Phượng Hoàng Tại Thượng

Chương 114: Chương 114: Bổn quân là của một mình nàng




Sau khi nữ yêu lui ra ngoài, Phượng Chỉ nhìn thấy vẻ mặt suy tư của Trầm Chu thì không khỏi khẽ cười, ấm giọng giải thích: “A Chu, rất nhiều yêu thần thời thượng cổ không có khái niệm nam nữ khi vừa được tạo ra trong khoảng không Hồng Hoang, sau khi sinh ra thần thức mới có thể tự lựa chọn giới tính. Dĩ nhiên, cũng có vài người chậm chạp không quyết định dứt khoát…” Hắn đưa mắt về phía Di Sinh, “Tuy rất hiếm nhưng vị trước mắt nàng chính một trong số đó.”

Di Sinh bất mãn hỏi: “Sao hả, có ý kiến?”

Y muốn làm nam mà cũng muốn làm nữ đấy, có vấn đề gì không?

Phượng Chỉ chỉ cười mà không đáp, Trầm Chu hiểu ra thì gật gù, “Ra là vậy.” Rồi nàng quay sang nhìn Phượng Chỉ với ánh mắt đầy thâm ý, “Chàng cũng là thần thượng cổ, vậy ban đầu cũng là loài lưỡng tính sao? Biến thử thành nữ cho ta xem với.”

Phượng Chỉ lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, “A Chu, bổn quân tất nhiên không giống.”

Di Sinh kiêu ngạo hất cằm lên, “Phượng hoàng là thụy thú do trời đất tạo dựng, dĩ nhiên chẳng thể đánh đồng với yêu thú đầy tà khí sinh ra từ Hồng Hoang.” Vốn có ý nâng Phượng Chỉ lên song lại bất cẩn hạ thấp chính mình, ý thức được điểm này y liền ho nhẹ một tiếng rồi hừ lạnh, “Rõ ràng là hậu nhân Long tộc, ngay cả chuyện này mà cũng không biết.”

Trầm Chu vốn chỉ có ý đùa cho vui, song vừa nghe vậy khuôn mặt thanh tú của nàng liền không khỏi sa sầm. Mới đó mà đối phương đã nhìn thấu thân phận của nàng? Nhưng ngay sau đó nàng lại nghĩ tới việc vừa mới từ hôn với Thiên tộc, e chuyện của nàng và Phượng Chỉ đã xôn xao dư luận, bây giờ cả lục giới đều hay biết.

Di Sinh tiếp tục càm ràm: “Tiểu Phượng, từ khi nào cưng lại ở cùng với nha đầu Long tộc thế?” Y đưa mắt đánh giá Trầm Chu từ trên xuống dưới một lượt rồi cười giễu, “Huệ chất lan tâm như bổn đại nhân cưng cũng không thèm để mắt, bổn đại nhân cứ tưởng tiêu chuẩn của cưng cao lắm, ai ngờ rốt cuộc lại chọn một tiểu nha đầu còn chưa dứt sữa.” Cuối cùng y còn bất đắc dĩ chêm vào thêm một câu, “Chỉ có mỗt cái mặt là nhìn được chút.”

Phượng Chỉ còn chưa mở miệng thì đã nghe thiếu nữ bên cạnh thong thả nói: “Ngoài cái mặt thì ta còn nhiều chỗ rất được, có muốn ta liệt kê nghe cho biết không?”

Di Sinh khinh miệt liếc nhìn nàng, “Ồ? Nói nghe thử xem.”

Trầm Chu chậm rãi tiến lên, từ từ nhả thần lực theo từng bước chân, đến khi tới trước mặt Di Sinh thì áp lực từ thần lực của nàng đã tràn ngập cả gian phòng.

Nàng khẽ nhếch môi, trong mắt xẹt qua một tia sắc lạnh, “Ví dụ như ta đánh nhau rất giỏi, có muốn thử một lần không?”

Nam nhân này là yêu thần thượng cổ, tuy nàng không nhìn ra lai lịch của y, nhưng người có thể khiến Phượng Chỉ nhìn bằng ánh mắt khác tất nhiên không thể là hạng ruồi muỗi. Đối với sự khiêu khích của y, nàng vốn định nhịn cho qua, nhưng đối mặt với dụng ý rõ ràng của y dành cho Phượng Chỉ nàng mới phát hiện, thì ra tính chịu đựng của bản thân không tốt như đã tưởng.

Mặc kệ y lợi hại đến thế nào, đánh một trận trước rồi nói sau.

Ai ngờ, Trầm Chu còn chưa kịp ra tay thử sức của đối phương tới đâu, y đã lùi lại một bước, không biết xấu hổ chạy tới trốn sau lưng Phượng Chỉ, kêu lên với vẻ mặt như nàng dâu nhỏ bị người ta ức hiếp: “Tiểu Phượng, cô nàng của cưng muốn đánh người kìa, cưng còn đứng đó nhìn sao?”

Trầm Chu không khỏi co rút khóe miệng, có cần vô dụng tới vậy không?

Phượng Chỉ đưa mắt nhìn nàng, “A Chu.”

Trầm Chu hơi nhướng mắt nhìn lại, hắn im lặng một thoáng rồi điềm nhiên dặn dò: “Nhẹ tay một chút.”

Di Sinh lảo đảo, nghiến răng mắng: “Gian phu dâm phụ!”

Khóe môi Trầm Chu nhoẻn một nụ cười đầy ý tứ, vừa bẻ các khớp tay vừa tiến lên, “Vậy ta cũng không khách khí nữa.”

Di Sinh vội vàng lui về phía sau, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, “Ngươi… ngươi muốn làm gì, chớ tới đây, còn tới nữa ta sẽ la lên đó!” Rốt cuộc không thể lui được nữa, y trực tiếp ngã ngồi xuống trên chiếc ghế sau lưng, nhắm tịt mắt lại khi thấy Trầm Chu giơ tay lên, vòng hai tay ôm chặt trước ngược bảo vệ mình, gào lên: “Ngươi muốn làm gì bổn đại nhân hả? Bổn đại nhân và ngươi đều là người có gia đình hết rồi đó, làm sao có thể phát sinh quan hệ bất chính với ngươi ngay trước mặt tiểu Phượng chứ hả? Ngươi…”

Nói tới đây, y thử mở một bên mắt ra thăm dò, thấy thiếu nữ đang đưa tay trái ôm cánh tay, tay phải xoa xoa cằm, nghi ngờ hỏi thư sinh đứng cạnh đó: “Phượng Chỉ, tên này vô dụng như vậy, thật sự đáng tin sao?”

Phượng Chỉ nhàn nhạt nhìn Di Sinh một cái, rốt cuộc quyết định phủi sạch quan hệ, “Ta không quen người này.” Lời lẽ hết sức tuyệt tình, nhưng nam tử nói câu này sở hữu dáng vẻ muốn quân tử bao nhiêu thì nhìn quân tử bấy nhiêu, cho nên nhìn hắn vẫn vô cùng hòa nhã với đôi mắt phượng đầy ý cười, “Chỉ là nghe nói y có thể giải thích được những nghi hoặc mà người khác không thể, bổn quân mới dẫn nàng tới thử vận may, chẳng ngờ…” Hắn lắc lắc đầu, “A Chu chớ để trong lòng.”

Cùng lúc đó nữ yêu vừa bị phái ra ngoài chuẩn bị trà trở lại, vừa vào cửa đã nghe thấy chủ nhân nhà mình hổn hển ra lệnh cho mình: “Viện nương, thay bổn đại nhân tiễn khách!”

Nữ yêu được gọi là Viện nương giật mình, vội vàng thưa: “Đại nhân, tiễn khách như vậy không ổn lắm đâu.” Nói xong cô nàng bày trà xuống trên bàn, dùng ống tay lau lau ghế, ân cần nói: “Nhị vị tiên thượng mới ngồi, mau uống chén trà thông cổ, đây là trà thượng hạng lấy từ Bồng Lai, mấy ngày trước gia chủ muốn uống mà nô gia cũng không nỡ lấy ra đấy. Gia chủ vừa rồi nói đùa mà thôi, nhị vị tiên thượng chớ để bụng.”

Di Sinh nghe vậy liền nhướng mày cao chót vót, “Viện nương, ngươi rốt cuộc là nô gia của ai vậy hả?!” Một tay chống nạnh, y đưa tay còn lại cầm chén trà lên nốc một hơi cạn sạch, lúc đặt chén trà không xuống còn dùng sức gây ra động tĩnh thật lớn, “Coi thường bổn đại nhân à? Vừa rồi muốn đốt động phủ của bổng đại nhân, bổn đại nhân rộng rãi nên không so đo với các ngươi, bây giờ các ngươi lại muốn giễu võ giương oai ở chỗ này của bổn đại nhân…” Y lạnh lùng quẳng ra thêm một câu kết, “Đi thong thả không tiễn!”

Viện nương dìu y tới ngồi xuống ghế, vừa bóp vai cho y vừa uyển chuyển khuyên nhủ: “Đại nhân bớt giận, nhị vị đường xa tìm đến, tất nhiên là có chuyện muốn nhờ, sao đại nhân không nghe thử trước rồi định đoạt sau?”

Thủ pháp bóp vai của Viện nương hết sức điêu luyện, Di Sinh nhất thời nhũn người hết phân nửa dưới bàn tay của nàng, song vẫn không quên ném một cái nhìn xem thường cho đôi nam nữ trong phòng rồi hừ lạnh, “Đó là thái độ cầu cạnh người khác à? Không nghe.” Dứt lời y nhắm mắt lại, chỉ dẫn cho Viện nương, “Nhích lên một chút, chút nữa, ừ, đó đó.” Chỉ chốc lát sau, trong miệng y đã phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, “Tay nghề của Viện nương đúng là vừa ý bổn đại nhân hết sức.” Vừa nói y nhéo nhẹ cánh tay cô nàng một cái.

Viện nương né sang một bên tránh, nũng nịu nói: “Bây giờ đại nhân mới biết chỗ tốt của thiếp sao?”

Thấy thái độ làm lơ của đối phương rồi lại nhớ tới mục đích đến của mình, Trầm Chu im lặng trong chốc lát rồi hơi ngước cằm lên, “Vừa rồi đã đắc tội, ta thật sự có chuyện muốn nhờ ngươi hỗ trợ.”

Phượng Chỉ liếc nhìn nàng một cái, nha đầu này ngày thường vừa lãnh đạm vừa kiêu ngạo, đúng là không dễ để khiến cô nàng chịu nhún nhường như vậy.

Di Sinh miễn cưỡng nhướng một mắt, nói: “Không thấy bổn đại nhân đang bận ư, làm gì rảnh nghe lời thỉnh cầu của ngươi chứ.” Vừa nói y vừa vuốt ve da tay của nữ yêu, “Viện nương, cánh tay nàng mảnh mai thật đó, tới gần cho bổn đại nhân nhìn kỹ chút nào.”

Nữ yêu cười duyên một tiếng rồi bị y kéo vào lòng.

Di Sinh để nữ yêu ngồi trên đùi, một tay ôm eo nàng ta, dúi đầu vào ngực nàng ta hít mạnh một hơi rồi bình phẩm: “Viện nương thơm quá, bổn đại nhân tuy cũng từng làm nữ giới nhưng cũng không có được mùi hương nữ tính như nàng.”

Trầm Chu trợn tròn mắt, tay chợt bị Phượng Chỉ nắm lấy, chẳng biết vì sao, nàng bỗng thấy hơi quẫn bách.

Trong khi đó Phượng Chỉ vẫn hết sức thản nhiên, thần sắc không hề có chút biến chuyển nào.

Sao người này luôn có thể bình thản không dao động trước mọi hoàn cảnh thế? Song ngẫm lại thì hắn lớn tuổi hơn nàng mấy chục lần, tất nhiên có gì mà chưa từng thấy qua, màn trước mắt bọn họ hẳn chẳng là gì đối với hắn cả. Chưa biết chừng bản thân hắn cũng kinh nghiệm phong phú hạng nhất, cho nên mới nhìn người khác xxx mà có thể không đổi sắc mặt như vậy.

Nghĩ tới đây nàng hơi khựng người, vừa rồi hắn nói lần đầu tiên của hắn là nàng, chẳng lẽ chỉ nói để dụ nàng vui vẻ thôi?

Lại nói, dáng vẻ của hắn hại nước hại dân như vậy, làm sao có thể không có nữ nhân nào nhớ thương chứ? Nói không chừng trước khi với nàng, hắn đã có kinh nghiệm song tu với người khác rồi. Nếu không có thì chứng minh hắn có định lực cực tốt, nhưng nếu định lực tốt thì trước đó hắn làm sao lại dễ dàng đồng ý cùng nàng song tu như vậy?

Càng nghĩ sắc mặt Trầm Chu càng thêm nặng nề.

Tuy mục đích song tu chủ yếu là để tăng tu vi, nhưng vừa nghĩ tới chuyện Phượng Chỉ từng cùng phái nữ khác song tu, ngực nàng liền thắt lại.

Trầm Chu cố lấy lại bình tĩnh, thay vì ở đây suy đoán lung tung, nàng vẫn nên tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng thì hơn.

Bấy giờ Di Sinh đã luồn tay vào ngực áo của nữ yêu, xoa nắn mấy bận mới liếc sang hai cọc gỗ đứng gần đó, “Sao các ngươi vẫn còn đứng đây, chẳng lẽ muốn tham quan học tập bổn đại nhân làm thế nào tầm hương trộm ngọc à?” Vừa nói y vừa luồn tay vào sâu hơn tìm kiếm.

Nữ yêu bị thủ pháp trêu chọc thuần thục của làm cho mất sạch khống chế, mấy yêu tinh sơn dã như nàng làm gì có chuyện ngượng ngùng hay quan tâm thế tục, đương lúc thích thú thì làm gì còn tâm trí quản nhưng chuyện khác. Cô nàng khẽ rên một tiếng rồi quấn chặt lên người Di Sinh, “Đại nhân… người nô gia nóng quá, đại nhân mau giúp nô gia hạ nhiệt với.” Nàng cũng không quên quay sang nói với Phượng Chỉ và Trầm Chu: “Nhị vị tiên thượng, chờ thiếp và đại nhân xong chuyện thiếp sẽ nói giúp nhị vị một lời, xin nhị vị chờ… chốc lát… ưm…”

Cô nàng chưa nói xong đã bị Di Sinh cắn một cái, “Viện nương, chuyên tâm một chút cho bổn đại nhân.”

Trầm Chu mấp máy môi, cuối cùng kéo tay Phượng Chỉ, nói: “Đi.”

Phượng Chỉ cũng không có ý ở lại, chỉ lạnh nhạt nói với hai con yêu đang quấn lấy nhau trước mặt mình, “Đã vậy bổn quân và A Chu sẽ ra ngoài chờ đợi.” Hắn vừa cười vừa nói: “Di Sinh, ngươi hiểu bổn quân là người thế nào, bổn quân còn rất nhiều cách để đạt được mục đích.”

Di Sinh thoáng hơi run rẩy, sau khi thư sinh kéo tay thiếu nữ ra khỏi phòng mới nghe thấy tiếng oán trách của Viện nương, “Đại nhân, vừa rồi đã bảo không được lơ đãng mà!”

Y hoàn hồn, tiếp tục động tác mới nãy, “Dám trêu chọc bổn đại nhân, xem bổn đại nhân xử lý nàng thế nào!”

Bên ngoài sương phòng, trời đổ mưa lất phất không biết từ khi nào, song sương mù đã tan hết, khắp nơi liền xanh ngát một màu trúc. Trầm Chu cùng Phượng Chỉ đứng sánh vai dưới mái hiên lắng nghe tiếng mưa tí tách, tâm trạng vốn phải phẳng lặng trước khung cảnh hữu tình nhưng động tĩnh trong phòng càng lúc càng lớn, khiến nàng không cách nào tập trung.

Khuôn mặt thanh tú càng lúc càng nhăn tợn, nàng bất mãn nói: “Chỉ song tu thôi mà, làm gì ồn ào dữ vậy?”

Phượng Chỉ siết chặt bàn tay nàng, nhẹ giọng nói: “A Chu, lúc song tu nếu toàn tân toàn ý sẽ không còn ý thức gì tới hoàn cảnh xung quanh. Cho nên có gây ồn thế nào cũng không biết.”

Trầm Chu nín thinh một lúc, sau đó chợt nói một câu: “Phượng Chỉ, xem ra chàng rất kinh nghiệm trong chuyện này.”

Phượng Chỉ nghe vậy thì thoáng sững người, hoàn hồn rồi thì khóe môi không khỏi cong lên, trong bụng hiểu rõ nhưng vẫn ra vẻ khó hiểu, “Sao nàng lại nói thế?”

A Chu của hắn ghen sao? Ừm, cảm giác này không tệ.

Thiếu nữ thở dài một hơi, nghiêm nghị hỏi: “Chàng thành thật nói rõ cho ta biết, trước đây có từng phái nữ khác song tu không?”

Hỏi xong Trầm Chu liền bị ánh mắt sâu thẳm của Phượng Chỉ khiến cho ngừng thở, nàng không biết nên miêu tả thế nào, chỉ bỗng nhiên cảm thấy, tất cả cảnh đẹp nàng từng thấy qua trên đời đều không bì kịp ánh mắt này của Phượng Chỉ.

Hắn nhìn nàng một lúc thật lâu, hỏi ngược lại: “Nếu bổn quân từng cùng người khác song tu, A Chu sẽ thế nào?”

Nàng cau mày, thần sắc như đang cực lực áp chế cảm xúc gì đó, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Ta mặc kệ lúc trước chàng từng song tu với bao nhiêu người, nhưng từ nay về sau…” Nàng điều chỉnh nhịp thở, “Ta không cho phép chàng…”

Ánh mắt Phượng Chỉ chợt thêm thăm thẳm, không đợi Trầm Chu nói hết lời hắn đã cúi đầu ngậm lấy môi nàng.

Sau một cái hôn thật dài, hắn áp trán mình lên trán nàng, nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng, “A Chu, từ đầu tới cuối bổn quân chỉ là của một mình nàng, làm gì có chuyện cùng người khác song tu.”

Hơi thở của đối phương như hòa làm một với hơi thở của bản thân khiến Trầm Chu ngơ ngẩn, thật lâu sau nàng mới vòng tay ôm eo hắn, nói: “Nói thì phải giữ lời đấy.”

“Nếu làm trái lời, bổn quân sẽ dùng mạng đền bù.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.