Phượng Hoàng Tại Thượng

Chương 135: Chương 135: Bổn quân sẽ không sao




Trong lúc Trầm Chu và Phượng Chỉ chia ra tìm kiếm cửa ra, cảnh sắc trong Huyễn Vực bắt đầu biến hóa, mới rồi còn là đại mạc mênh mông, thoáng cái đã trở thành trời tuyết bạt ngàn. Trầm Chu không hề bị chút ảnh hưởng nào, vẫn dọc theo hướng tây, tìm kiếm bóng dáng của cửa ra.

Không tìm được cửa ra song trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một vách núi dựng đứng, nàng dừng chân ở bên bờ vực, vạt áo bào bị gió thổi bay phần phật.

Nhìn xuống vách núi, vẫn là khung cảnh trời băng đất tuyết, gió lạnh thổi ào ạt đủ khiến người ta run lập cập, tiên chướng hộ thể có cũng như không, chẳng giúp ích được gì.

Nàng bỗng nghiêng mình về phía trước, ngã thẳng xuống khỏi vách núi, lúc sắp rơi xuống đất thì lại khựng ngay giữa không trung. Ý thức được suýt nữa mình đã bị Huyễn Vực thôn tính, nàng lập tức đạp gió bay trở lên mép vực.

Xem ra vách núi này đã là biên cảnh của Huyễn Vực, phía trước không còn đường tiến tới nữa.

Giữ gọn vạt áo bào, Trầm Chu nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ băng tuyết lạnh giá thì không còn gì khác. Toàn bộ thế giới chỉ có tiếng gió rét rên rỉ không ngừng, nhiệt độ dường như càng lúc càng lạnh.

Sắc mặt nàng dần trở nên nghiêm túc, cảm giác bất an về nơi này càng lúc càng nhiều.

Khi nãy còn ở cùng Phượng Chỉ nàng chưa phát hiện ra, song bây giờ đã cảm nhận được rõ ràng một điều: nơi này đang cắn nuốt thần lực của nàng. Áp tay lên ngực thăm dò, thần sắc nàng càng thêm lạnh giá. Tốc độ thần lực hao hụt còn nhanh hơn cả tưởng tượng của nàng. Nếu cứ tiếp tục thế này, mãi không thể tìm thấy cửa ra thì thần lực của nàng sẽ bị rút sạch.

Chẳng biết Phượng Chỉ có bị giống nàng không, phải nhanh trở về gặp chàng bàn bạc đối sách mới được.

Trở lại chỗ hẹn, nhìn thấy bóng dáng nam tử cao ráo đứng ở xa xa, nàng không khỏi tăng tốc, cho nên sắp đến cạnh hắn lại bị vấp. Hắn đưa tay đỡ lấy nàng, trách: “Vụng về thật.”

Trầm Chu bất mãn nói: “Để tiết kiệm thần lực nên cả tiên chướng ta cũng không giăng, giờ chân cóng cả rồi được chưa.” Nàng chà xát đôi tay đã đỏ ửng, ngước lên bảo: “Phượng Chỉ, huyễn cảnh này dường như có khả năng hút thần lực của người khác, vô cùng kỳ quái. Ta vừa thăm dò thử, chỉ e không chống đỡ được tới ba ngày. Ừm, cố gắng một chút có lẽ sẽ cầm cự được năm ngày.” Dứt lời nàng liền hỏi hắn: “Còn chàng?”

Nam tử cầm bàn tay đỏ ửng vì lạnh của nàng lên nhìn, “Cũng giống nàng.” Dứt lời hắn hơi nâng cằm nàng lên, cúi xuống hôn lên đôi môi lạnh buốt của nàng.

Lông mi Trầm Chu run lên, tiếp theo lại có chút quẫn bách, cái tên này, lúc nào rồi mà còn có hứng làm chuyện này…

Song nàng lập tức phát hiện mình đã hiểu lầm, bởi vì từ môi hắn đang có một luồng khí ấm chậm rãi đưa vào cơ thể lạnh giá của nàng.

Thì ra hắn chỉ muốn độ khí giúp nàng làm ấm người.

Độ khí xong, Phượng Chỉ ngắm nhìn gò má đỏ hồng của thiếu nữ, vuốt vuốt đầu nàng rồi hỏi: “Vừa rồi hiểu lầm có đúng không?”

Trầm Chu chỉ thoáng đờ mặt vì câu này, ngay sau đó liền hừ khẽ, nhíu mày hỏi hắn: “Ta hiểu lầm thì sao?”

Phượng Chỉ hơi cong môi trước phản ứng này, nắm tay nàng nói: “Chẳng sao cả, còn lạnh cứ nói cho bổn quân biết.”

Trầm Chu ngẫm nghĩ một chút, lại nói: “Chàng có độ thần lực cho ta thì nó cũng bị hút mất thôi, bảo tồn thực lực vẫn hơn. Nếu mãi không tìm thấy cửa ra, cả hai chúng ta đều gặp nguy đấy.”

Phượng Chỉ nheo mắt, “Bổn quân không sao.” Tuy độ khí cho nàng sẽ khiến thần lực trên người hắn tiêu hao gấp bội, nhưng nhìn nàng bị đông cứng càng không nỡ hơn, cho nên hắn vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì to tát, “Mau chóng tìm thấy cửa ra là được.”

“Nhưng cửa ra rốt cuộc ở đâu, Huyễn Vực này rốt cuộc bị cái gì mà ngay cả thần lực của ta và chàng cũng dám cắn nuốt, không sợ bị nghẹn tiêu hóa chẳng trôi sao?”

Phượng Chỉ cũng không rõ, trên đời này kẻ có thể thôn tính thần lực trên người hắn quả thực chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhưng hắn biết những kẻ đó hoặc là đã qua đời, hoặc là không có khả năng đối địch với hắn. Rốt cuộc là ai muốn vây hắn và A Chu ở đây?

Trong đầu luân chuyển liên tục song ngoài mặt vẫn không chút dao động, Phượng Chỉ trấn an Trầm Chu đang hết sức lo lắng: “A Chu, trên đời có nhiều thứ tận lực đi tìm sẽ tìm không ra. Đến đâu hay đến đấy, biết đâu cửa ra sẽ giống như cửa vào, tự xuất hiện trước mặt chúng ta thì sao.”

Thiếu nữ buột miệng bình phẩm: “Lớn tuổi rồi tâm tính quả nhiên bình tĩnh hơn hẳn.”

Phượng Chỉ hơi khựng lại, hỏi nàng: “A Chu, bổn quân già lắm sao?”

Trầm Chu hỏi lại: “Thế chàng bao nhiêu tuổi rồi?”

Phượng Chỉ nhẩm tính một hồi rồi nói ra một con số đủ khiến người ta chết ngất, nhìn thấy thiếu nữ bày ra vẻ mặt ‘như vậy mà còn không tính là già à’ với mình, hắn điều chỉnh lại tâm trạng, dặn dò nàng: “Cho nên về sau A Chu phải yêu thương bảo vệ bổn quân, không được chê bai đấy.”

Thiếu nữ cười nói: “Yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với chàng.”

Bởi vì Huyễn Vực không ngừng biến đổi, cho nên quá trình Trầm Chu và Phượng Chỉ tìm kiếm cửa ra cũng không quá nhàm chán. Cảnh trí khắp tứ hải bát hoang lần lượt hiện ra, đôi khi còn xuất hiện cảnh đẹp thế gian khó gặp nữa. Tuy đã không còn bị đông cứng, nhưng bởi vì thần lực trên người vẫn thất thoát chẳng ngừng, Trầm Chu càng ngày càng cảm thấy lực bất tòng tâm.

Cũng may có Phượng Chỉ thỉnh thoảng độ cho nàng ít thần lực, bằng không…

Hôm nay, Phượng Chỉ độ khí cho Trầm Chu xong, ngắm nhìn đôi môi vẫn chưa hồng hào trở lại thì không nhịn được áp môi xuống một lần nữa. Bọn họ đã ở trong đây mười ngày rồi, tuy mỗi ngày đều độ một phần thần lực cho nàng, nhưng so với tốc độ cắn nuốt thần lực của Huyễn Vực, số lượng khí hắn độ cho nàng chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Đang nhắm mắt chuyển thần lực vào thân thể nàng, hắn lại bị một cánh tay nhỏ nhắn đẩy ra. Thiếu nữ ngắm nhìn hắn, nghiêm nghị hỏi: “Phượng Chỉ, thần lực của chàng còn có thể chống đỡ được bao lâu?”

Hắn lạc quan ước lượng một chút rồi đáp: “Khoảng ba ngày.”

Tay vẫn chống tại trước ngực hắn, Trầm Chu trầm ngâm: “Thế này xem ra chúng ta cần phải ra khỏi đây trong vòng ba ngày…” Nàng siết chặt nắm tay lạnh như băng, nói rõ ràng từng chữ một: “Ta mà biết là ai đang giở trò quỷ, nhất định sẽ không tha cho hắn.” Dứt lời nàng ngước đôi mắt hoa đào lên ngắm nhìn thư sinh trước mặt, nghiêm túc nói: “Phượng Chỉ, ba ngày này chàng đừng độ khí cho ta nữa.” Giọng nàng dần nhẹ bẫng, “Chàng hãy để ta ở lại đây, đi tìm lối ra đi. Hai chúng ta nhất định phải có một thoát ra ngoài.”

Phượng Chỉ thoáng im lặng, ôm nàng vào lòng rồi trầm giọng hỏi: “A Chu, nàng đang bảo ta vứt bỏ nàng sao?”

Trầm Chu nhắm mắt cảm thụ khí tức thanh tao trên người hắn, nhẹ giọng nói: “Sau khi tìm được cửa ra chàng có thể trở về tìm ta mà.”

Hắn ôm nàng chặt hơn, cúi xuống bảo: “Không ai đi đâu cả, nàng cũng đừng nghĩ ngợi lung tung. A Chu, hãy tin bổn quân, mọi chuyện vẫn chưa nghiêm trọng như nàng tưởng.”

Tuy chính hắn cũng không xác định được khi nào mới có thể rời khỏi hiểm cảnh này, ngay cả diện mục thật sự ẩn sau nơi này là gì hắn cũng chẳng nhìn ra, nhưng sẽ không bao giờ có chuyện hắn vứt bỏ nàng. Đặt một cái hôn nhẹ lên trán nàng, hắn nói thêm: “A Chu, nếu nàng mệt thì ngủ một giấc đi.”

Tựa vào lòng hắn, cảm xúc của nàng dần bình ổn lại, hô hấp tuy yếu ớt nhưng giọng lại vô cùng kiên định: “Ta không ngủ, chúng ta cùng tìm lối ra.”

Trong mắt Phượng Chỉ dấy lên ý cười, đang định gật đầu thì chợt thấy con ngươi Trầm Chu mở to ra, nàng nhìn qua vai hắn, hô to: “Phượng Chỉ, là cửa ra!”

Hắn tất nhiên cũng bắt được khí tức vừa lóe lên kia, điểm mũi chân một cái đã đến trước mặt cửa ra. Cánh cửa kia phản ứng cực nhanh, lập tức chạy trốn. Phượng Chỉ tụ thần lực đánh về phía nó, tạo ra một lá chắn ngáng ngay trên đường nó chạy. Cánh cửa thấy đường trước mặt bị ngăn cản, lập tức quay sang tìm lối khác, song nó vừa mới lui một bước thì trên trời chợt có một thiếu nữ áo trắng giáng xuống, bắt lấy nó.

Trầm Chu giữ chặt cửa ra, vui vẻ nói: “Phượng Chỉ, ta bắt được nó rồi!”

Phượng Chỉ nhanh chóng bấm quyết, một luồng sáng vàng bắn đến cố định cửa ra yên tại chỗ. Đến khi cánh cửa không động đậy được, Trầm Chu mới buông tay ra, đá nó một cước rồi hung dữ nói: “Xem ngươi còn chạy đi đâu nữa!”

Thần lực của nàng vốn chẳng còn được bao nhiêu, trải qua trận vận động vừa rồi liền thở hồng hộc. Phượng Chỉ đi tới lau mồ hôi trên trán nàng, cười hỏi: “Vẫn ổn chứ?”

Trầm Chu gật đầu, bắt đầu thẩm vấn cửa ra: “Mau nói, ngươi giấu thần lực cắt nuốt được từ trên người ta ở đâu rồi?”

Cửa ra đương nhiên không trả lời nàng, bởi vì chính nó cũng không rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì.

Phượng Chỉ ngắm khuôn mặt càng lúc nhợt nhạt của thiếu nữ, bảo: “Ra ngoài trước rồi hãy nói.”

Trầm Chu *ừ* một tiếng, đi tới đẩy cửa ra, tiến vào luồng sáng trắng chói lòa được nửa người, nàng bỗng dừng lại, đưa tay về phía thư sinh, nói: “Phượng Chỉ, cùng ra đi.”

Phượng Chỉ mỉm cười, đi tới nắm tay nàng, nhưng khi ngón tay vừa tiếp xúc luồng sáng trắng, hắn lại cảm thấy đau nhói.

Mắt phượng khẽ đảo, hắn nhanh chóng rút tay lại, liền nghe thấy thiếu nữ trầm giọng hỏi mình: “Sao vậy?”

Phượng Chỉ cười bảo: “A Chu, nàng ra ngoài trước, bổn quân sẽ theo sau.”

Tuy thần sắc của hắn không có bất kỳ sơ hở nào, song thiếu nữ lập tức phát hiện điểm dị thường, quả quyết lui ra khỏi luồng sáng, nói: “Phượng Chỉ, cửa ra này chỉ có thể cho một người qua.”

Cũng biết không thể gạt được nàng, Phượng Chỉ đành gật đầu, “Có lẽ phải là lần lượt ra chứ không thể cùng ra.” Hắn đặt tay lên đầu nàng, bảo: “Ngoan, ra ngoài chờ bổn quân đi, bổn quân sẽ không sao.”

Trầm Chu im lặng thật lâu mới hỏi: “Phượng Chỉ, hai chữ ‘không sao’ của chàng có phải để gạt ta?”

Ánh mắt hắn hơi dao động, khẽ gọi một tiếng ‘A Chu’, đang định nói gì đó thì lại thấy cửa ra đang từ từ trở nên trong suốt, thần lực hắn dùng để khống chế nó cũng dần lung lay, tựa như sẽ tan vỡ bất cứ lúc nào. Hắn tận lực cố định cửa ra đã gần như biết mất, hiếm khi gắt giọng với nàng: “A Chu, nghe lời bổn quân đi. Không thì cả hai chúng ta chẳng ai ra ngoài được.”

Thiếu nữ luống cuống nhìn hắn, quyết định trong chớp mắt rồi hỏi: “Phượng Chỉ, chàng có thể bảo đảm mình sẽ không sao chứ?”

Hắn gật đầu, “Ta cam đoan.”

Thiếu nữ nhào đến ôm lấy hắn, nghẹn ngào: “Chàng nói cái gì ta đều nghe chàng.”

Vẻ mặt dịu dàng trở lại, Phượng Chỉ nói nhỏ: “Sau khi ra ngoài thì ở yên tại chỗ chờ bổn quân.” Dứt lời hắn liền muốn đẩy nàng ra, song lại phát hiện thân thể bị một luồng thần lực cực lớn giữ chân. Sắc mặt hắn lập tức tối đi, thất thanh kêu to: “A Chu!”

Nha đầu này lại thừa dịp hắn tập trung tinh thần lưu giữ cửa ra, dùng số thần lực còn sót lại trên người khống chế hắn…

Phượng Chỉ chưa kịp nói thêm câu nào khác thì thân thể đã lọt thỏm vào giữa luồng sáng trắng, thiếu nữ đứng ngoài nhìn hắn, vẻ mặt đau thương nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh: “Phượng Chỉ, chàng nói cái gì ta đều nghe chàng, nhưng lần này lại không thể.” Nàng nhẹ nhàng nói: “Gặp lại sau.”

Sau khi đứng vững lại, Phượng Chỉ lập tức chạy tới chỗ cửa ra, nhưng khi đó, cả thiếu nữ và luồng sáng trắng đã cùng nhau biến mất.

Hắn đứng đó, lẩm bẩm: “A Chu, nàng dám lừa gạt bổn quân?” Mạng của hắn và nàng liên kết với nhau, nàng xảy ra chuyện, hắn không thể chỉ lo cho mình, tuy nói đổi lại là hắn nàng cũng sẽ như thế, nhưng nếu người ở lại trong huyễn cảnh là hắn, hắn còn có thể tìm cách, thật sự không được thì vẫn có thể phá bỏ chú nối kết sinh mạng của cả hai. Còn bây giờ… hắn biết phải làm gì đây?

Bên trong Huyễn Vực, Trầm Chu ngồi xếp bằng thở dốc, vừa nãy nàng đã dùng toàn bộ thần lực còn sót lại đẩy Phượng Chỉ ra ngoài, bây giờ thân thể nặng như đeo chì, e ngay cả đi một bước cũng khó khăn cực độ.

Tuy đứng trước đường cùng, nhưng trong đầu nàng vẫn chỉ có một ý nghĩ: May quá, kẻ ở lại chỗ này không phải là Phượng Chỉ.

Nàng nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng hít thở càng lúc càng nặng nề của chính mình, thế rồi sau lưng chợt truyền đến một giọng nói trầm lạnh: “Ngươi có thể vì hắn mà không màng cả cái chết?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.