viết lên mặt trên quyển tập, khiến cho Thiên Phượng càng lúc càng quan tâm. Tiểu phượng hoàng cũng đã mấy lần đến địa phủ chơi, cho nên y biết đây là đồ của Vô Thường.
Khó trách con khỉ họ Tôn kia bảo y đừng cho Vô Thường biết đã nhìn thấy hắn, nguyên lai là đi ăn cắp đồ của người ta.
Khẽ cười một tiếng, cầm lấy quyển kia, Thiên Phượng lật lật xem, nhìn một đống giờ sinh giờ tử chán ngắt được viết trên đó.
Đột nhiên, động tác lật xem khựng lại, dừng ngay tại một trang, tay không tự giác bắt đầu phát run.
Ngon tay mảnh khảnh vươn ra, dừng lại một cái tên.
Đoan Mộc Thanh Tôn.